Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 14: Chọi gà



Hai người tiếp tục lao động, tốc độ của Thẩm Tiêu đã nhanh hơn, cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Họ đứng cách nhau không xa, thấy Giản Tinh thành thạo nhanh nhẹn, Thẩm Tiêu hỏi: “Trước kia cậu làm cái này rồi à?”

“Vâng, lúc nhỏ em thường đi làm với bố mẹ.”

Thẩm Tiêu hiểu ý cậu, có hơi bất ngờ, nhưng không nói gì nữa. Truyện Điền Văn

“Cậu đóng phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ à?”

“Vâng, một vai nhỏ thôi ạ.”

“Muốn diễn tốt một vai nhỏ cũng rất khó.

Tại sao cậu lại làm diễn viên?”

Giản Tinh do dự thoáng chốc: “Em không nói được không?”

Thẩm Tiêu không hỏi cố, thuận miệng nói sang chuyện khác.

Thẩm Tiêu hỏi gì, Giản Tinh đáp nấy, không nhanh không chậm, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Thẩm Tiêu cảm thấy vui vẻ thoải mái, có thể nhận ra điều đó từ vẻ mặt của anh.

Đang nói chuyện, Thẩm Tiêu đột nhiên im thít.

Giản Tinh quay đầu hoài nghi, nhận ra anh đang đứng đờ người, ánh mắt sững sờ cắm vào đất.

Cậu nhìn theo tầm mắt đối phương, trong đất có một con giun múp míp bị Thẩm Tiêu đào ra, đang bò nhúc nhích.

Nó bò đến đâu, ánh mắt Thẩm Tiêu co quắp đến đấy.

Nghĩ lại cảnh hôm qua anh bắt lươn, Giản Tinh đoán chắc là anh sợ động vật thân mềm, nhưng ngại thân phận nên không dám thể hiện ra.

Ngó sang hai người quay phim cách đó không xa, thấy họ chưa nhận ra, Giản Tinh nói với Thẩm Tiêu: “Mệt quá đi mất, anh Thẩm, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã nhé.”

Thẩm Tiêu như được đại xá, nhanh chóng lủi ra ngoài, nhìn kiểu gì cũng thấy cuống quýt.

Giản Tinh âm thầm cầm cuốc chôn vùi con giun kia không để lại dấu vết.

Thẩm Tiêu nhận ra cậu không đi theo, quay đầu bắt gặp động tác của cậu, anh hơi sửng sốt, sau đó thở phào, ánh mắt có thêm ý cười mà chính anh cũng không nhận ra.

Hẳn là đã mệt quá, Thẩm Tiêu chẳng còn chút hình ảnh thần tượng nào, ngồi ngay trên bờ ruộng phơi nắng, Giản Tinh ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh Thẩm mệt lắm phải không?”

“Ừ.” Thẩm Tiêu chưa từng tham gia chương trình kiểu này, anh cứ tưởng là chỉ cần làm mấy động tác, không ngờ thật sự phải tự mình hoàn thành.

Một đám nhân viên vây quanh, tất cả chỉ lo cầm điện thoại quay chụp, không ai lên giúp đỡ.

“Lát nữa anh nghỉ đi, để em cuốc cho.”

“Không cần, cùng nhau làm rồi về cho sớm.” Anh ngừng mấy giây, bổ sung, “Để hầm canh gà.”

Giản Tinh chớp mắt cười rộ lên, đôi mắt cong thành vầng trăng non.

Ánh nắng chiếu vào gương mặt trắng nõn, giống như phủ thêm một tầng sáng mềm mại, khiến Thẩm Tiêu nhìn mà hoảng hồn.

“Cười gì?”

Giản Tinh vội nín cười: “Không có gì, chỉ là em tò mò, sao anh Thẩm lại đến tham gia chương trình này vậy?”

Thẩm Tiêu có khí thế quá mạnh, không hợp với chương trình gần gũi chân quê kiểu này.

Với sự nổi tiếng của anh, càng không cần phải xuất hiện ở đây.

Thẩm Tiêu học theo động tác của cậu, nhổ một ngọn cỏ bên cạnh và ngậm vào miệng: “Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.” Thuận tiện ăn chút đồ ngon.

