Em Là Của Anh (You Belong To Me)

Chương 37



"Chúng ta có thể nói chuyện ở đây trước mặt mọi người, hay là em đi với anh," Vasili cố giữ giọng ôn hòa ."Anh có một chiếc xe ngựa đang đợi ở bên ngoài ."

Đó không phải là những gì Alexandra mong đợi được nghe . Nếu như cô cũng giận dữ như Vasili thì cô sẽ không thốt lên lời "sao cũng đưọc", chỉ để không gây ra một cảnh tượng xấu hổ . Dĩ nhiên là cô đã quen thuộc với những cảnh xấu hổ này ... vậy thì tốt nhất là cô nên trả lời anh trước khi anh quyết định dùm cô .

"Tôi cũng định rời khỏi đây," cô nói với anh, giọng nói cũng rất ôn hòa .

Thật ra là không đúng, mặc dù đó là chuyện mà cô muốn làm kể từ khi đến đây . Nhưng cô nghĩ là nếu cô không đi với anh thì anh sẽ càng giận hơn, rồi thì anh sẽ gây ra một cảnh tượng mà cô biết là anh không muốn .

Tuy nhiên cô gần như muốn đổi ý vì không muốn đi chung với anh đến bất cứ nơi nào . Tuy là anh đã có được sự hợp tác của cô, cô vẫn cảm thấy như là bị anh lôi ra khỏi đó . Nhưng trước khi cô có thể quyết định là tốt hơn cô nên ở lại đấy với rất nhiều người thì bọn họ đã ra đến bến ngoài,và cô bị đẩy vào cỗ xe đang đợi của anh.

"Bộ anh có ý định làm cho tôi lạnh cóng hả ?" cô hỏi, giọng nói đầy châm biếm.

Anh đã không dừng lại để lấy chiếc áo choàng của cô, và không khí ban đêm của muà đông lạnh và ẩm ướt . Bên trong cỗ xe ngựa rộng lớn cũng không ấm áp hơn bao nhiêu . Nhưng thay vì quay trở lại lấy áo choàng, anh quăng cho cô tấm mền trước khi ngồi xuống.

Cỗ xe lập tức rời đi sau khi cánh cửa xe bị đóng mạnh, làm cho Alexandra ngã chuí dũi và gần như rơi xuống ghế . Làm cho cô giận lên .

"Giải thích đi, Petroff . Nếu tôi biết là anh đã có ý định đi đến nước Anh, thì tôi đã đi chỗ khác rồi ."

"Thật không ? Anh thật nghi ngờ chuyện đó đấy ."

Anh đang ngồi đối diện với cô với hai tay khoanh trước ngực, hai chân duỗi thẳng, mắt anh vẫn sáng rực khi nhìn cô . Cho dù là cô đã có những cảm xúc khi nhìn thấy anh lúc nãy, chúng nó nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho sự bực bội . Và anh đã không nói gì khác ngoài những lời châm biếm để lại sự im lặng ngột ngạt làm cho cô thấy lúng túng.

Cô phá tan sự im lặng, thắc mắc hỏi ."Sao ? Tôi đoán là có ly do gì đặc biệt lắm cho nên anh mới đến tìm tôi ... hay là chúng ta thật quá xui xẻo nên đã gặp nhau ở cùng một bữa tiệc trong cùng một thành phố ?"

"Chúng ta sẽ nói đến chuyện đó sau, Alex . Bây giờ anh đang gặp khó khăn khi nhìn thấy em thay đổi, cho dù là với ý định hay mục đích gì, nhìn giống như một quí bà . Hay là em đang mặc quần tây bên dưới chiếc áo dài đó ?"

Cô không thể hiểu là tại sao câu hỏi đó lại làm cho cô đỏ mặt, nhưng cô đã bị vậy . "Nếu như anh đã không nhìn thấy thì anh đã kéo tôi rời khỏi một bữa tiệc . Tôi biết cách ăn mặc cho thích hợp với những dịp như thế ."

"Vậy là không có mặc quần tây hả ?"

Cô trừng mắt với anh . Vasili không thấy thích thú . Thật ra thì bây giờ anh càng ngạc nhiên hơn khi anh nhìn thấy cô trên sàn nhảy . Trong chiếc áo lụa và đăng ten. Anh đã từng tưởng tượng cô mặc nó, nhưng anh chưa bao giờ hình dung ra nó có thể nhìn như là bây giờ . Kiểu áo may rất khéo, đôi găng tay dài, cổ áo khoét sâu ... Chúa ơi, bộ ngực của cô, bộ ngực căng tròn của cô ta đang lồ lộ cho những kẻ đàn ông nào muốn nhìn .

