Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Chương 35



Thời gian cứ trôi đi tiến nhanh tới năm mới. Trước lúc này, Vu Đồ tiễn Địch Lượng đi, vì vậy mỗi đêm khuya về nhà, dường như càng lạnh lẽo hơn.

Nhưng vẫn khá tốt khi tháng giêng anh cũng có nhiệm vụ, phải đi sa mạc công tác một tháng.

Là thử nghiệm thực địa một mô hình bí mật, mô hình đó dù không phải Viện nghiên cứu tổng thiết kế, nhưng là anh cùng Quan Tại tham gia phần công việc trọng yếu, bây giờ tới giai đoạn thử nghiệm thực địa, cũng cần có người tới sân thử nghiệm.

Trước khi đi Vu Đồ trở về quê một chuyến.

Cha mẹ thấy anh trở lại thì rất kinh ngạc, "Tháng 10 mới về, sao giờ lại về rồi?"

Tháng 10 anh nghỉ dài hạn trở về quê, nhưng mà mới tới ngày thứ tư, cha mẹ liền bắt đầu lo lắng, cảm thấy kỳ nghỉ của anh quá dài, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Khi đó anh chưa quyết định, không biết nói gì để cha mẹ cũng lo lắng theo. Vì tránh cho bọn họ nghĩ linh tinh, không thể làm gì khác hơn là làm bộ trở lại Thượng Hải làm việc, nhưng thật ra mỗi ngày lại lãng phí để chơi game, sau đó thì gặp được Kiều Tinh Tinh.

Khí sắc mẹ Vu rất tốt, chẳng qua câu nói mở đầu làm cho Vu Đồ chua xót. Thời gian anh bầu bạn với cha mẹ thật sự quá ít.

"Lập tức phải đi công tác một tháng, không biết bên kia có tín hiệu hay không, về thăm nhà một chút."

Mẹ Vu cũng không hỏi đi đâu làm gì, chẳng qua là oán trách, "Cũng không báo trước một câu." Lại hỏi:"Tết âm lịch năm nay muộn, có thể trước về trước Tết không?"

"Có thể."

Ba Vu nhìn thời gian, nói phải đi mua hai món, mẹ Vu mắng, "Con trở về lại để hắn ăn thức ăn sẵn, ông làm ba kiểu gì vậy."

Cuối cùng ba Vu đi mua gà và cá sống trở lại. Nấu xong toàn bộ rất nhanh, Vu Đồ cố gắng ăn thêm một chén cơm, quả nhiên cha mẹ liền cao hứng.

Ăn cơm trưa xong, cùng hai người nói chuyện hồi lâu, Vu Đồ trở lại phòng của mình.

Phòng của anh cũng không tính là lớn, hướng Bắc, toàn bộ thời niên thiếu, anh đều trải qua ở đây. Sau khi lên đại học anh cũng rất ít khi trở về, cho nên trong phòng vẫn giữ dáng vẻ như hồi cao trung, trên giá sách phần lớn là sách khi đó học, trong ngăn kéo bày chỉnh tề các loại cúp của anh từ nhỏ đến lớn.

Anh dừng chân xuất thần một hồi, rút ra một quyển sách, ở trước tủ sách lật xem.

Mẹ Vu vào đưa nước hoa quả cho anh, nhìn một cái, khó hiểu nói: "Con xem bài thi cao trung làm gì?"

"Không có." Vu Đồ có chút mất tự nhiên khép sách lại, đặt về trên giá.

Thật ra lần này về nhà, trừ thăm cha mẹ, trong lòng còn có một loại cảm xúc khác thường đang thúc giục. Đợt này anh thường xuyên nhớ về thời cao trung, một lần lại một lần, tựa như muốn ở ký ức trong trí nhớ tìm ra điều gì đó anh đã bỏ qua.

Đáng tiếc đã ít lại càng ít.

Anh biết như vậy hết sức kỳ dị, nhưng lại không có cách nào khắc chế. Anh hỏi:"Sao sách vở cao trung vẫn còn ạ?"

