Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 26: Tiểu tinh cậu sắp nổi rồi



Nán lại mấy phen, sắp đến giờ tan tầm họ mới ra khỏi đài Táo, đúng lúc kẹt xe cao điểm.

Giản Tinh vốn định đi tàu điện ngầm, nhưng Phó Nguyên khăng khăng đưa cậu, về đến nhà thì trời đã sẩm tối.

Phó Nguyên dứt khoát đưa Giản Tinh vào một nhà hàng, hai người gọi mấy món ăn.

Phó Nguyên đang vui, bèn gọi thêm hai chai bia.

Giản Tinh không uống bia, anh đành uống một mình.

Phó Nguyên vừa uống vừa nhìn Giản Tinh yên tĩnh ăn cơm, cảm khái: “Tiểu Tinh à, nhân lúc này muốn đi đâu thì đi hết đi, muốn ăn gì cũng ăn sạch đi.”

Giản Tinh thắc mắc: “Tại sao ạ?”

Phó Nguyên cười nói: “Bởi vì cậu sắp nổi rồi!”

Thấy Giản Tinh mù tịt, Phó Nguyên giải thích: “Cậu ghi hình chương trình ẩm thực với Tiêu thần, dựa vào sự nổi tiếng của Tiêu thần, cậu chỉ cần ké một tí là đã không thể im hơi lặng tiếng nữa rồi.

Huống chi…”

Phó Nguyên kích động nói: “Cậu biết Percy là ai không, nãy anh lên mạng tra rồi, cậu ta là vua nhảy nước Mỹ! Vua nhảy thế giới! Sức hút của cậu ta trên thế giới kinh khủng đến nỗi cậu không tưởng tượng nổi đâu.

Anh không biết tại sao cậu ta lại nhận lời mời tham gia chương trình này, nhưng có sự xuất hiện của cậu ta, cộng thêm Thẩm Tiêu, cùng với biểu hiện hôm nay của cậu, một khi chương trình phát sóng, cậu nhất định sẽ nổi rần rần.

Sau này cậu muốn thoải mái ăn uống ở ngoài như thế này là khó lắm.”

Phó Nguyên bùi ngùi: “Anh cứ tưởng cậu không biết hát biết nhảy, không làm lưu lượng được.

Hôm nay mới phát hiện, thì ra cậu hợp hơn bất cứ ai.

Vũ công thiên tài không có cảm giác tiết tấu, đề tài gây sốc chưa! Mai anh sẽ xin tài nguyên của công ty, mượn danh tiếng chương trình lần này, cậu nhất định có thể bùng nổ.

Thậm chí, nói không chừng cậu còn nổi khắp thế giới ấy chứ.”

Phó Nguyên càng nói càng kích động, song thấy Giản Tinh vẫn bình tĩnh, anh tò mò: “Cậu không vui à?”

Giản Tinh lắc đầu: “Không, em vui lắm.

Nhưng em hy vọng mình nổi với thân phận là diễn viên hơn.”

Phó Nguyên cười ha hả: “Tiểu Tinh, biết bao người ôm giấc mơ nổi tiếng bước vào giới giải trí, nhưng cuối cùng chẳng có tí tăm hơi nào.

Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt cậu, chỉ cần nắm chắc, cậu có thể đạt được giấc mơ mà người khác cả đời không thực hiện được dễ như trở bàn tay.”

Giản Tinh chỉ im lặng nhìn Phó Nguyên.

Phó Nguyên đột nhiên hiểu ra.

Đứa trẻ này cố chấp hơn bất cứ ai.

Cậu muốn làm gì thì sẽ dốc hết sức lực vào nó, kể cả là vai diễn tôm tép cỡ nào cậu cũng không bao giờ chê, cậu luôn nghiêm túc đối xử với mỗi nhân vật của mình như một nhân vật chính.

Tương tự, cậu không muốn đi con đường lưu lượng, không ai ép buộc được cậu.

Phó Nguyên lại gần cậu, thủ thỉ: “Tiểu Tinh, cậu biết khi trở thành lưu lượng nổi tiếng của giới giải trí, cậu sẽ có bao nhiêu tiền tài không?”

Giản Tinh mím môi: “Làm diễn viên cũng có thể kiếm tiền.”

Sự kích động dần lui đi, lần đầu tiên Phó Nguyên hỏi: “Tiểu Tinh, mục đích cậu vào giới giải trí là gì?”