Cho dù là nó làm cho anh giận điên lên, Vasili cũng thầm công nhận là anh chưa bao giờ nhìn thấy Alexandra xinh đẹp như thế này . Và anh thấy bực vì cô luôn không cho anh nhìn thấy khía cạnh dịu dàng này của cô, anh chưa bao giờ biết được khía cạnh này của cô ... ngoại trừ ở trên giường .

Cô có thể nhảy . Rõ ràng là cô có thể nói chuyện với những quan khách ở đó mà không chửi thề hay làm cho bọn họ bị sốc . Và rõ ràng là cô đã cẩn thận không lựa chọn những bữa tiệc có đãi thức ăn, không thì cô sẽ nhanh chóng bị loại khỏi danh sách khách được mời . Nhưng rõ ràng là cô đã có thể lừa gạt những người Anh để họ tin cô là một quí bà, nếu không thì là cô biết cách cư xử như một quí bà .

Anh cũng giận điên lên khi anh không thể đuổi kịp cô trước khi cô lên tàu đi đến nước Anh, làm cho anh mất hơn cả tháng ròng cuối cùng mới tìm được cô . Họ đã mất dấu vết của cô hai lần, lần đầu là khi cô bắt đầu đi về hướng những dãy núi, giống như là cô định đi về nhà, rồi thay đổi lộ trình đi về hướng bắc . Lúc đó, anh đã cho hầu hết những người đi chung với anh quay về vì thấy sự hộ tống của họ không còn cần thiết nữa .

Rồi bọn họ lại mất dấu vết của Alexandra một lần nữa, khi cô thay đổi sử dụng xe ngựa thay vì cưỡi ngựa . Nhưng anh và tám người còn lại trong đoàn người của anh, chỉ cần mất vài tiếng đồng hồ khi họ đến Luân Đôn là tìm được khách sạn nơi cô ở . Và người hầu của cô, Nina, đã không ngần ngại nói với anh nơi anh có thể tìm được cô tối nay .

Và bây giờ anh không biết chắc là mình sẽ đối phó với cô như thế nào . Sự thôi thúc đầu tiên mà anh muốn làm, luôn muốn làm, là làm tình với cô , và ham muốn đó càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết . Chỉ cần ở gần cô là làm cho người anh rạo rực và đòi hỏi . Chuyện thứ hai là anh muốn bóp cổ cô vì những gì anh đã trải qua . Nhưng còn có chuyện thứ ba mà anh muốn làm là chỉ muốn ôm cô và nói với cô ... nói gì nhỉ ? Chuyện anh đã lo lắng là cô đã kết hôn với Leighton trước khi anh tìm được cô à ? Chuyện anh đang ở trong một tình thế thảm thương khi biết được là lần đầu tiên trong đời anh biết yêu à ? Cô sẽ không bao giờ tin những chuyện đó sau khi anh đã có những thái độ chỉ dành riêng cho cô .

Còn chuyện gã người Anh của cô thì sao ? Nếu anh gặp được Leighton ở đó với cô thì có lẽ là anh sẽ thách đấu với hắn ta ngay tại đó . Nếu như cô yêu hắn ta, nếu cô thật sự yêu hắn ta, anh nghĩ có lẽ là anh sẽ im lặng rút lui . Sự ghen tuông của anh đã nói không , anh và gã người Anh đó không thể sống trên cùng hành tinh . Nhưng cái tình yêu chết tiệt này làm cho anh muốn cô có được hạnh phúc .

Hai cảm nghĩ đó không hoà hợp được với nhau . Anh nghĩ là anh nên tìm hiểu để xem anh có đến quá muộn không .

"Cuộc hôn lễ đã được sắp xếp xong rồi chứ, Alex ?"

Alexandra há hốc mồm kinh ngạc . Làm sao mà anh ta biết được chuyện cô và tử tước của cô chứ ? Anh không thể nào biết được .

"Hôn lễ gì ?" cô thận trọng hỏi .

"Giữa em và Leighton đấy ."

Chuyện này càng tệ hơn ."Sao anh biết được chuyện của Christopher ?"

"Từ Lazar . Em đã nên sớm nói với anh."

"Chuyện đó không liên quan đến anh ..."

