Em Có Thể Thích Anh Được Không

Chương 29: Sau khi suy nghĩ thấu đáo, trên mặt anh chỉ còn lại vẻ u sầu



Editor: Yuu
“Em muốn…, buông bỏ mọi thứ, cảm nhận thế giới bên ngoài.” Thời Nhan dựa vào cửa kính xe, lặng lẽ nhìn khung cảnh đường phố lướt nhanh bên ngoài. Đột nhiên, mắt cô trở nên nóng bỏng: “Em muốn đi… Nhìn ngắm thế giới này. A Triệt từng nói sau này sẽ đưa em đi khắp thế giới, nhưng anh ấy lại không thể làm được. Bây giờ, hãy để em tự bước đi!”

Thời Nhan quay đầu lại, môi cô cong lên, giọng điệu mang theo sự khao khát: “Em muốn đi xem mọi ngóc ngách xinh đẹp của thế giới này.”

Thời Hàm liếc nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự lo lắng: “Anh đi cùng em nhé?”

“Không.” Thời Nhan lắc đầu: “Em sẽ tự mình đi.”

“Vậy… Anh có thể giúp gì cho em?”

“Có chứ ạ!” Thời Nhan cười rồi đưa lòng bàn tay về phía Thời Hàm: “Anh, anh tài trợ chi phí đi lại cho em.”

Thời Hàm không chút do dự, nói: “Được.”

……

Về đến nhà, Thời Nhan chìm vào giấc ngủ say, lúc tỉnh lại đã là 4 giờ chiều. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Chu Thanh.

Thời Nhan: [Chị Chu Thanh, buổi tối em có thể gặp chị được không?]

Có lẽ là đang bận, nửa tiếng sau mới thấy Chu Thanh nhắn tin lại.

Chu Thanh: [Có thể.]

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Thời Nhan ngẩn người mất một lúc, sau đó ngồi lướt xem tin tức thêm một lúc nữa mới đi chuẩn bị đồ để ra ngoài. Đến nơi đã hẹn trước, một lúc sau Chu Thanh cũng tới.

Chu Thanh ngồi xuống thở dốc, uống một ngụm nước lớn.

“Phù…” Cô ấy thở hắt ra: “Tức chết mất, cái tên tài xế xe taxi kia nhìn thấy cảnh tắc đường ở đây, một mực bắt chị phải xuống xe ở dãy nhà trước rồi tự mình đến đây, cái thời tiết kinh khủng này đúng là muốn thiêu chết chị mà.”

Thời Nhan mỉm cười không nói gì, cô đẩy ly nước cam của mình qua cho cô ấy: “Chị uống chút nước cam đi!”

“Được.” Chu Thanh đón lấy, uống một hơi cạn sạch: “Sảng khoái quá.”

Đặt cốc nước xuống, cô ấy mới nhớ ra là có chuyện, cô ấy nhìn Thời Nhan, hỏi: “Đúng rồi, em gái Nhan, em rủ chị ra đây là có chuyện gì vậy? Là về Chu Mục sao? Em đừng lo lắng, cái tên đầu gỗ kia tức giận một thời gian là hết ý mà. Đến lúc em tới tìm nó giải thích một chút là được.”

“Không phải ạ.” Thời Nhan nói.

“Không phải?” Chu Thanh không kịp phản ứng lại: “Cái gì không phải cơ?”

Thời Nhan mím môi: “Không phải về bác sĩ Chu ạ.”

“Hả? Vậy thì…”

“Em phải đi rồi.” Thời Nhan hờ hững cắt ngang lời cô ấy. Chu Thanh sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi lại: “Đi? Đi đâu?”

“Đi khắp nơi ạ.”

“Khắp nơi? Là nơi nào?”

Chu Thanh không ngừng truy vấn, như thể cô ấy không từ bỏ việc đánh hơi xem cô sẽ đi đâu, nhưng Thời Nhan cũng không biết cô sẽ đi đâu.

“Em không biết nữa, cứ đi thôi! Đi đến sân bay, xem chuyến bay nào cất cánh sớm nhất thì lên đó.”

Chu Thanh nghe vậy, có chút kinh ngạc, nhưng thấy bất lực nhiều hơn.

Cô ấy vươn tay ra nắm lấy tay Thời Nhan, xúc động mà thở dài: “Có thể không đi được không?”

Thời Nhan lắc đầu: “Em không nghĩ ra lý do để ở lại đây nữa.”

“Còn Chu Mục thì sao?” Chu Thanh có chút lo lắng: “Không phải em thích nó sao?”

Thời Nhan gật đầu: “Vâng! Thích ạ.”

“Vậy thì thử lại đi! Không phải em đã tỏ tình hai lần rồi sao? Thử một lần nữa đi, em gái Nhan, nghe chị, thử lại một lần nữa đi.” Chu Thanh cổ vũ cô.

