Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 44: Hạ sinh



Hoắc Dịch Thành ngồi ở hành lang bệnh viện, trong lòng sốt sắng không thôi. Cơ thể cao lớn, tiều tụy mà ngồi một góc. Ai mà không biết anh giờ đây như ngồi trên đống lửa, chật vật đến khó coi. Đúng lúc này, Đông Khiết và Ngọc Dao cũng vừa lúc chạy đến.

‘’Lão đại, phu nhân sao rồi?’’

‘’Bên trong…’’ âm thanh suy sụp đến không cùng.

Nhìn dáng vẻ ngay lúc này đây, Ngọc Dao chợt nhận thấy, thì ra bất kể người đàn ông có mạnh mẽ hay hô mưa gọi gió ở bên ngoài đến đâu, nhưng đứng trước gia đình,họ vẫn luôn trở nên yếu đuối, có lo lắng, có sợ sệt. Cô thấp giọng mà khuyên Hoắc Dịch Thành.

‘’Hoắc tiên sinh không cần quá lo lắng, sinh đẻ là chuyện bình thường thôi mà.’’

‘’Rõ ràng là còn hai tuần nữa mới đến lịch sinh, tại sao lại sinh sớm như vậy.’’

Bộ dạng băn khoăn lại hỗn loạn khiến hai người chỉ biết cười thầm,thật sự phải ngưỡng mộ tình yêu của Hoắc Dịch Thành. Đông Khiết ngồi xuống kế bên anh, vỗ nhẹ lên vai.

‘’Một số sản phụ sẽ có khả năng sinh sớm, huống hồ bệnh viện Hoắc gia toàn là người tài giỏi trên thế giới, phu nhân nhất định sẽ không sao đâu.’’

Không gian lắng đọng chợt có tiếng người hốt hoảng chạy lại.

‘’Phu nhân…phu nhân sinh chưa…nam hay nữ?’’

Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Cảnh Tử, thân ảnh vừa lao đến lại bắt gặp ánh mắt giết người của Hoắc Dịch Thành, nhất thời im bặt. Đông Khiết nhìn cậu nhíu mày.

‘’Yên lặng chút đi, phu nhân còn đang ở bên trong.’’

Cảnh Tử vừa bị lườm đã run sợ, gật đầu mà im lặng. Ngọc Dao cười tủm tỉm, hóa ra những cán bộ cấp cao của Hoắc thị lại có những lúc đáng yêu thế này.

‘’A…tên khốn Hoắc Dịch Thành…’’ âm thanh vang vọng từ bên trong phòng sinh.

Hoắc Dịch Thành nghe thấy tiếng quen thuộc gọi tên mình, thân thể to lớn vội bật dậy, đến bên cửa phòng sinh mà nghe ngóng. Tiếng la hét càng lúc càng rõ, Hoắc Dịch Thành nóng ruột không thôi.

‘’A…bà…bà đây không đẻ nữa…á…’’ Sở Du đau đẻ mà liên tục cắn răng la hét.

Mọi người bên ngoài cũng được một phen bất ngờ, không hổ là Hoắc phu nhân, lúc sinh cũng thật là khác người, đến Hoắc tổng cũng có thể không kiên dè mà mà mắng như vậy. Là người khác chắc không thể sống quá 1 giây.

‘’Được được…đẻ nốt lần này…anh hứa…’’

Hoắc Dịch Thành gương mặt bồn chồn khó tả, đáp lời cô từ bên ngoài.

Thời gian trôi đi tựa như ngàn năm, tiếng la thất thanh cuối cùng cũng chấm dứt, không gian bất chợt trở nên im bặt. Mọi người khẽ nhìn nhau, Hoắc Dịch Thành sắc mặt như biến sắc mà tái nhợt, anh vội vã quay sang nhìn Cảnh Tử và Đông Khiết, âm thanh đầy run rẩy.

‘’Sao lại im lặng như vậy? Không lẽ…’’

Ngay sau đó, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, mồ hôi lấm tấm đầy trán, sự xuất hiện của bác sĩ khiến mọi người ai nấy đều sốt ruột hỏi.

‘’Cô ấy sao rồi?’’ Anh cất giọng sợ sệt.

‘’Là một tiểu thư, xin chúc mừng Hoắc tiên sinh.’’

Câu nói này như chấn an mọi sự lo lắng khôn cùng bên trong lòng anh, Hoắc Dịch Thành cuối cùng cũng có thể nở nụ cười nhẹ lòng, dáng người cao lớn tựa vào tưởng thở phào nhẹ nhõm.

‘’May quá rồi…’’ Ngọc Dao reo lên, chắp tay tạ ơn trời đất phù hộ.