"Lúc thu dọn bỏ xót đấy."

Vu Đồ ở trong phòng dò xét một vòng, hỏi:"Cái máy tính để bàn của con vẫn còn chứ?"

Mẹ Vu suy nghĩ một hồi, "Con nói không dùng nữa, máy cũ rồi, chuyển xuống kho xe đạp dưới lầu rồi."

Vu Đồ hỏi mẹ lấy chìa khóa nhà để xe, xuống lầu đêm máy tính để bàn lên. Mẹ Vu cầm giẻ lau đi bụi bặm giúp anh:" Máy cũ như vậy rồi, nghĩ sao lại lục lại, mẹ đều quên, nếu không lúc bán ti vi cũ đã cho người ta mang đi cùng, chiếm chỗ, nhưng mà cũng bán không được mấy chục đồng."

Vu Đồ cười một tiếng, "Đừng."

Sau đó anh nói:"Màn hình có thể bán, cây máy giữ lại."

Máy vi tính đã lâu không dùng, chạy vô cùng chậm, mẹ Vu đã rời đi, Vu Đồ nhìn màn hình từ từ sáng lên, lâu đời, hình nền bầu trời vô số ngôi sao hiện ra trước mắt.

Anh điều chỉnh thiết lập một chút, kết nối mạng, sau đó mở ra QQ.

QQ trên điện thoại vẫn luôn mở, trong máy tính đương nhiên sẽ không có tin tức mới gì hiện ra, nhưng là, trong máy vi tính này lại có ghi chép trò chuyện 10 năm trước.

Anh nhìn chăm chú chốc lát, mới đi tìm dãy số của Kiều Tinh Tinh, mở ra ghi chép trò chuyện.

Liên tiếp một chuỗi kiểu chữ đáng yêu màu hồng nhảy vào tầm mắt.

Hoàn toàn là kiểu chữ cô sẽ dùng. Vu Đồ cũng không bất ngờ, khóe miệng thậm chí không nhịn được cong lên một chút. Nhưng đến khi cậu bắt đầu nhìn nội dung ghi chép cuộc trò chuyện, nụ cười bắt đầu trở nên chua chát và khó xử.

Anh khí đó quả thực quá lạnh nhạt.

Trả lời luôn hết sức rút gọn, lộ ra mấy phần qua loa lấy lệ, thậm trí có một lần cô hỏi vấn đề quá căn bản, liên qua tới tốc độ vũ trụ cấp một, anh còn trực tiếp đề nghị cô tìm Baidu.*

* tương tự Google, nhưng là mạng nội địa của Trung Quốc.

Sau đó anh liền trực tiếp không trả lời.

Nhưng cô vẫn kiên trì, cần mẫn không mệt mỏi tìm đề tài.

Ví dụ như ——

"Mình thấy các cậu ở trên diễn đàn thảo luận khác biệt của kỹ thuật hàng không vũ trụ Trung Mỹ, chúng ta cùng bọn họ thật sự cách biệt lớn như vậy sao >_< "

Ví dụ như ——

"Trong nhóm thảo luận quá náo nhiệt, cậu cảm thấy loài người thật sự có thể di dân tới sao Hỏa sao?"

Về sau nữa, cô rốt cuộc từ bỏ.

Ngón tay hoạt động bánh xe lăn, lặp đi lặp lại nhìn đoạn đối thoại không có mấy, Vu Đồ thật muốn trở về nói với chính mình mười mấy năm trước—— sao ngươi có thể không kiên nhẫn như vậy?

Bánh xe lần nữa trượt tới cuối cùng, ánh mắt Vu Đồ bỗng nhiên rơi vào hai chữ ở câu cuối cùng "trong nhóm". Anh nhớ tới, khi đó diễn đàn hàng không vũ trụ có một nhóm thích QQ, chẳng nhẽ cô cũng ở trong nhóm đó?

Anh lập tức tìm được nhóm đó, ở khung tìm kiếm ghi chép trò chuyện nhập dãy số QQ của Kiều Tinh Tinh.