Giản Tinh nhìn sườn mặt anh, vầng trán quả thật có sự mệt mỏi khó mà che giấu, cậu đột nhiên nhớ đến những lời hôm qua tình cờ nghe được từ chỗ nhân viên.

“Một ngôi sao lớn như anh Thẩm sao lại hạ thấp địa vị đến cái chương trình nhỏ này của chúng ta nhỉ?”

“Tôi nghe người trong công ty nói, bộ phim sắp tới của anh Thẩm vốn đã bàn xong xuôi là vai nam chính rồi, nhưng lại bị người khác cướp mất.

Công ty sợ anh ấy gây sự, thế nên sắp xếp cho anh ấy đến chương trình của chúng ta, đẩy anh ấy đi.

Đợi anh ấy về thì ván đã đóng thuyền hết rồi.”

“Thế không phải anh ấy còn tức hơn à?”

“Tức thì làm sao? Trứng chọi thế nào được với đá.”

“Haizz, thị đế thì sao, không có hậu thuẫn không có chống lưng thì vẫn bị người ta bắt nạt đấy thôi.

Tiếc thay Tiêu thần đẹp trai như thế, lại không được xem một bộ phim nữa của anh ấy rồi.”

Nghĩ đến đây, Giản Tinh nói: “Anh Thẩm, đoàn phim bỏ anh để chọn người khác là tổn thất của họ, anh đừng buồn phiền vì những kẻ không có mắt đó.”

Thẩm Tiêu sửng sốt, nhướng mày cười nói: “Đến cậu cũng biết cơ à? Xem ra mọi người đã biết cả rồi.”

“Anh đừng buồn, anh diễn hay như thế, sau này nhất định sẽ có người bê kịch bản hay đến trước mặt anh để anh tha hồ lựa chọn.”

Giản Tinh trông rất kiên định, Thẩm Tiêu không nhịn được cười, khóe môi cong lên lần nữa.

“Ừ, tôi không buồn.”

Giản Tinh gật mạnh đầu, cậu phải cố gắng hơn nữa mới được.

Đúng lúc này, tiếng kêu của thím Chu vang lên ở đằng xa.

“Ối giời ơi, gà chạy hết rồi, mau đến giúp tôi với.”

Đây là nội dung có sẵn trong kịch bản, bắt gà giúp thím Chu.

Hai người nghe thấy tiếng kêu, lập tức đứng dậy chạy về phía đó.

Đến sân nhà thím Chu, thím Chu đang đứng trong sân cuống hết cả lên.

Góc sân có một cái chuồng gà được quây lại bằng hàng rào tre, lúc này hàng rào đổ đống, lũ gà xổng hết ra ngoài, đang tung tăng chạy nhảy quanh đó.

Thím Chu nhìn họ như cứu tinh.

“Các cậu đến đúng lúc lắm, mau bắt gà giúp tôi với, để nó chạy xa rồi là khó bắt về lắm.”

Giản Tinh và Thẩm Tiêu nhìn nhau, chia ra mỗi người đuổi theo một mục tiêu.

Không biết có phải đã bắt thì phải bắt con mạnh nhất không, Thẩm Tiêu đuổi theo con gà trống to nhất đàn.

Con gà chân dài cổ cao, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông rất hoành tráng.

Thấy Thẩm Tiêu xông đến, con gà trống xòe rộng đôi cánh, chỉ mấy bước đã chạy ra xa tít.

Nó dựng đứng mào gà, trợn mắt nhìn Thẩm Tiêu và kêu quang quác.

Thẩm Tiêu dường như cảm nhận được sát khí của nó, tiếng kêu inh ỏi giống như đang đe dọa “dám lại gần bố, bố khoét mắt ra”.



Thẩm Tiêu trố mắt, anh chưa bị một con gà đe dọa bao giờ đâu đấy.

Thẩm Tiêu lập tức xắn tay áo, cầm vũ khí xông vào con gà.

Lúc Giản Tinh ôm hai con gà quay lại, xa xa nhìn thấy Thẩm Tiêu đang chọi nhau với một con gà trống.

Chiếc áo mà cậu buộc cho anh trở thành vũ khí đánh vào mình con gà, lông gà bay lả tả.

