Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 50: Sao nhỏ của chúng ta mới là người thông minh nhất



Cảnh tiếp theo là của Thẩm Tiêu, anh rời đi chưa bao lâu, Sở Phong Dương đã đến trước mặt một mình Giản Tinh.

“Cậu Giản, chào cậu, tôi là Sở Phong Dương, đóng vai Miến Cương.” Anh nói và đưa tay về phía Giản Tinh.

Giản Tinh nhìn Sở Phong Dương cười đến là ấm áp, cậu chớp mắt, cũng chìa tay ra.

Sở Phong Dương cười nói: “Cậu Giản diễn hay lắm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Cảm ơn.”

Sở Phong Dương khen Giản Tinh thêm mấy câu rồi rời đi.

Mấy ngày sau, Giản Tinh lại gặp Sở Phong Dương mấy lần, lần nào đối phương nhìn thấy cậu từ xa cũng đi tới chủ động chào hỏi cậu, vô cùng nhiệt tình.

Giản Tinh chẳng hiểu ra làm sao, hỏi Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh biết anh Sở không?”

Thẩm Tiêu sờ cằm, có vẻ thích thú: “Có phải em thấy cậu ta đặc biệt nhiệt tình với em không?”

“Vâng.”

“Muốn biết tại sao không?”

“Có chứ.”

Thẩm Tiêu đảo mắt: “Mấy hôm nay hình như không thấy Lâm Tuệ đâu.”

“Chị Tuệ nói là thấy hơi không thoải mái nên em để chị ấy ở khách sạn nghỉ ngơi rồi.”

Trước đó ngày nào Lâm Tuệ cũng vào đoàn chăm sóc cậu.

Nhưng từ khi cậu tham gia buổi họp báo của ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ trở về, Lâm Tuệ không đến nữa.

Thẩm Tiêu ghé sát vào tai cậu: “Sở Phong Dương đến vào ngày hôm sau em đi, tôi thấy cậu ta nói chuyện với Lâm Tuệ, nhưng chưa nói được mấy câu Lâm Tuệ đã chạy rồi.”

Giản Tinh giật mình: “Chị Tuệ không đến đây là vì anh Sở?”

“Tôi đoán thế.”

Giản Tinh nhíu mày: “Lẽ nào anh Sở bắt nạt chị Tuệ?”

“Không giống, Sở Phong Dương là người rất lịch thiệp, chắc không đến nỗi bắt nạt một cô gái đâu.”

Giản Tinh nghĩ không ra, lại không tiện hỏi, đành tạm để chuyện này đấy.

Ngày hôm sau, trời đột nhiên đổ mưa khi quay phim, thời tiết chuyển lạnh, Lâm Tuệ nói sẽ đến đưa thêm áo cho Giản Tinh, nhưng Bạch Đồ đến rồi mà Lâm Tuệ vẫn chưa xuất hiện.

Thấy Giản Tinh duỗi dài cổ ngóng, Bạch Đồ nói: “Cậu Giản đang đợi Lâm Tuệ à? Tôi vừa thấy cô ấy bị anh Sở chặn ở ngoài cửa.”

Giản Tinh vội chạy ra ngoài.

Thẩm Tiêu nhướng mày đi theo.

Từ xa, Giản Tinh thấy Sở Phong Dương và Lâm Tuệ đang đứng cùng nhau.

Sở Phong Dương nói gì đó, Lâm Tuệ cúi đầu im lặng.

Giản Tinh gọi to: “Chị Tuệ ơi.”

Lâm Tuệ ngẩng đầu, Giản Tinh thấy rõ mắt cô lấp lánh ánh nước.

Cậu biến sắc, chạy vụt đến, kéo Lâm Tuệ ra sau mình.

“Anh Sở, có việc gì anh có thể nói với tôi.”

Sở Phong Dương sửng sốt, cười nói: “Cậu Giản hiểu lầm rồi, tôi và Lâm Tuệ là bạn cũ, chỉ là chào hỏi cô ấy mà thôi.”

