Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 31: Trình thông báo chính thức



Tối hôm ấy, ‘Sàn học vũ đạo’ ra thông báo chính thức, thời gian phát sóng tập một là 8 giờ tối thứ sáu ngày 13.

Chương trình giải trí của đài Táo vẫn luôn khá nổi tiếng, có thể lên sóng vào giờ vàng cuối tuần thì toàn là chương trình chủ chốt.

Poster chính thức có mười bốn học viên, chân dung năm vị giám khảo bất ngờ được xếp ở giữa, vị trí chính giữa là Thẩm Tiêu.

Còn hình ảnh các vị huấn luyện khác vẫn đang được để đen và đặt dấu chấm hỏi.

Tin tức nổ ra, trên mạng lập tức sôi sùng sục, chỉ trong mười phút, fan của Thẩm Tiêu đã đẩy tin này lên hotsearch.

“Á á á, lại được nhìn thấy Tiêu thần rồi, hạnh phúc chết mất.”

“Đây là chương trình vũ đạo à? Lẽ nào Tiêu thần sắp nhảy lại?! Ối mẹ ơi, con sắp hôn mê rồi.”

“Áu áu áu, Tiêu thần sắp nhảy, là thật ư?”



Người hâm mộ sướng muốn điên, nhưng chẳng mấy chốc đã có người chỉ vào poster và nói cho họ một sự thật tàn nhẫn, Thẩm Tiêu chỉ là giám khảo mà thôi, hại rất nhiều người nhất thời buồn thối ruột.

Nhưng họ nhanh chóng phấn chấn trở lại, đã là chương trình vũ đạo, chưa biết chừng Tiêu thần sẽ biểu diễn mà.

Cũng có người tò mò, sao gần đây Thẩm Tiêu nhận chương trình tạp kỹ tới tấp vậy, lẽ nào muốn chuyển sang con đường lưu lượng?

Mà kể cả là nhận chương trình giải trí thì cũng nên chọn cái nào tốt vào chứ, trông hai cái chương trình anh nhận này, toàn là gì không biết!

Một chương trình ẩm thực quê mùa, cộng toàn bộ danh tiếng của những người khác vào cũng không bằng một mình Thẩm Tiêu.

Một chương trình tuy là vũ đạo, nhưng cấp bậc chỉ ở khu dành cho lính mới.

Antifan lũ lượt kéo đến công kích đủ kiểu, chê Thẩm Tiêu không nhận được phim, sắp hết thời rồi, trận chiến của fan và antifan nhanh chóng đẩy bài thông báo lên no.1 hotsearch.

Cư dân mạng bắt đầu đào bới thông tin của các giám khảo khác, thế mới phát hiện, giám khảo toàn là những nhân vật nổi danh trong giới vũ đạo, còn có hai nghệ sỹ múa trứ danh trong nước.

Cảm nhận được sức nặng của chương trình, khán giả đều khấp khởi chờ mong.

Tám hết giám khảo lại đến học viên.

Trác Hoa được nhận ra đầu tiên, fan của Trác Hoa khá đông, cộng thêm Chinh Đồ thúc đẩy từ phía sau, chẳng mấy chốc, tin tức Trác Hoa lấn sân tham gia ‘Sàn học vũ đạo’ đã lên hotsearch, trở thành học viên đầu tiên của chương trình lên hotsearch.

Mấy nghệ sỹ lấn sân khác cũng được nhận ra, fan các nhà tụ tập tưng bừng.

Giản Tinh trang điểm tinh xảo thực sự quá bắt mắt, cộng thêm nhan sắc xuất chúng, cậu đã thu hút tầm nhìn của vô số người.

Giản Tinh trang điểm và Giản Tinh mặt mộc khác nhau một trời một vực, cư dân mạng ngắm cậu hồi lâu, mãi mới có người chần chừ nói: “Úi, đây là Sao Nhỏ Thiên Thần của chúng ta à?”

“Oa, Sao Nhỏ Thiên Thần cũng đi nhảy á? Tôi nhất định phải xem!”

“Sao Nhỏ chân dài miên man, chắc chắn sẽ nhảy múa đẹp lắm.”

“Áu áu áu, ước gì đến ngày 13 luôn, tôi muốn xem Sao Nhỏ nhà tôi.”



