Duyên Tái Sinh

Chương 3: Tuỳ thời đói khổ



Chỉ thấy trong cuộc đối đầu, cơ thể Trương Thụ bị thanh đao bình thường kia cắt ra làm đôi. Cả khuôn mặt gã trợn trừng giận dữ. Chết không nhắm mắt.

Máu chảy ra khỏi thi thể nhuộm đỏ khắp nền đất. Nội tạng không có gì trói buộc, lòi ra khỏi thi thể.

Quá nhanh! Trương Thụ khi chết cũng không ngờ bản thân lại bị kết thúc sinh mạng nhanh như vậy. Từ lúc Đào Toàn né tránh đòn công kích của gã đến khi hắn vung đao chém qua, thời gian chỉ trôi qua hai cái chớp mắt mà thôi.

Đây cũng là vì Trương Thụ đánh giá sai thực lực của Đào Toàn. Phải biết bản thân hắn là con trai trưởng của phủ Tướng Quân, được tập võ từ bé thì một trăm gã Trương Thụ cộng lại cũng không làm gì được hắn.

Đám thuộc hạ của gã thấy thủ lĩnh chết. Một vài tên mừng thầm, một vài tên hoảng loạn, số còn lại thì điên tiết lên. Chúng liếc nhau ra hiệu rồi chia làm hai phe, một bên tám người đối phó với Đào Toàn, còn bên còn lại bốn người thì đối phó với Đào Diễn.

Tô Tịnh Y che ở Hoằng Hiên phía trước, quyết không dời bước.

Cuộc chiến bước vào giai đoạn gay cấn. Trong lúc Đào Diễn đang cố sức ngăn cản thế công của bốn tên cướp thì anh trai của anh, Đào Toàn lại rất thành thạo khi đánh nhau với tám kẻ địch.

Mồ hôi trên trán của Đào Diễn rơi như mưa. Nhưng anh không vì thế mà lộ ra sơ hở. Tuy vậy, trong chốc lát khó mà xác định thắng thua.

Còn phía Đào Toàn, hắn sử dụng đao pháp của gia tộc. Mỗi lần vung lên hạ xuống là lấy mạng một tên cướp. Vì vậy, số kẻ cướp bên hắn ít dần.

Từng tên cướp ngã xuống, máu lại nhiều hơn một chút. Khi tên cướp cuối cùng chết đi, nơi này đã trở thành biển máu. Có một vài giọt bị văng ra xa. Mùi tanh nồng nặc. Ánh đao cắt qua da kẻ thịt lộ rõ phần thịt đỏ bên trong. Vết thương thẳng tắp thể hiện độ sắc bén của nó.

- Ụa...

Một số người chạy khỏi căn miếu, ngồi vào ven đường mà nôn thốc nôn tháo. Những kẻ khác, tuy không đến mức như vậy nhưng gương mặt cũng trắng xanh. Nếu không phải bây giờ đã là nửa đêm, rời khỏi đoàn người sẽ dễ gặp nguy hiểm thì không ai dám ở lại cả.

Sắc mặt nhà họ Đào vô cùng bình tĩnh. Là nữ tính duy nhất, Tô Tịnh Y không yếu đuối mà rất kiên cường. Cô đứng trước mặt cậu nhóc Hoằng Hiên, vừa để người khác không nhìn rõ bộ dáng của cậu, vừa sẵn sàng giải quyết kẻ địch nếu chúng đột phá vòng vây.

Nói thật, cô không quá lo lắng cho anh chồng. Anh chồng từ nhỏ đã giỏi chơi đao múa kiếm, võ thuật là cha chồng cầm tay mà dạy, nếu thêm ba mươi bốn mươi người nữa cũng chẳng có thể làm gì được. Cô chỉ lo lắng cho chồng. Trước giờ anh chỉ thích đọc sách mà ít khi rèn luyện thân thể. Bốn người đối với anh là quá sức.

Quả nhiên, khi Đào Toàn giải quyết hết kẻ địch. Hắn chẳng bị thương một chút nào kể cả trầy da. Hơi thở của hắn rối loạn một chút, cũng chỉ một chút mà thôi.

Bên kia, bốn gã còn lại thấy đồng bọn chết hết thì hoảng sợ. Bọn chúng muốn chạy trốn. Nhưng Đào Diễn quá hiểu nếu không nhổ cỏ tận gốc thì sẽ có vô tận phiền toái. Anh cũng không phải kẻ mềm lòng.

Đào Diễn cắn răng bước lên chặn đường bọn cướp. Anh hối hận. Nếu lúc trước không chăm chỉ học võ thì bây giờ tình hình đã khác.

Bốn tên cướp hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi, nhưng Đào Diễn luôn mãi chặn đầu khiến chúng không thể chạy đi. Cả đám tức muốn nổ phổi. Chúng ra tay càng thêm hung ác. Đào Diễn dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đào Toàn vừa xem vừa âm thầm gật đầu. Thường ngày em trai lười biếng rèn luyện. Tuy nói là công tử nhà tướng quân nhưng tay chân vô lực, võ thuật kém cỏi, ngày sau cần phải huấn luyện chăm chỉ hơn.

Đến khi Đào Diễn thở hồng hộc, tay chân run rẩy, cả cơ thể không còn chút sức lực nào thì Đào Toàn mới xách đao tiến đến giúp em trai. Đào Diễn chớp lấy thời cơ mà lui về bên vợ.

Mấy tên cướp thấy Đào Diễn sang, sắc mặt cả đám đều vô cùng sợ hãi. Đoàn nạn dân đang quan sát trận chiến nãy giờ cũng cảm khái, trận chiến sắp kết thúc rồi!

Chỉ trong nháy mắt, thanh đao trên tay Đào Diễn như tự có ý thức, nó vẽ vời nên những đường cong tuyệt đẹp. Những đường cong này như tử thần đoạt mạng, đưa bốn tên cướp cuối cùng về bên kia thế giới.

Trận chiến đến đây là kết thúc. Trên sàn nhà, máu tươi và dấu chân xen lẫn vào nhau, vừa dơ bẩn lại vừa tanh hôi. Thi thể bọn cướp nằm ngang nằm dọc, vết đao trí mạng trải dài. Có một vài kẻ xui xẻo bị Đào Diễn cắt lìa tay chân, hay như Trương Thụ, nội tạng chảy thẳng ra ngoài.

Tô Tịnh Y nhăn lại đôi mày nhỏ, không thể để thi thể nằm như vậy mãi, cô sợ sẽ xuất hiện dịch bệnh.

Đào Diễn vẫn đang ngồi thở, anh đã không muốn di chuyển.

Đào Toàn nhìn lướt qua em trai, hơi thở dài và lắc đầu. Hắn bỏ đao xuống, đưa cho em dâu, rồi cất bước hướng về phía đám dân chạy nạn.