Gà ta chắc là bị anh đánh đau quá, nó liên tục kêu quang quác, vỗ cánh phành phạch, lao cái mỏ nhọn vào người Thẩm Tiêu mà mổ.

Thẩm Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao, đầu tóc rối tung, áo quần bị cào rách lỗ chỗ, có nơi còn rỉ máu, hiển nhiên là bị thương rồi.

Người quay phim ở bên cạnh sốc đến nỗi trợn mắt đứng hình, quên cả giúp đỡ.

Giản Tinh: “…”

Cậu lập tức ném con gà trong tay đi, tiện thể nhặt một cái que trên đất và chạy đến.

Một người cầm áo, một người cầm que, cả hai quần nhau tơi tả với một con gà trống, sau đó chung sức chế ngự được con gà.

Thẩm Tiêu thở phì phò vì mệt, bất chấp bệnh sạch sẽ, anh tìm một chỗ tàm tạm rồi ngồi phịch xuống, cầm áo của Giản Tinh lau mồ hôi.

Giản Tinh ôm con gà trống, chắc là bị đánh ác quá, nó gục đầu rũ rượi.

“Anh Thẩm, sao anh… lại đánh nhau với gà thế?”

Động tác lau mồ hôi của ai đó khựng lại: “Không phải đánh nhau mà là giúp đỡ.”

“Thật không?” Giản Tinh hoài nghi.

“Thật.” Thẩm Tiêu chắc như đinh đóng cột.

Giản Tinh tin.

Hai người quay phim đang hoá đá và các nhân viên đang trợn mắt há mồm bên cạnh đều giả vờ tin.

Giản Tinh bắt con gà về.

Thím Chu đang đứng đằng xa, có máy quay nên không dám đi tới.

Thấy Giản Tinh bước đến, thím vội kéo cậu lại hỏi nhỏ.

“Cậu ấy không sao chứ? Không phải gà nhà tôi khơi mào trước đâu, do cậu ấy muốn đánh nó nên nó mới mổ lại đấy.

Sẽ không bắt tôi đền cái áo chứ?” Chiếc áo đó trông rất đắt.

“Không đâu, thím Chu yên tâm.” Giản Tinh nhìn sang máy quay, xác định khoảng cách xa không nghe thấy, bèn nói nhỏ với thím, “Phiền thím gọi lũ gà về nhé.” Sau một lúc, lũ gà đã mất hút hết rồi.

Nếu thật sự phải đi tìm từng con một, chưa biết phải tìm đến khi nào.

Thím Chu nghe vậy là biết Giản Tinh hiểu.

Gà được nhà nông nuôi sẽ không chạy xa, chủ gọi là về.

Thím đắn đo nhìn sang máy quay.

Giản Tinh nói: “Gọi gần một chút là được ạ.”

Thím Chu gật đầu, lên giọng mô phỏng tiếng gà “cục ta cục tác”, lũ gà chạy xa dần dần trở về.

Thẩm Tiêu tròn xoe mắt, thấy thật thần kỳ.

Hai người chung sức bắt lũ gà về chuồng.

Khi Thẩm Tiêu bỏ con gà cuối cùng vào chuồng, con gà trống nọ đã hồi phục tinh thần.

Nhìn thấy anh, nó lại kích động kêu quang quác, vỗ cánh phành phạch bay về phía anh, tiếc là bị hàng rào giữ lại, nó chỉ có thể điên cuồng quẫy đạp.

Những con gà khác bị nó ảnh hưởng, cũng bắt đầu đập loạn lên, chuồng gà nhất thời nhốn nháo, hàng rào bằng tre vốn không chắc chắn lắm, nghiêng ngả chực đổ.

Kết quả, chuồng gà chưa đổ, tiếng loảng xoảng bỗng vang lên, hàng rào gỗ bên cạnh không chịu được lung lay, sụp xuống một góc.

Một con vật tròn xoe và trắng bóc ló đầu ra khỏi lỗ hổng, thấy có vẻ không có nguy hiểm, nó hăm hở chạy ra ngoài.

Thẩm Tiêu nhìn từng con thỏ trắng chạy qua chân mình, hiếm khi ngẩn tò te.

