Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 12: Diễn viên nấu ăn ngon nhất



Nghe thấy lời nói của Thẩm Tiêu, vẻ mặt mỗi người một kiểu.

Thẩm Tiêu mày rậm mắt sáng, đường nét góc cạnh, lúc này sắc mặt lạnh tanh, không giận mà uy.

Nhóm ông Vương vẫn nhớ ban nãy Thẩm Tiêu lạnh nhạt với Giản Tinh thế nào, càng thêm chắc chắn Thẩm Tiêu không thích Giản Tinh, không nhịn được hơi lo lắng.

Mắt Giản Tinh sáng lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tiêu nói chuyện với cậu.

Nhưng cậu lập tức nhớ lại lời dặn của Phó Nguyên, cậu vùng vẫy cánh tay, lực tay Thẩm Tiêu càng mạnh.

Chủ nhà hiểu ý Thẩm Tiêu, cười nói với Giản Tinh: “Tiểu Tinh này, đàn ông con trai phải bảo vệ phái nữ trong nhà chứ.”

Ông nhìn sang Phùng Viện và Lý Thi Vận đang tái mét mặt.

Giản Tinh vẫn hơi do dự, nhìn Thẩm Tiêu chau mày, cuối cùng cậu thỏa hiệp.

Cậu lấy trên giá một con dao nhỏ thật sắc, mài mấy cái, sau đó róc thịt bỏ xương con lươn.

Cậu cắt chúng thành các miếng thịt dài bằng nhau, bày lên đĩa, trước sau chưa đến một phút.

Đến khi Giản Tinh quay về với cái bếp lò, trong phòng vẫn lặng như tờ.

Cuối cùng chủ nhà ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Chuẩn bị xong rồi, giờ thì trông chờ vào tay nghề của cô Phùng thôi.”

Ông ra hiệu cho quay phim quay Giản Tinh, cười bảo: “Tiểu Tinh à, không ngờ cậu là cao thủ đấy.”

Giản Tinh ngượng ngùng cười bồi: “Cháu thấy người ta làm ở chợ thôi ạ.”

Liếc nhìn ống kính, cậu lí nhí hỏi: “Chủ nhà, có phải cháu phá hỏng sự sắp xếp của chương trình rồi không? Chú cắt đoạn vừa nãy đi nhé.”

Chủ nhà cười nói: “Không đâu, như vậy tốt lắm.

Đứng ra lúc người nhà cần mới là người một nhà.”

Lúc nãy nhìn thấy gương mặt tái mét của Thẩm Tiêu, ông mới ý thức được là Thẩm Tiêu sợ lươn.

Nếu thật sự ép Thẩm Tiêu ra tay, mặc dù đạt hiệu quả chương trình, nhưng có lẽ sẽ làm Thẩm Tiêu giận, fan của Thẩm Tiêu mà biết, e là sẽ gửi dao cho chương trình bọn họ mất.

Ông nhìn Giản Tinh, đứa trẻ này vô tình đã giúp họ một việc lớn.

Hai tiếng sau, phòng bếp như vừa trải qua một trận chiến, Phùng Viện cuối cùng cũng làm được sáu món, còn nấu được một nồi canh rau củ, bày đầy một bàn.

Phong phú thì phong phú, có điều màu sắc khiến lòng người phải thổn thức, tăm tối kỳ lạ.

Phùng Viện hơi ngại, tay nghề của bà rất bình thường, bếp nung ở quê lại kém xa nồi niêu tinh xảo trong nhà, từ đầu đến cuối cứ lúng ta lúng túng.

Năm vị khách mời cộng chủ nhà là sáu ngồi vào bàn vuông, dưới ánh đèn ấm áp, ba thế hệ quây quần, bắt đầu bữa ăn gia đình đầu tiên.

Sau khi trò chuyện tương tác, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Ông Vương gắp đũa đầu tiên, vừa cho vào miệng, động tác nhai nuốt khựng lại một chốc, sau đó mới trở về bình thường, những người khác cũng hệt như vậy.