Có người qua đường thắc mắc: “Sao Nhỏ là ai?”

Fan của Giản Tinh phấn khích trả lời: “Bạn không xem hotsearch mấy ngày trước à, Sao Nhỏ là thiên thần lương thiện nhất trần đời.”

Có fan đăng ngay link lần trước vào dưới hotsearch, rất nhiều người để lỡ hotsearch lần trước trông thấy, kéo thêm một làn sóng có thiện cảm.

Chẳng mấy chốc, tin tức ‘Sao Nhỏ Thiên Thần sắp nhảy múa!’ trồi lên hotsearch, nhưng còn xa mới bằng được Thẩm Tiêu và Trác Hoa.

Các học viên đại chúng cũng bị mọi người mò ra, nhiều người ôm giấc mơ làm minh tinh, hơn nữa còn được gặp thần tượng của mình, mọi người một phen hâm mộ, ghen tị và chờ mong.

Có người chợt phát hiện, ‘Món ngon và Gia đình’ chiếu đúng vào ngày 14, ‘Sàn học vũ đạo’ công bố sau nhưng lại lên sóng trước, rốt cuộc là yêu hận tình thù “1314”, hay là khiêu khích cạnh tranh “Anh bạn ơi tôi làm sóng sau sô sóng trước” đây?

(*) 1314: gần âm một đời một kiếp:))

Có người phát hiện thêm, hai chương trình này có hai giao điểm: Thẩm Tiêu và Giản Tinh.

Một phát hiện vô cùng hay ho.

Mọi người đang không hiểu sao cái chương trình nát đó lại mời được Thẩm Tiêu làm khách mời cố định, bây giờ có lẽ đã có đáp án.

Giản Tinh là một cậu ấm có chống lưng mạnh, có thể khiến một thị đế chưa bao giờ tham gia chương trình giải trí phải khom lưng, tham gia liền một lúc hai chương trình.

Suy đoán này lập tức gây ra phản ứng dữ dội.

Nhiều người cảm thấy hợp lý, nhưng khi fan của Thẩm Tiêu hỏi “kẻ nào có thể khiến Thẩm Tiêu khom lưng?”, không một ai đưa ra được đáp án, sau đó đề tài này dần chìm xuống.

Nói chung, hôm ấy là một đêm vô cùng náo nhiệt trên weibo, cũng là một tối tăng ca tất bật của nhân viên kỹ thuật weibo.

Đương nhiên, Giản Tinh không biết gì về những chuyện này.

Cậu ăn thịt nướng với Phó Nguyên xong thì về nhà, đi ngủ từ sớm.

Ngược lại, Phó Nguyên nhìn lượng fan trên weibo Giản Tinh tăng lên ầm ầm mà nóng hết ruột gan, mãi đến nửa đêm vẫn chưa ngủ nổi.

Ngày hôm sau, Phó Nguyên bị cấp trên gọi vào phòng làm việc.

Công ty quyết định lăng xê Giản Tinh nhân lúc cậu đang có sức hút lớn.

Khi Phó Nguyên nói Giản Tinh không muốn đi con đường lưu lượng, anh suýt bị cấp trên mắng chết tươi.

Ra khỏi phòng làm việc, Phó Nguyên thở dài, cười bất lực.

Người khác thì tìm đủ mọi cách để lên hotsearch, vào chương trình, có lưu lượng, chỉ có đứa trẻ nhà anh là khác, anh không mong cậu nổi tiếng quá chóng vánh.

Diễn viên phải lên tiếng bằng tác phẩm.

Cậu chưa có tác phẩm tiêu biểu, muốn đứng vững gót chân giữa chốn giải trí với thân phận một diễn viên, cậu cần thêm thời gian.

Nhưng Phó Nguyên nhìn weibo Giản Tinh đã vượt 2 triệu fans, gương mặt tươi lên.

Đứa trẻ này đã bắt đầu tỏa sáng rồi.

Một ngày nào đó cậu sẽ có hào quang chói lọi.

Trước lúc ấy, điều anh cần làm là không nóng vội hỏng việc.

Ghi hình hai chương trình xong, Giản Tinh không còn việc gì khác, nhưng cậu không vì thế mà rảnh rỗi.

