Em Nghe Thấy Được

Chương 14: Máu xấu



Không thể phân biệt được có phải là cố ý hay không, lực ở tay của cậu tăng lên, đầu ngón tay chà đi lớp phấn cuối cùng, chóp mũi trắng sữa lập tức ửng đỏ, giống như một chú thỏ nhỏ.

“Nhưng tôi thích ai là việc của tôi, người tôi muốn theo đuổi là cậu.” Hai má của Ban Thịnh động đậy, nhìn cô chằm chằm chậm rãi nói.

Lâm Vi Hạ lùi về sau một bước, đòn tấn công của cậu quá mạnh mẽ khiến người khác không chống đỡ kịp, thấy giọng điệu kiên quyết của cậu: “Muốn tôi hẹn hò với cậu, trừ khi Nam Giang rơi tuyết.”

Khí hậu ở Nam Giang luôn ấm áp và ẩm ướt, một năm hầu như đều là mùa hè kéo dài, thậm chí có người còn nói đùa, Nam Giang chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa thu. Thành phố này mười mấy năm liền không bao giờ có tuyết rơi, đây là chuyện không thể nào.

“Đừng nên nói trước như vậy.” Hai má Ban Thịnh rung rung, cậu nhìn cô chằm chằm từ tốn nói, cậu đứng thẳng người kéo khoảng cách của hai người ra.

Nói xong câu này, trường học khôi phục lại đèn điện, trong phút chốc đèn sáng như ban ngày, bảo vệ đứng ở hàng lang của tòa nhà đối diện liên tục huýt sáo cho học sinh nhanh chóng rời khỏi trường học, vô số bướm đêm tụ tập lại dưới ánh đèn đường, bụi bay mù mịt.

Ánh sáng xung quanh đột nhiên quá sáng, Lâm Vi Hạ vô thức đưa tay lên che mắt, ở giữa kẽ tay nhìn thấy Ban Thịnh cúi đầu, cái gáy trắng lạnh nhô lên rõ rệt, cậu cắn khóa kéo của áo khoác gió trên người, nhấc chân bước xuống bậc thềm rời đi, đầu cũng không thèm quay lại.

Từ sau buổi tối hôm đó, Lâm Vi Hạ bắt đầu trốn tránh Ban Thịnh, trong lớp có hoạt động gì hoặc lời mời trong vòng bạn bè có liên quan đến Ban Thịnh, cô đều tìm lý do từ chối.

Một hai lần thì không sao, số lần bắt đầu thường xuyên hơn, đặc biệt là những học sinh A kia vô cùng không hài lòng, bọn họ ôm lấy cánh tay đứng vây quanh nhau, lúc Lâm Vi Hạ ôm bài tập đi ngang qua, không chút kiêng dè to tiếng bàn tán cô, giọng điệu cao cao tại thượng :

“Không phải chỉ là thành tích tốt một chút sao, có cái gì mà kiêu ngạo như vậy.”

“Đúng vậy, dù có cộng thêm điểm số, phía sau vẫn là học sinh F thôi, xuất thân kém, đầu óc ngu ngốc, cũng chỉ biết đọc sách đến chết.”

Bọn họ nghĩ rằng những lời nói công kích, chửi rủa này có thể làm tổn thương Lâm Vi Hạ, khiến trong lòng cô hỗn loạn, vì thế bọn họ trong lòng vô cùng sảng khoái. Tuy nhiên Lâm Vi Hạ lại không hề có phản ứng gì, cô giống như lớp băng đá trên mặt hồ nước trong xanh, yên tĩnh mà mỹ lệ, sẽ không bởi vì sự quấy nhiễu của các vật thể lạ mà xuất hiện vết nứt. 

Ngược lại sắc mặt của Phương Mạt ở bên cạnh lại liên tục thay đổi, lúc quay về chỗ ngồi, một mặt vội vã: “Vi Hạ, cậu không sao chứ.”

Lâm Vi Hạ lắc đầu, nở nụ cười ấm áp với cô ấy: “Không sao.”

“Lúc nãy tớ bị bọn họ doạ chết khiếp, cậu không sao là tốt rồi, đám người bọn họ là như vậy, ây, cậu cũng chỉ có thể nén cơn giận.” Phương Mạt an ủi.

Lâm Vi Hạ đang chia bài tập, lúc trả lời biểu tình có chút xa cách: “Tớ phản kích rồi.”

“Hả?” Phương Mạt nghi hoặc nhìn cô.

“Điểm yếu của con người rất rõ ràng. Khi một người làm  một việc hoặc một hành động nào đó, điều họ muốn là nhận được sự khẳng định của bản thân, mà niềm vui đó là phản ứng của đối phương.”

“Mà cậu không phản ứng lại, vậy cậu thắng rồi.” Lâm Vi Hạ cầm bài tập ngước đầu nhìn ra cửa sổ.

Phương Mạt nhìn theo động tác của cô, thấy trong đám người đó có một hai nữ sinh sắc mặt không vui vẻ, bởi vì tức giận mà ngực phập phồng, cái cổ dần dần chuyển sang màu đỏ tôm, lộ ra có chút buồn cười.

“Oa, Vi Hạ cậu là thần tượng của tớ!” Phương Mạt giọng điệu sùng bái.

Lâm Vi Hạ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt bị một bóng dáng màu đen cao gầy chiếm giữ, đối diện với khuôn mặt tản mạn, mắt thấy người sắp đến gần, cô nhanh chóng chuyển mắt đi, thấp giọng nói với Phương Mạt: 

“Cậu giúp tớ phát bài tập, tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

Lâm Vi Hạ bước ra ngoài từ cửa trước.

Thật ra cô không chỉ trốn tránh một lần như vậy với Ban Thịnh, khoảng thời gian này Liễu Tư Gia ở cùng một chỗ với Lâm Vi Hạ, chỉ cần gặp phải cậu, Lâm Vi Hạ sẽ rời đi, nói một cách dễ hiểu là để lại không gian cho hai người họ.

