Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 42: Qúa khứ



Nghĩa trang Hoàng gia.

Chiếc xe dừng lại ở phía trước cổng vào, Sở Du từ trong xe bước xuống, lặng lẽ nhìn khung cảnh lạnh lẽo khắp bốn phía. Nơi này khác với những nghĩa trang bình thường khác, nó đẹp và sang trọng hơn rất nhiều, có thể vào được đây không giàu cũng sang.

Hoắc Dịch Thành nắm lấy tay Sở Du cùng Thiếu Tần, cùng nhau tiến vào bên trong. Không khí heo hút lại vô cùng trang nghiêm, nơi đây không có lúc nào là không có người tìm về nơi chốn an nghỉ cuối cùng trên cõi đờ này. Ba người nhanh chóng tiến vào sâu bên trong.

Đứng trước một khu mộ, là một thập giá cao. Khu mộ này rất lớn, có thể coi như là hoành tráng nhất trong nghĩa trang. Bao quanh là những khóm hoa hồng nhung rực rỡ, đẹp không tả xiết.

Hoắc Dịch Thành lặng người trước mộ rất lâu, đôi ngươi sắc bén tràn đầy vẻ bi thương, đôi tay nắm lấy cô cũng bất giác mà run rẩy. Sở Du khẽ nhìn lên dòng chữ trên bia mộ - Mạc Huyền Cơ. Trên đó còn là hình ảnh một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang nở nụ cười đầy rạng rỡ.

Nhìn kĩ hơn, Sở Du không kìm nổi sự hoảng hốt, người phụ nữ này với bức ảnh dưới gối của anh, là cùng một người.

Kinh ngạc chưa được bao lâu thì Hoắc Dịch Thành bất giác lên tiếng.

‘’Đây là mẹ anh…’’

Thiếu Tần tiến đến gần hơn một chút, giọng có chút bất giờ.

‘’Đây là…nãi nãi của con?’’

Hoắc Dịch Thành ngồi xuống trước mặt cậu, khóe môi cười âu yếm.

‘’Đúng vậy, nãi nãi đã chờ con đến thăm mộ người từ rất lâu rồi đó.’’

Cậu có chút mông lung, quay lưng nhìn về phía phần mộ lớn ấy. Sau đó liền từng bước lại gần, từng ngón tay nhỏ bé khẽ chạm lên gạch đá lạnh lẽo.

‘’Con là Thiếu Tần, xin lỗi vì đã đến bái kiến nãi nãi muộn. Con là cháu nội của người đó, người ở trên trời có phải cũng nhìn thấy con không. Người yên tâm nhé, con sẽ hiếu thảo với cha mẹ và thường xuyên đến thăm

người.’’

Những lời nói ngây thơ lại đầy chữ hiếu ấy thật sự khiến Hoắc Dịch Thành mừng trong lòng, quả không hổ là tiểu thiếu gia của Hoắc gia, trọng tình trọng nghĩa.

‘’Con ra xe đợi ba mẹ một chút nhé.’’

Anh dỗ dành Thiếu Tần, cậu cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói của ba mình, nhanh chóng rời đi. Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại hai người, Sở Du cẩn trọng đến bên phần mộ, lẳng lặng ngắm nhìn. Vì có chức vị cao quý nên phần mộ luôn được chăm sóc đặc biệt, sạch bóng không một hạt bụi. những khóm hoa cũng được cắt tỉa tỉ mỉ. Nếu nhìn sơ qua thật sự khó mà nhận ra đây là mộ.

‘’Khi còn sống…bà ấy rất thích hoa hồng nhung.’’

Sở Du đang chạm lên những cánh hồng mỏng tang liền bị câu nói của Hoắc Dịch Thành mà khựng lại. Tâm trí xuất hiện hình ảnh vườn hoa hồng lộng lẫy ở bảo thành, ánh mắt như có biến đổi mà nhìn anh.

Hoắc Dịch Thành hiểu ra sự thắc mắc của cô, chỉ nhàn nhạt cười mà nhìn gương mặt cười tươi như hoa kia, giọng như đã yếu đi.

‘’Vườn hoa hồng ở bảo thành là do một tay bà trồng và chăm sóc. Sau này, khi bà mất, anh vẫn tiếp tục cho người thay bà ấy chăm sóc. Nó giống như một phần trong sinh mệnh của bà vậy.’’

Sở Du nghe từng câu nói của anh, sớm đã nhận ra dáng vẻ bi thương, đôi ngươi trong như nước tựa như có gợn sóng, mãi sau mới thấp giọng hỏi.

‘’Vậy…bà ấy sao lại…’’

‘’Là ba anh giết…’’

Hoắc Dịch Thành không chút do dự mà đáp lời, hoàn toàn khiến Sở Du chấn động, ánh mắt như không thể tin nổi mà nhìn diện mạo lạnh lẽo kia, nhất thời á khẩu.