Giản Tinh nói thẳng: “Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, trở thành diễn viên xuất sắc, sau đó đầu tư phim ảnh, nắm được quyền quyết định diễn viên.”

Sắc mặt Phó Nguyên đột nhiên thay đổi, anh nhìn xung quanh, xác định không có ai mới hạ giọng nói: “Cậu từng nói cái này với ai chưa?”

“Anh Phó đừng lo, trừ anh ra, em chỉ từng nói với chị Tuệ, chị ấy sẽ không nói cho người khác đâu.”

Phó Nguyên nổi giận: “Sao cậu biết là cô ta sẽ không? Cậu mới quen cô ta được mấy ngày?”

Giản Tinh: “Em biết chứ.”

Phó Nguyên nhìn cậu, từ từ bình tĩnh lại.

“Làm lưu lượng sẽ giúp cậu kiếm được nhiều hơn và nhanh hơn.

Có tiền rồi, cậu cũng có thể đầu tư phim ảnh.”

Giản Tinh mím môi: “Thứ em muốn nắm được là loại phim tốt nhất, kịch bản tốt nhất, đoàn phim tốt nhất.

Chỉ tiền thôi không đủ.”

Phó Nguyên kinh ngạc nhìn cậu, thật lâu sau mới hỏi: “Cậu có suy nghĩ này từ bao giờ?”

“Trước khi thi đại học.”

Phó Nguyên khiếp sợ: “Tức là cậu vào Học viện Nghệ thuật Quốc gia cũng vì mục đích này?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

Lần này, Giản Tinh im lặng.

Phó Nguyên hiểu ngay, anh không thể có được đáp án.

Bỗng nhớ tới tiếng Anh lưu loát của cậu ngày hôm nay, một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn chính gốc lại có biểu hiện ưu tú như vậy, căn bản không phải chuyện học sinh bình thường làm được, có gì đó chợt xẹt qua đầu anh.

“Ngay từ ban đầu mục tiêu thi đại học của cậu đã là Học viện Nghệ thuật Quốc gia rồi à?”

Giản Tinh lắc đầu.

Phó Nguyên bỗng hồi hộp: “Ban đầu cậu muốn thi vào đâu?”

Giản Tinh do dự thoáng chốc, không trả lời.

Phó Nguyên đè nặng giọng: “Tiểu Tinh, anh là người đại diện của cậu, trừ khi cậu có thể đảm bảo vĩnh viễn sẽ không có ai điều tra ra những chuyện này, bằng không, cậu nhất định phải cho anh biết hết, để anh có sự chuẩn bị.

Nếu sau này chẳng may bị lộ ra mà trở tay không kịp, anh căn bản không cứu nổi cậu.”

Giản Tinh không sợ điều này, nhưng thấy vẻ mặt quan tâm của Phó Nguyên, cậu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn trả lời.

“Đại học Quốc phủ.”

Phó Nguyên hít sâu một hơi.

Đại học Quốc phủ! Trường đại học đứng đầu nước, hơn nửa số thủ khoa trong nước đều học ở trường này.

Nghe nói, IQ của sinh viên trong đó không có dưới 150.

Mỗi sinh viên của Đại học Quốc phủ đều là châu báu của quốc gia.

Trường học có cơ sở giảng dạy tốt nhất nước, sinh viên tốt nghiệp đều có tương lai xán lạn trong các lĩnh vực, là sự lựa chọn tốt nhất của học sinh nghèo.

“Đại học Quốc phủ, cậu có bao nhiêu phần tin là mình sẽ thi đỗ?”

Giản Tinh không chút do dự: “100%.”

Phó Nguyên sốc tiếp.

Với thành tích thế này, có thể nghĩ ra phương pháp học nhảy như hôm nay âu cũng không lạ.

Nhưng anh tò mò, có thể khiến Giản Tinh từ bỏ Đại học Quốc phủ để lựa chọn một trường nghệ thuật mà điểm đầu vào còn không cao bằng một nửa, rẽ sang một cuộc đời hoàn toàn khác, rốt cuộc nguyên nhân là gì.

“Theo anh biết, học phí của Học viện Nghệ thuật Quốc gia rất cao, chi phí tham gia các hoạt động thường ngày cũng không ít, gia đình cậu chi trả được à?”

Giản Tinh trả lời: “Thi đại học xong, em đã đi làm thêm ở một khách sạn trong vòng ba tháng, kiếm đủ học phí.