Thời Nhan không nói lời nào, một lúc lâu sau, cô mới nói: “Được không ạ?”

Chu Thanh nghe vậy thì cười vỗ vào ngực mình: “Được chứ, quá được.”

Một khoảng lặng lại nổi lên, Thời Nhan đột nhiên thở dài, cô nói: “Vâng, một lần cuối cùng.”

Đúng! Một lần cuối cùng, cho chính mình một cơ hội cuối cùng.

……

Hôm sau, Thời Nhan ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ cô đơn như những ngày qua. Cô đã đặc biệt hỏi riêng Chu Thanh hành tung ngày hôm nay của Chu Mục rồi mới rời đi.

Nửa giờ sau, cô đứng bên ngoài phòng khám của Chu Mục. Nơi này cô đã quá quen thuộc, nhưng lần này, cô lại cảm thấy rất căng thẳng.

Do dự hồi lâu, cô giơ tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc, hai mắt Thời Nhan lập tức đỏ bừng lên.

Đã lâu rồi không được nghe thấy giọng nói của anh.

Bàn tay đẩy cửa của cô khẽ run lên, vừa mở cửa liền nhìn thấy người ở bên trong, người con trai đó đang cúi đầu, cầm bút viết cái gì đó. Thời Nhan lặng lẽ nhìn anh, cũng quên cất bước đi vào. Có lẽ bởi vì hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Chu Mục nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, sững sờ khi nhìn thấy người trước mặt.

Đôi lông mày đang giãn ra lập tức cau lại, ánh mắt Chu Mục trầm xuống, nói chuyện vô cùng lạnh lùng.

“Cô tới đây làm gì?”

Thời Nhan nghe xong lập tức hiểu ra, anh vẫn còn tức giận.

Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi vào, sau đó đi về phía Chu Mục, dừng lại cách bàn làm việc một bước.

“Bác sĩ Chu.” Cô khẽ gọi.

Chu Mục lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên cong khóe miệng lên: “Sao, đến nhìn bộ mặt giống bạn trai cũ của cô sao? Rất xin lỗi, tôi không có thói quen làm người thay thế của người khác.”

Thời Nhan vội vàng phủ nhận: “Không phải.”

“Hừ…” Chu Mục cười nhạo.

Thời Nhan sửng sốt, sau đó cười khổ: “Bác sĩ Chu, anh đừng như vậy.”

Cô biết cô đã lừa dối anh, nhưng cô thích anh là thật.

“Bác sĩ Chu, em xin lỗi. Em không cố ý lừa dối anh, hơn nữa anh cũng không phải thế thân của ai cả. Anh giống anh ấy, nhưng, em thích anh, thích con người thật của anh.”

Chu Mục nhìn cô, im lặng một hồi rồi đột nhiên cúi đầu xuống.

Điều này có nghĩa là từ chối cô rồi! Thời Nhan nghĩ.

Thời Nhan hít vào một hơi, cứ để mọi chuyện như vậy đi, nhưng cô vẫn hy vọng có thể nghe được chính miệng anh nói, ít nhất, có thể khiến cô hoàn toàn từ bỏ.

“Bác sĩ Chu, anh có thể…”

Chu Mục không để cô nói hết câu, trực tiếp nhả ra hai chữ: “Không thể.”

Anh lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Thời Nhan, sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, lời nói trong miệng anh nghẹn lại ở cổ họng. Đột nhiên, trái tim co thắt lại, một chút.

Thời Nhan chỉ nhìn anh, sau đó quay mặt sang một bên: “Được rồi! Em biết rồi.”

Nói xong, cô quay người lại, để anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt trực trào ra, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Không chút do dự, Thời Nhan nhanh chóng rời đi, cho đến khi cô khuất sau cánh cửa, Chu Mục cũng chưa thu hồi ánh mắt lại, vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Anh cau mày, trầm ngâm.

Anh chợt cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Sau một hồi im lặng, anh đột nhiên đứng đậy đuổi theo, nhưng người đó đã biến mất rồi. truyện ngôn tình

Bỏ đi, tạm thời không nhìn thấy cũng tốt.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thời Nhan lái xe không có mục đích, cho đến khi cô lái đến câu lạc bộ thể hình, cô mới hạ quyết tâm. Cô không đi lên, chỉ dừng lại ở bên dưới một lúc rồi lái xe về nhà.

Về đến nhà, cô lên phòng lấy vali ra, thu dọn đồ đạc xong, cô gửi tin nhắn Wechat của ba Thời và Thời Hàm. Nửa giờ sau, bên dưới có tiếng xe ô tô, cô xách theo vali xuống tầng dưới. Khi đến đến dưới cầu thang, ba Thời và Thời Hàm đã đứng ở bên dưới chân cầu thang, đang chuẩn bị đi lên.

“Ba, anh trai…”

“Nhan Nhan.”