Ngày hôm sau, Giản Tinh ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của Nghiêm Nhan, bảo cậu sang ăn cơm.

Lúc Giản Tinh đến nhà họ, Liễu Vân đã chuẩn bị một bàn tiệc chúc mừng cậu.



Biết cậu được hạng hai, Liễu Vân và Nghiêm Nhan đều vô cùng kinh ngạc, mừng thay cho cậu.

Còn Nghiêm Lâm Trung thì sầm sì: “Sao lại chỉ được hạng hai? Mất hết cả mặt mũi của tôi.”

Giản Tinh chưa kịp mở lời, Liễu Vân đã đốp lại: “Tôi còn chưa nói gì đâu, mất mặt ông là thế nào? Ông dạy Tiểu Tinh nhảy à?”

Nghiêm Lâm Trung xị mặt nín thinh.

Liễu Vân lườm ông, cười với Giản Tinh: “Đừng nghe thầy con nói linh tinh, ông ấy biết cái con khỉ.”

Nghiêm Lâm Trung làu bàu: “Sao tôi không biết?”

Liễu Vân lập tức chặn họng: “Ông biết cái gì? Ông biết Tiểu Tinh ở trên sân khấu biểu hiện xuất sắc thế nào không?”

Nghiêm Lâm Trung không cam lòng, hầm hừ: “Tôi không biết, bà thì biết chắc?”

“Hừ, nói ông chẳng quan tâm học trò của mình ông còn không chịu nhận.

Nhiễm Thấm kể hết với tôi rồi.”

Nhiễm Thấm là huấn luyện viên của Giản Tinh ở tập ba.

Liễu Vân vừa tự hào vừa vui mừng nói với Giản Tinh: “Cô ấy ghi hình xong thì về kể với cô, con thể hiện cực kỳ tốt.

Ngay cả cô cũng muốn xem chương trình của con lắm rồi đây.”

Giản Tinh được khen thì cười vui vẻ.

Nghiêm Lâm Trung thấy vậy lại bực: “Tốt có tác dụng gì? Vẫn chỉ đứng thứ hai đấy thôi.”

Liễu Vân phát cáu: “Ông chỉ được cái miệng là giỏi.

Nếu ông không muốn Tiểu Tinh chỉ đứng thứ hai thì đi giúp nó đi.

Ông còn chẳng hay ai đã giành hạng nhất.

Ông biết đã xảy ra chuyện gì không? Ông chỉ biết chê thôi.

Tiểu Tinh có thầy như ông đúng là vô ích.”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Giản Tinh và Nghiêm Nhan vội kéo Liễu Vân lại khuyên giải.

Trái lại, Nghiêm Lâm Trung không giận, chau mày hỏi: “Lẽ nào có kẻ dám giở trò đen tối?”

Liễu Vân nói: “Chương trình sắp xếp huấn luyện viên cho hạng nhất là ai? Là Vương Kiện.

Đề bài cũng là thứ Vương Kiện giỏi nhất.

Ông biết chương trình sắp xếp cho Giản Tinh huấn luyện viên nào không? Là ông già Tề Duệ, bảy mươi tuổi rồi, lại còn bắt Giản Tinh nhảy vũ đạo nhóm nữ với múa ba lê.

Ông hiểu rồi chứ?” (*)

Nghiêm Lâm Trung sa sầm mặt mày: “Chúng dám!”

Liễu Vân cười lạnh: “Có gì mà không dám.

Thế ông biết cái đứa hạng nhất đã làm gì để khẳng định danh hiệu quán quân không? Xây dựng hình tượng người mới không biết nhảy múa! Chúng cũng có mặt mũi để diễn được cơ.”

Giới giải trí không ai hay tên Liễu Vân, nhưng mối quan hệ của bà trong giới vũ đạo là thứ mà bọn họ không tưởng tượng nổi.

Tối hôm qua, khi nghe được tin này, bà đã tức đến nỗi trằn trọc suốt đêm, sáng ra liền bảo Nghiêm Nhan gọi Giản Tinh đến.

May mà Giản Tinh không buồn mấy, chẳng ngờ lại bị Nghiêm Lâm Trung chọc tức.

