Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Chương 43: PN 2: Bức thư thứ 10



Kiều Tinh Tinh cùng Địch Lượng chơi suốt đường đi. Internet phía Địch Lượng quả nhiên rất hố người, nhưng Kiều Tinh Tinh trên cao tốc, tốc độ mạng cũng không quá nhanh. Gài bẫy người đi đường được 1 ván, hai người đều biết Vương giả đều đi chơi Tết liền chuyển sang cách chơi 5v5.

Năm quân tỷ thí là hai người họp thành đội, năm đội ngũ tổng cộng mười người ở một bản đồ mới đấu ngẫu nhiên. Hai người bọn họ mạng kém, đơn giản là đi đưa đầu người, nhưng lại không chịu thua, đánh một ván lại một ván, hai giờ đi xe, đến một lần hạng nhất cũng không bắt được.

Lúc đến hầm đậu xe, Kiều Tinh Tinh đang đánh tới khí thế bừng bừng, tinh thần hoàn toàn chăm chú cầm điện thoại di động xuống xe, hoàn toàn giống như lúc ở ghế tài xế phía sau đi ra.

Rất nhanh thang máy "đinh" một tiếng tới lầu, cửa thang máy mở ra, Kiều Tinh Tinh vừa chơi điện thoại vừa đi ra bên ngoài, đi mấy bước mới phát hiện không đúng lắm, tại sao lại ở đại sảnh lầu một?

Cô ngẩng đầu nghi ngờ, "Anh không phải ngay cả nhà em lầu mấy cũng quên chứ?"

Địch Lượng ở đầu bên kia điện thoại di động sợ ngây người, lập tức tiễn đưa một người bày tỏ rung động, "Cái gì? Cái gì Cái gì? Vu Đồ cậu đi nhà cây bông?"

Kiều Tinh Tinh lúc này mới nhớ tới mic còn mở, vội vàng tắt đi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thủ Ước của cô cũng ngỏm.

Kiều Tinh Tinh buồn bực "ai" một tiếng, Vu Đồ thở dài, cầm lấy điện thoại của cô, đứng tại chỗ giúp cô đánh.

Anh hùng giống nhau tới tay anh chính là không giống nhau, một sống lại liền giết mấy người, hoàn toàn không cần Kiều Tinh Tinh phổ cập quy tắc.

Địch Lượng lập tức phát hiện, liền la lên:" Có phải đổi người rồi?"

Vu Đồ lần thứ hai mở ra mic, rảnh rỗi nói: "Hai người dọc đường chơi đánh cái gì, thực sự vũ nhục lỗ tai tôi."

Sau đó anh liền mang theo Hoang Mang cọ một cái hạng nhất.

Kiều Tinh Tinh ở một bên quả thực hai mắt tỏa sáng, không thể không nói, chơi game vẫn là thầy Vu mạnh nha.

Một ván kết thúc, Hoang Mang lại gửi lời mời qua Kiều Tinh Tinh quyết đoán cầm điện thoại từ chối, nịnh bợ thổi phồng Vu Đồ: "Anh nói đúng, Hoang Mang chính là 5 phần trình độ, vẫn là anh lợi hại nhất, em vẫn là cùng anh chơi thì hơn!"

Nói xong cô liền đi tới thang máy.

Mau về nhà tự tay lấy xếp hạng nhất nào.

Vu Đồ kéo cô lại, "Chờ một chút, anh đi lấy một bức thư."

Kiều Tinh Tinh nghi hoặc đi theo anh tới hộp thư ở sảnh, nhìn anh tìm được hộp thư nhà cô, không chút suy tư liền nhập mật mã lấy ra một bức thư.

Ách, tuy mật mã hộp thư cùng mật mã cửa nhà cô là một, nhưng động tác của anh cũng quá lưu loát a! Cô quả thực không hề có chút riêng tư mà.