Giản Tinh ngoái đầu, Lâm Tuệ có vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Sở Phong Dương cười như gió xuân ấm áp.

Đối diện với ánh mắt của Sở Phong Dương, Lâm Tuệ bối rối rời mắt đi.

Ở đằng xa, Thẩm Tiêu nhìn cảnh này, nhếch mép nở nụ cười hứng thú.

Đợi Sở Phong Dương đi rồi, Giản Tinh mới hỏi: “Chị Tuệ, chị không sao chứ? Anh ta có bắt nạt chị không?”

Lâm Tuệ lắc đầu.

Giản Tinh thắc mắc: “Chị Tuệ, hai người thật sự là bạn cũ sao?”

Lâm Tuệ im lặng một hồi mới nói: “Anh ấy là sếp đầu tiên khi chị vào giới giải trí.”

Giản Tinh giật mình, thấy Lâm Tuệ có vẻ suy sụp, cậu không hỏi nữa.

Giản Tinh nhận áo, bảo cô về nghỉ ngơi.

Giản Tinh kể chuyện này cho Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu hơi kinh ngạc, nhìn sang Sở Phong Dương đang đóng phim: “Em thấy Sở Phong Dương thế nào?”

Giản Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, đứng trước ống kính, một Sở Phong Dương ôn hoà lập tức trở nên sắc bén không gì sánh được, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ diễn xuất tinh xảo.

Quay xong, nhân viên chạy lên giúp đỡ, Sở Phong Dương nhanh chóng cảm ơn, vừa khiêm tốn vừa lễ độ.

“Rất tốt, là một diễn viên xuất sắc.”

Thẩm Tiêu gật đầu: “Tôi nhớ em nói Lâm Tuệ có một người bạn tốt ở Tinh Đồ, có lẽ cô ấy sẽ biết chuyện.”

Giản Tinh không tán thành: “Nghe ngóng chuyện riêng của người khác sau lưng có vẻ không hay lắm.”

Thẩm Tiêu cười khẽ: “Nếu không biết thì giúp kiểu gì?”

Giản Tinh chớp mắt, gọi điện thoại cho Phó Nguyên.

Bên kia, giọng Phó Nguyên hớn ha hớn hở: “Tiểu Tinh à, có việc gì hả?”

“Anh Phó, chị Tuệ có một người bạn là chị Mai mà lần trước ăn cơm cùng chúng ta, anh còn nhớ không?”

Phó Nguyên khựng lại, hỏi: “Cậu hỏi cô ấy làm gì?” Giọng có vẻ chột dạ.

“Em muốn hỏi chút chuyện của chị Tuệ.

Anh Phó, anh có thời gian thì hỏi chị Mai giúp em, không biết chị ấy có biết chuyện giữa chị Tuệ và anh Sở Phong Dương không.”

Phó Nguyên chợt kích động hừng hực: “Úi chà, Tiểu Tinh, anh thương cậu không uổng mà, quả nhiên chỉ có cậu thương anh.

Yên tâm, cứ giao hết cho anh là được.”

Giản Tinh cúp máy, chớp mắt mông lung.

Thẩm Tiêu thấy vậy, tò mò: “Sao thế?”

“Anh Phó có vẻ là lạ.” Giản Tinh miêu tả lại phản ứng của Phó Nguyên.

Thẩm Tiêu nghe vậy, nhìn cậu vẫn ngơ ra, cười nói: “Chắc là mùa xuân đến rồi nên nhà nhà đều vui ấy mà.”

Giản Tinh quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa bụi Giang Nam đẹp nao lòng người.

Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, cười sâu hơn: “Đi tập diễn thôi nào.”

Giản Tinh cười xán lạn: “Vâng.”

Phó Nguyên hành động rất nhanh, trưa hôm ấy hẹn Diêu Mai ra, đến chiều đã kể chuyện của Lâm Tuệ và Sở Phong Dương cho Giản Tinh.