Sau khi vào học, em đi làm gia sư, đối phương trả lương rất cao, đến năm ba thì bé đó đi du học.”

Phó Nguyên: “…”

Sinh viên của Học viện Nghệ thuật đi làm gia sư, nói ra có ai tin không?

“Thế cậu đỗ Học viện Nghệ thuật Quốc gia kiểu gì? Muốn đỗ vào trường, thành tích thi đại học chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là thi viết và phỏng vấn.

Cậu không biết hát biết nhảy, lúc đó cũng không biết diễn, cậu thông qua thế nào?”

Thi phỏng vấn của hệ biểu diễn sẽ nhìn vào tài năng và ngoại hình.

Ngoại hình của Giản Tinh thì không lo, nhưng tài năng thì chẳng có gì.

Giản Tinh nói: “Em tham khảo tất cả các loại sách vở liên quan đến cuộc thi viết của hệ biểu diễn, học thuộc toàn bộ nội dung trong đó, thi viết được điểm tối đa.

Lúc thi phỏng vấn, giám khảo yêu cầu em biểu diễn tài năng, em bèn viết thư pháp.”

Phó Nguyên hoài nghi: “Sau đó là qua? Cậu viết thư pháp giỏi lắm à?”

Giản Tinh lắc đầu: “Chữ thư pháp bình thường thôi, giám khảo yêu cầu em hát nhảy thêm, hoặc là diễn một đoạn kịch, nhưng em không biết.”

“Sau đó thì sao? Sao cậu không bị đánh trượt?”

“Ban đầu giám khảo không cho em qua, nhưng sau đó thầy em xuất hiện.

Thầy xem thành tích thi viết và thư pháp của em xong thì cho em qua.”

Phó Nguyên không tin: “Học viện có quy chế tuyển sinh rõ ràng, một giảng viên bình thường sao có thể được quyền cho qua là qua?”

“Thầy không cho em nói.”

Phó Nguyên nhìn Giản Tinh, anh luôn cảm thấy đứa trẻ này không chỗ dựa dẫm, đơn giản dễ hiểu, bây giờ mới nhận ra, có lẽ đứa trẻ này còn rất nhiều điều mà anh không biết.

Phó Nguyên không khuyên nữa, ánh mắt nhiệt tình trở lại: “Nếu cậu muốn làm diễn viên thì cứ bước tiếp trên con đường này đi, diễn viên cũng cần danh tiếng và lưu lượng.

Sau chương trình này, danh tiếng của cậu nhất định sẽ tăng vọt, đến lúc đó anh có thể tranh thủ giúp cậu nhiều vai diễn hơn.”

Giản Tinh thật lòng biết ơn: “Cảm ơn anh Phó.”

Cậu không ngốc, nếu Phó Nguyên thật sự ép cậu chạy theo lưu lượng, bây giờ cậu cũng không có khả năng phản kháng.

Cậu không phải người chịu thỏa hiệp, kết quả cuối cùng là hai bên đều tổn thương.



May mà Phó Nguyên không như vậy.

Ra khỏi nhà hàng, Phó Nguyên không đưa cậu về nhà mà dẫn cậu đến một trung tâm thương mại gần đó, tự bỏ tiền túi ra mua cho cậu một cái áo khoác lông vũ.

Áo lông vũ rất đắt, chiếc duy nhất cậu có là từ tận mấy năm trước mua lúc đổi mùa, cậu không chịu nhận.

Phó Nguyên nói: “Diễn viên là nhân vật của công chúng, lúc nào cũng phải giữ hình tượng tốt nhất ở chốn công cộng.

Anh thấy cái áo lông vũ của cậu rồi, hôm nay ở phòng hóa trang bị người ta cố ý làm rách một góc, không mặc được nữa.

Đây coi như là quà anh tặng cậu, chúc Tiểu Tinh của chúng ta thăng hạng thuận lợi.”

Thấy Giản Tinh vẫn không chịu nhận, Phó Nguyên cười nói: “Coi như anh nịnh cậu trước đi, sau này cậu nổi rồi nhớ trả anh cái tốt hơn.”

Bấy giờ Giản Tinh mới gật đầu: “Cảm ơn anh Phó.”

Lúc ra về, họ đi ngang qua khu vui chơi điện tử.

Phó Nguyên chắc chắn đứa trẻ này chưa từng vào đây, mà sau này nổi rồi thì càng không còn cơ hội, anh bèn móc ví ra mua một trăm xu cho cậu vào chơi, Giản Tinh vui tươi hớn hở chạy vào.