Mọi người ai cũng như chút được phiền não, vui vẻ chúc mừng Hoắc Dịch Thành. Sự chúc phúc giống như thắp lên ngọn lửa yêu thương và hạnh phúc đang sục sôi trong con người băng lãnh ban nãy.

- -----------------------------------------------------

Tại phòng hồi sức đặc biệt

Sở Du nằm an ổn trên giường bệnh, vì quá sức khi sinh nên hiện tại vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Hoắc Dịch Thành cùng Thiếu Tần nhẹ nhàng bước vào, cẩn trọng đến bên chiếc nôi gần đó.

Một đứa bé kháu khỉnh, tinh nghịch đang nằm thơ thẩn. Ánh mắt ngây ngô, hồn nhiên nhìn anh chăm chú, bất giác cái miệng chúm chím nở nụ cười. Sự hạnh phúc, sung sướng đang hiện hữu trong tâm trí anh. Thiếu Tần nhìn đứa em gái của mình, không kìm được niềm vui mà reo lên.

‘’Đáng yêu quá!’’

‘’Nhỏ tiếng cho mami con nghỉ ngơi.’’

Hoắc Dịch Thành nhắc nhở cậu, khẽ bế em bé trong nôi lên tay. Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay lớn của mình, anh càng thêm nâng niu hơn. Hoắc Dịch Thành tham lam thơm nhẹ lên cái má phúng phính của đứa bé, mùi sữa thơm phức khiến anh thật muốn như vậy mà hưởng thụ mãi.

Thiếu Tần nhìn cha mình cứ ôm đứa em gái yêu quý của mình mãi không rời, nhất thời cau mày.

‘’Ba đưa con bế chút nào, con của một mình ba đâu chứ?’’

Hai cha con như nước với lửa, tranh cãi suốt dù chỉ với lí do cỏn con. Vậy là cũng vì giành nhau để được bế mà cuối cùng hai người đã xảy ra xung đột, vốn sẵn trời sinh tính ngang ngạnh độc tôn vậy nên không ai chịu ai, quyết phải dành cho bằng được. Sở Du nằm kế bên đã tỉnh từ lúc nào, giọng mong manh.

‘’Nào nào, hai cha con lại bắt đầu rồi đó.’’

Chợt nghe thấy tiếng nói mềm yếu của cô, Hoắc Dịch Thành vội vàng ngồi xuống kế bên, ân cần hỏi han.

‘’Vợ à, em có mệt lắm không? Có đau chỗ nào không?’’

Sở Du nhìn ống bố bỉm sữa này mà cười, thấp giọng nói.

‘’Em không sao, con mình sao rồi?’’

Anh chợt nhận ra liền đặt đứa bé xuống nằm cạnh cô, cười dịu dàng.

‘’Bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, mặc dù sinh sớm hơn dự kiến nhưng em bé đều phát triển tốt.’’

Cô gắng gượng xoay người nằm nghiêng để thuận thế mà nhìn bảo bối của mình, nhìn con bé mở mắt mà đùa nghịch, tình mẫu tử như dâng trào trong cô. Bàn tay khẽ chạm lên gương mặt đáng yêu ấy, miệng không kìm được mà cười hạnh phúc. Nhớ năm đó sinh Thiếu Tần, cô chuyển dạ khi đang làm việc, may mà có Dục Lăng ở bên, mẹ con cô mới có thể bình an vượt cạn. Hoàn cảnh lúc đó đúng là khó khăn chồng chất, nhìn thằng bé an ổn trong nôi, khi ấy bản thân đã dặn lòng nhất định sẽ nuôi nấng Thiếu Tần thật tốt.

Vậy mà giờ đây, thoáng một cái chớp mắt đã hạ sinh bé thứ hai, thật may rằng lúc này đây có cả ba lẫn mẹ.

Thiếu Tần từ nãy đến giờ chỉ ngắm em gái miết, đối với con gái cậu chẳng còn xa lạ nhưng rõ ràng là chưa thấy ai xinh xắn như vầy. Hoắc Dịch Thành để ý phản ứng của cậu, cười mà xoa nhẹ đầu.

‘’Sau này con có em, nhất định phải yêu thương con bé nghe chưa. Làm anh trai không hề đơn giản đâu đó.’’

Thiếu Tần trở nên ngoan ngoãn mà gật đầu, ngón tay nhỏ không ngừng đùa nghịch với đứa bé, thỉnh thoảng còn bất giác mà đưa vào miệng mút chùn chụt, một thú vui khiến ai nấy đều cười.

Sở Du nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi anh.

‘’Anh đã đặt tên cho con bé chưa?’’

Hoắc Dịch Thành cũng sực nhớ ra, vấn đề này mặc dù đã suy nghĩ từ lâu nhưng vẫn chưa đưavra kết luận cuối cùng. Giờ em bé đã sinh ra, cần phải nhanh chóng thống nhất. Nghĩ một hồi, cô liền hỏi Thiếu Tần.

