Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 47: Sao lại có người tuyệt vời như vậy



Thẩm Tiêu gật đầu chào cô, hỏi Giản Tinh: “Tính chơi gì rồi?”

Giản Tinh lắc đầu: “Em vẫn đang bàn với chị Tuệ.”

Thẩm Tiêu mỉm cười: “Đi với tôi nhé, gần đây có một vườn cảnh rất vắng người, phong cảnh khá đẹp.”

Nghe vắng người, Giản Tinh vui vẻ đồng ý: “Chị Tuệ cùng đi nhé.”

Lâm Tuệ toan đồng ý, chợt chạm phải ánh mắt sâu xa của Thẩm Tiêu, lòng giật mình.

“Chị không đi đâu, mấy cảnh quanh đây chị ngắm chán rồi, chiều nay chị sẽ vào thành phố mua sắm.”

Giản Tinh không nghĩ nhiều, hớn hở đi theo Thẩm Tiêu.

Hai người đến bãi đỗ xe, dừng trước một chiếc ô tô đen bóng.

Thấy Thẩm Tiêu mở cửa ghế phụ và nhìn mình, Giản Tinh thắc mắc: “Anh Thẩm, chúng ta tự lái xe ạ? Anh Bạch đâu?”

Thẩm Tiêu cười tủm tỉm: “Hôm nay cậu ta bận rồi, tôi đành tự lái xe thôi, lên xe đi.”

“Ồ.”

Giản Tinh không nghĩ gì khác, ngoan ngoãn lên xe, nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Tiêu càng sâu hơn, lái xe rời đi.

Ở khách sạn, Bạch Đồ đã chuẩn bị kế hoạch đi chơi xong xuôi, ngồi đợi mòn đợi mỏi vẫn không thấy Thẩm Tiêu đâu, hắn đành gọi cho sếp nhà mình, nhưng chỉ nghe thấy câu “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”



Bạch Đồ đực mặt, hắn làm sai cái gì, tại sao sếp lại kéo hắn vào danh sách đen!

Xe chạy trên núi nửa tiếng mới đến nơi, trên đường gần như vắng tanh.

Điểm đến là một trang viên nằm trong núi, xung quanh toàn là cây cối um tùm.

Trang viên có hàng rào sắt, cổng đang mở, ở cổng chẳng có ai.

Lái xe vào trong, xuyên qua con đường dài rợp bóng, họ dừng trước một tòa biệt thự khá độc đáo.

Biệt thự theo phong cách Giang Nam, có vẻ ôn hòa và thảnh thơi của nơi này.

Cả trang viên cũng theo phong cách vườn cảnh Giang Nam, hòn non bộ nước chảy róc rách, đình viện tĩnh mịch, trông vô cùng độc đáo, vừa nhã nhặn vừa yên tĩnh.

Giản Tinh chưa từng đến Giang Nam, lần đầu tiên thấy cảnh thật, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sự tò mò và thích thú.

Thẩm Tiêu mỉm cười, dẫn cậu men theo một con đường nhỏ đi vào trong.

Trong trang viên có mấy cái hồ nhỏ bố cục đan xen, hồ xanh nối tiếp hồ đỏ, ven hồ muôn hoa như gấm, liễu rủ thướt tha.

Hôm qua trời vừa đổ mưa, lần đầu tiên Giản Tinh cảm nhận được cái gọi là mưa bụi Giang Nam đích thực.

Cậu cười, Thẩm Tiêu cũng cười theo, vừa thư thái vừa thỏa mãn.

Hai người cứ đi rồi ngừng, nếu mệt hoặc gặp nơi nào đẹp thì sẽ tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm.

Giản Tinh quan sát xung quanh, tò mò hỏi: “Anh Thẩm, ở đây không có du khách nào khác ạ?” Họ đi lâu như vậy, một người cũng không gặp.

“Đây được coi là chốn tư nhân.”