Chỉ cần có cơ hội ở một mình với Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ đều sẽ tránh đi.

Cô nên làm như vậy.

Ban Thịnh dựa vào tường, nhướng mi mắt nhìn thật sâu bóng dáng đang vội vàng chạy trốn ở cửa trước. 

Chớp mắt đã đến đầu tháng 12, khí hậu ở Nam Giang vẫn ấm áp dễ chịu như cũ! Trừ lúc không khí lạnh đi xuống phía nam cần phải mặc áo khoác dày một chút, thì thời tiết hầu như ấm áp.

Thời gian ra chơi vừa đến trong lớp học liền trở nên lộn xộn, một tiếng “bùm” có người đá văng cái cửa ra!

Lâm Vi Hạ nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, Ninh Triều trên mặt có vài thương tích đứng ở cửa, cậu ta buộc áo khoác đồng phục ở quanh eo vênh váo bước vào lớp, vẻ mặt đầy sát khí.

Ninh Triều nhấc chân móc chiếc ghế dài ra ngồi xuống, cùng lúc đó, Lâm Vi Hạ ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, ngước mắt nhìn thấy gương mặt điển trai có vết bầm tím, dưới cằm còn có vết máu rõ rệt.

“Anh Triều, lại đánh nhau ở đâu vậy?”

Ninh Triều ném cuốn sách lên bàn, khạc nhổ: “Đánh nhau với đám nhóc ở trường trung học số 13, bọn nó thích kiếm chuyện thì ông đây chiều bọn chúng.”

“Vậy cậu còn dám quay lại trường học, dọn vệ sinh ở sân vận động và phòng thử nghiệm học kỳ này không thể để cậu thầu tất rồi.” Có nam sinh nói đùa.

Ninh Triều nghe xong nở một nụ cười giả tạo, động tác đụng phải vết thương ở khoé miệng, đau đớn kêu lên một tiếng xuýt xoa.

Lâm Vi Hạ nghe xong đặt bút xuống, nhìn cậu ta: “Một  lát tớ đến phòng y tế lấy cho cậu ít thuốc.”

Nói xong Lâm Vi Hạ đến phòng ý tế lấy thuốc rồi quay lại, nhưng phòng y tế gần ký túc xá của giáo viên giảng dạy, quãng đường có chút xa, đến mức lúc cô quay về thì đã trễ tiết học.

Đúng lúc là tiết của lão Lưu, ông vừa đặt phấn xuống nhìn thấy Lâm Vi Hạ ở trước cửa: “Em đi đâu vậy?”

“Thầy ơi, thầy không biết đâu, đại biểu môn đi lấy thuốc cho Ninh Triều, vẫn là bạn cùng bàn biết đau lòng cho người khác nha.” Có nam sinh lanh lợi trêu chọc.

Cả lớp cười phá lên, từng người lần lượt quay đầu, những ánh mắt trêu chọc và mờ ám nhìn quay vòng giữa hai người. Khâu Minh Hoa cả người lắc lư cười ngả nghiêng, quay đầu nói với Ban Thịnh:

“Này, cậu đừng nói, hai bọn họ nhìn rất xứng đôi.”

Khâu Minh Hoa cười hả hê, vô tình đụng phải khuôn mặt của Ban Thịnh, trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng Khâu Minh Hoa biết, cậu khó chịu rồi.

Chỉ cần nhìn một cái Khâu Minh Hoa liền biết lời nào nên nói trước mặt cậu, lời nào không nên nói trước mặt cậu. 

Lưu Hi Bình dặn dò vài câu nâng tay bảo Lâm Vi Hạ vào lớp, dùng thước gõ lên bục giảng, quát mấy lần cả lớp mới im lặng hoàn toàn.

Hết tiết, lúc Lâm Vi Hạ mở nắp bình thuốc idophor ra, đem bông tăm chấm vào, có một bóng đen áp bức phía sau, ống tay áo lướt qua tay áo của cô, một dáng người thẳng tắp đi ngang qua phía trước.

Lâm Vi Hạ thấy trên mặt Ninh Triều toàn là miếng dán giảm đau xiêu vẹo, thở dài một hơi: “Tớ giúp cậu.”

Lâm Vi Hạ cầm bông tăm lên, dịch chuyển ghế kéo qua, khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần lại, cô đang định bôi thuốc vào vết thương của Ninh Triều, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, giống như một tiếng sấm sét bất ngờ vang lên trong mùa đông:

“Ninh Triều, ra đây.”

Tay của Lâm Vi Hạ run lên, dung dịch idophor trên bông tăm nhỏ xuống viền áo dệt kim, lập tức trở nên lem luốc như đoá hoa, cô ngước mắt nhìn qua, Ban Thịnh mặc chiếc áo hoodie màu đen, nửa khuôn mặt ác liệt chìm trong bóng tối, tầm mắt giao nhau, đôi mắt của cậu như bờ biển đen có thể nuốt chửng người khác sạch sành sanh trong nháy mắt.

Ninh Triều đứng dậy, một chân đá ghế ra, xoay người đi về hướng Ban Thịnh đứng bên cạnh trêu chọc: “Hiếm lạ, học sinh A như cậu không phải khinh thường nhất là nói chuyện với học sinh F chúng tôi sao?”

Ninh Triều đứng đó nói chuyện, Ban Thịnh lười biếng dựa vào tường, đôi mắt chỉ nhìn cô, chiếc bật lửa trong tay thỉnh thoảng phun ra ngọn lửa từ hổ khẩu, như muốn xuyên thủng một tia cảm xúc nào đó trong mắt cậu.

Rốt cuộc việc bôi thuốc giúp Ninh Triều không thành, cậu ta đi theo Ban Thịnh ra ngoài mãi chưa thấy quay lại. Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Lâm Vi Hạ nằm sấp trên bàn làm bài tập.