Bấy giờ Giản Tinh mới phát hiện, thì ra bên cạnh chuồng gà là một chuồng thỏ.

Chuồng gà lung lay làm đổ cổng hàng rào gỗ.

Giản Tinh vội vàng cắm cái cổng lại, nhưng đàn thỏ đã chạy đi quá nửa rồi.

Thím Chu ra khỏi nhà, cực kỳ sợ hãi: “Trời ơi, sao lũ thỏ chạy ra ngoài thế?” Lần này không phải giả vờ, thím Chu vội vàng đuổi theo bọn thỏ.

Thỏ khác gà, không gọi về được.

Giản Tinh phản ứng rất nhanh, hô hoán Thẩm Tiêu và những nhân viên khác: “Mau bắt bọn thỏ lại, đừng để chúng nó chạy xa.”

Thỏ nhà nuôi chưa từng chạy ra ngoài, lúc mới ra sẽ cẩn thận dè dặt.

Nhưng một khi chạy sâu vào núi, chúng sẽ không thể tìm về được nữa.

Giản Tinh nói xong, nhanh tay nhanh mắt nhấc con thỏ đang ngồi im trên chân Thẩm Tiêu lên ném vào chuồng, sau đó đi bắt những con khác.

Thẩm Tiêu cũng hoàn hồn đuổi theo cậu.

Trừ người quay phim, tất cả mọi người tất bật chạy trong rừng, đuổi bắt thỏ khắp nơi.

Tốn nửa tiếng, cuối cùng họ vồ được hơn nửa, số còn lại đã chạy mất dạng.

Động tĩnh quá lớn, lúc chủ nhà kéo theo một đoàn nhân viên chạy đến, Thẩm Tiêu và tất cả những nhân viên đi theo hai người đang ngồi bệt trên đất, mệt đứt cả hơi.

Giản Tinh đang xin lỗi thím Chu, thím Chu liên tục nói không sao, cảm ơn họ bắt được hơn nửa lũ thỏ về.

Thấy chủ nhà, Giản Tinh kể lại câu chuyện, tất cả mọi người nghe đến nỗi trợn mắt há mồm.

Chủ nhà xin lỗi Thẩm Tiêu: “Cậu Thẩm, cậu không sao chứ, trở về băng bó vết thương đã nhé.”

Thẩm Tiêu nhìn vết thương đã đóng vảy trên người, vừa mệt vừa buồn cười, và anh thật sự cười thành tiếng.

Mới đến đây một ngày, số lần anh cười hình như đã nhiều hơn cả một năm trước cộng lại.

Quay đầu nhìn, Giản Tinh vẫn đang nói gì đó với thím Chu.

Chủ nhà tưởng anh đang lo chuyện bồi thường: “Cậu Thẩm yên tâm, chúng tôi sẽ bàn bạc và giải quyết ổn thỏa với người dân.”

Thẩm Tiêu gật đầu, đi theo nhân viên công tác.

Bên kia, Giản Tinh nhìn mấy cây nấm nham nhở mọc dưới gốc cây sau nhà, hai mắt phát sáng, nói với thím Chu: “Thím Chu, có thể bán cho cháu ít nấm không ạ?”

Thím Chu ngạc nhiên: “Cậu nhóc, cậu không sợ có độc à?”

Giản Tinh cười nói: “Cái này ngon lắm, không có độc đâu.”

Thím Chu cười nói: “Nấm này trông xấu nhưng ăn rất ngon.

Hôm nay các cậu bắt thỏ giúp tôi, tặng cậu chỗ nấm này đấy.”

Giản Tinh cảm ơn.

Cậu tìm cái sọt, cẩn thận hái một ít, chưa hái hết đã đủ một nồi canh.

Lúc ra về, cậu nói gì đó với chủ nhà.

Thoạt tiên chủ nhà khá bất ngờ, sau đó cười gật đầu.

Giản Tinh đi rồi, chủ nhà quy mấy con thỏ chạy mất thành tiền bồi thường cho thím Chu, còn trả thêm một ít.

Thím Chu thắc mắc, chủ nhà cười giải thích: “Cậu trai trẻ lúc nãy nhờ tôi chuyển cho thím, nói đây là tiền mua nấm.”

Thím Chu ngẩn người.