Em Là Mật Ngọt Của Anh

Chương 3: Phòng trà S - Phố



Kiến trúc của S - phố được Lý Chiển thiết kế miễn phí cho ông chủ cách đây vài năm, khi cô mới tốt nghiệp ra trường. Lúc ấy, lão sư của cô đã giới thiệu mối làm ăn đầu tiên này cho cô. Và cũng nhờ sự kiện thiết kế cho tòa S – phố đã giúp cho cô có được ánh mắt tôn trọng của những kiến trúc sư lành nghề.

Cao Dương là một người sành âm nhạc. Anh ta đam mê nghệ thuật và gu thẩm mỹ táo bạo. Điều này thể hiện ngay ở vẻ bề ngoài của anh ta. Tóc dài chấm vai, để râu quai nón, mày đậm nhướng cao, trang phục thì cầu kì, cá tính. Nhìn anh, Lý Chiển vô cùng cảm thán. Quả thật anh là là tổng hợp loạn xạ của phong cách Á, Âu, cổ điển và hiện đại. Không biết có đẹp hay không nhưng thực tế, Lý Chiển thấy rất ngầu. Anh muốn mở một chuỗi quán cà phê kết hợp phục vụ ăn trưa, buổi tối còn mở thêm phòng trà. Lúc đó, cô rất ấn tượng về đề nghị kiến trúc bên trong tòa nhà của Cao Dương. Phải công nhận anh ta rất đa tài. Thật uổng phí khi không làm thiết kế. Sau đó, cô cầm bản vẽ trên tay mình, đưa cho Cao Dương và hùng hồn mà nói rằng:

- Nếu anh để tôi một vé hát chính cho phòng trà của anh thì tôi sẽ miễn phí chi phí thiết kế toàn bộ. Tuy nhiên, khi thiết kế phòng trà, anh phải để tôi tự do phát huy sở trường của mình.

Cao Dương cầm bản vẽ chi tiết của Lý Chiển trên tay, mắt anh sáng lên, quả thật bản vẽ này rất đúng ý muốn của anh. Hơn nữa, nó còn bổ sung hoàn chỉnh cho những thứ mà anh chưa nghĩ ra.

- Okie, tôi thích cô rồi đấy! Duyệt. Quyết định vậy đi.

- Khoan đã. Tôi kèm theo điều kiện. Lý Chiển lên tiếng.

Cao Dương gật gật:

- Điều kiện gì của cô cũng chấp nhận hết, chấp nhận hết.

- Không, tôi muốn nói rõ ràng trước. Tôi hát nhưng anh không được bắt buộc tôi tham gia bất cứ chương trình nào mà tôi không muốn. Tôi hát theo tự do của mình.

- Okie baby. Em là nhất. Nhưng mà em phải hứa, sau này nếu tôi có thêm chi nhánh khác, em phải là người thiết kế cho tôi!

Vậy mà bày đặt “em là nhất, chỉ giỏi tìm cái lợi cho mình”. Lý Chiển bĩu môi đồng ý.

Thế là S - Phố được hoàn tất trong vòng khoảng hơn một năm. Toàn bộ quán có tổng cộng sáu tầng, sân thượng và một tầng hầm. Tầng thứ sáu chính là Phòng trà để phục vụ đặc biệt cho ca hát, và chỉ mở vào buổi tối. Ban đầu, Lý Chiển tham gia vào thứ ba, năm, bảy. Về sau khi mẹ con Păn xê dọn vào ở chung với cô thì cô chỉ đi hát vào dịp cuối tuần. Thời gian còn lại cô giúp Păn xê trông chừng bé con mới gần hai tuổi của cô ấy. Để tiện cho việc Păn xê trông coi cửa hàng hoa. Khi bé được hai tuổi, hai người mới đồng ý thuê người giữ trẻ.

Bên trong phòng trang điểm, Lý Chiển giật giật khóe miệng nhìn bó hoa trên bàn, cô thầm nghĩ: "Tên biến thái nào mà tặng ca sĩ bằng hoa cúc thế kia? Cũng may, không phải tặng hoa vạn thọ!" Hơi tò mò, cô bèn bước đến gần: "Ai nhận thế nhỉ?" Cô lén lén lấy tấm thiệp trên đó. Nét chữ mạnh mẽ, gọn gàng nhưng có vẻ đầy chế giễu: “Hi, Em là mật ngọt của anh."

