Duyên Trời Định

Quyển 2 - Chương 5: Nàng không có mệnh chăn dê cả đời



Ngày hôm đó, Hình Hoan đi cùng Vĩnh An đến bao nhiêu nơi, nàng cũng không đếm xuể.

Chàng đã thuê một cỗ xe, đích thân đánh ngựa đưa nàng đi khắp kinh thành.

Trên đường đi qua một con sông, chàng nói với nàng đó là sông Đại Vận, hoàng đế đời trước cho xây dựng, nghe nói là để vận chuyển gỗ xây lăng mộ cho ái phi. Khi đi qua một cây cầu, chàng nói từ rất lâu rồi, khi kinh thành còn chưa là kinh thành, một tài tử đi thi đi ngang qua đây, đem lòng yêu một cô gái bên kia sông, nhưng chàng không có tiền sang sông, sau khi chàng đỗ khoa bảng, quay lại chỗ cũ, cô nương đó đã chết, thế là chàng cho xây cây cầu này, nên người đời sau gọi tên nó là “Cầu Ngải.”

Chàng nhẫn nại kể hết cho nàng nghe những điển cố gặp trên đường, ngay cả những nấm mồ cũng không bỏ qua.

Hình Hoan nhờ đó mới biết rằng, hóa ra kinh thành là chốn nhân văn như vậy, và hóa ra dù có thay đổi vương triều thì những câu chuyện tình cảm vẫn luôn xúc động lòng người, “Này, Triệu Vĩnh An, thiếp coi như đã hiểu rồi. Nhưng tất cả những người con gái để lại danh trong sử sách đều là do người đàn ông của cô ta xây cho thứ gì đó. Thiếp biết có Tô Đát Kỷ đấy, người đàn ông của bà xây cho bà Lộc Đài. Ồ, thiếp còn biết A Phòng, người đàn ông của bà xây cho bà cung A Phòng.”

Nàng nói rất hùng hồn, chính sử dã sử lẫn lộn với nhau. Vĩnh An ngẩn người, nhìn bộ dạng nàng mặt mày hớn hở, trong giây lát, chàng hoài nghi sâu sắc chính bản thân mình liệu có bị ngớ ngẩn hay không? Trước kia chàng quyết không bao giờ nói với Hình Hoan những chuyện như thế, gảy đàn tai trâu thì có ích gì?

Nhưng bây giờ, chàng lại muốn cười, còn cười thành tiếng, thậm chí xúc động nói: “Nàng muốn xây cái gì?”

“Thiếp ư?” Có liên quan gì đến nàng chứ? Tuy nàng không đọc sách nhiều, nhưng những truyền thuyết trong dân gian thì nàng đã nghe nhiều, nàng biết rằng những người con gái ấy là mối hiểm họa trong truyền thuyết, nàng càng biết rằng với nhan sắc của mình nàng không đủ sức để gây họa được.

“Ồ, để ta giúp nàng ghi danh. Sau khi trở về Kỳ Châu, ta sẽ cho xây một tòa nhà, đặt tên là Hoan lầu.”

“…” Triệu Vĩnh An, chàng muốn xây lầu xanh để tự mua vui cho mình ấy chứ! Cần gì lôi nàng vào làm trò cười chứ? Làm người thì cũng phải thành thật chút chứ! Hình Hoan khẽ nhếch mép, “Nếu chàng thấy có lỗi với thiếp thật, chi bằng cho thiếp ít bạc, thiếp mang về nhà mua thêm ít dê.”

“Ta không cảm thấy có lỗi với nàng, là ta muốn đối xử tốt với nàng… đợi một lát!” Nói đến nửa chừng, Vĩnh An bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, “Nàng định về nhà?”

“Ừm, vài ngày nữa sẽ đi.” Nàng khẽ mỉm cười, vẻ cô đơn trống trải, tại sao lại đau lòng? Hình Hoan cũng không biết.

Chỉ thấy rằng với tính cách của mẫu thân, khi bà đã quyết định thì sẽ đi thẳng, không quay đầu lại. Lần này đã đi, những thứ đã bỏ lại thì cả đời sẽ không bao giờ có được nữa.

“Ai cho phép nàng đi! Nàng không sợ mẫu thân nàng sao?” Chàng đúng là không hiểu nhiều về nàng, chỉ biết rằng, nàng rất nghe lời mẫu thân của mình. Dường như chàng cũng không hiểu về mình nhiều lắm, chỉ biết rằng không muốn nàng đi, nhưng không biết tại sao.