"Chúng ta sắp sửa kết hôn đấy !" anh cắt ngang, cuối cùng cũng nổi giận về chuyện của bọn họ ."Nó là chuyện của anh khi em yêu một người đàn ông khác!"

"Chúng ta sắp sửa gì ?"

"Thay đổi rồi à ?" anh châm biếm "Hay là em đã quên là em đã chắc chắn với anh là em sẽ không nuốt lời ? Một chuyện danh dự, hay đại khái là vậy như em đã nói ."

Sự tấn công của anh làm cho cô xù lông lên "Anh không thấy bức thư tôi để lại à ? Mẹ anh đã nói là anh không thể kết hôn với tôi, rằng tôi là một sự xỉ nhục, hết hy vọng ..."

"Mẹ của anh đã không xếp đặt hôn nhân của chúng ta . Bà ấy không có quyền nói gì trong chuyện này ."

"Đó không phải là ấn tượng mà anh tạo ra cho tôi thấy khi lần đầu tiên chúng ta bàn về hôn ước," cô nói cứng nhắc ."Khi bà nói với tôi vậy, tôi đã đóan là ..."

"Những gì em đã đoán đều sai cả, Alex, và em đã rời khỏi mà không đến để khẳng định suy đóan của mình với anh . Và anh lập lại, chuyện này không liên quan gì đến mẹ anh cả . Cho dù là chúng ta có kết hôn hay không thì cũng là do hai chúng ta, và phụ thuộc vào chuyện chúng ta có muốn hay không muốn bảo toàn dạnh dự của cha chúng ta ."

"Anh đang nói là chúng ta vẫn còn có hôn ước hả ?"

"Em nói đúng." và trước khi cô biết anh đang định làm gì thì anh nắm lấy tay cô và luồn chiếc nhẫn vào ngón tay của cô .,"Đừng bao giờ tháo nó xuống nữa, Alex . Em là của anh . Anh muốn em đeo nó như một bằng chứng."

Câu nói sau như một lời cảnh cáo, và cô nghe như có sự chiếm hữu làm cho cô vừa hỗn loạn vừa vui sướng . Cô tựa nguời ra ghế, cảm thấy an tâm và lo sợ, và cố lờ cả hai chuyện đó . Cô sẽ không bao giờ nói xong chuyện này nếu cô không kềm chế được cảm xúc của mình. Nhưng, ôi, cảm giác tuyệt làm sao khi có lại chiếc nhẫn ! Những giọt nước mắt đã rơi xuống khi cô tháo nó xuống. Khi cô đã bỏ lại nó với lá thứ viết cho anh, cô đã có cảm giác như thể đã để lại trái tim của cô chung với nó . Cô sẽ không bao giờ tháo nó xuống nữa ... nhưng không phải là vì anh đã bảo cô không được tháo xuống.

"Anh có thể giải thích cho tôi biết là tại sao không ?" cô nói, liên quan đến sự khẳng định của anh về hôn ước vẫn còn có hiệu lực ."Tôi đã giải thoát anh . Và tôi nhớ là, anh đã không muốn kết hôn với tôi, vì thế tại sao anh lại không nắm lấy nó ?"

Bởi vì anh yêu em !

Đây đúng là cơ hội thích hợp để nói với cô . Nhưng cô sẽ cười vào mặt anh và có lẽ là sẽ nói những lời nhạo báng như "Chắc vậy rồi, Petroff . Anh đã chứng minh cho tôi thấy mỗi khi anh mở miệng ." và vì bản thân anh vẫn còn thấy chuyện đó quá khó tin thì làm thế nào mà anh có thể thuyết phục được cô chứ ?

"Em đã không giải thoát anh, Alex . Em bỏ chạy vì đã hiểu sai . Chuyện đó đã không giải thoát anh khỏi hôn ước, nó chỉ là buộc anh phải mang em trở về . Tuy nhiên, nếu như ý định của em là không muốn giữ lời, thì hãy nói ngay bây giờ, và mọi thứ sẽ chấm dứt ."

"Đó chưa bao giờ là ý định của tôi, anh biết rõ chuyện đó mà," cô rít lên.

"Anh cũng đã không nghĩ vậy, vậy thì đó là câu trả lời cho em . Chúng ta vẫn còn bị ràng buộc vào giao kèo đó, vẫn còn có hôn ước với nhau, vẫn sẽ sắp kết hôn . Hay là em không đồng ý chuyện đó ?"