"Thư của anh sao lại ở hộp thư nhà em vậy?"

Vu Đồ bất đắc dĩ liếc cô, "Chơi game ít đi, ăn nhiều thêm chút tinh bột."

"...ý gì?"

"Đại não suy nghĩ cần có đường phân."

"..."Bạn trai nhà ai mà miệng lưỡi độc như vậy, một ngày thật muốn đánh nhau vài lần. Chẳng qua cô cuối cùng cũng phản ứng lại, "Anh gửi cho em?"

"Ừm, trước đó có phải em mới chỉ có 9 bức thư?"

"Đúng vậy."

"Đây là bức thứ 10, gửi muộn, cho nên bây giờ mới đến."

"Bức thư này viết gì?"

Kiều Tinh Tinh tự mình cầm lấy, Vu Đồ lại giữ thư không thả, nhìn cô chăm chú nói: "Tinh Tinh, em đoán anh lúc viết bức thư này đang suy nghĩ gì?"

"Gì cơ?" Kiều Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn anh.

"Bức thư này viết có chút thâm sâu khó hiểu, khi đó anh vừa viết vừa nghĩ, lúc em nhận được bức thư này, anh có phải đã có thể đọc cho em nghe, giúp em giải thích những nghi vấn rồi."

Anh nói rồi dừng lại một nhịp, khóe miệng cong lên rất nhỏ, hỏi cô: "Muốn nghe không?"

Trò chơi gì gì đó... Xếp hạng nhất gì đó.... Có trọng yếu không?

Kiều Tinh Tinh đều quên hết rồi.

Đêm này, bọn họ tùy tiện ăn chút gì đó, Kiều Tinh Tinh an vị ở trên ghế salon nghe anh đọc thư. Nghe mãi nghe mãi, cô liền nửa nằm nửa ngồi trong lòng anh. Nội dung bức thư có chút học thuật, cho dù người có chuyên môn giải thích, cũng vẫn làm người ta nghe không hiểu, thế nhưng không có quan hệ gì, cô lúc đầu cũng không quá chuyên tâm nghe.

Cô cảm thấy người đọc thư cũng không chuyên tâm, bằng chứng là anh thỉnh thoảng lại dừng lại, tạm dừng rất lâu rất lâu.

Mùa đông ban đêm rất nhanh liền buông xuống, kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ, thư cuối cùng cũng đọc xong rồi. Cô ghé vào trong ngực anh, thanh âm có chút làm nũng: "Anh làm em đọc tới buồn ngủ rồi."

Anh cúi đầu, hơi thở thổi bên tai: "Vậy ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên máy bay. Em không cần thu thập vali sao?"

"Em bảo tiểu Chu thu thập xong từ sáng sớm, buổi chiều không dùng tới."

Ách...Lời vừa ra khỏi miệng Kiều Tinh Tinh cảm thấy không đúng, nói nửa câu đầu là được nha, nửa câu sau quả thực thừa thãi!

Yên lặng cầu nguyện anh không phản ứng kịp. Nhưng làm sao có thể, người nào đó lại phản ứng nhanh lắm, lập tức cười khẽ một tiếng, lồng ngực rung động.

Kiều Tinh Tinh đập anh một cái, "Nếu anh không đi liền không có tàu điện ngầm."

"Đêm nay anh ở đây."Kiều Tinh Tinh hơi chớp mắt, hoài nghi rằng mình nghe nhầm, ngơ ngác: "A?"

"Ngủ sô pha."Vu Đồ nói: "Tinh Tinh, về sau anh sẽ rất chủ động."

Kiều Tinh Tinh từ trong ngực anh ngồi xuống, yên lặng nhìn anh, Vu Đồ cũng ngồi thẳng người, ngón tay chạm vào gò má cô.Anh nghĩ anh sẽ không bao giờ quên, ngày đó ở trạm xăng, dáng vẻ cô ủy khuất muốn khóc, còn có câu nói ngày đó của cô.