Một đống lớn ghi chép lập tức nhảy ra.

Cô quả nhiên trong đây.

Cô ở trong nhóm dùng kiểu chữ màu hồng giống kia. Ban đầu chỉ là cẩn thận chen vào nói, trong nhóm cũng là một đám nam giới, đối với cô em đang học cao trung này cũng rất nhiệt tình, hoàn toàn không lãnh đạm như hắn vậy. Thỉnh thoảng có mấy vấn đề ngây thơ cũng có người giải thích cặn kẽ cho cô.

Vi vậy cô ở trong nhóm nói chuyện phiếm cũng ngày càng hoạt bát, một chút cũng không giống với khi nói chuyện với hắn luôn cẩn thận quy củ.

Vu Đồ từ từ lướt, thường lộ ra vẻ tươi cười, bởi khi đó cô ngây thơ hoạt bát, hoặc bởi cô có lúc quả thực có chút ngốc—— rõ ràng nhóm bạn giải thích sai, còn ở bên kia mặt đầy sùng bái.

Rất nhanh, tìm đến được ghi chép trò chuyện mấy trang cuối.

Kiều Tinh Tinh từ biệt với mọi người trong nhóm.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Sau này em không đến chơi nữa.

Hạo Vũ: Là sao, cha mẹ không cho phép?

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Không phải, em phải học hành thật tốt O(∩_∩)O chờ em thi đậu đại học mục tiêu lại đến tìm mọi người chơi.

Chức Nữ Tinh Tọa: Mục tiêu của em là trường nào?

Thủ Khả Trích Tinh Thần:... Thanh Hoa.

Vu Đồ không khỏi ngẩn người một chút.

Lúc đó trong nhóm cũng dậy lên một trận kêu gào.

Bành Bành: Nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha cô em!

Tà thiếu: Chí khí không nhỏ.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Thật ra em không có chí hướng gì lớn = = nhưng gần đây em tỏ tình với người mình thích, cậu ấy giống như chê em thành tích không tốt, cho nên muốn cùng cậu ấy thi cùng một trường đại học, nói không chừng cậu ấy liền thích em?

Chức Nữ Tinh Tọa: Đàn ông không nhìn cái này... Trích Tinh em có phải không quá xinh?

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Rất xinh - -

Đầu cá: Khiêm tốn.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Vâng - -

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Dù sao em nghĩ tới nghĩ lui khuyết điểm chính là thành tích chưa tốt đi... cho nên muốn nỗ lực hơn.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Nhưng thật ra thì thành tích của em cũng khoảng 200 toàn thành phố.

Xoa Xoa: Top 200 thành tích rất tốt nha, đại học trọng điểm rất ổn.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Nhưng cậu ấy lần nào cũng đứng nhất toàn thành phố.

Xoa xoa:... Có thể.

Chức Nữ Tinh Tọa: Chênh lệch này rất lớn nha.

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Vâng. Nhưng em kỳ thực học hành chưa chuyên tâm, nếu nghiêm túc điểm hẳn có tiến bộ đi >_<

Thủ Khả Trích Tinh Thần: Em cảm thấy mình có thể cố gắng hơn nữa O(∩_∩)O

Kiều Tinh Tinh mười mấy tuổi dùng ký tự mà bây giờ cô ấy sẽ không dùng lại, lạc quan biểu đạt tâm tình rằng cô phải cô gắng một lần.

Mà Vu Đồ 30 tuổi, nhìn ghi chép mười mấy năm trước kia, mắt liền chua xót.

Anh bỗng nhiên khó có thể nhìn thẳng những ghi chép đó, đỡ trán, chật vật không chịu nổi.

- ------------

Ye: #2023. Năm mười bảy tuổi cố gắng một lần vì người mình yêu là động lực lớn nhất!

Năm mình 17 tuổi mình không có tư cách làm chuyện đó nữa, vì người mình thích không còn thích mình. Trước kia không, bây giờ càng không.

- ---------