Chủ nhà kinh ngạc bảo: “Cô Phùng, tay nghề của cô tốt thật đấy, bình thường hay nấu cơm ở nhà lắm phải không?”

Phùng Viện đỏ mặt: “Ừ, ngày nào cũng nấu cho bọn trẻ ăn.”

Chủ nhà hâm mộ: “Bọn trẻ nhà cô hạnh phúc ghê! Tôi cũng muốn làm con cô rồi đây.”

Lý Thi Vận nhanh chóng hùa theo, khung cảnh nhất thời sôi nổi hơn hẳn, mọi người dường như đều rất hưởng thụ bữa tối phong phú.

Giản Tinh cuối cùng cũng hiểu lời Phó Nguyên nói, đến chương trình ẩm thực chưa chắc đã được ăn đồ ngon.

Màu sắc có thể xử lý hậu kỳ, hương vị thì chỉ có thể diễn.

Cậu cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, bôn ba một ngày, lại còn làm việc mấy tiếng, Giản Tinh đã đói đến mức bụng dán vào lưng.

Cậu không kén ăn, gắng thử thì vẫn miễn cưỡng nuốt trôi đồ ăn trên bàn.

Cậu ăn rất nghiêm túc, liền một mạch hết nửa bát cơm mới chú ý đến Thẩm Tiêu chỉ gắp mỗi cải xanh trong bát canh, còn đâu coi như ăn cơm trắng.

Mỗi khi nuốt một miếng, lông mày anh lại hơi nhăn vào.

Giản Tinh vừa ăn vừa len lén quan sát anh.

Cậu để ý thấy sau khi hết rau trong bát canh, Thẩm Tiêu không gắp gì nữa, bát cơm mới vơi đi một góc.

Giản Tinh đảo mắt, không nói năng gì.

Chủ nhà đang thảo luận về ẩm thực những năm 70-80 với ông Vương và Phùng Viện, thi thoảng nhắc đến Thẩm Tiêu và Lý Thi Vận, thảng hoặc cũng để ý Giản Tinh một chút.

Qua nửa bữa, Giản Tinh đột nhiên nghe thấy tiếng “ùng ục” vang lên bên tai.

Cạnh cậu chỉ có một người, bất giác nhìn sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn lại.

Quả nhiên, gương mặt đối phương hiện lên sự xấu hổ và quẫn bách đã che giấu cực kỹ.

Giản Tinh chớp mắt, cắn môi, do dự một hồi, cuối cùng quay đầu nói nhỏ với chủ nhà: “Chủ nhà ơi.”

Thấy cậu chủ động bắt chuyện, chủ nhà hơi bất ngờ: “Tiểu Tinh, sao vậy?”

Giản Tinh đã nghĩ sẵn cái cớ: “Lúc nãy cháu ngồi sau bếp ăn bơ làm biếng suốt, ngại quá đi mất.

Vừa rồi trong bếp vẫn còn ít thức ăn, bỏ đi cũng lãng phí, cháu nấu thêm món cho mọi người nhé.”

Những người khác tò mò nhìn cậu, bao gồm cả Thẩm Tiêu.

Chủ nhà hớn hở đồng ý, với chương trình, cảnh nào không hài hòa thì sau này cắt đi là xong.

“Mọi người đợi nhé, nhanh thôi ạ.” Giản Tinh nói rồi đứng dậy chạy đi, người quay phim cũng đuổi theo.

Không đến năm phút, Giản Tinh đã quay về, cậu bưng một đĩa to cải xanh xào thịt thái sợi.

Cải xanh ngắt, thịt vàng ươm, nhìn vô cùng thèm ăn.

Mọi người kinh ngạc với tốc độ của cậu, không chú ý đến vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của người quay phim sau lưng cậu.