“Chính mẫu thân hứa sẽ đưa thiếp đi…”

“Không được! Nàng có hiểu thế nào là “xuất giá tòng phu” không?”

“Tòng cái gì chứ! Chàng đã từ hôn thiếp từ lâu rồi!”

“Giờ ta không muốn từ nữa! Thư từ hôn ấy, khi ta không muốn từ nàng nữa thì nó không còn hiệu lực.” Nàng ngốc, nàng dễ bị lừa, chàng có thể trợn mắt lên nói dối, phủ nhận luôn những chuyện ngốc nghếch mà chính mình đã từng làm.

“Không phải. Mấy ngày trước thiếp đã hỏi rõ rồi, có thư từ hôn, chuyện thành hôn coi như hủy. Thiếp đã tự do, còn có thể tái hôn, nếu như chồng trước hối hận, có thể đến quan phủ để kiện anh ta. Cũng có nghĩa là, nếu chàng còn lằng nhằng, thiếp có thể để Hiểu Nhàn muội muội của chàng đến bắt chàng đi gặp quan, dù sao muội ta cũng thích làm chuyện đó nhất.” Lần trước, khi quyết định ra đi nàng đã chuẩn bị đầy đủ, hỏi rõ tất cả tình hình, đảm bảo mình làm như vậy không bị coi là xấu xa về đạo đức.

“… Ai dạy nàng những điều đó? Chúng ta không nghe theo quan phủ, nghe theo giang hồ, giang hồ không có quy tắc như vậy. Nói tóm lại, bây giờ ta muốn đối xử tốt với nàng, nàng bắt buộc phải ở lại để đón nhận ta. Muốn tái hôn? Muốn ta gọi nàng là “chị dâu”, đừng có mơ!”

Hoàng hôn, mặt trời đỏ rực dần bị nuốt vào trong hồ, khung cảnh bên hồ lặng lẽ, tiếng hét của Vĩnh An phá tan sự bình yên ấy.

Trông chàng rất kích động, Hình Hoan quay mặt, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của chàng. Chàng muốn đối xử tốt với nàng, nên nàng không nên so đo chuyện trước kia, quên đi tất cả những điều không vui. Sau đó thôi miên chính mình, để thời gian quay lại thời điểm hai năm trước, khơi gợi lại tâm trạng chờ đợi từ ban đầu, vui mừng tiếp nhận sự tốt đẹp của chàng… Thật nực cười! Chính chàng đang nằm mơ thì có! Là chàng đừng có mơ tưởng hão huyền ấy!

Hai năm đã bỏ lỡ có thể đổi lại bằng một buổi đi chơi sao?

Sự nhẫn nại đã hao mòn hết có thể khôi phục trở lại chỉ bằng một câu “Giờ ta muốn đối xử tốt với nàng” sao?

Im lặng hồi lâu, tiếng quạ kêu lúc chiều tà từ đâu dội về, Hình Hoan rùng mình. Chợt bừng tỉnh, nàng cố mỉm cười tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, “Đúng rồi, tốt nhất khi thiếp đi, chàng cho thiếp ít bạc, thiếp muốn sửa sang chuồng dê, tránh mất dê mới lo làm chuồng.”

Có lẽ chàng không hiểu được tâm trạng biến đổi đa dạng của nàng, nhưng ít nhất hiểu được ý tứ trong câu nói của nàng.

Chuồng dê hỏng, mất dê rồi mới lo đi làm lại chuồng, muộn rồi. Cũng giống như họ, kẽ nứt đã hình thành, rách nát tàn tạ quá rồi, nếu muốn có kết cục gương vỡ lại lành là chuyện không thể xảy ra.

Nhưng, Triệu Vĩnh An không chịu, “dê” của chàng vẫn còn, bây giờ ý thức được “chuồng dê” cần phải sửa, coi như chưa muộn, nếu không thuyết phục được nàng, chàng có thể đi cầu xin Hình phu nhân. Dù bị mất mặt hay thế nào cũng được. Chỉ cần nàng tiếp tục ở bên cạnh chàng như ngày xưa, lần này, chàng sẽ thử vứt bỏ thành kiến, đối xử chân thành với nàng.

“Thôi không nói về chuyện đó nữa, nàng không có mệnh chăn dê cả đời. Đi, đi ăn tối!” Sau khi quyết định, chàng dừng vấn đề đó lại.

Hình Hoan cũng không nói gì thêm. Trên thực tế, nàng cũng cảm thấy chuyện này quá thê lương, đặc biệt với khí hậu chuyển lạnh của buổi hoàng hôn cuối hè, chỉ cơn gió thổi qua mặt cũng khiến sống mũi cay cay.