Trong khu vui chơi đa số là trẻ con, Phó Nguyên thấy mình hoàn toàn không hợp, bèn vào quán trà sữa gần đó ngồi đợi.

Quán trà sữa khá đông, hầu hết là người lớn chờ con trẻ, cũng có mấy cô gái đang uống trà sữa.

Phó Nguyên liếc một lượt, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.

Trong lúc chờ, thi thoảng có trẻ con chơi xong chạy ra tìm bố mẹ, khóc lóc kể lể hết tiền chơi game rồi.

Có phụ huynh sẽ mua thêm cho chúng, cũng có phụ huynh dắt chúng về luôn.

Phó Nguyên nghĩ, nếu lát nữa Giản Tinh chạy ra nói với anh là hết tiền chơi game rồi mà vẫn muốn chơi tiếp, anh sẽ mua cho cậu thêm một trăm xu nữa.

Mà không, hai trăm xu cũng được.

Đúng lúc này, tiếng một cô gái từ ngoài cửa quán đột nhiên truyền vào: “Mai Mai, cậu đến rồi à.

Xin lỗi tớ đến muộn, đợi lâu không.”

Một giọng nói quen thuộc lẫn với tiếng cười vang lên sau lưng: “Không, tớ cũng vừa đến thôi.”

Phó Nguyên quay phắt đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Nãy anh không thấy, người ngồi quay lưng vào anh lại chính là Diêu Mai.

Không trách anh không nhận ra, Diêu Mai ở công ty luôn mặc quần áo nghiêm túc, không ngờ tan làm lại có phong cách hoàn toàn bất đồng.

Cô đặt áo khoác lông vũ màu trắng ở một bên, mặc một chiếc váy nữ tính đơn giản, mái tóc được búi gọn ban ngày cũng đang buông xuống, trông hiền dịu hệt như con gái nhà lành.

Phó Nguyên ngây người vì một Diêu Mai như vậy, ngồi đực ra hồi lâu.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Diêu Mai ngoái đầu lại, hiển nhiên cũng nhận ra anh.

Cô nhíu mày, im lặng quay đầu về.

Người vừa nói lúc nãy không nhận ra sự khác lạ giữa hai người, bước đến và ngồi xuống trước mặt Diêu Mai.

Phó Nguyên không biết cô, nhưng nếu Giản Tinh ở đây, cậu nhất định nhận ra, người đến chính là Bùi Giai ở đài Táo hôm nay.

Bùi Giai thấy sắc mặt Diêu Mai là lạ, nhìn sang Phó Nguyên theo ánh mắt cô, tò mò hỏi: “Quen à?”

“Đồng nghiệp.”

“Đối đầu?”

Diêu Mai lắc đầu: “Không, đồng nghiệp bình thường thôi.”

Bùi Giai càng tò mò, ghé sát vào cô, trêu đùa: “Mai Mai, đồng nghiệp bình thường mà mặt cậu thế này à? Nói nhanh, có gian tình đúng không?”

Diêu Mai lườm cô, cười lạnh: “Tớ có gian tình gì với một tay béo chứ.”

Bùi Giai liếc nhìn gương mặt núng nính của Phó Nguyên, bật cười: “Bây giờ trông không hợp với thẩm mỹ của cậu, nhưng tục ngữ có câu, mỗi người béo đều là một cổ phiếu tiềm năng, biết đâu gầy đi lại ngon ấy chứ.”

Diêu Mai hừ lạnh: “Thế gầy đi rồi tính.

Tuệ Tuệ đâu? Sao không thấy đến?”

Bùi Giai thôi cười: “Cậu ấy nói có việc đột xuất không đến được, tớ nghe giọng cậu ấy lạ lắm, không biết có phải gặp chuyện gì không.”

Diêu Mai nói: “Mai tớ đến công ty hỏi xem.”

Hai người nói sang chuyện khác.

Phó Nguyên ngồi sau lưng Diêu Mai, không biết tại sao, chiếc ghế thoải mái bỗng như bàn chông, anh không nhịn được liếc trộm cô mấy lần.

Bị Diêu Mai nhận ra, cô lườm anh một cái, Phó Nguyên không dám nhìn sang nữa, điều này khiến Bùi Giai phì cười.

