Em Là Hồng Tâm

Chương 50: Căn hộ riêng



Lớp 12 bắt đầu, đây là năm cuối cấp rồi. Lại phải chia lớp theo ban.

Trác Mộng Nhan chắc chắn chọn ban tự nhiên, không hẳn là vì thích, chẳng qua cô không thích học thuộc bài, nên loại ban xã hội.

Lôi Kình thì xưa giờ có bao giờ coi trọng việc học hành đâu. Nhưng vì A Nhan, anh vẫn chọn ban tự nhiên. Có điều cả hai không được học chung lớp nữa.

Với thành tích đứng nhất từ dưới lên thì Lôi Kình thành công tự mình chia tách bạn gái.

Cả tuần này học sinh khối 12 đều loạn cả lên khi chứng kiến cảnh Lôi Kình và Trác Mộng Nhan ngày ngày bên nhau, sáng Lôi Kình sẽ đón cô đến trường, trưa lại cùng cô ăn cơm tại căn tin.

Có hôm Lôi Kình sẽ mua cơm từ bên ngoài rồi cùng cô ở trong lớp ăn, anh thích sự riêng tư, mà Trác Mộng Nhan không bao giờ từ chối được thiếu niên ấy.

Thế là chuyện cả hai ở bên nhau lan rộng khắp Tam Trung.

Trác Mộng Nhan ngại lắm nhưng lại thấy vui, dù sao thì cô cũng không muốn lén lút yêu đương.

Về phần thầy cô… cô không sợ, Lôi Kình đương nhiên càng không thèm ngó ngàng tới.

Đi trên sân trường còn ngang nhiên mà nắm lấy tay cô. Thật không chút kiêng dè gì.

Hôm nay Lôi Kình lôi kéo cô ở lại đợi anh chơi bóng xong rồi đưa cô đi xem phòng mà anh đã kiếm được.

Trác Mộng Nhan phấn khởi đồng ý, Hoa Mỹ Cốt đương nhiên cũng bị cô gọi ở lại cùng xem bọn họ chơi bóng.

Thế nào mà Hoắc Dực Hành cũng tham gia, còn là đội đối thủ.

Hoa Mỹ Cốt ngồi bên cạnh, chậc chậc lắc đầu: “Sắp đổ máu rồi.” Bị Trác Mộng Nhan lườm cho cái mới yên tĩnh mà xem.

Mặc dù Lôi Kình đã có bạn gái nhưng nữ sinh yêu mến vẫn không thuyên giảm, nhiều bạn còn cho rằng chỉ là yêu đương thôi mà, cơ hội còn đó. Ai quy định không thể thầm thương trộm nhớ người đã có người yêu hả. Thế nên vẫn nhiệt tình thầm thích thiếu niên đó.

Nghỉ giữa hiệp, Lôi Kình mồ hôi chảy ròng ròng, anh vén áo lên phẩy phẩy, tầm mắt hướng nơi người yêu nhỏ bé đang ngồi gọi lớn: “A Nhan, xuống đây.”

Trác Mộng Nhan cười híp cả mắt, lôi kéo Hoa Mỹ Cốt chạy đến chỗ anh.

Lôi Kình giữ lấy tay cô, quở mắng: “Chân mới lành, hạn chế chạy.”

“Dạ.” Ngoan ngoan thế này, Lôi Kình phải thưởng, không thèm quan tâm tới những ánh mắt đang sáng rực dán chặt trên người mình, thiếu niên nhếch môi cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi cô.

“Thưởng cho em.”

Thưởng cái đầu anh đó, Trác Mộng Nhan lườm anh oai oán: “Anh nghiêm chỉnh chút đi.”

Anh hừ một tiếng, tay vươn ra ôm eo cô lại sát ngực mình, mắt đảo qua cả đám người đang hóng hớt quát: “Tôi hôn bạn gái tôi có vấn đề không?”

Những bạn học hoảng hồn đồng loạt lắc lắc đầu. Ai dám nói là có vấn đề thì chính là ngại đã sống đủ lâu rồi.

Lôi Kình ừm hửm một tiếng gật gù đầu rất hài lòng với bọn họ, lại đá lông nheo với người yêu đang đỏ mặt trợn trắng mắt, cười phá lên: “Thấy chưa, dù có hôn sâu em cũng chẳng có ai dám dị nghị.”