Hai ba chiếc đèn lồng đỏ đơn giản, thô sơ kèm theo ba cái lò đang rực cháy, ba cái nồi lớn tạo thành địa chỉ ăn uống được người trong giang hồ thích nhất – cá nướng Thôn Phu.

Nghe nói trước đó mấy hôm, người trong giang hồ đã làm cuộc điều tra, quán ăn này đứng vị trí đầu bảng, trở thành địa điểm truyền kỳ số một của giang hồ.

Đã gọi là nơi truyền kỳ số một thì tất nhiên hàng ngày sẽ có những người truyền kỳ đến đây để diễn những câu chuyện truyền kỳ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Màn đêm vừa xuống, vầng trăng chưa kịp leo lên cao, ở đây đã ngồi chật cứng người.

So với những ngày khác, hôm nay có mùi giang hồ hơn, không biết vị đại hiệp nào mang theo bình rượu ngon đến, mùi thơm lan tỏa khắp ngõ nhỏ. Nghe nói, vị đại hiệp nào đó bị thất tình, anh em phải uống cùng đại hiệp đó khi nào say mới thôi.

Vị công tử bị thất tình đó trông rất tuấn tú, mặc một chiếc áo màu xanh lam, ngực hơi phanh ra, ánh mắt mơ màng, khóe miệng có vết thâm tím làm bớt đi vẻ đẹp của y.

Lúc này, y đang ôm một bầu rượu, chân ngồi khoanh tròn trên ghế dài, tư thế uể oải, kể chuyện lai lịch của vết thương đó, “… Bởi vậy nên, làm đại thiếu gia nhà họ Triệu như áp lực rất lớn, không hề có cảm giác an toàn gì cả. Đi dạo trên phố cũng có thể gặp thích khách. Các anh em thử nghĩ xem, người vốn có tính cảnh giác cao như ta đây cũng không thể ngờ tới thích khách lại đóng giả làm tên bán chuối. Nếu chân tay không nhanh nhẹn thì không biết giờ này ta đã ra sao rồi.”

Mọi người ngồi xung quanh lắng nghe và gật đầu lia lịa, thích khách bây giờ thật quá bỉ ổi, đã không tham gia thi sát hạch thích khách hàng năm, lại còn giở trò ngầm hãm hại. Giang hồ, đúng là cần phải có một người tài đứng ra chỉnh đốn.

“Này, võ lâm thế gia như nhà họ Triệu chúng tôi, mà tôi lại còn là con trưởng, tất nhiên phải biết giữ mình, đành phải mai danh ẩn tích xuất gia làm tăng. Như vậy ta có sung sướng gì đâu? Vạn Ngân huynh, huynh thử nói xem ta có sung sướng không?” Vừa nói, Tịnh An vừa đẩy bầu rượu không biết đã hết từ lúc nào sang một bên, tiện tay vồ lấy bầu rượu của Nhậm Vạn Ngân.

“Ừm, đúng là chẳng sung sướng gì, áp lực của huynh ta hiểu.” Với những gì y ca thán Nhậm Vạn Ngân hiểu, nhưng vấn đề là, nếu hắn nhớ không nhầm, vừa mới cách đó không lâu, hắn vừa dốc sức mở một bầu rượu chưa kịp uống, thì đã bị Tịnh An cướp mất. Bây giờ, chuyện đó lại lặp lại, hắn không chịu được nữa, “Nhưng Tịnh An huynh, chẳng phải huynh đang thất tình sao? Huynh không nghĩ là thay bằng đệ kể chuyện thích khách thì huynh cứ kể chuyện thất tình của huynh đi, không hay hơn sao?”

Nói đến đây, mắt các chị em giang hồ sáng rực lên. Từ khi thần y mất tích, giang hồ lại có thêm một kẻ dám đứng lên soi mói, đúng là giang hồ cần người có tài năng lãnh đạo như thế.

“Vạn Ngân huynh, huynh muốn chết sao? Hay là không muốn sống nữa rồi?” Trong khi mọi người xung quanh ngóng chờ câu chuyện thì Tịnh An chỉ lạnh lùng buông một câu như thế.

Trải nghiệm thất tình? Y thấy buồn cười là ngay cả quá trình đi đến tình yêu như thế nào cũng không có. Thất tình, cũng chỉ là chuyện của một mình y.

Một mình đau, một mình mượn rượu giải sầu, rồi tìm một đám người bầu bạn, mục đích cũng là che giấu sự cô đơn trống trải của mình.

