Duyên Tái Sinh

Chương 12: Nhà là tất cả



Không ai hiểu vợ bằng chồng, khi anh nhìn cô, Tô Tịnh Y liền biết anh muốn làm điều gì. Cô lo lắng, nhưng không thể ngăn cản. Bởi cô biết anh làm như vậy là đúng. Đám nạn dân phải có người dẫn dắt bọn họ.

Quả nhiên, Đào Diễn cầm chuỷ thủ lao ra. Anh không màng tất cả mà gia nhập cuộc chiến, cũng giúp Đào Toàn chia sẻ một ít áp lực.

Thấy vậy, lập tức có ba người bên nhà họ Đinh chui ra khỏi vòng tròn lửa, đó là Đinh Hoành, Đinh Hãn và Đinh Hằng. Những nhà khác, tuy có hơi do dự, nhưng cũng đều làm theo. Mà số ít nạn dân đang ngóng ở phía xa thì vui mừng quá đỗi. Thời khắc mà họ mong chờ đã đến, lập tức liền xách vũ khí gia nhập.

Thế cục biến hoá!

Nếu trước kia, đàn sói có thể ỷ đông hiếp yếu thì bây giờ bọn chúng không thể không chia nhỏ chiến lực để đối phó những kẻ đến sau.

Con sói đầu đàn tức muốn nổ phổi. Nó gầm gừ gào thét. Bản thân cũng dần bước ra bóng tối mà tiếp cận chiến trường.

Tương phản với cảnh ngộ của bầy sói, Đào Toàn thì dễ thở hơn nhiều. Lúc này, trên người hắn đã có chi chít những vết thương nhỏ. Đàn sói tuy không thể gây ra cho hắn vết thương chí mạng nhưng vết thương nhẹ thì lại đếm chẳng hết. Anh cũng khó mà giết chết chúng. Cả hai bên đều gây khó dễ cho nhau nhưng không bên nào có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Đào Diễn gia nhập như một cái chìa khoá đánh vỡ thế trận vốn dĩ tạm thời cân bằng này. Tuy võ thuật của anh chẳng ra gì, nhưng tạm thời đối phó hai ba con sói thì vẫn được. Hơn nữa, phía sau còn có thêm mười bốn người gia nhập cuộc chiến.

Đàn sói bất đắc dĩ đành chia ra ba mươi con đi đối phó những người khác. Vậy là bao gồm Đào Diễn, bọn họ mỗi người phải chiến đấu với hai con sói.

Trong chớp mắt đã mất một nửa áp lực khiến Đào Toàn nhẹ nhàng. Mà khi Đào Toàn nhẹ nhàng thì đàn sói lập tức xui xẻo.

Sức chú ý của sói đầu đàn bị những người khác kéo đi. Khi nó thấy bọn họ rất chật vật để chống đỡ những đòn tấn công thì rất vừa lòng. Sau đó, nó lại chăm chú vào Đào Toàn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì sói đầu đàn đã trợn tròn mắt. Nó không thể tin mà giận dữ tru lên.

- Hú... hú... hú...

Những con sói khác đang tấn công rất vui vẻ, nghe được tiếng tru liền dừng lại, quay đầu chạy trở về.

Chỉ thấy ngay lúc này, thi thể của những con sói nằm chất đống dưới chân Đào Toàn. Máu nhuộm đỏ cả một vùng đất. Từng đôi mắt sói chết trợn trừng. Hơn hai mươi con sói mà bây giờ nơi này chỉ còn có năm con.

Chỉ còn năm con sói mà thôi!

Trong lòng con sói đầu đàn đang rỉ máu. Không ai biết nó đã phải vất vả nhưng thế nào mới giữ được tộc đàn sống sót trong trận thiên tai này. Khi những đàn sói khác chết dần chết mòn vì đói khát thì tộc đàn của nó lại không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Đây là điều mà nó cảm thấy kiêu ngạo bấy lâu nay. Vậy mà bây giờ, vậy mà bây giờ đàn sói của nó bị giết chết gần phân nửa chỉ trong một lát!

Sói đầu đàn nhìn Đào Toàn bằng ánh mắt đầy thù hận. Những con sói may mắn còn sống cũng giống nhau. Chúng nhanh chóng bao vây lấy hắn với mong muốn lặp lại thế cục ban đầu.

Nhưng đã muộn rồi! Phải biết năm mươi và ba mươi khác nhau rất lớn. Nếu khi nãy đàn sói mặc kệ những người khác mà ngoan cố dùng hết sức tấn công Đào Toàn thì bây giờ có lẽ hắn đã chết, hoặc là bị thương nặng rồi. Đây chính là sai một li, đi một dặm.

Giống như bây giờ, nếu đàn sói còn lí trí thì phải cụp lấy đuôi mà rút khỏi trận chiến. Nhưng không, những con sói còn sống sót - kể cả sói đầu đàn đều điên tiết lên. Chúng dồn hết sức muốn giết chết Đào Toàn hay ít nhất là trở về với tình thế ban đầu, ai cũng không thể áp đảo ai.

Nhưng các cục cưng à, chúng mày đã quên rằng sĩ số thành viên đã giảm lại một nửa rồi đấy!

Vậy nên, con sói đầu đàn phải há hốc mồm sững sờ ở vài phút sau đó. Đừng nói nó, những người khác cũng ngơ ngác.

Theo ánh mắt của họ nhìn lại, nơi vốn dĩ là trung tâm của cuộc chiến bỗng chốc trở nên im lặng. Đào Toàn đứng đó, dưới chân anh, thi thể của những con sói nằm chất chồng lên nhau như một chiếc thảm lông cực to và rộng. Nhìn từ xa, bóng dáng cao lớn tràn đầy khí thế của Đào Toàn như một vị chiến thần. Chiến thần đi qua, nơi nơi đều là xác quân địch.

Tiếng gầm của sói đầu đàn vướng ngay cổ họng. Đôi mắt nó mở to hết cỡ. Tròng mắt như muốn chui ra ngoài.

Trốn!

Nó lập tức vung đuôi lên bỏ chạy. Rừng xanh ở ngay trước mặt, chỉ cần nó chui vào thì không ai có thể tìm thấy. Còn báo thù rửa hận? Từ từ, đợi nó trốn thoát rồi hẵng tính.

Đào Toàn nhìn qua thấy vậy liền biết không tốt. Hắn muốn đuổi theo nhưng không kịp rồi. Giữa hắn và sói đầu đàn có một khoảng cách khá xa. Hơn nữa nó lại chọn hướng ngược lại khiến đoạn đường càng kéo dài.