Khoảng mười năm trước, Lâm Tuệ mười tám tuổi, thôi học đi làm, dòng đời xô đẩy vào cái nghề này, Sở Phong Dương là sếp đầu tiên của cô.

Hồi ấy Sở Phong Dương mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa ký hợp đồng với Tinh Đồ không lâu.

Sở Phong Dương không đẹp xuất chúng, nhưng diễn xuất không tồi, xuất thân là sao nhí, cộng thêm bản thân cũng nỗ lực, còn trẻ mà đã phát triển khá tốt trong giới giải trí.

Sở Phong Dương ở Tinh Đồ ba năm, trở thành diễn viên được Tinh Đồ dốc sức nâng đỡ.

Nhưng sau khi hợp đồng với Tinh Đồ đến hạn, Sở Phong Dương không ký tiếp mà thành lập phòng làm việc riêng.

Bảy năm sau, Sở Phong Dương phát triển thuận lợi, đã trở thành diễn viên hạng một được khán giản công nhận.

Nhiều người nói, anh chỉ cách thị đế một tác phẩm xuất sắc nữa thôi.

“Quan hệ của anh Sở và chị Tuệ là thế nào ạ?”

Phó Nguyên nói: “Cực kỳ tốt.”

Phó Nguyên kể lại toàn bộ câu chuyện mà Diêu Mai cho hay.

Sở Phong Dương là người tốt tính, đặc biệt bênh vực người mình.

Lâm Tuệ xuất thân từ nông thôn, ban đầu vô cùng tự ti, đi quay phim với Sở Phong Dương, cô thường bị người ta khinh thường.

Lâm Tuệ hiểu chuyện, chưa bao giờ nói với Sở Phong Dương.

Nhưng sau khi biết chuyện, Sở Phong Dương lập tức kéo cô đi tìm đối phương, yêu cầu đối phương xin lỗi, quyết không cho qua.

Về sau, ai cũng biết Sở Phong Dương bao che người mình, nhất là trợ lý của anh.

Ba năm ấy, Lâm Tuệ là cấp dưới của Sở Phong Dương, thật sự được bảo vệ rất tốt, ngay cả hội Diêu Mai cũng vô cùng ngưỡng mộ.

Lâm Tuệ cũng rất quý trọng người sếp này, bình thường dốc hết lòng hết dạ, chưa bao giờ gây rắc rối cho anh.

Lúc Sở Phong Dương rời Tinh Đồ, anh kêu Lâm Tuệ đi cùng anh, nhưng Lâm Tuệ từ chối.

Thậm chí Sở Phong Dương còn nhờ mấy người Diêu Mai khuyên giúp, nhưng Lâm Tuệ vẫn lắc đầu.

Sau khi Sở Phong Dương đi, hai người không còn cơ hội gặp gỡ, thấm thoắt đã bảy năm trôi qua.

Giản Tinh cúp máy, chạy ngay đi tìm “đồng đội” Thẩm Tiêu, kể chuyện hai người họ cho anh.

Thẩm Tiêu sờ cằm: “Xem ra quan hệ hai người này không chỉ là sếp và trợ lý đơn giản thế đâu.”

“Anh Thẩm, bây giờ phải làm gì tiếp ạ?”

Thẩm Tiêu cũng chưa nghĩ ra: “Xem thế nào đã, để xem anh ta còn ở đây bao lâu rồi tính kế lâu dài sau.”

Giản Tinh gật đầu.

Thế là, lần đầu tiên Giản Tinh âm thầm tìm đến Lâm Lập.

Nghe cậu hỏi về Sở Phong Dương, Lâm Lập thoáng sửng sốt, ông nói: “Phân cảnh của Sở Phong Dương được sửa lại rồi, ban đầu chỉ cần quay trong một tuần, nhưng cậu ta yêu cầu quay chậm hơn, thế nên còn khoảng năm ngày nữa.”

Giản Tinh tròn mắt: “Đạo diễn Lâm, cháu nghe nói vai diễn này do anh Sở tự liên hệ với bác, là thật ạ?”