Hoặc Dực Hành nắm chặt hai tay rồi lạnh mặt rời khỏi sân bóng, không muốn tiếp tục ở lại chơi nữa. Chỉ tổ đau mắt, đau tim thôi.

Kết thúc hiệp cuối, Lôi Kình tạm biệt đám bạn rồi nắm tay Trác Mộng Nhan đến nhà xe.

Trên đường đi muốn ôm cô nhưng ngại trên người mồ hôi mồ kê, mùi không là mùi nên nhịn xuống.

Còn tự ngửi ngửi xem mùi cơ thể của mình có hôi lắm không, chợt cô gái nhỏ dang tay ôm lấy eo thon. Thân nhiệt trên người anh nóng bừng bừng, như lò sưởi vậy. Các cơ bắp thì căng cứng vì mới hoạt động mạnh.

Trác Mộng Nhan mê chết đi được sự hoang dại và nam tính này của anh. Còn hít sâu một hơi xong nói: “Anh không hôi đâu.”

Lôi Kình vòng tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh ngẩng lên, anh đứng lại cúi đầu ngó cô, nháy mắt: “Thật không?”

Cô ừm một tiếng: “Thật mà, anh dùng nước hoa gì vậy?”

“Bleau De Chanel Eau de Parfum, anh chỉ dùng duy nhất mùi này thôi.”

Trác Mộng Nhan biết chứ, vì lúc nào ở gần anh cô đều chỉ ngửi thấy một hương vị quen thuộc cùng với mùi cơ thể của riêng anh.

Lôi Kình cắn một ngụm lên môi cô rồi tách ra ngay, vì đã đến nhà xe, còn có học sinh xung quanh.

Cả hai ăn tối trước, đến gần bảy giờ cũng đặt chân đến căn hộ mà anh đã chuẩn bị cho cô.

“Đây là căn hộ của chú nhỏ, chú ấy để trống, cũng chưa có ý định bán, anh hỏi giúp em, dọn vô ở thoải mái.”

Lại sợ cô ngại, anh bảo: “Em muốn đưa cho chú ấy bao nhiêu tiền thì đưa, không thì khỏi đi, anh đây không muốn em cống nạp tiền cho chú ấy đâu.”

Trác Mộng Nhan lắc lắc đầu: “Không được ạ, em phải gửi lại tiền cho chú Lôi.” Với năng lực kinh tế của cô hiện tại để thuê được căn phòng như thế này là không có khả năng nhưng Lôi Kình muốn cô ở đây.

Anh phân tích: “Chỗ này gần trường, tiện nghi đầy đủ, đặc biệt nhất là an toàn, em sống một mình, ngoại trừ ở đây thì những nơi khác anh đều không yên tâm nổi.” Lại tiếp tục: “Về tiền bạc, em đừng câu nệ hay phân tách rạch ròi với anh, chú Lôi cũng không muốn lấy tiền của em đâu, nếu em ngại thì thỉnh thoảng mua gì đó làm quà cũng được. Hơn nữa em chỉ ở đây chừng một năm, sau khi tốt nghiệp anh biết em sẽ đến thành phố khác học.”

Đúng vậy, anh rất hiểu cô, Trác Mộng Nhan ngồi ở sô pha, cắn cắn môi, rồi xúc động mà ôm lấy thiếu niên. “Cảm ơn anh, A Kình.”

Lôi Kình thở dài: “Anh là bạn trai em mà, đây là điều anh nên làm.”

Nghĩ đến gì đó, Trác Mộng Nhan rời khỏi lòng anh, cô mỉm cười vui vẻ: “Em đi làm cả năm nên cũng tiết kiệm được một khoảng ạ, cộng thêm mẹ luôn gửi tiền tiêu vặt hàng tháng cho em. Em định đến hội quán làm lại… được không?”

Lôi Kình lắc đầu định thẳng thừng từ chối thì cô đã bĩu môi làm nũng với anh. “Chân em đã vậy, không thể tiếp tục dạy ballet. Tuy không thiếu thốn nhưng em vẫn muốn đi làm thêm. Nha anh?”