Con ngươi lạnh lẽo càng thêm u tối mà nhìn về phía mộ của Mạc Huyền Cơ, khoe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.

‘’Kể ra cũng chỉ là một ác mộng. Mẹ anh vốn là thanh mai trúc mã của Hoắc Diên, vậy nhưng Hoắc gia lại muốn ông ta cưới một người phụ nữ khác. Sau này, ông ta và mẹ anh vẫn qua lại với nhau. Huyền Lâu bảo được xây dựng lên cũng là vì mẹ anh.’’

Sở Du giống như đang trở về quá khứ tăm tối của anh, chăm chú lắng nghe.

‘’Ông ta thường viện lí do công tác để ở bên mẹ anh. Và rồi sinh ra anh.’’

Nói đến đây, sự lạnh lẽo cùng uất hận như ngập tràn trong ánh mắt hút hồn kia, ngữ khí tỏa ra khí lạnh run người.

‘’Vào một ngày năm anh 12 tuổi, lúc đó là vào buổi chiều hoàng hôn vô cùng đẹp, một nhà ba người đang chăm sóc cho những khóm hoa hồng nhung đó. Hoắc phu nhân đột nhiên xông đến bảo thành, còn dẫn theo rất nhiều người, hung dữ vô cùng. Bà ta giống như hận không thể lao đến mà đánh đập mẹ con anh.’’

‘’Vậy ba anh…ông ấy làm gì?’’ cô không kìm được thắc mắc mà lên tiếng hỏi.

Hoắc Dịch Thành nở nụ cười càng thêm băng lãnh, một tia chết chóc như xoẹt qua con người này.

‘’Ông ta…ha…anh cũng muốn hỏi ông ta liệu có thật sự có yêu mẹ anh hay không. Lúc đó, Hoắc phu nhân trở nên điên loạn vô cùng, mẹ anh vì lo sợ anh gặp chuyện nên đã nói với Á Lan đưa anh đi. Không ngờ bà ta đưa súng cho Hoắc Diên, ép ông ta phải tự tay giết chết người tình của mình. Vì Hoắc gia lúc đó rất cần sự giúp đỡ của nhà ngoại Hoắc phu nhân nên…’’

Sự căm phẫn như một lần nữa dâng trào, Sở Du chưa hết chấn động này đến chấn động khác, vẻ mặt như không còn huyết sắc, cô tiến đến an ủi anh.

‘’Không lẽ…ông ấy thật sự…’’

‘’Còn gì thống khổ hơn khi chính tận mắt nhìn mẹ mình bị sát hại.’’

Sở Du sốc đến mức đưa tay lên bịt miệng để không phát ra âm thanh hốt hoảng. Trái ngược với vẻ mặt hoảng sợ, anh vẫn giữ điệu bộ bình thản đến đáng sợ.

‘’Ông ta một phát súng liền giết chết thanh mai trúc mã của mình. Từ lúc đó, anh đã hứa với lòng mình, nhất định phải trả thù cho bằng được.’’

‘’Sau đó, một mình anh xây dựng Tước và năm 21 tuổi, chính tay anh giết chết ông ta cùng gia đình. Và chính thức trở thành người đứng đầu Hoắc thị.’’

Cô giống như không thể tin nổi, người đàn ông anh tuấn bất phàm này lại có quá khứ đầy bi kịch đến vậy. Đến lúc này, Sở Du như phần nào thấu hiểu được đau khổ mà anh đang phải chịu đựng. Vẻ ngoài luôn tỏ ra bản thân vô

cùng mạnh mẽ nhưng thực chất anh chỉ giống như một đứa trẻ thiếu thốn tình thương gia đình. Cô tiến đến ôm chặt lấy Hoắc Dịch Thành, giọng êm ái tựa dòng nước.

‘’Em không cần biết quá khứ của anh có bao nhiêu đau thương, hiện tại có em ở đây rồi, anh không còn là người cô độc nữa. Anh đã có gia đình, có em và con, mọi người sẽ luôn ở bên anh.’’

Hoắc Dịch Thành càng thêm siết cô lại, đôi mắt xanh lục âm trầm rúng động.

‘’Cảm ơn em, cảm ơn vì đã cho anh một gia đình.’’

Cô rời khỏi người anh, đứng trước lăng mộ của Mạc Huyền Cơ, ánh mắt dần trở nên kiên định.

‘’Mẹ…người yên tâm mà an nghỉ nhé. Con sẽ thay mẹ chăm sóc Dịch Thành.’’