‘’Lần này để con đặt tên cho em đi, con muốn tên gì đây?’’

Cậu liền trở nên hào hứng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, vài phút sau liền vui mừng reo lên.

‘’A…con nghĩ ra rồi…Hoắc…Hoắc Di Đông. Đúng rồi, tên này hay lắm.’’

Cả Sở Du và Hoắc Dịch Thành cũng tâm đắc với cái tên này.

‘’Vậy được, tiểu thư Hoắc gia sẽ là Di Đông tiểu thư.’’

Sở Du vừa nói vừa vỗ nhẹ đứa bé, như thể hiểu được cái tên này, đứa bé cũng trở nên cọ quậy thích thú không thôi. Một nhà bốn người ấm áp đến khôn cùng, niềm vui cứ thế mà tiếp tục diễn ra.

Thân thể khỏe mạnh nên hai mẹ con cô sớm ngày được xuất viện, trở về bảo thành trong niềm hân hoan của mọi người. Huyền Lâu bảo cứ nối tiếp hỉ sự khiến không khí náo nhiệt vô cùng, Á Lan quản gia ngày nào cũng tất bật để chuẩn bị từng bữa cho tiểu thư mới chào đời. Không những thế còn phải nhận quà mỏi tay từ những gia tộc đến

chúc mừng.

Sau một ngày dài tiếp khách, Sở Du cũng mệt lả, mặc dù mới sinh nhưng vóc dáng của cô lại không có mấy thay đổi, ngược lại còn trở nên đầy đặn quyến rũ hơn, vòng ngực cũng thế mà tăng theo. Di Đông nằm ngủ say trong nôi, hoàn toàn ngoan ngoãn mà phô ra dáng vẻ bụ sữa khả ái vô cùng.

Về phần Hoắc Dịch Thành, sau khi Di Đông ra đời, tần suất anh đến công ty ngày một ít, lúc nào cũng chỉ lo hai mẹ con cô gặp vấn đề mà ở lì trong nhà, sợ cô vất vả mà luôn tranh giành việc bế con.

Sở Du yên vị một chỗ ngắm nhìn đứa con gái đáng yêu của mình. Hoắc Dịch Thành mang bình sữa lên thì nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút ngây ngẩn, sau cùng vẫn lên tiếng.

‘’Em nghỉ ngơi chút đi, để anh cho con ăn.’’

Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, rõ ràng là hô mưa gọi gió trong giới thương trường mà đối diện với con cái lại rất mực nhu mì, thật sự khiến người ta khó lòng nhận ra.

‘’Em không mệt lắm, chỉ đau lưng một chút thôi.’’

Hoắc Dịch Thành bế con gái lên, thuận đà cho bé ngậm bình sữa, cười dịu dàng.

‘’Nãy Đông Khiết gọi đến, nói là Ngọc Dao mang thai rồi.’’

‘’Nhanh vậy sao?’’

Sở Du có hơi ngỡ ngàng, rõ ràng đám cưới mới chỉ diễn ra chưa đầy một tháng, vậy mà không ngờ lại mang thai nhanh như thế. Không hổ là trợ lí của Hoắc Dịch Thành, bách phát bách trúng. Cô đứng dậy, lại bên giường ngồi.

‘’Cuối cùng thì mọi người đều có hạnh phúc của riêng mình, một cái kết viên mãn.’’

Thư thả tựa lưng vào gối, cô thở nhẹ, cười dịu. Hoắc Dịch Thành bế con ngồi xuống giường, ánh mắt thâm trường.

‘’Cảm ơn em nhiều lắm!’’

Âm thanh nhu tình xen lẫn cả sự cảm kích khiến cô hơi bất ngờ mà nhìn anh.

‘’Cảm ơn vì em đã sinh cho anh hai đứa con đáng yêu thế này. Cảm ơn vì em đã chịu cùng anh đồng hành cả cuộc đời.’’

Ngũ quan tuyệt mĩ đầy cưng chiều mà nhìn Sở Du, cô cười nhẹ, lại gần anh.

‘’Đó là điều nên làm, chỉ cần gia đình ta hạnh phúc là được rồi.’’

Hai con người, hai thế giới, nhưng tình yêu đã mang đến cho họ một mái ấm hạnh phúc.

Một cô bé mồ côi và người cha nuôi với quá khứ đen tối, họ đã gặp nhau, tổn thương nhau, rồi lại về bên nhau. Tất cả đều vì một chữ ‘’yêu’’, lương duyên trời định, vậy mà họ đã phá vỡ nhân duyên ấy, trực tiếp làm trái luân thường đạo lí để tạo nên một tình yêu bền vững. Hạnh phúc của bản thân là do chính mình định đoạt, mong rằng bất kể ai cũng có thể mạnh mẽ như Sở Du, cố chấp như Hoắc Dịch Thành để cố gắng giữ nhau. Hãy mang tình yêu thuộc về mình.

