Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 47: Phán đoán



Mặt Thẩm Thư lạnh tanh, ôm lấy chiếc hộp, chạy như bay ra khỏi rừng thông.

“Mau tỉnh dậy.”

Cô vội vàng lay người vệ sĩ, chân mày anh ta nhíu lại, vài giây sau liền mở bừng mắt ra nhìn cảnh tượng lạ lẫm xung quanh: “Tiểu thư…”

“Mau lái xe về nhà, tuyệt đối không được nói cho Hàn Phong biết tôi đã đến đây.”

Vệ sĩ hoảng hốt: “Vâng, vâng thưa tiểu thư.”

Bây giờ có cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám nói. Đường đường anh ta lái xe để bảo vệ cô mà lại bị cô đánh ngất, Thẩm Hàn Phong mà biết, anh ta sẽ chết chắc với hắn.

Cô mang chiếc hộp lên phòng ngủ, đeo găng tay một cách thuần thục, đôi mắt đen láy nghiêm túc vô cùng, cô chăm chú, tỷ mỉ lấy dấu vân tay trên con dao sáng bóng, sắc nhọn. Bề mặt chuôi dao trơn tuột, không một chút ma sát, chất liệu làm nên con dao quả thực quá tinh xảo.

Vụ án vốn đã lắng xuống, cô không có khả năng điều tra, càng không biết đội điều tra được giao nhiệm vụ đã phá án đến đâu rồi, hay vụ án này đã bị lãng quên thì lại có kẻ đột nhiên khơi gợi.

Nếu nhìn tổng thể có lẽ ai cũng sẽ nghĩ chuyện này liên quan đến Thẩm Hàn Phong, nhưng Thẩm Hàn Phong làm sao biết bạn bè của cô mà ám sát được, hơn nữa, hắn làm thế để làm gì, hắn không có khả năng là hung thủ.

Nếu hắn là hung thủ, chắc chắn hắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối, sao có thể tuỳ ý cho cô kiểm soát điện thoại của hắn như vậy được, có lẽ hung thủ đang muốn hãm hại hắn, may mà người nghe điện thoại là cô, nếu là Thẩm Hàn Phong thì to chuyện rồi, hắn thậm chí sẽ giấu biệt chuyện này để cô hòng điều tra vụ án.

Nhưng làm sao kẻ đó có cách liên lạc với Thẩm Hàn Phong, phải chăng, ngay từ đầu hung thủ đã nhắm vào cô, giết bạn thân cô, giết Kiệt, đều là những người trong thời điểm đó cô có tiếp xúc, muốn biến cô thành kẻ tình nghi nhưng không thành công, nên bây giờ cố ý gọi điện thoại cho Thẩm Hàn Phong để vụ án này liên luỵ đến hắn? Mục đích cuối cùng của kẻ đó là gì?

Hàng loạt những phán đoán rối như tơ vò không ngừng xuất hiện trong đầu cô. Mẫu vân tay đã có, nhưng làm sao cô có thể ra ngoài để kiểm tra đây.

“Cạch.”

Thẩm Thư giật mình tròn mắt, vội vàng thu toàn bộ những bức ảnh vào két sắt, ai lại vào phòng cô vào giờ này.

“Thẩm Thư.”

“Con đây dì.”

Cô bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ.

“Cạch.”

Cửa phòng lại bật mở thêm lần nữa, cô tá hoả trước bộ dạng hùng hổ, vội vã của Thẩm Hàn Phong: “Sao…sao anh lại về giờ này?”

Lưu Ký Hoa cũng bất ngờ tròn mắt: “Mẹ đã nói Thẩm Thư có ở nhà rồi sao con vẫn còn chạy về đây.”

Đúng là cô ở nhà, khi nãy hắn kiểm tra định vị từ sợi dây chuyền cũng thấy cô ở nhà, nhưng hắn vẫn không an tâm, nhất quyết đích thân về nhà xem thử.