Ánh nắng nhạt nhào chiếu lên gương mặt hạnh phúc cùng xúc động của hai người. Có lẽ ở một nơi nào đó, Mạc Huyền Cơ đã có thể nhẹ lòng mà ra đi thanh thản. Đứa con trai đơn độc ngày nào, giờ đã có người ở bên, có một gia đình trọn vẹn. Trái tim lạnh lẽo cuối cùng cũng được sưởi ấm thêm một lần nữa.

- --------------------------------------------

Huyền Lâu bảo giống như được khởi sinh thêm một lần nữa, tiếng đùa nghịch của trẻ con cùng với những âm thanh tấp nập tựa của người làm đang chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho sự trở về của nữ nhân của bảo thành.

Hoắc Dịch Thành sau khi trở về liền ngay lập tức dẫn cô lên phòng, Sở Du bị lôi đi, không ngừng phản kháng.

‘’Anh làm cái gì vậy…em muốn ở với mọi người.’’

‘’Nhưng trước hết anh phải xử lí em đã.’’ Ngữ khí tà mị cùng mờ ám khiến cô càng thêm hét lớn.

Mọi người làm ở dưới nhà chỉ dám tủm tỉm cười mà tiếp tục công việc của mình. Bên ngoài sân, Á Lan quản gia thì thầm nhỏ nhẹ với Thiếu Tần.

‘’Tiểu thiếu gia, cậu có muốn nhà chúng ta có thêm tiểu thư không?’’

Thiếu Tần bỗng nhiên hào hứng, nhìn bà.

‘’Đương nhiên rồi ạ, con bảo mami mà mãi người vẫn chưa sinh cho con một đứa em gái.’’

Á Lan quản gia khẽ xoa đầu cậu, gương mặt hiền hậu ánh lên sự vui mừng mà nhìn lên trên lầu. Rất nhanh thôi, bảo thành sẽ có thêm một vị tiểu thư nữa thôi.

‘’Anh mau bỏ em xuống!’’

Sở Du vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh nhưng đều bất lực, vào phòng Hoắc Dịch Thành liền bế xốc cô lên, sải bước về phía giường lớn, ngay sau đó liền không chút thương tiếc mà văng cô lên trên đó. Sở Du bị một cú ngã đau đến nhăn mặt, may là nệm giường là loại cao cấp vậy nên đã có thể giảm bớt thương tích.

Sở Du nhìn anh đầy căm phẫn.

‘’Anh có biết thương hoa tiếc ngọc không thế!’’

Hành động nhanh như cơn gió, lao đến đè cô xuống giường, trực tiếp khóa hai tay cô trên đầu. Diện mạo mê luyến như đã nhuốm đầy dục vọng, hơi thở nam tính cứ thế vây lấy con người nhỏ bé của cô.

‘’Em nói xem, hiểu lầm anh nhiều như vậy, có phải nên trả giá một chút đúng không?’’

Cô làm vẻ mặt ngây thơ, phụng phịu.

‘’Hứ, trả giá gì chứ, em không nghe!’’

Sự ương bướng cùng nét mặt kiên cường kia càng làm anh thêm hứng thú. Đôi ngươi bén nhọn lướt qua ánh mắt, dọc xuống sống mũi và cuối cùng là dừng lại ở cánh môi mang sắc tươi hồng ướt át như trái anh đào kia. Bàn tay to lớn đưa lên bóp nhẹ miệng cô, Sở Du hơi nhăn mặt.

‘’Anh….’’

‘’Du nhi, 6 năm qua anh thủ thân như ngọc chỉ chờ đến giây phút này để tiểu hồ ly như em chiếm hữu thôi đấy.’’

Ngay sau đó, Hoắc Dịch Thành áp lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô chưa kịp phản ứng đã bị chiếm lấy cơ thể. sự quấn quýt ấy không chỉ đơn giản là dục vọng, nó còn ẩn chứa sự nhớ nhung, nâng niu trân trọng và

còn cả một tình yêu vĩnh cửu.

Lúc Sở Du tỉnh giấc đã là chập tối, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Ánh chiều tà hắt lên phía cửa tạo nên khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

‘’Em tỉnh rồi à?’’

Âm thanh trầm thấp bất chợt vang lên, cô khó nhọc mà gắng gượng ngồi dậy. Cơ thể khắp nơi đều là những dấu tích của một trận hoan lạc, những vết tím đỏ ẩn hiện trên làn da trắng ngần ấy, sống lưng sớm đã đau nhức ê ẩm.

‘’Thiếu Tần đâu rồi?’’

‘’Thằng bé đang ở dưới với Á Lan.’’

Có sự chăm sóc của bà, cô thật sự cảm thấy yên tâm vô cùng. Hoắc Dịch Thành mang theo bộ đồ ngồi kế bên cô, ôn nhu thâm tình vô cùng.