Giản Tinh đặt đĩa thịt xuống, trùng hợp thế nào, nó được đặt gần ngay trước mặt Thẩm Tiêu.

Ngửi thấy mùi thơm, Thẩm Tiêu ngạc nhiên nhìn sang Giản Tinh.

Giản Tinh ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm như cây nấm, những người khác nhìn đĩa thức ăn không động.

Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh đầy sâu xa, anh thò đũa ra đầu tiên, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, rõ ràng khựng lại.

Sau đó, trước ánh mắt tò mò của những người khác, anh bưng bát cơm đã đặt xuống thật lâu, bắt đầu ăn cơm.

Những người khác nào còn không hiểu, bấy giờ mới thò đũa, ai ai cũng sáng mắt nhìn sang Giản Tinh.

Giản Tinh không chú ý đến ánh mắt của mọi người, cậu chỉ lén nhìn Thẩm Tiêu ăn uống ngon lành, khóe miệng hơi cong lên.

Thẩm Tiêu ăn hết ba bát cơm, mãi đến khi đĩa cải xanh xào thịt thái sợi sạch bóng mới buông đũa xuống.

Anh thỏa mãn tựa người vào ghế, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang Giản Tinh, vừa quan sát vừa vui vẻ.

Chủ nhà đã bắt đầu thảo luận xem ai sẽ là người làm bữa sáng ngày mai.

Năm tập chương trình, năm vị khách mời, lần lượt thay nhau chuẩn bị bữa sáng.

Còn tập đầu tiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn Giản Tinh.

Phùng Viện vốn định thu dọn bát đũa, Giản Tinh và Lý Thi Vận tự giác giành việc về tay.

Dưới ống kính, một gia đình chung sống hòa thuận thân mật, sau khi mọi người về phòng riêng nghỉ ngơi, một ngày quay phim cuối cùng cũng kết thúc.

Trên thực tế, sau khi tắt máy quay, mọi người lại ngồi vào với nhau, tất cả đều nhìn Giản Tinh.

Chủ nhà bảo người quay phim chiếu đoạn ghi hình Giản Tinh nấu ăn vừa nãy lên, trông động tác thái và nấu đã biết là trình độ chuyên nghiệp.

Ông kinh ngạc, hỏi thẳng: “Tiểu Tinh, cậu từng làm đầu bếp à?”

“Chỉ làm thêm ở khách sạn thôi ạ.”

“Làm đầu bếp?”

Giản Tinh lắc đầu: “Ban đầu cháu phụ trách bưng đồ ăn lên, may mắn được bếp trưởng thu nhận, thế là theo học.”

“Học trong bao lâu?”

“Hai tháng ạ.”

Chủ nhà nhìn Giản Tinh như phát hiện ra kho báu.

Hiện nay nhiều người đam mê ăn uống, chương trình ẩm thực ngoại trừ dựa vào các ngôi sao, điểm sáng lớn nhất vẫn là bản thân món ăn.

Nhưng trong giới giải trí, mấy ngôi sao nấu ăn ngon nổi tiếng đều rất “đắt giá”, làm gì đến lượt cái chương trình chưa quay đã toàn là đen đủi như họ mời cho được.

Đương nhiên, nếu tin tức Thẩm Tiêu tham gia chương trình được truyền ra thì sẽ là một chuyện khác.

Nhưng cấp trên đã yêu cầu rõ, họ không được tiết lộ trước.

Có núi vàng lại không được lợi dụng, không ai hiểu nổi ông và đạo diễn đã đấm ngực giậm chân thế nào.

Chỉ là ông không ngờ, người mà ông đánh giá thấp nhất trong dàn khách mời, lại trở thành niềm vui bất ngờ nhất.

“Cậu đọc hết kịch bản rồi chứ? Biết nấu mấy món đó không?”

Giản Tinh thành thật nói: “Trước lúc đến cháu đã nấu thử gần hết, còn vài món bị thiếu nguyên liệu ạ.”