Phó Nguyên xấu hổ muốn chết, may mà chẳng mấy chốc Giản Tinh đã quay lại, cậu còn ôm theo con gấu bông to bằng nửa người.

Lúc Phó Nguyên đi đổi tiền có để ý, đây là gấu bông đắt nhất trong khu quà tặng.

Các bạn nhỏ xung quanh thấy vậy đều nhìn Giản Tinh bằng sự ngưỡng mộ.

Giản Tinh trông thấy Phó Nguyên, vui mừng hớn hở chạy đến, giống như hiến vật quý: “Anh Phó, anh nhìn này.”

Bấy giờ Phó Nguyên mới thấy, trừ gấu bông ra, Giản Tinh còn cầm một túi đựng xu.

Vốn dĩ một trăm xu chỉ chiếm một góc nhỏ trong túi, lúc này cái túi lại đầy phình, phải có đến mấy nghìn.

Phó Nguyên kinh ngạc: “Cậu tự mua xu à?”

“Không ạ.”

“Cậu lấy đâu ra nhiều xu vậy?”

Giản Tinh cười nói: “Anh Phó, anh không biết đâu, ở khu vui chơi cũng kiếm được xu, còn có thể dùng điểm tích lũy để đổi đồ chơi nữa.”

Phó Nguyên: “…”

Anh đương nhiên biết, không những thế anh còn từng chơi rồi, cuối cùng phải tốn bao nhiêu xu mới đổi được một lon coca.

Dân học giỏi đi chơi game cũng khác người thế đấy.

Giản Tinh tặng gấu bông cho Phó Nguyên: “Anh Phó, em tặng anh.”

Phó Nguyên: “…”

Nhiều người xung quanh nhìn thấy cảnh này, người lớn thì buồn cười, trẻ con thì ngưỡng mộ.

Có tiếng cười vang lên sau lưng, Phó Nguyên không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Diêu Mai đang cười anh.

Vốn đã xấu hổ, lúc này không biết tại sao, mặt và cổ anh đều đỏ bừng.

Anh lườm Giản Tinh: “Anh cậu đàn ông ngời ngời thế này lấy gấu bông để làm gì.”

Giản Tinh cười nói: “Đáng yêu lắm mà, để trong nhà cho vui mắt.”

Phó Nguyên nhíu mày: “Không cần.

Anh là đàn ông, ôm gấu bông chẳng ra làm sao.”

Giản Tinh thất vọng “ò” một tiếng.

Tình cờ quay đầu thấy người quen, cậu vui vẻ gọi: “Chị Giai.”

Bùi Giai cười: “Giản Tinh, sao cậu lại ở đây?”

Giản Tinh cười nói: “Anh Phó đưa em đến chơi.”

Diêu Mai nghe tên Giản Tinh thì thoáng sửng sốt, cô quay sang nhìn Giản Tinh, tình cờ bắt gặp nụ cười của cậu, chợt hiểu được lời Lâm Tuệ nói.

Phó Nguyên thắc mắc: “Tiểu Tinh, cậu biết cô này à?”

“Anh Phó, đây là chị Giai, là một chuyên gia trang điểm rất giỏi.

Hôm nay ở đài Táo chị ấy đã trang điểm cho em, chỉ mất mấy phút, mà còn là vừa đi vừa trang điểm nữa.”

Phó Nguyên hiểu ngay, hôm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện mà anh không biết, nhanh nhảu nói với Bùi Giai: “Cảm ơn chị Giai đã chiếu cố Tiểu Tinh nhà tôi.”

Bùi Giai cười xì: “Bạn nhỏ gọi tôi là chị còn nghe được.

Anh trông thế nào cũng lớn hơn tôi, gọi là chị thì không hay lắm đâu.

Đúng không Mai Mai?”

Diêu Mai liếc xéo Phó Nguyên, không nói gì.

Bị cô nhìn, một Phó Nguyên khéo ăn khéo nói bỗng kẹt cứng họng.

Bùi Giai quan sát phản ứng của hai người, đáy mắt có thêm ánh sáng hóng hớt.

Giản Tinh không nhận ra sự khác thường của họ, nói với Bùi Giai: “Chị Giai, hôm nay cảm ơn chị, em tặng chị gấu bông này.”

Dứt lời liền bước đến đặt gấu bông vào lòng Bùi Giai.