Liễu Tư Gia đem bình sơn móng tay qua ngồi sơn móng trước mặt cô, thổi khô màu đậu đỏ trên móng tay mình, mở miệng: “Vi Hạ, cậu còn giúp tớ theo đuổi Ban Thịnh phải không, ngày mai__”

“Tư Gia, xin lỗi, tớ có thể không giúp cậu nữa rồi.” Lông mi đen dài của Lâm Vi Hạ nâng lên.

Liễu Tư Gia đang tập trung sơn lớp kim tuyến cô thích vào ngón trỏ, nghe xong lời này tay bị lệch qua, lớp kim tuyến lấp lánh và màu sơn móng tạo ra hai đường ranh giới. Cô ấy chắc chắn nhất định Lâm Vi Hạ sẽ giúp mình, đột nhiên bị từ chối, Liễu Tư Gia mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhất thời không tìm được từ thích hợp để nói.

Bây giờ đến Liễu Tư Gia cũng không thể lay chuyển được cô rồi.

Lâm Vi Hạ rút một tờ khăn giấy, nắm lấy tay của Liễu Tư Gia, cụp mắt xuống, động tác nhẹ nhàng lau chùi nước sơn trên ngón tay cho cô ấy, giọng nói từ tốn:

“Giáo viên ngữ văn tiến cử tớ tham gia cuộc thi thơ ca toàn quốc, với lại việc học bận rộn, khoảng thời gian này có thể tớ không thể đi với cậu được, cũng không thể tham gia câu lạc bộ bóng rổ.”

Lâm Vi Hạ quả thực phải tham gia cuộc thi thơ ca, lúc nghe thông báo tin tức này, cô cũng phải tiêu hóa một lúc lâu, cô chỉ là viết văn tốt một chút, nhưng chưa từng viết thơ, không biết phải chuẩn bị như thế nào.

May mắn Lưu Hi Bình khích lệ cô : “Văn chương của em không tệ có thể thử xem, hơn nữa viết thơ rất thú vị cũng rất đơn giản, đem những gì em muốn bày tỏ trong lòng viết ra là được rồi.”

Liễu Tư Gia nhướng mày, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng: “Hiểu rồi, vậy cậu chuẩn bị cho thật tốt, sau này tớ có thể ra ngoài nói chị em của tớ không những rất xinh đẹp mà còn biết viết thơ ca.” 

“Nói bậy.” Lâm Vi Hạ cười lên vặn cánh tay của cô ấy.

Buổi tối trở về nhà, Lâm Vi Hạ bật máy tính lên thử viết vài câu thơ, cảm thấy không hài lòng lại nhấn nút xóa đi. Sau khi đóng giao diện, lại lướt qua diễn đàn và tieba của trường học, đúng lúc trình duyệt web tự động lưu lịch sử địa chỉ URL, Lâm Vi Hạ đăng nhập vào trang web có tên YCL.

Trang web vẫn một màu đen kịt như cũ, cảm giác đột ngột lạnh buốt, số người truy cập đã tăng lên hơn 50 người, nhưng bên trên trống rỗng, cái gì cũng không có.

Lâm Vi Hạ đang định thoát ra, bỗng nhiên phát hiện có hơn hai dòng trạng thái.

ID tên là nấm chết đuối, thời gian một tháng trước:

Tôi hận tất cả mọi thứ ở đây.

Thật muốn rời khỏi nơi này.

Không có người bình luận, giống như tự nói với chính mình, kèm thêm là bức ảnh ở lối đi hành lang, màu xanh lạnh nhạt, trên tường treo khẩu hiệu của Thâm Cao. Lâm Vi Hạ cau mày, cô dường như chưa từng thấy một nơi như thế này ở trường học, cuối cùng cô bấm vào trang chủ của id nấm chết đuối, một mảng trống rỗng không thấy gì. 

Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế ôm đầu gối xem một hồi lâu, đem tấm ảnh đó lưu về.

Từ sau khi Lâm Vi Hạ không còn dính líu đến giữa Liễu Tư Gia và Ban Thịnh, cộng thêm nhiều lần trốn tránh cậu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Thỉnh thoảng sẽ nghe Phương Mạt kể những tin tức rất khoa trương như Ban Thịnh và Liễu Tư Gia ở riêng một chỗ với nhau, đàn chị kia lại đến tìm cậu rồi, Lâm Vi Hạ sau khi nghe xong liền cười, nhưng biểu tình trên mặt lại rất xa cách.

Đài khí tượng thông báo lại có thêm một cơn bão “Shark” đổ bộ từ thành phố Quỳnh Hải, dự kiến sẽ có một cơn mưa lớn và nhiệt độ bị hạ thấp rất đáng kể, hộp thư đến của điện thoại nhận đầy các thông báo của bộ phận khí tượng nhắc nhở người dân cách xa vùng biển, các công việc liên quan đến đường thủy và tàu thuyền qua lại cũng sẽ tạm dừng đợi tin tức mới.

Bầu trời bên ngoài âm u, những đám mây đen cuồn cuộn, ban ngày trong lớp học bật đèn sáng trưng, thứ sáu sau khi tan học, Lâm Vi Hạ nán lại lớp học để làm bài tập, nhận được điện thoại của cô nhỏ, bảo cô đến trường trung học số 13 đưa ô cho Cao Hàng. 

Lâm Vi Hạ nhìn bầu trời bên ngoài đang tối đen như thể sắp nhỏ xuống giọt mực, đứng dậy thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc bước ra khỏi trường học, bầu trời đã hoàn toàn mù mịt, gió thổi ríu rít, làm những chiếc lá bay lơ lửng trên không trung, bắt đầu mưa tí tách.

Bầu trời phơi ra một màu xanh xám đặc sệt, gió lạnh băng qua, không khí đột ngột lạnh lẽo. Lâm Vi Hạ đứng ở trạm xe buýt đợi xe, mưa càng lúc càng nặng hạt, từng chiếc xe trên đường đang phóng nhanh hết mức có thể.