Ừm, cô hắng giọng: "Ngọt thế, ruồi à?" Rồi cô nhanh tay phóng nhẹ, chiếc thiệp rơi vào chỗ cũ, trên bó hoa cúc. Tuy đẹp thật, nhưng mình vẫn thích cúc họa mi hơn. Cái này hợp với việc để lên bàn thờ cúng tổ tiên thì hơn.

Cô nhìn nhìn chính mình trong gương gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, rồi bước ra ngoài. Hôm nay cô có một tiết mục hát đơn.

“Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu… để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần”, nghe giọng trầm ấm của Jacky Phan đang đứng trên sân khấu, cô nhếch nhếch miệng. Hừm, lời hát ý nghĩa, giọng hát cuốn hút nhưng phẩm cách người hát thì … Chỉ cần biết số lượng người yêu qua tay anh ta là đủ hiểu. Nếu dùng thành ngữ “thay người yêu như thay áo” thì cũng không diễn tả hết được trường hợp này. Cô từng thắc mắc, liệu anh ta sống có thấy mệt mỏi hay không, khi phải có nhiều mặt nạ như thế? Giả vờ đứng đắn, giả vờ nghiêm túc, còn giả vờ yêu nữa. Nếu cô không biết được sự thật về đời sống riêng của Jacky Phan thì có lẽ cô cũng giống như các fan hâm mộ nữ, các cô bé vị thành niên, trẻ nhỏ ít hiểu biết, đầy mơ mộng đem anh ta làm thần tượng đời mình.

Cô ít tham gia vào các hoạt động của giới văn nghệ sĩ nhưng bởi vì cô thường xuyên hát ở phòng trà này nên có tí kinh nghiệm về giới showbiz. Thật là một chốn hào nhoáng nhưng đầy cạm bẫy. Lý Chiển đứng ở góc phòng bình phẩm về sự giả vờ của ca sĩ khá có tên tuổi Jacky Phan, cô cũng không nhận ra rằng chính cô cũng đeo nhiều mặt nạ. Chỉ là cô không có lợi dụng nó để tạo niềm tin ảo với người khác mà thôi.

Trái ngược với bài hát mạnh mẽ nồng nàn của Jacky Phan, Lý Chiển chọn một bài hát khác, nhẹ nhàng hơn, phù hợp với chất giọng của cô. Lý Chiển có cá tính mạnh mẽ, thậm chí ngông cuồng một chút, thế nhưng, cô không ý thức được, tính cách thực sự của cô, nó còn thể hiện qua giọng hát “ngọt như đường phèn, ngọt như mía lùi, ngọt như mật ong” của cô.

Khi Lý Chiển đang say sưa chìm đắm trong bài hát của chính mình thì ở một phía của phòng trà, nơi ánh đèn vốn đã ít ỏi lại càng thêm mông lung, hai người đàn ông đang ngồi uống rượu trò chuyện với nhau. Một thì âu phục giày đen, phong cách cao sang, quý phái. Một thì áo phông hoa, xanh da trời, còn có cây dừa xanh um rủ bóng! Quả thật đối lập đến chói mắt thiên hạ, bất cứ ai đi qua bắt gặp cũng phải nhìn một cái mới thỏa mãn. Nhân viên phục vụ phòng trà, nhìn hai người đang ngồi phía trước, khóe miệng anh ta giật giật. Hai người này, quả thật trời sinh một đôi, công – thụ rõ ràng!

- Dự án đó, giải quyết ra sao? Đàm Thành cất tiếng hỏi trong tiếng nhạc xập xình.

- Đang trong giai đoạn tiến hành. Các mẫu xe hơi đó chưa có gì thay đột biến cả, tôi cho làm lại rồi. Thật nhàm chán, tôi mà là người mua, thì chả thèm mua mấy chiếc xe kiểu “con đầm già” thế đâu.

Nghị Hằng vẻ mặt lười biếng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt vẫn nhìn về phía sân khấu, trong đáy mắt, có chút vui vẻ, hào hứng.

- Cậu thì mua nữa làm gì? Nội xe trong bộ sưu tập của cậu cũng đủ để bán mấy năm chưa hết ấy. Lần nào cũng chê, mà lần nào cũng giữ lại một chiếc để bổ sung tài khoản.