- ------------------------------------

Vài năm sau…

Trời cuối thu, khu dã ngoại tuyệt đẹp được giăng đầy hàng cây lá đỏ.

Tiếng nói đùa nghịch vang vọng cả một khu đồi thoải tươi xanh, um tùm cây cỏ. Hiếm khi thời tiết được mát mẻ đến như vậy,họ mới có dịp tụ họp ở một nơi như thế này, bởi vậy giây phút này càng trở nên náp nhiệt.

Đó là cả nhà Hoắc Dịch Thành và gia đình nhỏ của Đông Khiết cùng với Cảnh Tử và bạn gái. Có điều những đứa nhỏ đều đã lớn cả rồi, ai nấy đều là những tiểu linh tinh nghịch ngợm, hồn nhiên. Hoắc Thiếu Tần càng lớn càng giống Hoắc Dịch Thành, quả thực là một khuôn đúc ra. Tính tình lại càng y hệt, thỉnh thoảng lại có chút ngỗ nghịch, lạnh lùng khiến người ta phải chịu thua, nhưng đặc biệt lại vô cùng thương đứa em gái bé bỏng.

Có lần lúc con bé bị một đám con trai trên tuổi bắt nạt, Hoắc Thiếu Tần đến đón em nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức đánh cho mỗi đứa một trận đến bầm tím. Đó là lần đầu tiên Sở Du bị mời lên phòng giám hiệu nói chuyện, mặc dù trường có 65% cổ phần của Hoắc thị nhưng vì phụ huynh kêu ca quá nhiều nên hiệu trưởng đành phải gửi thư mời cô lên. Ông từ đầu đến cuối đều là một giọng hết sức nhỏ nhẹ, cuối cùng chỉ muốn cậu xin lỗi một tiếng nhưng thật không may rằng cậu trực tiếp bỏ đi mà không nói một lời.

Còn về phần cô tiểu thư Hoắc Di Đông, thừa hưởng nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành từ Sở Du. Ngay từ khi còn tấm bé đã là một mỹ nhân, cực kì xinh đẹp, tựa như con búp bê pha lê. Nhưng đôi mắt lại giống Hoắc Dịch Thành, là sắc xanh lục âm trầm tỏa ra sức hút mê hoặc lòng người.

Khác với gia đình Hoắc Dịch Thành, gia đình của Đông Khiết có phu nhân Ngọc Dao và cậu quý tử Đông Hoằng, cậu bé sinh sau Di Đông một năm, nhưng hai đứa lại vô cùng thân thiết. Đông Khiết với người vợ này vô cùng yêu thương và phục tùng hết mực, cưng sủng đến tận trời.

‘’Di Đông, chị trả bánh lại cho em!’’

Âm thanh ríu rít của một cậu bé đang đuổi theo một cô bé khả ái. Đông Hoằng thường hay bị Di Đông bắt nạt, cô bé đối với cậu nhóc này rất thích trêu ghẹo. Bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt này đúng là thừa hưởng từ Hoắc Dịch Thành mà ra.

Sở Du đang nướng thịt, không nỡ lòng nhìn Đông Hoằng bị con gái mình bắt nạt liền lên tiếng.

‘’Đông Đông…’’

Nghe tiếng nói của mẹ mình, Di Đông đột ngột sững lại, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Sở Du.

‘’Dạ!’’

‘’Trả bánh cho em.’’

Đứa con gái này mặc dù bình thường có thích chọc ghẹo nhưng lại vô cùng nghe lời, đối với lời nói của người lớn luôn làm theo đúng mực.

Di Đông có chút ủ rũ mà đưa bánh lại cho Đông Hoằng, cậu bé nhận lấy gói bánh, trực tiếp lấy ra một nửa chia cho cô bé. Di Đông có hơi bất ngờ nhưng rồi lại vô cùng vui vẻ nhận lấy.

‘’Cảm ơn em.’’

Nụ cười hồn nhiên của con trẻ khiến lòng Sở Du càng thêm ấm áp.

Một nhân vật không thể quên nữa chính là Cảnh Tử, sau bao tháng ngày phục tùng Hoắc Dịch Thành đến bán mạng, cuối cùng vì lo cậu thật sự sẽ qua tuổi lập gia đình, Hoắc Dịch Thành đã cho cậu nghỉ một năm để tìm bạn gái. Không phụ lòng, cậu cuối cùng cũng có nơi để gửi gắm tình yêu, sắp tới cũng sẽ tổ chức hôn lễ sớm.