Cơn gió đến rất nhanh và dữ dội, khiến chiếc ô cầm trên tay của Lâm Vi Hạ liên tục lắc lư, đến mức nước mưa tạt vào cổ cô chảy xuống lưng, những hạt mưa lạnh buốt dội vào da thịt, khiến cô không khỏi rùng mình.

Chiếc xe maybach màu đen lao tới phanh gấp trước mặt cô vang lên tiếng xe sắc bén, hơi nước màu trắng bay lên, nghe thấy âm thanh chói tai, Lâm Vi Hạ vô thức bịt chặt lỗ tai lại.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp tráng lệ, là Liễu Tư Gia, khuôn mặt của người đẹp có chút ửng đỏ, hét về hướng bên này: “Vi Hạ, cậu đi đâu, để Ban Thịnh đưa đi.”

Lâm Vi Hạ lắc đầu, mỉm cười từ chối: “Không cần, tớ ngồi xe buýt là được rồi.”

Không phân biệt được có phải bởi vì thời tiết hay không, bầu không khí lập tức như đông cứng lại, Liễu Tư Gia quay đầu nhìn sang chỗ khác, nam sinh lười biếng dựa vào ghế sau, đầu ngón tay lướt nhanh như gió chơi game trên màn hình, ánh mắt không nhìn qua bên này.

Liễu Tư Gia giật giật ống tay áo cậu, Ban Thịnh cuối cùng cũng bố thí một ánh mắt qua đây, nhìn cô:

“Lên xe.”

Lâm Vi Hạ vẫn từ chối như cũ, Ban Thịnh đưa mắt nhìn tài xế, giây tiếp theo, chiếc xe hơi màu đen rời khỏi như mũi tên được bắn ra, cùng lúc đó, cửa sổ được nâng lên, giống như bao bọc một thế chỉ có cậu và Liễu Tư Gia.

Đem cô ngăn cách ở bên ngoài.

Ngay lập tức, màn hình điện thoại của Lâm Vi Hạ sáng lên, cô đưa tay lau đi lớp sương đọng bên trên, nhấn mở xem, Ban Thịnh gửi tin nhắn cho cô:

【Cuối tuần đến nhà tôi.】

Cậu là đang chỉ Lâm Vi Hạ nợ cậu lần trước, cô đang do dự làm sao để từ chối, Ban Thịnh giống như đoán được tâm tư của cô, chậm rãi gửi thêm một câu: 

【Không đến, tôi nói với Liễu Tư Gia, người ông đây thích là cậu.】 

Trong lòng Lâm Vi Hạ như bị làm bỏng, cô không còn cách nào, trả lời một câu “đừng nuốt lời” liền đem điện thoại nhét vào trong túi. Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng xe buýt cũng đến trạm, sau khi cô ngồi lên xe, chiếc xe chạy thẳng đến trường trung học số 13 trong thời tiết mưa gió.

Sau khi Lâm Vi Hạ xuống xe, kim đồng hồ đã chỉ đến sáu giờ, mọi người ở trường học đã về hết, bầu trời một lúc một tối nhanh hơn, chỉ có đèn ở cổng trường còn phát sáng.

Cô đi vào tìm người khắp nơi, cuối cùng tìm thấy Cao Hàng ở tòa nhà thí nghiệm. Lâm Vi Hạ còn chưa đưa dù qua, cả người cậu đã chạy ra ngoài.

Cao Hàng mặt mày cười tươi, làm ra mặt quỷ: “Được, vẫn là chị mình chu đáo.”

Người vừa đến gần, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn, Lâm Vi Hạ chú ý đến vết thương trên khóe miệng cậu, hỏi: “Em làm sao vậy, đánh nhau rồi?”

Sắc mặt Cao Hàng tối sầm lại, lập tức miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không có, trên đường đụng phải.”

Lâm Vi Hạ còn muốn xem kỹ vết thương của cậu, nhưng bị Cao Hàng nắm lấy vai, kéo cô chạy về phía trước: “Mau về nhà thôi, mưa lớn thì thảm lắm.”

Hai người đi ra khỏi trường học, lúc Lâm Vi Hạ định lấy băng cá nhân trong túi ra, có một tiếng huýt sáo ngả ngớn cách đó không xa truyền đến, tiếp đến là ba bốn bóng người bước từ trong góc tối ra.

“Ô, đây không phải là Cao Hàng sao? Nhận thua chưa nhỉ?” Tên cầm đầu lắc đầu, thỉnh thoảng bật ra con dao xếp trong tay.

Cao Hàng biến sắc, cười nhạt một tiếng: “Tao nhận mẹ mày.”

Đối phương đang định cãi lại, vô tình nhìn thấy Lâm Vi Hạ đứng bên cạnh Cao Hàng, trong lòng vui mừng, đứa con gái này lớn lên xinh đẹp, giống như tiên nữ không ăn thức ăn của người thường, tiếng huýt sáo lại vang lên: “Chị gái tiên nữ này ở đâu ra vậy?”

Cao Hàng lập tức nắm tay cánh tay của Lâm Vi Hạ kéo người giấu ở sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, một mặt khó chịu: “Kiếm chuyện phải không.”

Gió thổi càng lúc càng mạnh, có cảm giác nhức nhói khi những hạt mưa tạt mạnh vào người, mắt thấy cơn bão sắp ập đến, bọn họ trêu chọc vài câu rồi bỏ đi.

Người vừa đi, Cao Hàng lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt cô, Lâm Vi Hạ rút cánh tay của cô ra, nhìn cậu nói: “Việc ngày hôm nay chị sẽ không nói với cô nhỏ, nhưng về sau em không được ở bên ngoài đánh nhau.”

Cao Hàng một tay nhận lấy cặp xách của cô, giọng điệu lấy lòng: “Em biết rồi, về nhà thôi chị.”

*

Bởi vì nguyên do cơn bão quá cảnh, hai ngày cuối tuần đều là âm u, nhiệt độ hạ thấp, thời tiết vô cùng lạnh, cả thành phố bị bao phủ bởi một loại ẩm ướt trắng xóa.