- …

Nghị Hằng không nói, tâm trí và ánh mắt anh vẫn hướng về phía kia, bỗng anh thốt lên một câu không liên quan:

- Thì ra, mèo con hay mật ong, mình cũng rất thích!

- …?

Đàm Thành nghe thấy vậy, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không quan tâm lắm, anh bèn chuyển đề tài:

- Anh cậu có biết vụ kia chưa?

- Tôi chưa nói sao anh ta biết được. Nhưng không sao, để tôi gửi cho anh ấy nội dung tài liệu mà cậu đã điều tra thay tôi, xem anh ấy như thế nào. Cược không, cược bộ dạng của anh tôi? Một chiếc BMW?

- Ách!!! Cược lớn hỉ? Được. Tôi cá là anh cậu không quan tâm đâu, mấy năm rồi còn gì. Quên sạch, nếu không thì tại sao không đi tìm?



Lý Chiển xách túi xách bước xuống hầm xe, bỗng dưng bị cản đường. Người đàn ông chặn cô lại, ngay tức khắc cô phòng thủ, cô quăng túi lên, xoay người, chụp lấy tay anh ta vặn ngược về sau, chiếc túi xách rơi xuống đúng vào tay còn lại của cô. Người đàn ông mặc áo hoa bị bất ngờ với sự phản kháng mãnh liệt của cô nên không kịp trở tay. Mặt anh ngơ ngác rồi sau đó nhếch mép, tưởng gì, chỉ nhiêu đây mà muốn khống chế anh… Để xem, cô mèo này có thể làm gì. Đàm Thành đứng ở cửa xe chờ, nhìn thấy cảnh ấy, miệng anh ta co rút một hồi rồi bật cười sảng khoái, tiếng cười vọng đến tai Lý Chiển, lúc bấy giờ cô mới nhìn gương mặt người đàn ông đang “tay trong tay” với mình, dưới ánh đèn mờ nhạt của hầm xe, cô cất giọng:

- Từ khi nào mà S – Phố lại có côn đồ thế này?

- Phụt… Đàm Thành lại thêm một trận cười lanh lảnh. Haha, Nghị Hằng, tôi không ngờ cậu có khẩu vị thích ngược đãi thế này đâu.

Nghị Hằng quả thật muốn tát một phát vào mặt thằng bạn kia của mình. Nó thấy mình thế này không những không giúp mà còn cười. Thấy người đàn ông kia có vẻ nghiêm túc, không phải dạng dữ tợn gì, còn người đàn ông hoa hòe này cũng không có phản kháng gì, cô mới chịu buông tay ra. Cô cũng biết, với sức lực của người đàn ông này, anh ta chỉ cần xoay người cô liền thua trận. Chẳng qua anh ta thật sự không có ác ý. Nhưng ai biểu anh ta làm cô giật mình?

- Anh không sao chứ? Tôi không cố ý. Ai biểu anh đột nhiên xông ra cản đường làm chi?

Lúc này, Nghị Hằng mới lên tiếng:

- Lần nào gặp cô cũng là cái bộ dáng dữ như cọp mẹ này sao?

Cọp mẹ… cọp mẹ, anh ta dám nói mình là cọp mẹ… Muốn chết sao? Khoan đã, lần nào? Chả lẽ, áo hoa, cây dừa, Ha oai!!!

- A, anh là cái tên loi choi lòe loẹt hoa lá cành ở sân ga đó à?

Lý Chiển mới nhìn kĩ gương mặt Nghị Hằng, hèn chi thấy quen quen.

- Tôi mà loi choi sao? Anh đây là đàn ông trưởng thành, đích thực! Còn lòe loẹt? Cô quả thật không có khiếu thẩm mỹ. Nghị Hằng hắng giọng, hòng ngăn chặn tiếng cười tiếp theo của Đàm Thành.

- Hai người quen nhau sao?

- Tôi quen/ không quen cô ta/anh ta!

Cả hai đồng thời lên tiếng. Đàm Thành phì cười.

- Lần sau mà anh dám hù dọa tôi như thế, tôi đảm bảo anh không có đường về đâu. Hứ!

Cô hất mặt rồi cao ngạo rời đi.

Nghị Hằng nhìn theo cô, tủm tỉm cười, đúng thật, đúng là không còn đường về nữa rồi.