Giản Tinh bừng tỉnh, chẳng trách lúc họ vào, Thẩm Tiêu không thèm đeo khẩu trang.

Họ dạo hơn một tiếng, đằng trước vẫn còn một vùng rất rộng, thế mà toàn bộ đều là khu tư nhân?

Giản Tinh chớp mắt, hỏi: “Anh Thẩm, chúng ta thế này liệu có làm phiền người khác không?”

Thẩm Tiêu mỉm cười: “Không đâu, tuy đây là chốn tư nhân, nhưng mua vé từ trước là có thể vào.”

“Thế thì đắt lắm phải không ạ?”

“Không.” Của nhà mình, không mất tiền.

Giản Tinh thở phào: “Không thì tốt.” Cậu cười tít mắt, “Chỗ này thích thật đấy, vừa rẻ vừa yên tĩnh, rất thích hợp với anh Thẩm.”

Với danh tiếng của Thẩm Tiêu, căn bản đi đến đâu cũng có người hâm mộ, họa hoằn lắm mới được thoải mái thế này.

Thẩm Tiêu cười sâu xa: “Đúng thế.”

Hai người dạo thêm một lúc rồi quay về biệt thự.

Thẩm Tiêu không rời đi ngay hay lái xe đi, mà là dắt Giản Tinh vào trong biệt thự.

Bên trong cũng mang đậm phong cách Giang Nam, bàn gỗ, ghế trúc, rèm châu, tranh thủy mặc, đốt nhang trầm, nho nhã thư hương.

Hai người vào nhà ăn, có hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa.

Một ông lão đã khoảng sáu mươi, mặc đồ Trung Sơn, tinh thần quắc thước.

Bác gái còn lại tuổi khoảng năm mươi, mặc xường xám tơ lụa.

Hai người trịnh trọng cúi chào Giản Tinh, không nói năng gì.

Giản Tinh vội gật đầu đáp lễ, cậu hơi thắc mắc, nhân viên phục vụ của nhà ăn bây giờ đều trang nghiêm thế này à.

Hai nhân viên phục vụ có vẻ kinh ngạc, nở nụ cười trìu mến.

Thẩm Tiêu mỉm cười, anh dắt cậu vào trong nhà ăn, nhân viên phục vụ đi theo sau họ.

Trong nhà ăn chỉ có vị trí phong cảnh đẹp nhất gần sát cửa sổ là bày thức ăn, mấy chục cái đĩa nhỏ muôn hình vạn trạng, đồ ăn không nhiều, nhưng đều cực kỳ tinh xảo.

Người mặc xường xám bước lên giới thiệu tên tất cả các món cho họ.

Thẩm Tiêu cười nói: “Đồ ăn trong này rất ngon, em thử xem so với em nấu thì thế nào.”

Giản Tinh xoa tay nóng lòng thử hết từng món, qua mỗi một món, ánh mắt cậu lại sáng thêm một phần.

Thử xong hết, cậu chỉ vào mấy món trong đó: “Anh Thẩm, mấy món này ngon lắm, anh thử xem.” Nói rồi gắp cho Thẩm Tiêu mỗi thứ một ít.

Thẩm Tiêu không từ chối, cười và ăn chúng: “Ừ, đúng là không tồi.”

Người mặc áo Trung Sơn đứng bên cạnh đột nhiên run run, Giản Tinh trông thấy, tò mò hỏi: “Ông sao vậy ạ?”

Người mặc áo Trung Sơn đối diện với ánh mắt Thẩm Tiêu, cung kính cúi đầu: “Thiếu gia, chỉ là đột nhiên chuột rút thôi.

Làm phiền thiếu gia dùng bữa, thật sự xin lỗi.”

Thiếu gia? Giản Tinh ngẩn tò te, nhân viên phục vụ bây giờ đều gọi khách là “thiếu gia” ư?

Thẩm Tiêu nói với người phục vụ: “Hai người ra ngoài trước đi.”