Nếu là hai năm trước, có ai đó nói với y rằng, một mình đi đâu cũng sẽ đau lòng, sẽ cô đơn, y sẽ cười khẩy vào người đó. Nhưng đúng là tạo hóa trêu ngươi, chuyện đến nước này mới khiến y dần hiểu ra, hóa ra nếu chỉ cần có người ấy trong lòng thì dù có bị kéo lê đến chết cũng cam tâm. Y chưa kịp nói ra những điều đó, tất cả mọi cơ hội và đường lui đều bị bịt kín. Nghĩ đến chuyện ra đi không chút vương vấn giống như hai năm trước, bước chân lại bị thứ gì đó chặn lại.

Y muốn đem đến cho nàng hạnh phúc, nhưng lại không thể quên được rằng nàng đã từng lúc nào đó cũng khắc ghi trong tim mình hình bóng của “tướng công”. Khi họ dắt tay nhau, nụ cười của nàng trông thật chân thành, nó như đâm thẳng vào trái tim y. Y hận chính bản thân mình tại sao lúc đó lại phải tìm hiểu bằng được người nàng luôn mong nhớ trong lòng là ai. Liệu y có thể độ lượng đến mức ở lại, chứng kiến hạnh phúc của nàng?

Nghĩ đến đây, Tịnh An cười đau khổ, tay nâng bầu rượu lên, uống ừng ực từng ngụm lớn. Thực ra để chứng kiến cảnh nàng hạnh phúc còn cần dũng khí hơn là buông tay nàng ra.

“Tịnh An huynh!” Nhậm Vạn Ngân cũng là một người đàn ông, tuy từ trước đến nay hắn luôn nghĩ rằng, thất tình chẳng là gì cả, cứ hai ba ngày là hắn lại thất tình một lần, nhưng hắn vẫn hiểu thế nào là tình bạn tâm giao, khi bạn bè không vui, không nên làm phiền, để kệ cho anh ta điên, điên xong đưa anh ta về phủ là xong. Nhưng, tình cờ y ngẩng đầu lên, nhìn phía xa xa hai bóng người vừa bước xuống xe ngựa, hắn lập tức nắm chặt lấy tay của Tịnh An, tinh thần cảnh giác dâng lên cao độ, “Nhanh, đừng uống nữa, thu xếp đi! Công tử thư từ hôn đang tiến về phía chúng ta kìa!”

Y đã ra nông nỗi này rồi, hắn làm huynh đệ không lo an ủi thì thôi, nói những lời thêm mắm thêm muối như vậy làm gì cơ chứ? Định để y liên tưởng đến cảnh hai người họ đang phong hoa tuyết nguyệt sao?

“Hình Hoan! Nàng đứng nói với ta rằng, sở dĩ nàng thấy cá nướng ở đây ngon vì nàng và sư huynh của ta lúc trước thường xuyên đến đây!”

Tiếng hét bỗng vang lên, âm vang của nó văng vẳng trong ngõ hẻm hồi lâu. Khung cảnh ồn ào, náo nhiệt trong quán rượu bỗng im bặt.

Cuối cùng, Triệu Tịnh An cũng ý thức được rằng, Nhậm Vạn Ngân không nói linh tinh, đôi khi duyên phận là như vậy, y đã tìm đến rượu để say rồi mà vẫn không thoát được họ!

“Làm gì có chuyện đó, chỉ có một đêm ngươi bận ở cùng với Hiểu Nhàn muội muội, ta vừa vặn gặp nàng tại phòng của nàng, lại vừa may đến đây ăn có một lần. Có lẽ nàng rất hoài niệm dư vị đó nên đến để nhớ lại cảm giác khi đó.”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cho rằng cuộc đối thoại này diễn ra không đúng lúc, hòa thượng không uống rượu suốt hai năm, đã uống bao nhiêu là rượu như vậy rồi đáng lý phải mất hết khả năng chiến đấu rồi. Không ngờ, vị hòa thượng vừa hoàn tục không lâu vẫn vô cùng tỉnh táo, cái mồm vốn lúc nào cũng hà khắc lại càng lanh lợi.

“Ừm… đi ngang qua, đi ngang qua, vừa vặn chúng muội đi ngang qua đây, đại thiếu gia cứ ăn đi, chúng muội về phủ trước.” Hình Hoan cười trừ cho êm chuyện, muốn chuồn đi ngay.

