Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 3: Trái dừa rơi



Nhận tiền thối lại rồi Từ Y Vân mới nhận ra Tiểu Mạch Nha trước mặt này thật sự rất tinh ranh, dẫn đường thì chưa được tới đâu hết mà đã vừa tốn móc khoá còn vừa tốn một cây kẹo hồ lô, lúc nãy cô còn khen đứa trẻ này ngoan cơ chứ!

"Bây giờ kẹo đã cầm trên tay rồi, em có thể dẫn chị đi nhanh một chút đến nơi trồng nhiều hoa giấy chưa?" Từ Y Vân hỏi.

Tiểu Mạch Nha gật đầu một cái mạnh rồi cắn cây kẹo trên tay một cái, tay còn lại thì chỉ thẳng hướng con đường phía trước.

"Chị đi hết con đường này sau đó chị quẹo bên tay phải, bước ra bờ biển chị sẽ thấy rất nhiều cây dừa. Chị đi tiếp nữa sẽ thấy một căn nhà bằng gỗ rất nhiều màu sắc."

Từ Y Vẫn đa nghi hỏi: "Vậy thì hoa giấy đâu? Chị vẫn chưa nghe em nhắc đến hoa giấy."

"Ây da, ở trong ngôi nhà đó có một ông chú, ông chú đó là người trồng những cây hoa giấy đó ạ. Ở đây chú ấy là người trồng hoa giấy nhiều nhất, em từng đến đó với mẹ rồi." Tiểu Mạch Nha vừa nói vừa dậm chân tỏ ý chắc nịch.

Nhưng mà Từ Y Vân vẫn còn nghi ngờ cô bé ranh ma trước mặt, cô hơi híp mắt lại ngồi xỏm xuống ngang tầm nhìn của Tiểu Mạch Nha rồi nói: "Nếu như chị không tìm được ông chú đó thì sao?"

"Chị phải tin em, em nhận đồ của chị rồi thì sẽ hoàn toàn chỉ đúng đường. Nếu chị không tìm được thì cứ trở lại tiệm cắt tóc nhà em, mẹ em sẽ gội đầu miễn phí cho chị." Tiểu Mạch Nha gật đầu lần nữa kiêng định đáng tin.

Được rồi, Từ Y Vân cược lần này vậy!

"Em về nhà đây, nếu mẹ em phát hiện em đi theo người lạ mẹ sẽ quánh đòn em. Em chúc chị may mắn, tạm biệt." Nói xong thì Tiểu Mạch Nha liền chạy một mạch trở về hướng đường ngược lại.

Từ Y Vân thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời với chiếc kính râm trên mắt, cô tự hỏi lòng có thật là Tiểu Mạch Nha chỉ mới bảy tuổi hay không? Bản thân cô năm bảy tuổi làm gì có cơ hội ra khỏi biệt thự chứ nói chi là chạy đi nhận đồ của người lạ.

Nói đi cũng phải nói lại, những đứa trẻ ở thôn quê đương nhiên sẽ khác biệt hoàn toàn với những đứa trẻ lớn lên ở thành thị. Năng động hơn, gan dạ hơn và cũng bụi bặm hơn.

Đi theo con đường phía trước mà Tiểu Mạch Nha đã chỉ, Từ Y Vân tới được một bãi biển, trước mắt cô là rất nhiều chiếc tàu đánh cá đang đậu vào bờ. Hàng dừa xanh cách nhau vài mét đang rũ bóng xuống nền cát trắng cát nịn.

Lúc này trời cũng đã ngã trưa là lúc mặt trời chiếu đúng ngọ, ánh mặt trời ẩn hiện thông qua tán lá dừa, có hơi nóng một chút nhưng bù lại gió biển cũng xoa dịu được một ít.

Từ Y Vân đứng dưới tán dừa, cô dựa lưng vào thân dừa định nghỉ mệt một lát nhưng đột nhiên cô nghe trên cây dừa có tiếng xột xoạt. Từ Y Vân ngước đầu lên nhìn lên tán dừa cao cao kia thì đột nhiên nhìn thấy một trái dừa đang rơi tự do xuống.

Xong rồi, chuyến này coi như huỷ dung. Đầu óc của Từ Y Vân rối nùi lên, tay chân thì cứng đơ không cử động được. Ở giây phút quyết định tuyệt vọng thì một người đàn ông lao tới ôm lấy Từ Y Vân rồi đẩy về sau.

Hai người té mạnh xuống nền cát trắng nịn, trái dừa rơi xuống cạnh bên cách họ chỉ một gang tay đứa trẻ.

Từ Y Vân sợ hãi ngắm chặt mắt không dám mở ra, còn người đàn ông kia thì đã đứng lên rồi phủi cát dính trên người.

"Cô không sao chứ?"

Từ Y Vân chưa mở mắt vì sợ cát bay vào nhưng giọng nói trầm ấm kia làm cô bất giác mở mắt để nhìn rõ người trước mặt trông như thế nào.

Một người đàn ông cao cỡ một mét tám, cơ thể cường trán lộ rõ qua chiếc áo ba lỗ mà người đó đang mặc, nước da nâu rám nắng đầy nam tính. Thế nhưng gương mặt người này càng làm cho tâm hồn thiếu nữ của Từ Y Vân giống như một giọt nước rơi nhẹ xuống mặt hồ tĩnh lặng làm dậy lên những gợn sóng trên mặt hồ.

Người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, mái tóc hơi dài che gần nửa đôi mắt nhưng như thế lại càng tô điểm lên dáng vẻ như tài tử Hồng Kong những năm hai ngàn trước kia. Gương mặt đậm chất của sương gió từng trãi, đoán chừng người đàn ông này đã ngoài ba mươi.

Dáng người này, gương mặt này làm Từ Y Vân vừa gặp đã say đến mức quên hẳn luôn câu người đàn ông này vừa nói.

Thấy cô gái trước mặt không trả lời mình, người đàn ông đã hỏi lại một lần nữa: "Cô có sao không?"

Lúc này Từ Y Vân mới đột nhiên thoát khỏi cơn say ngàn năm có một này, cô ngại ngùng phủi cát dính trên váy của mình rồi vội nói:

"Thật sự cảm ơn chú, tôi không sao, còn chú có sao không?"

Người đàn ông trước mặt lắc đầu, anh nói: "Đừng đứng dưới góc dừa, nguy hiểm lắm." Sau đó cất bước định rời đi nhưng Từ Y Vân đã kịp lên tiếng ngăn lại.

"Chú khoan đã."

Từ Y Vân dễ gì đễ người đàn ông trước mặt cứ thế rời đi được.

"Chú tên là gì? Nhà ở đâu, tôi muốn trả ơn cho chú."

Từ Y Vân chỉ nhìn thấy được bóng lưng vạm vỡ của người đàn ông, anh ta không quay đầu lại mà chỉ nói: "Không cần trả ơn."

Trước sự rạo rực của cô gái đằng sau mà người đàn ông rời đi dứt khoác không ngoảnh lại.