"Không," cô nói như càu nhàu .

"Vậy thì chuyện em đi đến Anh đã không thay đổi cách nhìn của em về danh dự chứ?"

"Không," cô nói lớn tiếng hơn và trừng mắt với anh .

"Anh rất vui khi được nghe vậy ."

Cô khịt mũi ."Cẩn thận đấy, Petroff, không thì anh sẽ làm cho tôi nghĩ là bây giờ anh muốn kết hôn đấy ."

"Có lẽ là anh muốn vậy," anh nói nhỏ nhẹ .

"Khi nào heo biết bay kìa," cô độp lại .

Anh cười . Anh biết là Alex của anh sẽ nói những lời như vậy .

"Thật ra thì ..." Anh dừng lại chỉ để cho cô nghĩ là anh vừa có kết luận này ."Vì dù sao thì anh cũng phải kết hôn ... để có người nối dòng, em hiểu không ... có lẽ là anh nên làm với em. Suy cho cùng, thì anh đã bỏ rất nhiều công sức lên mình em hơn bất cứ người đàn bà nào khác ...và anh thật sự rất thích bộ ngực của em đấy, Alex ."

Anh đã mong đợi một câu trả đũa, một cái đỏ mặt, bất cứ cái gì ngoại trừ thái độ lạnh nhạt mà anh đang nhìn thấy . Và anh có thể đá cho mình một cái khi nghĩ những gì anh vừa nói chỉ để cho cô dễ chấp nhận hơn là sự thật .

"Alex ..."

"Anh không cần phải giải thích," cô cắt ngang anh ."Tôi luôn biết ý của anh về chuyện này . Và anh cũng đã biết cảm nghĩ của tôi rồi ."

Nhắc cho anh biết là cô đã không muốn kết hôn với anh bởi vì cô yêu một người khác sẽ làm cho anh giận lên, để cho anh không thể nói tiếp về cuộc sống sau hôn nhân của hai người . Bây giờ cô có thể nói với anh về chuyện đứa bé và anh có thể bắt đầu ruồng bỏ cô ngay cả trước khi bọn họ kết hôn. Nhưng vì chuyện đó có lẽ là sẽ làm cho anh ta vui mừng, cô quyết định là giữ kín và không nói ra .

Có lẽ là anh đã thật sự đuổi theo cô, nhưng rõ ràng là mọi thứ vẫn không thay đổi . Vì thế tại sao câu "để có người nối dòng, em hiểu ko" lại làm cho cô như muốn khóc thế này ?

"Em đã gặp Leighton chưa ?" anh hỏi .

"Rồi ."

"Anh sẽ giết chết gã khốn nạn đó nếu như hắn đã chạm vào người em, Alex," anh gầm gừ .

Gì thế này, ghen tuông à ? "Đừng để ý . Anh ta chưa bao giờ muốn kết hôn với tôi . Anh ta đang đợi tôi kết hôn với một người khác để anh ta có thể có một cuộc tình với tôi . Anh ta cũng suy nghĩ giống như anh, ngoại trừ việc anh ta vẫn nghĩ là tôi còn trong trắng và anh ta đang đợi tôi thay đổi sự thật đó ."

"Hắn chết chắc," Vasili nói .

Alexandra thở dài . "Tôi mới là người cảm thấy bị sỉ nhục đấy, Petroff, không phải anh. Chỉ bởi vì bây giờ anh nghĩ tôi là vợ của anh cũng không có nghĩa là tôi không thể tự lo chuyện của mình."

"Anh ta làm cho em đau khổ ..."

"Không, anh ta không có ... chuyện mà tôi nhận thức được là tôi quá thờ ơ, dù là tôi đã có cảm tình với anh ta ."

Nụ cười tự mãn trên môi của Vasili làm cho cô bực bội, làm cho cô thay đổi đề tài ."Anh đang đưa tôi đi đâu vậy ?"

"Đến tàu của anh. Anh không thích cái thành phố đông đúc này khi anh viếng thăm nó trước kia, và vẫn không thích . Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức ."

"Không, chúng ta sẽ không làm vậy . Còn người của tôi ."

"Bây giờ anh nghĩ họ đã lên tàu rồi, với những lời ... thuyết phục ... thân thiện."

"Anh quá đáng lắm, Petroff."

"Sau những gì em đã buộc anh phải trải qua, em yêu, anh cho là anh được phép làm vậy ."