Vấn đề Hình Hoan mãi không hiểu, bỗng được Triệu Tịnh An lý giải hết. Tại sao tự dưng lại nghĩ đến món cá nướng quán Thôn Phu này, có đúng là thích mùi vị của nó không? Nghĩ kỹ lại, đúng là nàng không thích mà nàng hoài niệm, hoài niệm buổi tối hôm đó, hoài niệm sự quan tâm, an ủi không dấu vết gì của y ngày ấy, hoài niệm lần đầu tiên y gọi nàng là “Hoan Hoan muội muội”, thân thiết như đã quen nhau từ mấy kiếp trước.

“Ngồi xuống!” Sự ngượng nghịu của nàng khiến Triệu Vĩnh An thấy ngứa mắt, dường như không muốn tiếp tục làm nhị thiếu phu nhân trước mặt Triệu Tịnh An vậy. Nhưng chàng không để nàng được như ý, quan hệ quang minh chính đại sao lại phải giấu giếm? Dù là trốn tránh thì người cần phải trốn tránh là đại ca hoang đường vô đối kia!

“Đệ đói rồi chứ? Nếu vậy hãy ăn đi, ta còn biết đường về, đang vội, đi trước.” Ngồi xuống? Đừng đùa thế chứ, tình cảnh như thế nàng không chịu nổi được đâu.

“… Huynh còn vội nữa, đệ lập tức cho huynh đi đầu thai.”

“Vậy ta không vội, không vội, ta từ từ…”

“Hoan Hoan muội muội, muội sợ ta ăn thịt muội ư? Yên tâm, chẳng phải đã từng cùng chăn gối rồi sao, nếu muốn ăn thịt muội, ta đã ăn từ lâu rồi, làm sao phải đợi đến ngày hôm nay.” Người cũng muốn nàng ở lại còn có Tịnh An.

Ý nghĩ của y đê tiện đến mức bản thân y cũng thấy không nên. Có nàng ở đây, y có thể mượn cơn say để thuyết phục mình tạm thời quên đi mối quan hệ rối rắm của họ. Cứ coi như nơi cũ thăm lại, người cũ gặp lại, chuyện cũ nhắc lại.

“Ha ha, muội sợ huynh sao? Ngồi thì ngồi, hừ.” Hình Hoan cười tức nói, sau đó ngồi bịch xuống, hành động thực tế chứng minh, chiêu kích tướng rất hữu dụng đối với nàng.

Cũng với những lời ấy, nhưng Vĩnh An lại có cách lý giải khác, “Hai người cùng chăn chung gối? Lúc nào?” Đúng là gặp ma, chuyện chăn gối ấy chàng còn chưa kịp làm! Vậy mà bỗng nhiên bị người khác cướp trước? Lại còn mang ra khoe khoang trước mặt mọi người, muốn để chàng bẽ mặt sao?

“Hừng? Đã hai năm rồi, đệ không biết rằng em dâu có thói quen nửa đêm vào phòng người khác nghe trộm nói mơ sao?”

“…” Nhìn Triệu Vĩnh An bắt đầu tím tái mặt mày, Hình Hoan bất lực lau trán. Nàng đã hiểu, Triệu Tịnh An không để nàng yên, phải để cho tình cảnh bi đát y mới vui lòng.

“Cứ nghe mãi, nghe mãi rồi muội trèo luôn lên giường ngủ thiếp đi. Nói thế nào thì muội ấy cũng là em dâu của ta, ta không thể nào đạp muội ấy xuống giường được.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa, cho ta một bình rượu!” Ai cần nghe những hồi ức ngọt ngào mà mình vốn không thể tham dự được vào chứ? Ai cần nghe người đàn ông khác kể về thói quen của người con gái của mình? Ai muốn công khai vở kịch loạn luân này cho bàn dân thiên hạ xem? Chàng thà uống cho say, không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nghĩ.

“Sao hai người còn giữ rượu đó làm gì, uống không hết là phải mang về, vất vả thêm ra. Ừm, để muội uống hộ hai người.” Rõ ràng là không chỉ có hai người họ là có nỗi buồn muốn phát tiết ra ngoài. Số lần Hình Hoan hi vọng rồi thất vọng không hề kém họ, những điều giấu trong lòng không có ai để giãi bày còn nhiều hơn họ, nàng không chỉ muốn say, nàng muốn chết.

Quần chúng xem kịch rất biết điều đều không làm phiền họ, chỉ ngồi bên cạnh giúp họ rót thật nhiều rượu.

Nhìn các nhân sĩ giang hồ đang khó khăn về kinh tế cứ hào phóng mang hết bình rượu tốt này đến bình rượu hảo hạng khác ra, với vai trò là người tài trợ, Nhậm Vạn Ngân như rỉ máu trong tim. Còn có đạo lý trời đất không! Giang hồ như vậy làm sao có thể không có nguy cơ tài chính?