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng lui ra.

Không có người ngoài, Giản Tinh ăn thoải mái hơn nhiều.

Một bữa ăn hết hơn một tiếng, vừa ăn vừa trò chuyện thảnh thơi.

Giản Tinh có thói quen tốt, chỉ ăn no tám phần là ngừng, trái lại Thẩm Tiêu ăn khá là nhiều.

Ăn xong, hai người vào một gian nghỉ ngơi.



Trong phòng có bàn trà, trên bàn có ấm, chén và lá trà, chiếc bình gốm đặt trên cái lò bên cạnh đang sôi ùng ục.

Thẩm Tiêu cười hỏi: “Muốn uống trà không?”

Mắt Giản Tinh sáng lấp lánh: “Muốn!”

Thẩm Tiêu mỉm cười, anh đi đến bàn và bắt đầu pha trà.

Giản Tinh ngồi đối diện anh, một tay chống má, vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn anh.

Trong phòng rất đỗi yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rót vào chén và hương trà dần lan tỏa.

Thẩm Tiêu đặt nhẹ chén trà đến trước mặt cậu.

Giản Tinh cầm chén lên, nước trà xanh biếc, hương thơm tràn vào xoang mũi, cả cơ thể và tinh thần đều nhẹ nhàng thoáng đãng.

Cậu nhấp khẽ một ngụm, hương vị vừa dịu vừa thơm dần lan khắp khoang miệng.

“Ngon quá, anh Thẩm giỏi thật đấy!”

Thẩm Tiêu phì cười: “Thế thôi à?” Anh vẫn đang đợi cậu khen tiếp đây.

Giản Tinh ngượng ngùng: “Lần đầu tiên em được uống trà ngon thế này, cũng không biết so với trà khác thì thế nào, chỉ thấy cái này rất ngon thôi.”

Thẩm Tiêu thoáng thất vọng: “Lá trà đều na ná nhau.”

Giản Tinh chớp mắt, đột nhiên lanh lợi hiếm có: “Trà anh Thẩm pha chắc chắn là ngon nhất.”

Thẩm Tiêu bị cậu chọc cười: “Không ngờ Sao Nhỏ của chúng ta cũng biết nịnh bợ rồi đấy.”

Giản Tinh đỏ mặt: “Không phải nịnh bợ mà, anh Thẩm vốn đã giỏi lắm rồi.”

Uống trà xong, hai người ra vườn hoa ngồi một lúc, Thẩm Tiêu hỏi cậu: “Hôm nay vẫn còn chút thời gian, em muốn làm nữa gì không?”

Giản Tinh mong mỏi: “Cái gì cũng được ạ?”

Thẩm Tiêu cười nói: “Đương nhiên, hôm nay là ngày nghỉ mà.”

Giản Tinh nhìn quanh, ghé sát vào tai Thẩm Tiêu thủ thỉ: “Anh Thẩm, có phải anh thân với chủ của nơi này lắm không?” Cậu để ý nhân viên ở đây dường như vô cùng kính trọng Thẩm Tiêu.

Tai Thẩm Tiêu run run, âm thanh mềm mại khẽ khàng bên tai khiến khóe môi anh bất giác cong lên, nhúc nhích yết hầu, anh khẽ đáp: “Ừ.”

Giản Tinh ngập ngừng: “Vậy anh có thể nhờ chủ nhà nói với đầu bếp giúp em là em muốn học làm mấy món được không?”

Thẩm Tiêu ngẩn người: “Học nấu ăn?”

Giản Tinh gật đầu: “Là mấy món hôm nay chúng ta ăn ấy, ngon quá mà sau này về Kinh Đô chắc chắn không được ăn nữa.

Nếu em học được rồi, sau này muốn ăn lúc nào cũng được.”

Thẩm Tiêu mỉm cười, tuy là đầu bếp nhà mình, muốn ăn thì có thể gọi đến Kinh Đô bất cứ lúc nào, nhưng nhìn Giản Tinh, anh không từ chối.