Lâm Vi Hạ lúc ra ngoài, cô mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu xanh lá giống cây thông, tôn lên làn da trắng như ngọc, cô cầm theo chiếc ô bắt xe đi đến địa chỉ Ban Thịnh gửi.

Cô cho rằng sẽ đến biệt thự gần biển phía bên kia nhà cậu ở khu Kiên Giác, là nơi mà lúc trước Liễu Tư Gia đến, nhưng Ban Thịnh lại đưa cô một địa chỉ khác, ở gần thành phố, số một khu Nam Loan.

Bầu trời nhá nhem tối, những cây dừa rộng lớn ở bên đường đổ bóng xuống, Lâm Vi Hạ cầm ô đến cổng số 7-3, góc váy, đôi vớ màu trắng đều dính đầy những hạt mưa trắng li ti.

Lâm Vi Hạ nhấn chuông cửa, camera ở cánh cổng màu đen chiếu vào cô, cô đem tay cầm ô đặt lên vai, bắt đầu nhìn chằm chằm những con kiến đang chuyển nhà trên mặt đất. 

Chốc lát, cách đó không xa có một âm thanh vang lên, Lâm Vi Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách hiện lên một bóng người cao lớn. Ban Thịnh mặc hoodie màu đen, từ đầu đến chân đều là màu đen, nam sinh không mang theo ô, chiếc mũ được đội tùy ý trên đầu, càng đến gần, các ngũ quan trên khuôn mặt hung hãn kia càng gần.

Người đứng ở cửa, cửa lớn tự động từ từ mở ra, Lâm Vi Hạ Hạ mới phát hiện cậu đặt điếu thuốc ở sau tai, càng khiến cả người mang thêm vẻ lưu manh, không đứng đắn.

Lâm Vi Hạ cầm ô bước vào nhà cùng lúc với cậu, ấn tượng đầu tiên của cô đối với nhà của Ban Thịnh là trống trải và lạnh lẽo, đồ dùng trong nhà mang theo phong cách lạnh nhạt cứng ngắc của Châu Âu, rèm cửa màu xám khói đung đưa làn gió, đá hoa trên mặt đất phản chiếu sự trống trải ảm đạm của nơi đây.

“Dì giúp việc và tài xế trong nhà nghỉ phép về nhà rồi.”

Lâm Vi Hạ đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, nhìn thấy bể bơi màu xanh ở bên cạnh, sóng nước li ti đang dao động, gần như vô tận với màu xanh của mùa hè, tầm mắt kéo dài ra bên ngoài, ngoài vườn cỏ xanh bát ngát, những ống nước tạo ra bông hoa màu trắng.

Cả người Ban Thịnh vốn được chôn vùi trong ghế sofa, nhìn thấy điều này liền đứng dậy, đầu nhọn của quả táo adam nhô ra trượt lên trượt xuống: “Tùy tiện tham quan.”

“Hồ bơi của cậu không phải không cho người khác vào sao?” Lâm Vi Hạ lên tiếng.

Ban Thịnh cúi đầu phát ra một cười rất nhẹ, đúng lúc bước đến bên cạnh cô, cúi cổ ghé vào bên tai:

“Cậu là người khác sao.”

Giọng nói trầm thấp như có khối đá va chạm chui vào bên trong lỗ tai, hơi nóng nhè nhẹ phả ra, màu sắc ở sau tai tối sầm lại từng chút một, tim của Lâm Vi Hạ đột nhiên thắt lại.

Người nọ lướt qua cô, một tay bỏ vào túi quần đẩy cửa của cửa sổ sát đất ra, một trận gió thổi vào, Lâm Vi Hạ nhấc chân bước qua, màu xanh mênh mông vô bờ.

Cô ngửi thấy mùi clo thoang thoảng.

Lâm Vi Hạ đi đến bên cạnh hồ bơi, hỏi cậu: “Rất thích bơi lội?”

“Lúc ngâm mình dưới nước rồi nín thở đến mức cực hạn, nó mang lại cho người khác cảm giác mẹ nó cả thế giới, rất sảng khoái.” Ban Thịnh lười biếng trả lời, không phân biệt được là thật hay giả.

Lâm Vi Hạ đứng ở đó, nhìn vào bể bơi trong xanh không biết nghĩ đến điều gì, dưới mắt xuất hiện sự đau nhói. Bỗng chốc, phía sau truyền đến một câu hỏi thản nhiên :

“Thử xem?”

Người còn chưa kịp phản ứng lại, phía sau đã bị cậu đẩy, cả người mất kiểm soát ngã về phía trước, bị dọa đến mức hét lên trong sợ hãi, mắt thấy sắp rơi xuống bể bơi lạnh buốt trong ngày mưa bão. 

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt ngay trên eo, thu lực lại một chút, đem cả người cô kéo về. Lâm Vi Hạ vẫn còn đang bàng quàng, lồng ngực phập phồng lên xuống, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ, Ban Thịnh cười lớn tiếng, cười sảng khoái đến mức hai vai run rẩy.

Lâm Vi Hạ nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh, trong mắt tràn đầy ý cười xấu xa, cô chỉ muốn nhìn cậu.

Ban Thịnh dần dần thu lại ý cười trên mặt, đưa người về phía trước, khoảng cách giữa hai người gần nhau trong gang tấc, cậu ngửi được mùi thơm trên tóc cô, hô hấp rối loạn, cậu nhìn cô:

“Lão tử thực sự không nên trêu chọc cậu.”

Người thua vẫn là bản thân cậu.

Lâm Vi Hạ thoát khỏi áp bức của cậu, kéo giãn khoảng cách: “Rất lạnh, vào trong làm văn thôi.”