Chủ nhà mừng to, thế là đủ rồi.

Chỉ cần làm giông giống, cộng thêm hậu kỳ sang xịn mịn, chắc chắn mười phân vẹn mười.

Ông sang một bên thương lượng với đạo diễn, sau đó nhanh chóng quay lại, nói với mấy người: “Đoạn nấu ăn ngày mai sẽ cắt bỏ phần chấm điểm, đổi thành mọi người cùng nhau hoàn thành mục tiêu, như vậy cũng hợp với chủ đề của chúng ta hơn.”

Ông nhìn sang Giản Tinh: “Tiểu Tinh, đoạn nấu ăn cậu đừng e dè, cứ nấu ngon nhất có thể cho tôi.”

Giản Tinh im lặng.

Chủ nhà hiểu nỗi băn khoăn của cậu, vỗ vai cậu, cười bảo: “Chúng ta là người một nhà, cậu làm càng tốt, mọi người hoàn thành nhiệm vụ càng tốt, hiệu quả chương trình cũng càng tốt.

Thế nên Tiểu Tinh à, nhờ cả vào cậu đấy.”

Tác dụng của Thẩm Tiêu là thu hút khán giả, không thể xây dựng hình tượng đầu bếp cho anh, đến bản thân anh cũng thấy giả tạo.

Thẩm Tiêu chỉ cần có thể nấu được đôi món là mọi người đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng chương trình vẫn cần điểm nhấn khác.

Họ đã nghĩ ra chủ đề rồi.



“Đầu bếp thiên tài ẩn nấp trong hình hài diễn viên!”

“Ai bảo thanh niên thời nay không biết nấu nướng?”

“Kinh ngạc phát hiện diễn viên có tay nghề nấu nướng giỏi nhất!”

Giản Tinh vẫn hơi do dự, chủ nhà lại nói: “Dự tính của chương trình là đưa văn hóa gia đình và tình yêu ẩm thực Trung Quốc đến với nhiều khán giả hơn.

Việc chúng ta cần làm là cho mọi người được xem món ăn mà các đầu bếp nấu.”

Giản Tinh thoáng sửng sốt, cuối cùng gật đầu.

Chủ nhà đi bàn kế hoạch với đạo diễn, những người khác trở về phòng mình dọn dẹp và nghỉ ngơi.

Giản Tinh đang định rời đi, chợt thấy đứa bé yên lặng suốt một ngày ở bên cạnh chạy đến ngồi xuống cạnh ông Vương.

Hai ông cháu thân thiết một lát, đứa bé nhìn sang Giản Tinh, giọng giòn giã: “Em thấy anh trên phim rồi, anh đóng vai một binh lính giữ thành, cả vai thư sinh và sát thủ nữa.”

Cậu bé quay đầu hỏi ông Vương: “Phải không ông ơi?”

Ông Vương cười khà: “Ừ, Tiểu Phi nhà ta thông minh ghê.”

Thấy Giản Tinh kinh ngạc, ông Vương cười nói: “Bố mẹ Tiểu Phi bận, từ nhỏ nó đã ở với tôi.

Bình thường tôi không thích cái gì, chỉ thích xem phim, nó cũng thường xem với tôi.”

Giản Tinh khen ngợi: “Trí nhớ của em ấy tốt quá.”

Mấy nhân vật đó, cộng hết thời lượng của cậu vào còn chưa đến năm phút.

Ông Vương xoa đầu đứa cháu nhà mình: “Ừ, Tiểu Phi quả thật rất thông minh.

Nhưng cũng do cậu diễn tốt, có sự đặc biệt, thế nên trẻ con mới nhớ.”

Giản Tinh được khen thì vừa mừng vừa sợ, đây là lần đầu tiên có người khen vai quần chúng của cậu hay.

Ông Vương lại nói: “Tôi cả bó tuổi rồi, lấy đâu ra sức để tham gia chương trình gì nữa.