"Em có chút nguyện ý, nhưng nói như vậy, trong lòng lại không vui."- nghe được câu này trong nháy mắt tràn ngập đau đớn, mà sau này mỗi lần hồi tưởng lại, đáy lòng lại buồn bã không thôi.

Anh biết rõ rằng, tuy là bọn họ đã ở cùng một chỗ, thế nhưng trong lòng cô có một số chuyện vẫn chưa được xoa dịu. Cho nên về sau, mỗi một bước, mỗi việc, đều là anh phải chủ động với cô.

Cô không cho anh công thức, anh chỉ có thể tự mình tìm.Trong phòng yên tĩnh.

"Thế nhưng anh với việc chủ động không có kinh nghiệm, nếu như quá phận, nhớ kỹ phải nhắc nhở anh." Anh nghiêm túc nói, "Ví như, ngày hôm nay anh muốn ngủ lại, có quá phận không?"

Kiều Tinh Tinh trầm mặc.Vu Đồ khẽ thở dài một cái, lui một bước, giải thích nói: "Sáng sớm mai em tám giờ lên máy bay, anh muốn tiễn em đi sân bay, chẳng lẽ muốn anh bốn giờ từ nhà chạy tới?"

"Anh muốn đưa em đi sao?" Kiều Tinh Tinh hỏi.

"Em đối với anh yêu cầu thấp như vậy? Nghỉ ngơi cũng không đưa em đi sân bay?"

"Ah."

Kiều Tinh Tinh lại an tĩnh một hồi, sau đó Vu Đồ nghe cô nói.

"Không quá phận."

Thanh âm của cô nhẹ nhàng, nhưng đặc biệt rõ ràng lại trịnh trọng, "Không quá phận, anh như vậy, em rất vui."

Buổi sáng đầu năm, trên đường ray xe lửa chạy băng băng trở về thành phố Kình.

Vu Đồ ngồi ở vị trí bên cửa số đọc sách. Không lâu trước đó, anh mới đưa Kiều Tinh Tinh đi sân bay hội hợp với các nhân viên khác, lúc này chắc họ cũng đã bay rồi.

Nghĩ đến bọn chị Linh nhìn anh thì vô cùng ngạc nhiên, Vu Đồ không khỏi lộ ra ý cười. Nhưng nghĩ đến chuyến này Kiều Tinh Tinh đi chính là 3 tháng, anh lại khẽ thở dài.

Anh cảm giác mình trước đó đúng là suy nghĩ quá nhiều. Anh cảm thấy mình đi công tác nhiều bận rộn không chiếu cố không lo được cho cô, có khi trên thực tế, thời gian Kiều tiểu thư đi công tác hẳn là nhiều hơn so với anh.

Người nào làm lỡ thanh xuân của người nào a.

Ánh mắt Vu Đồ dừng ở trang sách, lại bỗng dưng bật cười.

Thời điểm xe lửa tới thành phố Kình, anh nhận được tin nhắn của Kiều Tinh Tinh.Anh mở ra, Kiều Tiểu Thư chỉ gửi cho anh một biểu cảm rất đáng yêu.Tinh Tinh: hello. jpg

Vu Đồ nhập thoại-- đã hạ cánh? Còn chưa gửi đi, tin nhắn thứ hai của cô lại tới nữa rồi.

Tinh Tinh: "Lần đầu gặp gỡ. Đoán thử xem ta là ai?"

Vu Đồ: "..."

Anh xóa hết chữ gõ, phối hợp với bạn gái tinh quái: "Lần đầu gặp gỡ, ngươi là?"

Bên kia gửi một vẻ mặt càng thêm đáng yêu qua, sau đó nói: "Ta là điện thoại di động của bạn gái ngươi a ^_^, AI Tinh Tinh."

- ----------

Editor: gần tuần nay mình sống như người giời, haha

- ---------