Giản Tinh nghe xong cũng rất ngạc nhiên.

Cậu không ngờ bên trong còn có nhiều chuyện như vậy.

Cậu ngẫm nghĩ, nói: “Cô ơi, dù thế nào thì con cũng thua thật.

Trong trận chung kết, điệu múa ba lê của con chỉ là lợi dụng kỹ xảo thôi.”

Liễu Vân vừa vui vừa buồn, tuy bà chưa được xem màn biểu diễn của Giản Tinh, nhưng đã âm thầm nghe ngóng những lời khen ngợi của mấy vị đồng liêu trong giới có đến trường quay.

Màn biểu diễn mà họ đều tấm tắc khen ngợi, tuyệt đối không tệ.

Giản Tinh lại nói: “Hơn nữa được tham gia chương trình là con đã vui lắm rồi, có đạt hạng nhất hay không cũng không sao cả.” Cậu cười, “Dù gì thì con cũng đã giành được rất nhiều hạng nhất rồi, thiếu cái này thì thôi.”

Liễu Vân và Nghiêm Nhan đều bị cậu chọc cười: “Ái chà, Tiểu Tinh nhà ta giỏi quá ha.”

Sắc mặt Nghiêm Lâm Trung càng tệ hơn, ông nheo mắt, mang theo sự tức giận của người ở ngôi cao: “Mấy kẻ này thật sự tưởng là có tiền thì có thể một tay che trời à.”

Dứt lời, ông đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Liễu Vân kéo tay Giản Tinh, cười bảo: “Mặc kệ thầy con, chúng ta ăn trước đã.”

Ba người sắp ăn xong Nghiêm Lâm Trung mới ra khỏi phòng, sắc mặt ông vẫn thối hoắc, nhưng khi nhìn Giản Tinh đã dịu đi nhiều.

Giản Tinh ở nhà họ một ngày, đến khi màn đêm buông xuống mới ôm một đống bài tập Nghiêm Lâm Trung giao cho cậu về nhà.

Mấy ngày sau đó, Giản Tinh chỉ ở nhà học hành và làm bài tập lu bù, cuộc sống bận rộn mà phong phú.

Đồng thời, cậu cũng duy trì việc tập vũ đạo liên tục.

Cậu thấy rõ, từ khi học vũ đạo, động tác của cậu quả nhiên có sức lực và mỹ cảm hơn trước kia nhiều, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Bên khác, Bạch Đồ gửi tin Thẩm Tiêu muốn nghỉ ngơi vào nhóm của công ty, mười giây sau điện thoại liền đổ chuông, hắn nhếch mép, nhanh nhẹn tắt máy.

Chiều hôm ấy, Thẩm Tiêu nhận được một cuộc gọi.

Rất ít người có số điện thoại của anh, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh hơi nhướng mày.

“A lô.”

Bên kia im lặng hồi lâu, một giọng nói trầm và lạnh vang lên: “Nghe nói cậu muốn nghỉ ngơi?”

Thẩm Tiêu không có gì bất ngờ: “Mới đó đã loan tin đến chỗ anh rồi à?”

Người bên kia hừ lạnh: “Họ chọc tức cậu hả?”

“Ừ.”

“Nghỉ bao lâu?”

Thẩm Tiêu thoải mái tựa lưng vào ghế sofa: “Xem tâm trạng.”

Bên kia nín thinh một lúc: “Được, tôi biết rồi.”

Thẩm Tiêu nhướng mày: “Ông chủ không lo tôi kiếm ít tiền hơn cho anh à?”

Người nọ cười lạnh: “Tôi đang mong thị đế Thẩm nghỉ luôn nghỉ mãi từ hôm nay đây.”

Thẩm Tiêu thản nhiên nói: “Sắp rồi.”

“Cuối cùng cũng chán rồi?”

Thẩm Tiêu im lặng, một nụ cười rực rỡ và đôi mắt sáng lấp lánh như sao chợt hiện lên trong đầu anh: “Để xem đã.

Anh định xử lý những chuyện xảy ra trong chương trình lần này thế nào?”

“Mấy đứa hề nhảy nhót mà thôi.” Nói rồi cúp máy.

Thẩm Tiêu cười khẽ.