“Ừ, cả bác cũng hơi kinh ngạc đấy.

Vai diễn này chẳng nổi bật là bao, thậm chí có thể sẽ hạ thấp hình tượng hiện tại của cậu ta.

Nhưng cậu ta chủ động tìm tới, bác cũng không tiện từ chối.

Cậu ta quả thật có thể diễn vai này xuất sắc.”

Giản Tinh đã hỏi được điều mình muốn biết, lại đi tìm Thẩm Tiêu.

“Rất có thể anh Sở vì chị Tuệ nên mới đến đây.”

Thẩm Tiêu cười nhạt: “Nếu đã tò mò thì hỏi thẳng đi.”

“Hỏi thẳng?”

“Ừ, hỏi Sở Phong Dương.

Có lẽ cậu ta rất muốn nói cho em biết đấy.”

Giản Tinh nghĩ ngợi: “Vâng, để ngày mai em hỏi.”

Nghe ra sự tin tưởng và ỷ lại trong vô thức của đối phương, Thẩm Tiêu cười thầm.

Sáng hôm sau, lúc Sở Phong Dương đi xuống, anh gặp Giản Tinh đứng một mình ở chỗ cách cửa thang máy không xa, dường như đang đợi ai đó.

Sở Phong Dương đi tới, cười chào: “Chào buổi sáng, cậu Giản đang đợi anh Thẩm à?”

Giản Tinh: “Tôi đang đợi anh.”

Sở Phong Dương sững người.



Mười phút sau, hai người ngồi ở góc trong cùng của nhà ăn.

Nhân viên phục vụ bưng khay đặt lên bàn trước mặt Giản Tinh, đồ ăn rất tinh xảo, nhưng Giản Tinh không động đũa.

Cậu nghiêm túc nói: “Anh Sở, anh nói được rồi.”

Sở Phong Dương mỉm cười: “Thật ra không có gì hay cả, chỉ là câu chuyện cũ rích về một minh tinh phải lòng trợ lý của mình thôi.

Anh ta theo đuổi ba năm, nhưng trợ lý thấy không xứng với anh ta, thế nên đã từ chối.”

Giản Tinh im lặng.

Sở Phong Dương hiếu kỳ: “Cậu không ngạc nhiên à?”

Giản Tinh nói: “Chị Tuệ tốt như vậy, anh thích chị ấy là chuyện bình thường.”

Sở Phong Dương bật cười: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô ấy lại tốt với cậu như vậy.”

Giản Tinh không tiếp lời, hỏi: “Thế chị Tuệ có thích anh không?”

Sở Phong Dương im lặng hồi lâu, nụ cười nhạt đi: “Chắc là… có.”

“Chắc là?”

Sở Phong Dương nhớ lại: “Cô ấy luôn nói tôi quá tốt với cô ấy, chị em của cô ấy đều ngưỡng mộ cô ấy.

Nhưng thực ra cô ấy còn tốt với tôi hơn, việc to việc nhỏ, cô ấy chăm sóc tôi rất chu đáo.

Khi tôi gặp thất bại, cô ấy khóc cùng tôi; khi tôi đạt thành công, cô ấy cười và ăn mừng với tôi; khi tôi bị thương, cô ấy chăm lo cho tôi suốt mấy ngày mấy đêm liền.

Nếu không thích, chắc hẳn không thể làm như thế.”

Giản Tinh nhìn nụ cười dịu dàng của anh, hỏi: “Vậy tại sao mấy năm qua anh không tìm chị ấy?”

Sở Phong Dương cười khổ: “Không phải không tìm, mà là cô ấy không thèm để ý đến tôi.

Có lẽ cậu không tin, những năm qua, cứ cách vài ngày là tôi lại nhắn tin cho cô ấy, chỉ sợ cô ấy quên mất tôi.

Nghe nói cô ấy đổi mấy người sếp, tôi vừa đau lòng vừa bất lực.

Lần này nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, tuy lo lắng, nhưng thật ra trong lòng tôi lại lén lút mừng thầm.