Nhưng bố mẹ nó bận quá, không có thời gian đưa nó đi chơi.

Đúng lúc tôi nhận được lời mời của chương trình này, thế nên đưa nó qua đây cho vui.”

Ông nói với Tiểu Phi: “Làm bài tập xong chưa?”

Tiểu Phi ngoan ngoãn gật đầu: “Bài nào biết làm thì con làm hết rồi, nhưng có mấy bài con không biết.”

“Lát nữa ông xem cho con.”

Tiểu Phi gật đầu, xoa bụng, lí nhí bảo: “Ông ơi, con đói.”

Ông Vương quan tâm: “Chưa ăn no à?”

Tiểu Phi dán sát vào ông thì thầm: “Đồ ăn không ngon.”

Giản Tinh đứng ngay gần, nghe rất rõ, thầm cảm thán đứa bé này được dạy dỗ tốt quá.

Nhìn dáng vẻ héo hon vì đói của cậu, Giản Tinh cười bảo: “Tiểu Phi ăn cơm chiên trứng không?”

Tiểu Phi nhìn cậu không nói.

Giản Tinh dỗ: “Anh làm cơn chiên trứng ngon lắm đấy nhé.”

Mắt Tiểu Phi sáng lên: “Vâng!”

Ông Vương hơi ngại: “Tiểu Giản, phiền cậu quá.”

“Không sao, nhanh thôi ạ.”

Giản Tinh vào bếp làm cơm chiên trứng rất nhanh, thơm nức vàng óng, đã thế còn dùng cà chua và dưa chuột xếp thành hình một con thỏ đáng yêu, trông rất nịnh mắt.

Tiểu Phi tròn xoe mắt, cậu bé cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn thử, dáng vẻ ăn như hổ đói, mùi vị hai năm rõ mười.

Đợi Tiểu Phi ăn xong, Giản Tinh đi rửa bát.

Lúc quay lại, Tiểu Phi đang cắn bút.

Ông Vương đeo kính lão, cầm quyển đề nhìn nửa ngày, mày chau lại.

Giản Tinh đi tới, là toán Olympic tiểu học: “Tiểu Phi, đây là bài tập của tụi em à?”

Có lẽ là nhờ món cơm chiên trứng, lần này Tiểu Phi nhiệt tình với Giản Tinh hơn hẳn.

“Vâng, thầy em nói, trước khi quay về phải làm xong chỗ bài tập này.”

Ông Vương bỏ đề bài xuống, thở dài: “Tiểu Phi lên lớp 4 rồi, lần này xin nghỉ mười ngày, thầy giáo lo nó về không theo kịp, bèn giao cho nó ít bài tập.

Tiểu Phi học Toán không tốt lắm, mấy đề này hơi khó với nó, sau khi về thầy giáo sẽ phê bình cho xem.”

Nhìn Tiểu Phi gục đầu ủ ê, Giản Tinh cười bảo: “Không sao, anh dạy em.”

Thấy ông Vương và Tiểu Phi kinh ngạc nhìn mình, Giản Tinh cười nháy mắt với cậu bé: “Anh giỏi Toán lắm đấy, thế nào, muốn học không?”

Nhờ niềm tin được xây dựng từ món cơm chiên trứng, Tiểu Phi gật đầu ngay tắp lự: “Muốn.”

Ông Vương hơi băn khoăn: “Tiểu Giản, phiền cậu quá rồi.”

Giản Tinh: “Không sao ạ, giải đề là sở trường của cháu mà.”

Ông Vương không làm phiền họ, quay về dọn dẹp.

Nửa tiếng sau đi ra, ông thấy hai người đã thân thiết chơi mô hình máy bay với nhau, ánh mắt Tiểu Phi nhìn Giản Tinh ngập tràn sự sùng bái.

Ông Vương kinh ngạc, bình thường Tiểu Phi không tùy tiện thân thiết với người khác đâu.