Ba Thời vẫy tay với cô, Thời Nhan nâng vali, đi xuống cầu thang, đặt hành lý xuống rồi chạy tới ôm lấy ba Thời, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba.”

“Con gái, ngoan.”

“Ba, con xin lỗi.”

Ba Thời mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần con vui vẻ, ba sẽ không ngăn cản con.”

Thời Nhan không kìm được mà bật khóc, hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn ba Thời, rồi xoay người sang đi tới trước mặt Thời Hàm, vươn tay ra ôm anh ta.

“Anh, chăm sóc ba thật tốt, cũng phải tự chăm sóc bản thân mình đó.”

Thời Hàm mở miệng, nhưng giọng nói đã khàn đi: “Em cũng vậy, một mình ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt. Có chuyện gì xảy ra phải lập tức gọi cho anh, dù có đang ở đâu, anh cũng sẽ qua đó sớm nhất có thể.”

Thời Nhan nghẹn ngào nói vâng.

Cô lùi về phía sau hai bước, trịnh trọng cúi người khấu đầu với ba Thời và Thời Hàm: “Cảm ơn hai người vì đã đối xử tốt với con.”

Cô đứng dậy, kéo vali bước ra ngoài, ba Thời và Thời Hàm cũng theo sát: “Để chúng ta đưa con ra sân bay.”

Thời Nhan mỉm cười, nói: “Vâng!”

Tới sân bay, Thời Nhan mua vé của chuyến bay khởi hành sớm nhất, một tiếng nữa sẽ lên máy bay.

Ngồi ở trong phòng chờ được một lúc thì loa thông báo chuẩn bị lên máy bay. Thời Nhan gửi tin nhắn Wechat qua cho Chu Thanh.

Thời Nhan: [Chị Chu Thanh, em đã thử rồi, nhưng đã thất bại. Cho nên, em quyết định rời đi.]

Chu Thanh: [Khi nào đi?]

Thời Nhan: [Bây giờ ạ.]

Giây tiếp theo, điện thoại vang lên, là Chu Thanh.

Thời Nhan nhận máy: “Chị Chu Thanh.”

“Khi nào thì về?” Chu Thanh hỏi.

Thời Nhan im lặng một lúc rồi nói: “Không biết nữa ạ, có thể là một năm, có thể là ba năm, cũng có thể… Rất lâu, rất lâu nữa.”

Loa trong sân bay lại thông báo chuẩn bị lên máy bay.

“Chị Chu Thanh, đến giờ bay của em rồi, em đi đây.”

“Em gái Nhan, lúc nào trở về nhớ phải tới tìm chị.”

“Vâng.”

Ngồi trên máy bay, Thời Nhan nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, đột nhiên, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

……

Chu Mục không phải là cục đá, anh có thể cảm nhận được Thời Nhan thích anh, và anh cũng có thể thấy được anh hoàn toàn không phải là không có cảm giác với cô. Tuy nhiên, anh thật sự không thể chấp nhận được lý do tại sao cô lại thích mình.

Trong lúc đang thất thần, cửa phòng khám đột nhiên bị đẩy vào, va chạm mạnh vào bức tường, phát ra một tiếng “cốp” lớn.

Chu Mục sửng sốt thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, vừa mới ngồi lại, liền nhìn thấy Chu Thanh đang đứng trước mặt mình, trông bộ dạng cô ấy tức giận như muốn ăn thịt anh đến nơi.

Chu Mục nhíu mày, trầm giọng nói: “Chị làm gì vậy?”

Chu Thanh tức giận, chống nạnh nói: “Em gái Nhan đi rồi, em vui rồi chứ hả?”

Chu Mục không hiểu: “Cái gì đi rồi cơ?”

Anh có một dự cảm xấu.

Chu Thanh thở hắt ra, hỏi: “Có phải em gái Nhan đã đến tìm em đúng không?”

“Đúng.”

“Có phải em ấy đã thổ lộ tình cảm với em, sau đó em từ chối đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy đúng rồi, là chị đã động viên em ấy đến tỏ tình với em một lần nữa. Nếu em vẫn không đồng ý, em ấy sẽ rời đi. Bây giờ em ấy đi rồi, em vui rồi chứ?”

Chu Mục đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ không tin: “Đi đâu? Khi nào đi?”

“Chị không biết.” Chu Thanh quay mặt đi: “Đã đi rồi, vừa nãy đã lên máy bay rồi.”

Đã lên máy bay rồi.

Đã đi rồi.

Chu Mục vẫn không tin, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của Thời Nhan, nhưng thứ truyền lai là âm thanh đã tắt.

Trong phút chốc, Chu Mục đã biết cái loại dự cảm xấu đó là gì.

Không tức giận, không ngạc nhiên, cái gì cũng không có. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, trên mặt anh chỉ còn lại vẻ u sầu.

Hồn xiêu phách lạc.