‘’Vợ của anh đỡ mệt hơn chưa?’’

Sở Du lườm nhẹ anh một cái, nhưng rồi lại cười.

‘’Nếu không phải tại anh thì sao em thành ra bộ dạng như thế này.’’

Hoắc Dịch Thành từ khi cưới, liền biến thành một đứa trẻ con mà dính lấy Sở Du. Anh dụi vào cổ cô, tham lam hưởng thụ hương thơm nhè nhẹ ấy.

‘’Anh xin lỗi mà vợ anh.’’

Hết cách với anh, cô liền nhận lấy bộ đồ mà mặc vào. Xuống dưới nhà, mọi thứ gần như đã tươm tất, một bàn thịnh soạn toàn là sơn hào hải vị. Sở Du có chút chưa hiểu liền quay sang hỏi anh.

‘’Chỉ có gia đình mình thôi mà, sao lại làm nhiều đến như vậy?’’

Hoắc Dịch Thành nhếch môi cười, sải bước ra bên ngoài cửa.

‘’Nay bảo thành chúng ta có song hỉ.’’

‘’Á…’’ cô có chút bất ngờ, cậu nói mập mờ của anh thật sư gây kích thích trí tò mò của Sở Du.

Trời đêm đã dần phủ xuống vạn vật, Sở Du sau khi nghe anh nói liền nôn nóng mà chờ đợi điều bất ngờ phía sau nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy, có chút vội vàng mà hỏi Hoắc Dịch Thành.

‘’Hỉ sự của anh nói là có ý gì vậy?’’

Hoắc Dịch Thành vẫn rất ung dung mà ngồi đọc báo, hoàn toàn chẳng có chút vội vàng gì, lại nhìn cô vợ nhỏ bé đang như lên cơn sốt liền cười mà chấn an.

‘’Em chờ thêm chút nữa đi.’’

Ngay lúc này, âm thanh động cơ ô tô phát ra từ bên ngoài, Hoắc Dịch Thành cùng Sở Du nhanh chóng bước ra. Chiếc xe dừng lại trước nhà chính, một nam nhân cao lớn trong âu phục màu xám bước xuống xe, Sở Du có chút

tò mò, cố nhìn kĩ.

‘’Là Đông Khiết?’’. truyện đam mỹ

Đông Khiết lịch thiệp mà mở cửa xe giúp người phụ nữ. Thân ảnh của một thiếu nữ chỉ khoảng 19-20 tuổi sánh đôi cùng với Đông Khiết tiến đến. Dáng vẻ vô cùng thân mật, Đông Khiết từ đầu đến cuối hành động đều vô cùng

nhẹ nhàng, đĩnh đạt khác xa với sự lạnh lùng và ngây ngô lúc trước.

‘’Xin chào phu nhân, lão đại!’’ Đông Khiết cúi người chào.

Cô gái phía bên cạnh cũng liền làm theo.

‘’Ngọc Dao xin chào Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân.’’

Sở Du lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt thắc mắc hướng về phía anh. Hoắc Dịch Thành khẽ cười, ôm eo cô mà nói.

‘’Đây là Ngọc Dao, vợ sắp cưới của Đông Khiết.’’

‘’Hả??’’

Cô không khỏi sửng sốt, nhanh đến vậy sao. Cô mới đi có 6 năm mà trợ lí ngây ngô như Đông Khiết lại sắp cưới vợ rồi, mà lại còn là cô bé kém cậu khá nhiều tuổi. Đông Khiết vốn chỉ kém Hoắc Dịch Thành một tuổi, cô bé này lại chỉ khoảng hai mươi tuổi. Thật đúng là chủ nào tớ nấy mà.

Sở Du cười thân thiện, tiến đến nắm lấy tay Ngọc Dao.

‘’Em không cần khách sáo quá đâu, cứ gọi là chị Sở Du là được.’’

Ngọc Dao vốn đã nghe danh Hoắc Dịch Thành khét tiếng lạnh lùng, tàn bạo. Vậy mà hiện tại lại chẳng có chút gì gọi là băng lãnh, ngược lại còn vô cùng cưng sủng cô vợ nhỏ tuổi này. Nhưng cô vẫn cười gượng mà dè dặt.

‘’Như vậy sao được…phu nhân…’’

‘’Cô ấy nói thế nào là thế ấy đi.’’

Hoắc Dịch Thành lên tiếng cắt ngang lời của Ngọc Dao. Cô hơi rùng mình vì sợ, quả đúng là lạnh lùng thật. Có lẽ Hoắc Dịch Thành chỉ dịu dàng với một mình Hoắc phu nhân mà thôi. Ngọc Dao chợt cảm thấy ngưỡng mộ cho tình yêu đặc biệt của hai người họ.