Nếu cô ấy rời khỏi Tinh Đồ, có lẽ sẽ có thể đến bên tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận.”

“Chị Tuệ sẽ không đi đâu.”

“Đúng, cô ấy sẽ không, cô ấy là người hiếu thắng như thế, sao có thể để tôi trông thấy mặt thảm hại của mình.

Nhưng dẫu biết thế, tôi vẫn ôm lòng chờ mong, thế nên tôi đã nhắn tin cho cô ấy.

Có điều cô ấy lại nói với tôi, cô ấy có sếp mới rồi, đó chính là cậu.”

Dựa vào câu này, Giản Tinh biết, Lâm Tuệ thích Sở Phong Dương.

Lâm Tuệ là người thẳng thắn, nếu không thích anh, cô sẽ không giữ thông tin liên lạc của anh nhiều năm như thế, càng không trả lời tin nhắn.

Sở Phong Dương nói tiếp: “Thậm chí lúc ấy tôi còn nghĩ, không phải cô ấy thích cậu rồi đấy chứ.

Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu, tôi biết, tôi sai rồi, cô ấy thật sự coi cậu là người nhà.”

Giản Tinh hỏi: “Chị Tuệ đã thích anh, tại sao còn từ chối anh?”

Sở Phong Dương thở dài: “Hồi ấy tôi phát triển khá tốt, hai người chúng tôi đều còn trẻ, suy nghĩ mọi thứ chưa chu toàn.

Tôi chỉ thấy là ở bên cô ấy rất vui vẻ và thoải mái, lúc tôi tỏ tình cũng không nghĩ nhiều.

Ban đầu cô ấy không từ chối, chỉ xấu hổ thôi.

Tôi nghĩ, dù sao cô ấy cũng luôn ở bên tôi, không có gì phải vội.

Đúng lúc ấy, giới giải trí xảy ra một chuyện lớn.”

“Anh xảy ra chuyện?”

“Là một ngôi sao khác, hồi đó nổi tiếng hơn tôi nhiều.

Người nọ thích một cô gái, hai người âm thầm qua lại, bị cánh săn ảnh phát hiện, theo dõi và chụp rất nhiều ảnh, sau đó uy hiếp người nọ để tống tiền.

Ban đầu người nọ cho chúng, nhưng bọn chúng càng lúc càng tham, người nọ không cho nổi nữa bèn từ chối.

Cuối cùng đống ảnh bị tung lên mạng, ngôi sao đó lụi tàn trong một đêm.

Cô gái anh ta thích chỉ là một người bình thường, fan của anh ta đổ hết trách nhiệm lên đầu cô gái đó, có kẻ còn đi tìm kiếm thân phận thật của cô, chạy đến bao vây và mắng mỏ cô.”

“Cô gái đó vốn đã thấy có lỗi với ngôi sao nọ, không chịu được áp lực, cuối cùng uống thuốc tự sát.”

“Ngôi sao nọ từ đó ngã không gượng dậy nổi, mặc dù rất tài hoa, rất nhiều fan không từ bỏ anh ta, nhưng anh ta lại từ bỏ chính mình.

Sau này nữa, anh ta rời khỏi giới.”

“Sau khi chứng kiến chuyện đó, Tuệ Tuệ im lặng một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng từ chối tôi.”

Giản Tinh: “Rồi anh từ bỏ?”

“Đương nhiên là không.

Tuệ Tuệ là một người cố chấp, việc mà cô ấy đã quyết định, tôi không thể nào thay đổi, trừ khi tôi tìm được cách giải quyết, bằng không cô ấy sẽ mãi mãi không đón nhận tôi.

Thế là, sau khi hết hạn hợp đồng, tôi không ký tiếp nữa, mà tự thành lập phòng làm việc riêng.”

“Hồi đó tình trạng của tôi kém xa bây giờ, nhiều người cười tôi không biết tự lượng sức mình.