Thấy hai đứa trẻ chỉ mải chơi, ông Vương nghiêm mặt: “Tiểu Phi, làm xong hết bài tập rồi à?”

“Vâng.”

Ông Vương kinh ngạc, những bài tập này trước kia thầy giáo đến nhà dạy cũng phải mất ba, bốn tiếng mới miễn cưỡng làm xong hết mà.

“Con hiểu hết chưa?”

Tiểu Phi kiêu ngạo: “Rồi ạ!”

Cậu bé chỉ vào Giản Tinh, kích động: “Ông ơi, anh Tiểu Tinh đỉnh lắm luôn! Bài nào anh ấy cũng biết làm, lại còn dạy con mấy cách rõ xịn nữa.”

Giản Tinh xoa đầu cậu bé: “Thế tối mai anh dạy em tiếp nhé, được không?”

“Vâng!”

Ông Vương nhìn Giản Tinh bằng ánh mắt không thể tin nổi, tại ông có hiểu lầm gì về giới trẻ thời nay à? Giản Tinh khác hoàn toàn với những người trẻ mà ông đã từng gặp.

Giản Tinh chơi với Tiểu Phi thêm một lát, sau đó mới tạm biệt hai người rồi lên tầng.

Một bên khác, Thẩm Tiêu về phòng, tắm rửa xong thì lên giường.

Bụng căng hơi khó chịu, anh đành dậy ra ngoài cửa sổ đứng cho xuôi cơm.

Đột nhiên, hình ảnh Bạch Đồ ở trong đoàn phim ôm cứng cái hộp giữ nhiệt hỏi anh có uống canh không hiện lên trong đầu, đôi mắt lóe qua ánh sáng kỳ lạ.

Thẩm Tiêu mở điện thoại ra gọi, đối phương nghe máy rất nhanh.

Bạch Đồ vui tươi hớn hở hỏi: “Úi chà, mới một ngày không gặp mà sếp đã nhớ em rồi à?”

Thẩm Tiêu hỏi thẳng: “Cậu đã ăn những canh gì?”

“Canh?” Bạch Đồ sửng sốt, “Canh gì cơ? Sếp, anh muốn ăn canh à? Cơm nước trong đoàn chán thế hả?”

“Lúc ở đoàn phim ‘Ma thần lệnh’, cậu đã ăn những canh gì?”

Mãi một lúc Bạch Đồ mới phản ứng kịp: “Ồ, ý anh là canh tình yêu đó hả.” Bạch Đồ dường như nhớ lại hương vị ấy, chóp chép miệng.

Trừ ngon ra, Bạch Đồ nào nhớ rõ gì khác.

“Có canh tuyết lê, canh cá, hình như còn có bồ câu hay gà gì đó? Ặc, sếp à, em chỉ lo ăn chứ không hỏi.

Sao đột nhiên anh hỏi cái này làm gì?”

Mắt Thẩm Tiêu u ám: “Ngày mai đến nhà tôi dọn dẹp sạch sẽ, rửa cả bể bơi nữa, không được thuê người làm.”

Bạch Đồ sững sờ: “Hả?! Không phải chứ sếp…”

Tút tút tút, Thẩm Tiêu đã cúp máy rồi.

Bạch Đồ gọi lại, bị anh từ chối thẳng thừng.

Bạch Đồ ngu người, lần nào sếp giận cũng hành hạ hắn.

Nhưng lần này hắn thật sự không biết bản thân đã làm sai cái gì.

Thẩm Tiêu gọi điện xong thấy dễ chịu hẳn ra.

Trong phòng không có TV, Thẩm Tiêu lên mạng bằng điện thoại, tín hiệu trong núi chập chờn, anh dứt khoát tắt máy đi luôn.

Nhìn đồng hồ, chưa đến 10 giờ, còn quá sớm với một người thường xuyên đóng phim thâu đêm.

