Em Gái Nhỏ, Mau Lại Đây

Chương 45: Bữa trưa



Một lúc sau

Triết Thẩm Diên lái xe đến, trước khi vào nhà hàng còn chỉnh chang lại mình một chút, lòng phấn khởi hơn nhiều vì tò mò không biết chuyện gì đang đợi mình sắp tới. Anh tự tin bước vào, đi đến ngồi đối diện Tình Nhu, tươi cười:

- Tình Nhu, anh đến rồi... Em đợi lâu chưa?

Nữ nhân nhoẻn miệng, nhẹ nhàng đáp:

- Không lâu, em cũng mới tới thôi

Cô cầm menu, nhìn quanh một lượt, hỏi:

- Không biết hẹn anh ăn trưa vào 15 giờ thì có phiền không nữa? Dạo gần đây em hay dùng bữa vào tầm này

Thẩm Diên cười nhẹ, giọng nói chỉ thâm trầm dễ nghe, biết sử dụng ngôn ngữ cơ thể, lại văn phong ngọt như mía lùi... tất cả đều thể hiện ra anh là một nam nhân ấm áp, tinh tế. Triết Thẩm Diên trả lời:

- Không phiền... bất cứ điều gì em đề nghị, anh đều coi đó là vinh hạnh

Tình Nhu nghe đến vậy lại nén đi sự khó chịu, cô điều chỉnh lại nét mặt mình rồi đưa menu cho Thẩm Diên, nhàn nhạt nói:

- Anh chọn món đi

Bữa ăn sau cùng cũng được dọn ra, chỉ là vài món nhẹ vì Tình Nhu ăn trưa không nhiều, hơn nữa lại là quá chiều rồi nên chỉ gọi là ăn hương ăn hoa. Triết Thẩm Diên thao thao bất tuyệt về câu chuyện của mình, anh kể về Triết gia, về ông bà Triết cùng sự tâng bốc về mối quan tâm hay tình cảm của họ với cô. Tình Nhu hôm nay thái độ đã khác, mọi lần trước nếu cô sẽ chuyên tâm và lắng nghe anh hơn thì bây giờ chỉ tập trung dùng bữa. Cô đói... và chán ngấy cái tính tự cao này rồi

Tình Nhu đưa từng miếng lên miệng, nhai nhỏ nhẹ, khẽ nhắc:

- Anh Diên ăn đi.. đồ ăn chóng nguội lắm

Triết Thẩm Diên được đà, hỏi:

- Tình Nhu này, anh định là tối thứ 7 tuần này, gia đình anh sẽ mời em đến dùng bữa tối

Tình Nhu lấy giấy chấm miệng, hỏi:

- Thế à? Bác Triết đã nói với ba em chuyện này chưa nhỉ? Em chưa thấy ba mẹ hay anh hai thông báo về việc này

Triết Thẩm Diên hề hà, đáp:

- Không, anh chỉ mời em thôi... Tối thứ 7 này tới ăn, tiện để ba mẹ anh biết rõ chuyện của chúng ta hơn.. Nếu có gì.. thì nên tính xa hơn nữa.. Nhất là mẹ anh, bà ấy muốn bàn chuyện quan trọng

Tình Nhu nghe tới đây liền cuộn tay lại, rõ ràng trước khi đi Nhâm Cảnh Thâm đã nói tốt cho Triết Thẩm Diên và cũng khuyên cô bình tĩnh vì cơ bản tình cảm của Triết gia và Thẩm Diên chỉ là quan tâm quá mức chứ không có gì xấu. Nhưng hắn không trong trường hợp của cô, không trực tiếp gặp mặt Thẩm Diên với tần suất dày nên cái nhìn chỉ là khách quan. Với Tình Nhu, cô cảm thấy không ổn một chút nào, không chỉ về Thẩm Diên mà cả hai ông bà già kia – cách gọi “bố láo” của Tình Nhu với người lớn tuổi cô ghét

Tình Nhu bày ra vẻ non nớt, thắc mắc:

- Nếu định bàn chuyện... thì phải qua nhà em trước chứ? Sao lại là em phải qua nhà anh? Cả ba mẹ anh nữa, họ nên chủ động bàn chuyện với Nhâm gia