Tinh Đồ quả thật đã cho tôi rất nhiều ưu đãi để phát triển sự nghiệp, nếu tôi tiếp tục ở lại, thành tựu hiện tại có lẽ sẽ không kém anh Thẩm, song tôi đã từ chối.

Tuy rất khó khăn nhưng tôi vẫn chọn con đường này, tôi chỉ muốn tranh thủ tương lai cho hai chúng tôi.”

Giản Tinh cảm động: “Anh làm được rồi.”

“Ừ, những năm qua tuy khổ, nhưng chung quy đã qua cả rồi.

Hiện tại tôi không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai, cũng không theo con đường lưu lượng, dù kết hôn thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sự nghiệp của tôi.

Có điều, Tuệ Tuệ vẫn mãi không chịu chấp nhận tôi.”

Giản Tinh nhìn Sở Phong Dương, cậu nghĩ cậu biết tại sao Lâm Tuệ lại thích Sở Phong Dương rồi.

Đây là một người tốt.

Cậu cũng đoán được tại sao Lâm Tuệ từ chối anh.

Bởi vì anh quá tốt.

Ở bên người này, áp lực của cô sẽ rất lớn.

Giản Tinh ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Anh Sở, chị Tuệ từng nói với tôi, chỉ cần không từ bỏ thì nhất định sẽ thành công.

Hy vọng anh đừng bỏ cuộc.”

Sở Phong Dương bật cười, chỉ vào ngực mình: “Cô ấy ở đây đã mười năm rồi, cả đời này cũng không thể để cho ai khác bước vào được nữa.”

Giản Tinh nở nụ cười.

Sở Phong Dương nhìn nụ cười lấp lánh của cậu, cười nói: “Cậu Giản, bữa sáng nguội rồi, cậu ăn đi đã.”

Giản Tinh không nói gì, trông thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa nhà ăn, cậu lập tức cười rạng rỡ.

“Anh Thẩm.”

Thẩm Tiêu cũng mỉm cười.

Giản Tinh nói với Sở Phong Dương: “Anh Sở, tôi xin phép đi trước nhé.”

Dứt lời, cậu bưng bữa sáng vẫn chưa động đũa đi về phía Thẩm Tiêu, hai người ngồi vào một chỗ gần đó.

Thẩm Tiêu gọi đồ, chọn thêm mấy món Giản Tinh thích rồi để vào khay của cậu, sau đó gắp những thứ Giản Tinh không thích vào khay của mình.

Giản Tinh không thấy có gì lạ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Chứng kiến cảnh này, Sở Phong Dương cười khẽ.

Anh nhìn Thẩm Tiêu, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ, nhưng cũng có phần lo âu.

Hai người này… có khi còn khó hơn cả anh.

Giản Tinh kể lại mọi chuyện với Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu hỏi: “Thế em định làm thế nào?”

“Để xem chị Tuệ nghĩ thế nào đã.”

Thấy sắc mặt cậu có vẻ mông lung, Thẩm Tiêu hỏi: “Có gì băn khoăn à?”

Giản Tinh nhìn anh: “Anh Thẩm, tại sao lại có người vì người mình thích xuất sắc hơn mình, văn hóa cao hơn mình, mà cảm thấy bản thân không xứng với đối phương nhỉ?”

Thẩm Tiêu ngẫm nghĩ, trả lời: “Có lẽ cô ấy tự ti, sợ bản thân kém hơn đối phương, yêu thích sẽ nhạt phai dần.

Biết đâu ngày nào đó đối phương sẽ không thích mình nữa.”

Giản Tinh lắc đầu: “Em không đồng ý, thích một người là vì người ấy tốt.

Nếu bản thân giỏi hơn đối phương tất cả mọi mặt, thế thì thích người ta làm gì nữa chứ, thích chính mình chẳng phải được rồi sao.

Nếu thấy đối phương tốt quá thì hãy cố gắng bước lên ngang tầm với người ấy, sánh vai với người ấy, vậy là được rồi mà.”

Thẩm Tiêu mỉm cười: “Sao Nhỏ của chúng ta mới là người thông minh nhất.”