Thế là Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu gọi ông lão mặc đồ Trung Sơn vừa nãy ra và nói gì đó, người nọ hơi kinh ngạc, sau đó dẫn hai người vào phòng bếp.

Trong bếp, đầu bếp có vẻ không muốn lắm, mặt tối thui, nhưng cuối cùng không từ chối.

Hôm nay Thẩm Tiêu và Giản Tinh ăn mấy chục món, đầu bếp hỏi cậu muốn học món nào.

Giản Tinh nói tên mấy món, Thẩm Tiêu ngẩn người.

Đó đều là những món anh thích.

Anh nhìn Giản Tinh, anh đoán, chắc là lúc nãy cậu thấy anh ăn mấy món này khá nhiều.

Sao lại có người tuyệt vời như vậy! Hơn nữa còn để anh may mắn gặp được người ấy!

Thẩm Tiêu không giấu được nụ cười nơi khóe môi.

Ông lão mặc áo Trung Sơn cũng nhìn Giản Tinh bằng ánh mắt kỳ lạ, thấy nụ cười của Thẩm Tiêu, đáy mắt chợt lóe lên.

Đầu bếp dường như cũng sửng sốt trong thoáng chốc, gật đầu đồng ý.

Thẩm Tiêu nói với Giản Tinh: “Học thêm mấy món nữa đi.” Anh kể tên mấy món.

Giản Tinh cười: “Vâng.” Những món Thẩm Tiêu nói đều là món cậu thích ăn.

Phòng bếp đầy khói dầu, Giản Tinh bảo Thẩm Tiêu ra ngoài đợi, Thẩm Tiêu nghe lời ra ngoài, ngồi trong phòng ăn vừa đọc sách vừa đợi.

Nửa tiếng sau, Giản Tinh và đầu bếp đi ra.

Lúc trước đầu bếp có vẻ không tình nguyện, lúc này mặt mũi đầy kinh ngạc, ông nhìn Giản Tinh như nhìn bảo bối, hai mắt phát sáng.

Giản Tinh bê một cái mâm có mấy đĩa thức ăn.

Cậu đặt cái mâm xuống trước mặt Thẩm Tiêu, đưa đũa cho anh, bảo: “Anh Thẩm, anh thử xem?”

“Em làm à?”

“Vâng, anh mau thử đi.”

Thẩm Tiêu nhìn ánh mắt mong mỏi của cậu, cười nhấc đũa, anh thử hết các món, kinh ngạc: “Ngon quá, gần như giống hệt đầu bếp làm, nhưng hơi khác một chút, mùi vị thanh đạm hơn.”

Giản Tinh nở nụ cười: “Vâng, anh Thẩm không thích đồ ngọt nên em đã cho ít đường hơn.”

Từ dạo quay phim, ngày nào họ cũng ăn cùng nhau, dễ thấy Thẩm Tiêu khá kén ăn.

Anh không thích món nào thì sẽ ăn rất ít, có đói cũng không chịu ăn thêm.

Mấy lần Giản Tinh định hỏi anh thích ăn gì, cậu có thể lén làm riêng cho anh, nhưng Thẩm Tiêu toàn lấy lý do phải giữ dáng quay phim để từ chối.

Khó lắm mới gặp được món Thẩm Tiêu đặc biệt thích, cậu đành mặt dày học của đầu bếp.

Thẩm Tiêu đoán được phần nào suy nghĩ của cậu, cười sâu xa.

Giản Tinh khom lưng trước đầu bếp: “Xin lỗi thầy đầu bếp vì hôm nay cháu đã mạo muội.

Khi chưa được sự cho phép của thầy, cháu hứa sẽ không dạy bí quyết của thầy cho bất cứ ai.” Đây có thể là bí quyết gia truyền của nhà người ta, đòi học thật sự không phải phép.