Bùi Giai thấp hơn Giản Tinh nhiều, cô ôm gấu bông, nó cao hơn cô cả nửa người, cộng thêm gương mặt đáng yêu của con gấu, các bạn nhỏ xung quanh càng thêm ngưỡng mộ, ngay cả Diêu Mai cũng không kìm được nhìn sang mấy lần.

Bùi Giai nhận ra, ánh mắt lóe lên, cười nói với Giản Tinh: “Tôi giúp cậu là vì Tuệ Tuệ thôi.

Nói đúng ra, cậu và anh Phó nhà cậu nên cảm ơn Mai Mai nhà chúng tôi hơn ấy.”

Giản Tinh ngơ ngác nhìn Diêu Mai, cậu không quen Diêu Mai, đành nhìn Phó Nguyên với vẻ thắc mắc.

Phó Nguyên giải thích: “Cô ấy cũng là người đại diện của công ty chúng ta, nhờ cô ấy giúp nên cậu mới có thể tham gia cuộc thi vũ đạo lần này.”

Giản Tinh kinh ngạc, Phó Nguyên cũng vì thế mới hiểu, Giản Tinh có được cơ hội này là nhờ trợ lý Lâm Tuệ.

Quả nhiên, trong giới giải trí không thể xem thường bất cứ ai.

Diêu Mai lạnh nhạt nói: “Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lâm Tuệ đi, là cô ấy đã nhờ tôi chiếu cố cậu.”

Giản Tinh gật mạnh đầu, cậu nhìn Diêu Mai, nói: “Chị Mai, chị đợi em một chút.”

Dứt lời, cậu cầm túi xu đi vào khu vui chơi.

Mười phút sau, Giản Tinh ôm hai con gấu bông to như nãy chạy ra.

Trong tiếng ồ lên đầy ngưỡng mộ của lũ trẻ, cậu đưa hết cho Diêu Mai: “Chị Mai, cảm ơn chị, em tặng chị con này.

Con còn lại nhờ chị chuyển cho chị Tuệ giúp em.”

Diêu Mai ôm hai con gấu bông sững người, cô cao như vậy mà còn thiếu điều bị chúng nhấn chìm.

Phó Nguyên thấy vậy, chợt cảm thấy người nọ dễ thương đến lạ.

Bùi Giai cười không ngừng, nói với Giản Tinh: “Bạn nhỏ, cậu đáng yêu thật đấy.”

Giản Tinh cười ngượng ngùng, cậu tặng chỗ xu còn lại cho lũ trẻ xung quanh, sau đó rời khỏi quán trà sữa với Phó Nguyên.

Ra khỏi quán, Phó Nguyên quay đầu, chạm vào ánh mắt của Diêu Mai, cô lập tức quay sang chỗ khác.

Đến khi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Nguyên vẫn không nói một câu.

Giản Tinh lấy làm lạ: “Anh Phó, anh sao vậy?”

Phó Nguyên cười cảm thán: “Tiểu Tinh à, lần này anh Phó phải giảm béo thật thôi.”

Phó Nguyên đưa Giản Tinh về đến nhà đã là khuya lắm rồi, xung quanh vẫn còn người về muộn đi ngang qua họ, trông thấy họ, không một ai dừng chân.

Phó Nguyên nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn đứng đó tiễn anh, bảo: “Tiểu Tinh, đến khi nổi tiếng là cậu không thể thích thì đứng ở ven đường như thế này nữa đâu.

Sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn vào cậu, dõi theo cậu, cậu đã sẵn sàng chưa?”

Giản Tinh thoáng ngẩn người, kiên định nói: “Anh Phó, mục tiêu của em sẽ không thay đổi.”

Phó Nguyên cười: “Nếu không có gì sai sót, chương trình ‘Món ngon và Gia đình’ sẽ lên sóng vào đầu tháng một, khán giả sẽ theo dõi Tiêu thần, không ảnh hưởng nhiều đến cậu.

‘Sàn học vũ đạo’ chắc sẽ chiếu vào kỳ nghỉ đông cuối tháng một, cậu còn tầm gần một tháng yên tĩnh, khoảng thời gian này cứ làm những gì mình muốn đi nhé.”

Giản Tinh cười nói: “Vâng.”

Phó Nguyên lái xe đi, bắt đầu nghĩ, đợi ‘Sàn học vũ đạo’ lên sóng, sau khi Giản Tinh nổi tiếng hơn, anh có thể tranh thủ cho cậu những vai diễn nào.

Nhưng anh không ngờ, Giản Tinh nổi sớm hơn anh đoán nhiều.