Bước vào phòng sách của Ban Thịnh lại là một thế giới khác, chiếc ghế sofa hình chữ U, một tủ sách, bên trên chất đầy những cuốn sách liên quan đến vật lý thiên văn, trên tường treo một tấm bản đồ, còn có vài bức chữ ký của ngôi sao bóng rổ.

Dưới ghế đặt một quả bóng rổ.

Đặc biệt nhất là trên tường được treo đầy những tấm ảnh thiên văn, bầu trời xanh thẫm, những vệt sao màu trắng, những đám mây tráng lệ, mỗi bức ảnh đều có một chữ ký tùy tiện: Ban.

Lâm Vi Hạ nhìn không hiểu những thứ này, nhưng chỉ cần nhìn vào các hiện tượng trong bức ảnh, thì biết đây là những cảnh tượng hiếm có.

“Tấm ảnh mà cậu đang xem là lúc trước tôi chụp ở trên một ngọn núi Tây Bắc, ngồi đợi đến nửa đêm, sợ độ cao không nói còn bị trượt từ trên sườn núi xuống, làm gãy cẳng chân, đến bây giờ bên trong vẫn còn chiếc đinh bị đóng chặt. Lúc đó tôi một mình ở đấy, điện thoại cũng không có tín hiệu, có một loại cảm giác sắp chết ngay tại chỗ.” Ban Thịnh cười nhạo bản thân.

Lâm Vi Hạ nhận xét: “Nhà mạo hiểm.”

Ban Thịnh quay người đưa cho cô ly nước, Lâm Vi Hạ nhận lấy, là chanh muối mà cô thích uống, đầu ngón tay chạm vào thành ly, là nhiệt độ bình thường, cảm thán với sự chu đáo của cậu.

Cảnh thiên văn lãng mạn rất hiếm gặp, phải quan sát ở nơi rộng lớn tránh xa ô nhiễm của ánh sáng, những bức ảnh khác nghĩ cũng không cần phải nghĩ, là Ban Thịnh tốn rất nhiều công sức mới có thể chụp được.

“Nhưng mà rất lãng mạn phải không? Các vệ tinh bao phủ nhau, sau đó bóng tối lại chồng lên nhau, giống như nuốt chửng trái tim.” Ban Thịnh nhìn bức ảnh chầm chậm nói.

Lâm Vi Hạ thuận thế nhìn qua, hai vệ tinh Galileo một lớn một nhỏ đang chầm chậm dựa vào nhau, cuối cùng chỉ còn hai bóng người chồng lên, giống như hai người ở ngoài ranh giới ôm lấy nhau. 

“Rất đẹp.” Lâm Vi Hạ kích động nói.

Ban Thịnh ngước mắt nhìn góc mặt yên tĩnh của Lâm Vi Hạ, nhìn thấy một sợi tóc dính ở cái má trắng nõn, bàn tay buông lỏng đang đặt trên viền may quần di chuyển, giơ tay muốn vén sợi tóc ra sau tai cô.

Kết quả tay vừa đụng vào vùng tai của cô, Lâm Vi Hạ cảnh giác đề phòng, khuôn mặt luôn an tĩnh dấy lên một làn sóng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Đừng đụng vào tôi”.

Ban Thịnh sững sờ một lúc, trầm ngâm nhìn bóng lưng của Lâm Vi Hạ.

Lâm Vi Hạ ngồi xuống bắt đầu xem bài văn của Ban Thịnh, càng nhìn về phía sau lông mày dần dần co lại, chỉ cảm giác có gì không ăn khớp.

Lúc Lâm Vi Hạ chuẩn bị mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn rung lên liên hồi, cô nhìn tên người gọi đến, đứng dậy lấy điện thoại quay lưng lại nhận cuộc gọi.

“Vi Hạ, bây giờ phải làm sao đây? Em trai con đánh nhau với người khác, người ta được đưa vào bệnh viện rồi.” Trong loa truyền đến giọng nói hỗn loạn của cô nhỏ.

Sau lưng vang lên một tiếng “tách” âm thanh của tay cầm châm lửa, Lâm Vi Hạ vô thức nghiêng đầu, nhìn thoáng qua chiếc cổ trắng lạnh, đầu ngón tay của Ban Thịnh có chút đỏ tươi, khói thuốc bay ra từ đôi môi mỏng.

“Đừng lo lắng, cô nhỏ có gì từ từ nói.” Lâm Vi Hạ nhỏ giọng an ủi.

“Em trai con xảy ra tranh chấp với bạn cùng lớp, đánh người ta nhập viện rồi, nhà của đối phương có tiền có bối cảnh, cho dù cô có bồi thường xin lỗi thế nào, bọn họ cũng không chấp nhận hòa giải, đe dọa phải kiện Cao Hàng, phải làm sao đây, cô chỉ có một đứa con trai, nó vẫn còn nhỏ như vậy, nếu như hồ sơ tốt nghiệp có vết nhơ thì phải làm sao…” Cô nhỏ luôn luôn mạnh mẽ, lúc này lại nói năng lộn xộn không dứt.

Hôm nay là ngày mưa, phòng sách lại lớn, cho dù có quay lưng lại với cậu, những lời trong loa điện thoại vẫn lọt vào tai cậu từng chữ một. 

Sau khi Lâm Vi Hạ nhỏ giọng an ủi vài câu liền cúp máy, quay người về phía Ban Thịnh nói chuyện: “Xin lỗi, trong nhà xảy ra chút việc, bổ túc hôm nay phải để lần sau thôi.”

Nói xong cô đi qua phủ người xuống thu dọn sách vở và bút trên bàn, mái tóc đen dài rơi lả tả ở thắt lưng, Lâm Vi Hạ đem tất cả nhét vào trong cặp sách lúc chuẩn bị rời khỏi, Ban Thịnh gọi cô dừng lại.

“Em trai cậu học ở đâu.”

“Trung học số 13.”

“Người nhà muốn kiện em trai cậu tên gì?”

“Không biết rõ, chỉ biết người xung đột với em trai tên là Phương Hoài Dương.”

Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng: “Người bên Phương gia tôi quen biết, tôi cùng anh trai Phương Hoài Hồi của cậu ta có qua lại hai lần.”

Lông mi của Lâm Vi Hạ chuyển động, ngước mắt nhìn cậu, Ban Thịnh cong lưng ngồi trên sofa, búng tàn thuốc ở trên đầu ngón tay, nhìn cô:

“Một câu của gia có thể dàn xếp ổn thoả.”

Ban Thịnh ngậm điếu thuốc trong miệng, nhướng mi mắt nhìn Lâm Vi Hạ không nói gì nữa, thái độ của cậu ra oai ở đó, như thể việc này chỉ cần một lời nói của Lâm Vi Hạ. 

Nhưng lấy cái gì để trao đổi, bản thân cô biết rất rõ.

Người như Ban Thịnh, máu xấu ẩn sâu trong xương cốt, là nhà đàm phán trời sinh.

Tiếng mưa bên ngoài càng thêm nặng hạt,  Lâm Vi Hạ nhìn cậu vài giây, thu lại tầm mắt, rũ mắt xuống: “Tôi đi trước, mưa càng lớn không dễ đi.”

Nói xong Lâm Vi Hạ quay người lại, cố tình không để ý đến ánh mắt đang nhìn trên người cô, trực tiếp đi về phía trước, tay chống vào khung cửa, gió ở lối đi thổi qua đây.

Ban Thịnh đem điếu thuốc trong tay dụi vào gạt tàn, cười ra một tiếng giễu cợt:

“Lâm Vi Hạ, cậu thế nào cũng không chịu cầu xin lão tử một câu.”

À, ngược lại trước đây vì mặt dây chuyền hổ phách đó mà cái gì cũng đều đồng ý làm.

Bóng lưng của Lâm Vi Hạ bất động, nhưng vẫn là rời khỏi. Lúc đi mưa còn dày đặc hơn lúc trước, Lâm Vi Hạ mở dù, ra khỏi nhà Ban Thịnh.

Lúc đến bệnh viện, một tiếng “đinh” thang máy mở cửa, từ xa đã nhìn thấy Cao Hàng đứng dựa vào tường với khuôn mặt suy sụp tinh thần, trên mặt còn có những vết thương bầm tím.

Giọng nói của cô nhỏ từ xa truyền đến, giọng nói chen lẫn nỗi buồn: “Đứa trẻ bốc đồng không hiểu chuyện, tôi thay nó xin lỗi mọi người, tiền viện phí của Hoài Dương tôi trả, mọi người muốn được bồi thường bao nhiêu tôi cũng đưa, vẫn là xin mọi người rộng lượng…” 

Cô nhỏ khom lưng, một mặt khom lưng khuỵu gối, nhưng thế nào cũng không được đến gần người của phụ huynh nhà đối phương. Đối phương hết sức cố gắng duy trì nét mặt nên có của người có tiền, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, trong lòng cô nhỏ lạnh đi một nửa, ra vẻ chuẩn bị quỳ xuống, bị trợ lý ngăn lại.

“Cô Lâm, nói nhiều vô ích, quay về chuẩn bị vụ kiện đi.” Trợ lý đẩy mắt kính lên.

Sau khi đám người giải tán, cô nhỏ vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Vi Hạ không xa, rồi đưa mắt nhìn về phía Cao Hàng trên mặt đầy màu sắc, thở dài một hơi.

“Mẹ, quay về thôi.” Cao Hàng lên tiếng gọi cô nhỏ.

Sau khi trở về nhà, Lâm Vi Hạ nấu cơm, không mất nhiều thời gian, trên bàn ăn xuất hiện canh mướp, cà tím kho, rau muống xào đậu que và thịt sườn còn dư lúc trưa.

Không khí trên bàn ăn yên ắng, không ai nói chuyện. Lâm Vi Hạ múc một bát canh đưa đến trước mặt cô nhỏ, cô nhỏ vẫn không động đũa, Cao Hàng lẳng lặng ăn vài miếng rồi quay về phòng.

Ngọn đèn trên bàn dùng lâu cho nên dần dần mờ đi, ánh sáng chiếu vào lông mi của Lâm Vi Hạ, tạo nên một cái bóng râm. Lâm Vi Hạ mở miệng: “Hai hôm này con sẽ bạn học của con xem có thể giúp đỡ được không.”

Cô nhỏ tỉnh táo lại liền nói: “Đúng đúng, điều kiện gia đình của học sinh trường con hầu hết đều là những đứa trẻ giàu có và quyền lực, chắc chắn có thể giúp được.”

“Vất vả cho con vì em trai mà nhọc lòng rồi.” Cô nhỏ gắp một miếng thịt sườn bỏ vào bát của Lâm Vi Hạ.

*

Cơn bão tan đi, thời tiết trở nên quang đãng hơn nhiều, một tuần mới lại đến. Lâm Vi Hạ từ lúc tự đọc buổi sáng đã không nhìn thấy Ninh Triều, cho rằng cậu ta nghỉ học.

Kết quả khi giờ học sắp bắt đầu, Ninh Triều một tay cầm cây chổi vênh váo bước vào lớp, trong miệng còn ngậm bịch sữa đậu nành. Lâm Vi Hạ phản ứng lại, cậu ta đây là bị phạt quét lớp rồi. 

Ninh Triều vung tay ném cây chổi vào góc tường, ngồi xuống vỗ vai của bản thân một hồi: “Mẹ nó quét mệt chết ông rồi, đều tại cái đám ngốc bên trường trung học số 13.”

Nghe thấy chữ trung học số 13, lỗ tai của Lâm Vi Hạ nhúc nhích, không nhịn được hỏi: “Trung học số 13, vậy cậu quen Phương Hoài Dương của sơ trung không?”

“Sơ trung? Không quen biết. Nhưng mà có chuyện gì?” Ninh Triều hỏi.

