Em Dám Chạy?

Chương 1: Lần đầu gặp mặt



Trong một tập đoàn lớn, tất cả các nhân viên mặt ai nấy cũng căng thẳng không ai dám ngẩng đầu lên.

" Ai đã làm sai số liệu trên bản báo cáo này thì đứng ra ngoài cho tôi". Hắn là Hạ Nhất Ngôn người đàn ông 29 tuổi, tổng giám đốc của cty thiết lập phần mềm máy tính.

Ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn cùng với đôi lông mày đang nheo lại, đôi mắt hai mí dẹp dài, sống mũi cao, đôi môi hơi nhợt vì hút thuốc nhiều. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng khiến cho không ai dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

" Tôi không nói lại lần thứ hai"

Dứt lời, phía trong góc của phòng họp Tiểu Linh run rẩy bước ra ngoài " Là tôi, tôi là người đã làm bản báo cáo đó". Cô gái với khuôn mặt khá bầu bĩnh, nước da trắng hồng hào, đôi môi đỏ mọng với dáng người cao m65

Tiểu Linh cúi gằm mặt xuống nói, cô không nghĩ là sau một buổi tối bị cô bạn thân rủ uống rượu say hôm sau dậy muộn không xem kỹ lại bản báo cáo mà thành ra như thế này.

" Cô là người mới đến?"

Tiểu Linh sợ hãi gật đầu, không dám ngước mặt lên nhìn. Hắn ném cho cô cái nhìn đầy chán ghét.

" Trần Quân mau đi sửa lại báo cáo này cho tôi", trợ lý của hắn vội vã cầm báo cáo chạy ra ngoài, hắn sợ nếu không chạy ra nhanh sẽ có một trận đại nạn ở đây.

Kết thúc cuộc họp, ai nấy đều lui hết ra. Cô đang định bước chân ra thì hắn gọi cô đứng lại.

" Cô làm được bao lâu rồi?".

Cô nhìn hắn với ánh mắt lo sợ " Được tròn 1 tháng rồi thưa sếp". Hắn đan chéo tay vào nhau ngồi ung dung " Cô xuống thanh toán tiền lương tháng này rồi nghỉ việc ở đây đi".

Cô bàng hoàng nhìn hắn, khó khăn lắm ra trường xong cô mới xin được vào đây, mà trong 1 chốc cô đã bị tống cổ ra ngoài rồi sao?

" Có cần tôi nhắc lại cho cô nghe rõ không?" hắn thấy cô cứ đứng ngơ ngác

" Có thể cho tôi xin thêm một cơ hội nữa được không, tôi không thể mất công việc này được, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm" cô nói.

Hạ Nhất Ngôn nhìn cô với vẻ mặt đầy thú vị, không ai biết một vị tổng tài lạnh lùng như vậy lại có một bộ mặt xấu xa, " Cô có chắc là tôi bảo gì cô cũng làm".

Tiểu Linh thầm nghĩ 'ở đây lương cao thì tội gì mà không làm'

Cô là một người khá mạnh mẽ, bởi từ nhỏ ở trong viện mồ côi cô đã bị bạn bè xa lánh, bị ngược đãi. Sau khi tốt nghiệp thì cô đã ra ngoài tự đi làm và thi đại học. Từ đó cô hạ quyết tâm là phải mạnh mẽ, không được yếu đuối.

" Đúng vậy, tôi sẽ làm tất cả những gì anh yêu cầu" cô lúc này nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

Hắn nhìn cô cong môi, cô đưa mắt nhìn hắn thầm nghĩ ' trên đời có người hoàn hảo đến vậy sao'.

" Được, tôi cho cô 1tháng làm thư ký của tôi, nếu cô làm tốt những việc tôi đã giao thì tôi sẽ để cô tiếp tục làm việc, còn không thì cô biết rồi đấy"

Tiểu Linh ngẫm nghĩ gật gù rồi đồng ý.

Bên ngoài phòng họp mọi người đang xì xào bàn tán. " Chắc chắn là bị đuổi việc rồi, nhìn cũng xinh xắn mà ai ngờ não lại ngắn như vậy" Vy Vy cất tiếng xỉa xói.

" Bị đuổi hay không cũng là do sếp quyết định chứ không đến lượt chị lên tiếng ở đây" Tiểu Linh bèn đối đáp lại chị ta.

Vy Vy định giơ tay lên tát Tiểu Linh thì vừa hay Nhất Ngôn bước ra, cô ta thích hắn từ lâu, luôn tìm cách trèo lên giường của hắn mà chưa tìm được thời cơ thích hợp, lúc nào cũng ăn mặc hở hang ưỡn ẹo đi lại.