Ban đêm trong núi không có tiếng xe cộ ầm ĩ, đồng ruộng thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch nhái kêu và tiếng côn trùng gì đó mà anh không biết, lòng bỗng thấy bình yên đến lạ.

Thẩm Tiêu tì hai tay trên bậu cửa sổ gỗ khắc hoa văn, gió núi mơn man cuốn theo hơi lạnh, mùi đất và cỏ cây tràn vào khoang mũi, rất đỗi trong lành, cả người tỉnh táo hơn hẳn.

Có tiếng mở cửa sổ truyền đến từ bên cạnh.

Giản Tinh vừa gáp vừa nghe điện thoại, dường như sợ làm ồn đến người khác, cậu hạ giọng rất nhỏ, hai cái cửa sổ ngay sát nhau nên mới nghe rõ.

“Anh Phó, em biết rồi.”

“…”

“Vâng, có việc gì em sẽ gọi cho anh đầu tiên.”

“…”

“Vâng, em biết, tất cả nghe theo sự sắp xếp của chương trình.”

“…”

“Vâng, em nhất định không chơi trội, anh yên tâm.”

“…”

“Vâng, tạm biệt anh Phó.

Anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”

Phó Nguyên dặn thêm mấy câu, cuối cùng cũng cúp máy.

Giản Tinh nằm bò trên bậu cửa, nhìn ánh sao trên trời, khóe môi cong lên.

“Điện thoại của người đại diện à?”

Âm thanh bất thình lình xuất hiện dọa Giản Tinh giật nảy mình.

Cậu quay đầu sang, trông thấy Thẩm Tiêu đang đứng ở cửa sổ sát vách.

Hai cánh cửa gần như đập vào nhau, giữa hai người chỉ cách khoảng nửa mét.

Giản Tinh lập tức đứng thẳng tắp: “Anh Thẩm, anh vẫn chưa ngủ ạ?”

Thẩm Tiêu hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy là người đại diện của cậu gọi à?”

“Vâng.

Anh Thẩm, em không kể chuyện anh tham gia chương trình cho anh ấy đâu.” Trước đó bên chương trình đã nhấn mạnh, không được tiết lộ tin tức của Thẩm Tiêu.

Giản Tinh tưởng là anh để ý cái này.

Thẩm Tiêu nhìn cậu, hỏi: “Không thấy anh ta lải nhải à?”

Giản Tinh chớp mắt, cười nói: “Anh Phó quan tâm em nên mới dông dài thế thôi.”

Thẩm Tiêu nhìn đôi mắt của Giản Tinh, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy sáng hơn cả vì sao trên trời.

Nó khiến anh… chẳng thể kìm lòng ngắm nghía hồi lâu.

Giản Tinh thấy lạ, nghiêng đầu hỏi: “Anh Thẩm, sao vậy ạ?”

Thẩm Tiêu lặng lẽ rời mắt: “Tôi muốn ăn canh lê hầm nấm tuyết.”

“Dạ?” Giản Tinh thoáng bối rối, không hiểu tại sao đột nhiên lại nói đến canh, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Ở đây không có nấm tuyết.”

Thẩm Tiêu: “Thế thì canh gà.”

Giản Tinh ồ một tiếng: “Để ngày mai em hỏi chủ nhà xem có mua được gà quê để hầm canh không.”

Thẩm Tiêu nhếch môi, gật đầu: “Ừ, nghỉ sớm đi.” Dứt lời, anh đóng cửa về phòng.

Giản Tinh nhìn cái cửa sổ đóng kĩ, mãi lâu sau mới quay đầu ngắm sao trên trời, vẻ mặt và ánh mắt đều đượm nét cười.

Bố mẹ ơi, con gặp được anh ấy rồi, ở ngay cách vách con.

Con vui lắm.

Giản Tinh đóng cửa sổ, chui người vào chăn, nhanh chóng ngủ thiếp đi, nụ cười trên khóe môi vẫn còn vẹn nguyên.