Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 12: Tò mò quá không tốt



Ánh mắt của Từ Y Vân rơi trúng bức tranh, cô đi đến chiếc tủ bằng gỗ để dưới bức tranh hoa giấy mà cô đã hỏi Chu Quang Viễn lúc trưa. Cô mở cửa tủ ra thì thấy một chiếc hộp thuỷ tinh trong suốt, trong đó đựng một bông hoa giấy, cô cũng không nghĩ gì nhiều mà bỏ qua.

Ở dưới góc trong cùng của hộc bàn có một chiếc nhẫn, nhìn trông thiết kế rất đơn sơ được đặt trong một hộp nhẫn nhỏ trong suốt. Từ Y Vân nhíu mày, cảm thấy chiếc nhẫn này không bình thường mà nằm ở đây.

Tính tò mò cùng với sự rối rắm ở trong lòng, lúc này sau lưng Từ Y Vân có một cánh tay rắn chắc xuất hiện lấy lại hộp nhẫn. Cô giật mình quay lại hoá ra là Chu Quang Viễn.

Biết bản thân đã phạm sai lầm, Từ Y Vân hơi ngại ngùng lấp bấp mà nói: "Tôi không cố ý lục đồ của anh, chỉ là tôi muốn tìm cây lược chảy tóc."

Hai đầu lông mày của Chu Quang Viễn hơi nhíu lại, Từ Y Vân cảm thấy anh đang nóng giận nên vội vàng xin lỗi rồi nhanh chóng chuồng đi nhưng mọi ý nghĩ đều đã quá muộn. Trên người Chu Quang viễn chỉ mặc một chiếc quần dài, thân trên anh chưa mặc áo, khối cơ bắp và sự vạm vỡ ấy đều thu gọn lại trong tầm mắt của Từ Y Vân.

Anh dùng hai cánh tay của mình chống xuống mép tủ kiềm người cô gọn lại bên trong lòng mình. Từ Y Vân hồi hộp nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình, gương mặt của Chu Quang Viễn đang dần dần kề sát gương mặt cô. Mái tóc ướt chưa được lau khô hẳn của anh phủ xuống che ẩn hiện đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng đó cùng với bờ môi mỏng bạc tình làm cõi lòng của Từ Y Vân rộn rạo tưng bừng cả lên.

Cô đang thầm nghĩ liệu anh sẽ áp đôi môi đó xuống môi cô chứ? Liệu hai người có trao nhau nụ hôn nồng cháy giống như bức tranh The Kiss – Francesco Hayez (1859)

đang trưng bày tại phòng trưng bày nghệ thuật Brera, Milan?

Trong đầu Từ Y Vân nhảy số tưởng tượng biết bao nhiêu là tình xuống sắp tới sẽ xảy ra, cô còn chủ động nhắm mắt lại chờ nụ hôn nóng bỏng từ Chu Quang Viễn.

Nhưng mà...

Chu Quang Viễn không những không hôn Từ Y Vân cô mà còn kề môi sát gần tai cô rồi nói với tông giọng vừa phải: "Cô nhóc, tò mò quá không tốt đâu!"

Với tông giọng trầm ấm đó, từng chữ từng chữ lọt vào tai của Từ Y Vân cô theo mạch máu mà chạy thẳng xuống tim. Cô biết anh rất tử tế, sẽ không làm gì quá giới hạn như cô tưởng tượng nhưng trong lòng cô lại có một sự hụt hẫng thoáng qua.

Nhưng ít nhất Từ Y Vân cô nhận ra một điều rằng cô không yêu sai người.

Chu Quang Viễn nói xong liền lùi về sau mấy bước kéo dãn khoảng cách với Từ Y Vân ra xong rồi dứt khoác bước lên lầu.

Thời khắc nãy rất hồi hợp lo lắng nhưng giọng nói của anh cũng rất ấm, giá mà anh có thể nói được những lời ngọt ngào khi nãy thì Từ Y Vân cô sẽ không ngại mọi thứ mà hoà tan cùng anh.

Nhưng mà cuối cùng anh lại quay lưng bỏ đi.

Cô vô thức cắn môi dưới của mình rồi thở dài một hơi, sau đó cũng không quên chạy theo Chu Quang Viễn lên lầu.

Lên lầu rồi thì nhìn qua phòng kính, cô thấy anh ngồi trong đấy đang chăm sóc cây thế là cô cũng mở cửa bước vào.

Chu Quang Viễn đang chăm chú nhìn cây hoa mặt trăng, Từ Y Vân liền nhớ lại lúc chiều cô cũng đòi muốn ngắm hoa mặt trăng nở. Phải chăng là Chu Quang Viễn đang thực hiện ước vọng của cô? Từ Y Vân đứng đó mỉm cười như một con ngốc.

"Cẩn thận, ở đây có muỗi." Chu Quang Viễn nói, ánh mắt vẫn tập trung vào cây hoa mặt trăng.

Anh vừa nói dứt câu thì có một con muỗi bay vòng vòng vo ve trước mặt Từ Y Vân làm cô hoảng sợ đến mức phải quơ tay múa chân vội chạy qua chỗ Chu Quang Viễn.

"A có muỗi thật kìa chú Chu."

"Nhìn tôi trông giống nói đùa với em lắm sao?" Anh bất lực nói rồi lấy từ trong hộc bàn ra một chai xịt muỗi đưa cho Từ Y Vân.

Từ Y Vân cười cười nhận lấy chai xịt muỗi rồi nói: "Chú Chu, anh tốt thật." Cô mở chai xịt muỗi ra xịt vào chân và tay của mình xong rồi nói: "Hôm nay em có thể ở lại đây xem hoa mặt trăng nở được không? Em sẽ không làm phiền đến chú Chu đâu."

Đôi mắt long lanh kèm theo giọng nói ngọt ngào của Từ Y Vân vang lên trong căn phòng kín này, hai từ "chú Chu" vừa thân mật vừa dịu dàng lặp đi lặp lại trong tâm trí của Chu Quang Viễn. Anh nhìn cô đang đứng đó với nét cười trong ánh mắt, cuối cùng anh đành nói: "Đem chậu hoa ra ngoài phòng kín, ở đây có muỗi."

Nói xong Chu Quang Viễn liền bưng chậu hoa bước ra ngoài ban công, Từ Y Vân đạt được mục đích cứ cười mỉm mỉm chạy theo sau lưng anh.

Ngoài ban công gió thổi, từ trên nhìn xuống sân và nhìn xung quanh thấy toàn đèn và đèn. Chu Quang Viễn treo rất nhiều đèn chạy dọc đến những căn Homestay dài tận phía xa đằng kia. Từ Y Vân thật sự rất hiếu kì người đàn ông trước mặt trông vó vẻ lạnh lùng đầy gai góc này lại có thể lãng mạn đến mức nào.

Chu Quang Viễn đem ra một chai nước ngọt và một chai bia, hai người ngồi trên ghế ngắm nhìn xuống đằng xa trong tầm mắt.

Cô hỏi anh: "Tất cả hoa giấy ở đây đều là do anh trồng hết đúng không?"

Anh trả lời: "Đúng."

"Đèn led cũng là do anh trang trí?"

Anh cũng trả lời là: "Đúng."