Với sự nài nỉ, làm nũng thần sầu của cô, Lôi Kình giơ cờ trắng, anh không thể kháng cự được sự cầu xin của cô.

Sau đó ôm cô đi xem căn hộ. Có hai phòng ngủ, một phòng khách, rộng rãi, thoải mái. Trác Mộng Nhan thích lắm, hai mắt sáng long lanh khen cái này lại khen cái kia khiến Lôi Kình vô cùng thỏa mãn.

Lôi Phong sắm căn hộ này mấy năm rồi, sau đó quên luôn cả việc mình sở hữu nó, vì anh mua quá nhiều bất động sản.

May là sau khi nghe Lôi Kình nhắc đến chuyện tìm phòng cho Trác Mộng Nhan, anh kịp thời nhớ ra liền giao luôn chìa khóa cho cháu trai, còn hào phóng nói: “Tặng cho cháu đấy, cháu muốn tặng cho Tiểu Nhan cũng không có vấn đề gì.”

Lôi Kình cười chậc một tiếng: “Dạo gần đây, tâm tình chú tốt quá nhỉ.”

Lôi Phong nhếch miệng đá anh một cái rồi rời đi.

Thế nên nói căn hộ này là của anh cũng không sai, nếu A Nhan mà chịu lấy anh đã ngay lập tức tặng luôn cho cô rồi, nhưng cô người yêu bé nhỏ của anh có lòng tự tôn cao, tuyệt đối không chịu nhận đâu. Đến cả tiền thuê nhà còn định hằng tháng trả cho Lôi Phong nữa mà.

Trác Mộng Nhan nói thẳng với Trác Ôn mình muốn chuyển ra ngoài, ông tức đến không nói nên lời, mặt nhăn mày nhó tỏ vẻ không hài lòng với con gái.

“Con còn chưa thành niên ra ngoài ở riêng thì còn ra thể thống gì. Bố không đồng ý.”

Trác Mộng Nhan lười phải nói nhiều, cô chỉ thẳng thắn nói một câu: “Nếu bố không đồng ý vậy thì Dư Mẫn Tiệp phải rời đi.”

Kết quả cuối cùng đương nhiên đã nằm trong suy đoán của cô, dù vậy cô vẫn len lỏi chút thất vọng và buồn, chung quy cô cũng chẳng bằng một đứa con gái hờ của ông.

Ông chỉ áy náy đập tiền bù đắp: “Hàng tháng bố sẽ chuyển tiền cho con.” Thế đấy.

Trác Mộng Nhan ngu mới từ chối, ông chuyển càng nhiều càng tốt, để tránh cho hai mẹ con bọn họ ăn hết. Cô chẳng phải là đứa con gái tốt tính đâu.

Chủ nhật Lôi Kình cùng đám Lý Vấn Hàn chạy hai chiếc xe ô tô đến dọn hành lý giúp cô.

Dư Mẫn Tiệp nhìn mà tức điên. Nửa tháng nay ở trường đã không yên lành rồi, chẳng hiểu vì sao bạn học lại xa lánh cô ta, cả mấy cô bạn thân cũng lấy cớ bận bịu mà không chịu đi chơi cùng cô ta. Đã vậy hằng ngày đều bị thồn cho một mớ thức ăn cho chó từ Lôi Kình và Trác Mộng Nhan, cô ta sắp nổ não rồi.

Vừa rồi cô ta lên tiếng chào bọn họ, bốn người đó đều chẳng cho cô ta chút mặt mũi.

Viêm Hoài còn mỉa mai cô ta vài câu, chết tiệt thật.

Thời điểm chuẩn bị rời đi, Lôi Kình dừng lại, đợi Trác Mộng Nhan đã xuống trước, anh mới dùng ánh mắt nguy hiểm cảnh cáo Dư Mẫn Tiệp: “Cô mà còn dám quay video lung tung về A Nhan thì đừng nghĩ còn được học tại thành phố G này.” Anh cười cợt một tiếng: “Cứ nhìn ba đứa nữ sinh năm vừa rồi bị buộc thôi học là biết rõ. Lôi Kình tôi ghét nhất loại người chơi xấu sau lưng bạn bè.” Bỏ lại câu đó thiếu niên xoay lưng một đường rời đi.