Triết Thẩm Diên cùng gia đình của anh cũng đều kiêu căng như nhau. Thử hỏi nếu không phải Nhâm Thế Thành và Triết Hạo là bạn bè thân thiết thì mẹ con Triết Thẩm Diên còn định lấn lướt cô đến nhường nào. Nam nhân cười hề hà, khinh khỉnh đáp:

- Haiz... em đừng quá lo, dù gì gia đình Nhâm gia từ đầu cũng đã cùng Triết gia ăn một bữa, qua hôm đó là sẽ hiểu mối quan hệ của chúng ta

Tình Nhu thở dài, vậy là cũng nhìn được thêm nhiều cách ứng xử của Thẩm Diên trong thời gian này. Cô không nói lớn, không tức giận mà đơn giản chỉ từ chối:

- Thẩm Diên, trước tiên em cảm ơn anh và gia đình thời gian qua đã luôn đối tốt với em.. Nhưng có lẽ, có 1 sự hiểu lầm lớn ở đây khi mà Triết gia luôn ảo tưởng về mối quan hệ của chúng ta. Không biết anh nhìn nhận chuyện tình cảm này như nào nhưng với em, anh hoàn toàn là người quen, một người có quan hệ xã giao.. không phải trong mối quan hệ tình cảm, em đánh giá quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức thân thiết, nhưng anh và mẹ lại luôn rêu rao về thứ tình cảm ảo tưởng này, thậm chí còn muốn tính chuyện xa hơn ư? Hahaha... từ lúc gặp anh tới giờ đây mới là chuyện cười em thấy hay nhất

Triết Thẩm Diên ban đầu còn ngóng đợi lời nói của Tình Nhu mà giờ đây anh ta bỗng bạch mặt ra, lắp bắp:

- Tình Nhu... em nói gì thế?

Tình Nhu khoanh tay, chán nản trả lời:

- Mọi hôm anh nhanh nhẹn, đon đả lắm mà... Sao hôm nay lại thụ động đến thế? Em không muốn nói lại đâu, tóm lại anh về giải thích lại với Triết gia đi, giữa chúng ta đâu có quan hệ gì ngoài gặp mặt xã giao

Thẩm Diên đặt nĩa xuống, với lấy cầm tay Tình Nhu, hốt hoảng:

- Tình Nhu.. em bình tĩnh đi, chắc hôm nay em có chuyện gì không vui. Mọi thứ là anh sai, anh nhận hết.. Một hôm khác chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện lại được không em?

Vẫn cái kiểu nắm tay ấy, bàn tay Thẩm Diên to lớn lại rắn chắc luôn ủ ấp chặt tay cô, có giật ra cũng không thể nhưng lần này thì khác, Tình Nhu gằn lên:

- Đừng tự tiện chạm vào người tôi

Nói rồi cô hất mạnh tay ra khiến Thẩm Diên cũng chới với nhào lên, có vài ánh mắt xung quanh nhìn về phía hai người, nam nhân vì cao ngạo lại sợ sự đánh giá nên e hèm vài tiếng, mau lấy lại vẻ nghiêm nghị của mình. Thẩm Diên trầm mặc hỏi:

- Tình Nhu... vậy trong thời gian qua, rốt cuộc là em...

Nữ nhân hời hợt đáp:

- Là phép lịch sự thôi? Chẳng lẽ mẹ anh đích thân hẹn, tôi lại bảo “Cháu chán ngấy việc gặp con trai bác rồi, thích thì hai mẹ con bác đi ăn với nhau đi” à? Ba anh lại là người bạn thân thiết với của ba tôi, sao tôi có thể bố láo với người lớn được. Ít ra bác trai còn có chừng mực, gọi điện thì cũng dư dả thời gian, thỉnh thoảng hỏi thăm mới là quan tâm thật.. Còn mẹ anh, trong thời gian 3 tháng qua cứ như sợ tôi đá đít Triết gia hay sao mà bám riết đến mệt

P/s: nu9 bắt đầu xù lông xù cánh lên gòi. Típ tục thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote cho nu9 Tình Nhu chap sau bùng lổ hơn nha!