Đầu bếp ngược lại có vẻ xấu hổ, vội xua tay: “Không sao, không sao đâu.”

Giản Tinh trịnh trọng nói: “Bác ơi, để trao đổi, cháu cũng có cách làm vài món có thể dạy bác.”

Giản Tinh muốn trả học phí, nhưng bí quyết quý báu không phải thứ có thể đong đếm bằng tiền.

Đầu bếp sửng sốt, tuy hơi khó tin, nhưng vẫn vào bếp với Giản Tinh lần nữa.

Lần này họ ở trong bếp suốt một tiếng.

Lúc đi ra, ánh mắt đầu bếp nhìn Giản Tinh không chỉ kinh ngạc mà còn có thêm sự kính trọng.

Đến khi trời tối, Thẩm Tiêu mới chở Giản Tinh xuống núi.

Ông lão áo Trung Sơn và vị đầu bếp tiễn hai người ra cổng, đến khi không thấy bóng cái xe đâu nữa, ông lão nhìn vẻ mặt lưu luyến của đầu bếp, khinh bỉ: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, thiếu gia đi cả rồi.”

Đầu bếp dựng râu: “Tôi giả vờ bao giờ?”

“Gặp một thằng nhãi mà cậu làm như gặp bậc thầy không bằng, có khoa trương đến mức đấy không? Còn cãi không phải giả vờ trước mặt thiếu gia.”

Đầu bếp trợn mắt, nghiêm túc nói: “Tôi không hề giả vờ, cậu ấy giỏi thật.”

Ông lão không tin.

Đầu bếp lườm ông một cái, kéo ông vào phòng bếp, đưa cho ông một đĩa thức ăn: “Đây, thử đi.”

Ông lão tò mò thử một miếng: “Vẫn giống trình độ bình thường của cậu thôi mà, hình như ngon hơn một chút.”

Đầu bếp lườm ông, thở dài: “Đây là do thằng nhãi trong miệng ông làm đấy.”

Ông lão kinh ngạc: “Đây không phải món do cậu tự nghiên cứu ra à?”

Đầu bếp than dài: “Nếu không phải do chính mình nghiên cứu, tôi thật sự hoài nghi cậu ấy vốn đã biết làm mấy món này rồi.

Tôi chưa từng gặp đầu bếp nào có thiên phú như thế, chỉ nhìn một lần mà cậu ấy đã làm ra hương vị giống y hệt, thậm chí còn giỏi hơn cả tôi.

Nếu không phải bạn của thiếu gia, tôi nhất định sẽ nhận cậu ấy làm học trò.”

Ông lão sững sờ, nhớ lại chuyện vừa rồi: “Nãy nghe bảo cậu ấy dạy cậu nấu ăn?”

Mắt đầu bếp sáng bừng, rút mấy tờ giấy ra khỏi túi áo như khoe bảo bối, nói: “Cậu ấy thật sự là thiên tài, không chỉ học nhanh mà còn biết suy một ra ba.”

Ông lão biết, đầu bếp là mọt bếp, liên quan đến nấu nướng, ông tuyệt đối không nói đùa.

Ông nói Giản Tinh là thiên tài thì chắc chắn là thiên tài.

Ông lấy làm lạ, người mà lần đầu tiên thiếu gia đưa về, rốt cuộc có thân phận gì.

Ông lão hiếm khi xem TV, trái lại bên cạnh có mấy người trẻ tuổi nói: “Người đó hình như là một diễn viên.”

Lấy điện thoại ra tìm kiếm về Giản Tinh, đọc tin tức trên mạng liên quan đến cậu, ông lão dường như đã chắc chắn điều gì đó.

Đầu bếp hỏi: “Quản gia, có cần báo cho lão gia và phu nhân không?”

Ông lão đưa điện thoại cho tôi tớ, lườm đầu bếp: “Đầy tớ không được can thiệp vào việc của chủ, hiểu chưa?”