Suốt năm ngày sau Lâm Tuệ đều không đến trường quay.

Hôm Sở Phong Dương đóng máy, Giản Tinh đến tạm biệt anh.

Thấy vẻ mặt cô đơn của anh, nhớ lại dáng vẻ ngẩn ngơ của Lâm Tuệ lúc sáng, Giản Tinh ngẫm nghĩ, nói với anh: “Anh Sở, tôi sẽ nói chuyện với chị Tuệ.

Nhưng có thể giúp được hai người không thì tôi không dám chắc.”

Sở Phong Dương thoáng sửng sốt, cảm kích: “Dù kết quả thế nào thì vẫn cảm ơn cậu Giản.”

Hôm ấy, Sở Phong Dương rời đi, Giản Tinh về khách sạn từ sớm, định nói chuyện với Lâm Tuệ.

Cậu không giỏi cái này, bèn đi thỉnh giáo Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu chỉ nói: “Muốn giải quyết vấn đề, nhất định phải bốc thuốc đúng bệnh.”

Giản Tinh chỗ hiểu chỗ không.

Đến phòng Lâm Tuệ, cậu thấy trên bàn cô chất mấy chồng giấy dày, cô đang viết gì đó.

“Chị Tuệ, chị đang luyện chữ ạ?”

“Không có, chị chép chơi thôi.”

Lâm Tuệ đưa cho cậu xem, Giản Tinh mới phát hiện, Lâm Tuệ đang chép kịch bản của cậu.

Lâm Tuệ giải thích: “Chị chán quá, thấy kịch bản này hay, bèn chép lại để học.”

Giản Tinh kinh ngạc: “Chị đang học viết kịch bản ư?”

Lâm Tuệ hơi đỏ mặt: “Chị viết bừa thôi, những năm qua đi theo mấy diễn viên, đọc khá nhiều kịch bản, cảm thấy rất thú vị, thế nên nhân lúc rảnh viết cho vui.”

Mắt Giản Tinh sáng bừng: “Chị Tuệ, cho em xem được không?”

Lâm Tuệ lấy một tập giấy cho cậu: “Viết bừa cả đấy.”

Giản Tinh nhận chúng, ánh mắt sáng hơn: “Chị Tuệ, chị viết hay lắm.” Mặc dù hành văn hơi non nớt, nhưng kết cấu câu chuyện và đắp nặn nhân vật đều rất khá.

Lâm Tuệ hơi ngại vì được cậu khen.

Giản Tinh suy nghĩ một hồi, hai mắt chợt sáng bừng: “Chị Tuệ, chị có nghĩ đến chuyện đi học đại học không?”

Lâm Tuệ sững sờ: “Đại học?”

“Vâng, học đại học, Học viện Nghệ thuật Quốc gia có khoa Biên đạo, chị có thể thử xem.”

“Chị có thể không?”

Giản Tinh cười nói: “Đương nhiên có chứ.

Điểm vào Học viện Nghệ thuật Quốc gia không hề cao, chị có thể vừa chuẩn bị tác phẩm vừa chuẩn bị thi đại học.”

Đôi mắt Lâm Tuệ cũng sáng lên trong thoáng chốc, nhưng vụt tắt rất nhanh.

“Không được, ngày xưa lúc ở trường thành tích của chị chỉ ở mức trung bình thôi.

Mười năm trôi qua, chị quên cả rồi, muốn thi đại học nào có dễ thế.”

Giản Tinh cười toe toét: “Để em dạy chị cho, em giỏi nhất là thi thố đấy.”

Lâm Tuệ nhìn cậu, vẫn có phần mờ mịt.

Giản Tinh nghiêm túc nói: “Chị Tuệ, con người không thể cứ mãi tự ti mà chẳng làm gì.

Nếu chị vẫn có thứ mình muốn theo đuổi, thế thì phải khiến bản thân trở nên mạnh hơn mới giành lấy được.”

Lần này, ánh mắt Lâm Tuệ trở nên kiên định.