Chân mày hắn chau lại: “Tại sao anh gọi điện em không nghe máy?”

Cô bỗng khựng lại, luồn tay xuống túi quần, rồi lại vòng ra phía sau. Điện thoại của cô đâu rồi, chẳng lẽ làm rơi ở rừng thông rồi sao.

“Em…không mang điện thoại bên người, có chuyện gấp sao?”

Thẩm Hàn Phong hoài nghi nhìn cô từ trên xuống dưới: “Em vừa mới đi đâu?”

Lưu Ký Hoa không khỏi lên tiếng trả lời thay cô: “Mẹ đã nói Thẩm Thư ở nhà rồi mà.”

“Mẹ ra ngoài đi, con muốn nói chuyện riêng với vợ con một lát.”

Thẩm Thư không khỏi rùng mình, âm thầm hít sâu vài hơi. Sao hắn có thể nhìn ra được rằng cô đã ra ngoài chứ. Khi nãy cô đi, dì ta không có nhà, khi dì ta về thì cô đã yên chí ở nhà rồi.

Hắn tiến lại gần cô, cô bất giác lùi lại cho đến khi lưng cô chạm và bức tường, hắn chống tay lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiều diễm: “Anh hỏi em, em vừa mới đi đâu?”

Cả người Thẩm Thư bất giác run rẩy, cô không dám đối diện với đôi mắt đen sâu như muốn nhìn thấu tất cả của hắn: “Em đi gặp mẹ.”

“Để làm gì?” Mặt hắn sa sầm lại, nhả ra câu hỏi lạnh tanh. Hắn vẫn thật nhẹ nhàng với cô, nhưng trong lòng thì đã dậy sóng. Cô nhớ mẹ, đến gặp mẹ, cô không sai, người sai là vệ sĩ. Hắn sẽ chỉ xử lý kẻ làm sai.

Môi cô bỗng run lên: “Em nhớ bà ấy.”

“Cho nên, điện thoại của em cũng để quên ở chỗ bà ấy?”

Môi hắn kề sát mặt cô, ánh mắt vẫn chăm chú không rời.

”Là em bất cẩn.”

Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên: “Em không cần lấy cớ đến gặp bà ấy để lấy điện thoại đâu, anh sẽ mua cho em một cái mới.”

Hắn bỏ tay xuống, vòng qua eo, ôm cô đến bên giường: “Anh gọi em để chọn hoa cưới.”

Cô nhíu mày, giờ này hắn không lo công việc, vẫn miệt mài chuẩn bị cho hôn lễ ư?

Sau một hồi chọn hoa cưới, hắn lại lái xe đến tập đoàn xử lý công việc. Cô suy nghĩ một lát rồi chủ động tìm đếm Lưu Ký Hoa.

“Dì.”

Dì ta đang sắp xếp lại bàn trang điểm, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh chóng ra mở: “Thẩm Thư, con và Hàn Phong có chuyện gì à?”

Cô khẽ lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Cô bỗng nhìn dì ta bằng ánh mắt tội lỗi: “Con vẫn nợ dì một lời xin lỗi, năm đó con đã trách nhầm dì, vậy mà dì vẫn vị tha, đối xử tốt với con như vậy.”

Lưu Ký Hoa kéo cô vào phòng, không khỏi nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay cô: “Được rồi, chuyện qua rồi, con không cần cảm thấy áy náy, chuyện này là chúng ta cố tình giấu con, năm đó con trách dì cũng phải, bây giờ mọi chuyện đã ổn thoả cả rồi, con cứ an tâm ở với chúng ta.”

Thẩm Thư khẽ mỉm cười: “Hay là, hôm nay con và dì cùng ra ngoài mua sắm, chưa bao giờ chúng ta ra ngoài đi chơi riêng như vậy.”

Lưu Ký Hoa không khỏi vui mừng: “Được, vậy con chờ dì sửa soạn một lát.”