“Em trai tớ đánh người rồi, bây giờ bọn họ không chấp nhận bồi thường nói là muốn kiện em trai tớ.” Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống, giọng điệu có chút thấp.

Ninh Triều vừa nghe thấy điệu bộ của những người có tiền liền cười một tiếng chế nhạo, cậu không biết con dao gấp trượt ra từ cổ tay áo từ lúc nào, lòng bàn tay bật con dao ra, ánh sáng bên trên phản chiếu một đôi mắt đen kịt, hiện lên vẻ tàn nhẫn:

“Hay gia thiếu gia giúp cậu đánh bại hắn.”

“Quên đi.”

Trước hết dùng phương pháp lấy bạo lực khống chế bạo lực là không thích hợp, nếu như thật sự làm như vậy, chỉ sợ cục diện này ngày càng không thể thu dọn được.

Sự việc vẫn không có tiến triển, Ban Thịnh cũng không chủ động chặn cô lại nói chuyện, dường như chắc chắn Lâm Vi Hạ sẽ chủ động tìm đến cửa. Mà áp lực của bên cô nhỏ càng ngày càng lớn, Lâm Vi Hạ dự định học xong tiết âm nhạc cuối cùng của chiều thứ năm sẽ đi hỏi Liễu Tư Gia, xem cô ấy có thể giúp đỡ được không.

Lúc trời sập tối, Lâm Vi Hạ với Liễu Tư Gia đang đợi đồ ăn ở nhà hàng mì, điện thoại trong túi đồng phục có âm thanh rung lên, cô nhìn hiển thị người gọi trên điện thoại, nắm chặt điện thoại ra ngoài nghe máy.

“Alo, cô nhỏ.” Có gió thổi đến, Lâm Vi Hạ vô thức quấn chặt cổ áo.

Âm thanh vui vẻ và nhẹ nhõm của cô nhỏ truyền ra từ loa nghe: “Việc của Cao Hàng được giải quyết rồi, chỉ một câu của đối phương, bạn học của em trai con thay đổi quyết định, chủ động đề nghị rút đơn kiện, bây giờ hồ sơ của em trai con không có vết nhơ rồi.” 

“Vậy tốt rồi.” Lâm Vi Hạ thở một hơi nhẹ nhõm.

“Lần này may mắn nhờ vào bạn học của con, lúc cậu ấy đích thân gọi điện thoại đến cô cũng giật cả mình, ở trong điện thoại cô cảm ơn hết lần này đến lần khác, kết quả cậu ấy cái gì cũng không muốn, chỉ muốn con cùng cậu ấy ăn bữa cơm.”

“Hạ Hạ con nhớ đi nhé, cậu ấy đã giúp gia đình chúng ta việc lớn.” Cô nhỏ nhiều lần nhấn mạnh.

Lâm Vi Hạ ngước mắt lên nhìn bầu trời, mây đen cuồn cuộn, ngoại trừ thứ hai có chút nắng nhẹ, mấy hôm nay đều là mưa dầm.

“Vâng.” Lâm Vi Hạ trả lời đầu dây bên kia.

Sáng sớm thứ sáu trời bắt đầu đổ mưa, cả một ngày đều ướt đẫm, dù của các học sinh được treo trên kệ giá ngoài hành lang, cửa sổ bị một lớp sương mù che khuất nhẹ.

Ban Thịnh hôm nay không đến trường học, chỗ ngồi cách một lối đi bên tay phải của Lâm Vi Hạ bị bỏ trống, Liễu Tư Gia cũng không có hứng thú đến chỗ cô.

Vừa hết tiết, nữ sinh liền đến vây quanh Liễu Tư Gia, bọn họ tụ tập lại thảo luận dòng nước hoa mới ra, và dòng sơn móng tay nào sáng lấp lánh hơn.

Buổi chiều tan học, Lâm Vi Hạ cố ý nán lại đến cuối, sau khi làm bài tập được một lúc, mọi người đều rời đi cô mới từ từ thu dọn cặp xách, ngồi xe buýt đến khu số 1 Nam Loan.

Lúc đến nhà Ban Thịnh đã là 7 giờ tối, bước xuống xe, cơn gió lớn suýt nữa thổi bay chiếc dù của Lâm Vi Hạ, mưa càng lúc càng lớn, từ trên trời đổ xuống, nước mưa chạm xuống đất bắn tung tóe ra từng bông hoa.

Bức màn màu đen xuyên thấu bầu trời, may mà trên đường có ánh sáng, mưa tạt qua nghiêng ngả, ánh đèn ấm áp phản chiếu xuống, toàn bộ bức tranh giống như cuộn phim bị phai màu.

Lâm Vi Hạ đứng trước cửa nhấn chuông, lần này không cần đợi lâu đã có người đến mở cửa. Dì giúp việc dắt cô đi vào, ra hiệu người nọ đang ở trên lầu xong liền đi khỏi.

Lâm Vi Hạ bước lên lầu hai, người đứng ở lối vào, nhưng phát hiện đèn trong phòng khách không được bật lên, một mảng tối tăm, chỉ có ánh sao từ ngoài sân chiếu qua cửa sổ sát đất.

Cô cho rằng không có ai ở đây đang định quay đầu, đột nhiên phát hiện có một bóng đen in lên bức tường ở hướng nam của cửa sổ sát đất, cậu đang dựa vào tường, tư thế chán nản ngổ ngược, chỉ thấy cái cằm hơi nâng lên và tàn thuốc đỏ rực trên đầu ngón tay.

Lâm Vi Hạ nhấn công tắc bật đèn ở trên tường, một tiếng “cách” căn phòng lập tức bừng sáng như ban ngày, Ban Thịnh dựa người vào tường, không quay đầu nhìn người đi đến, cả người lộ ra khí chất sa sút tinh thần, những đầu thuốc lá có độ dài khác nhau rải đầy dưới chân, vài điếu còn có ánh lửa vụn vặt.

Lâm Vi Hạ ôm cặp xách bước đến gần, ngồi xuống đối diện cậu, lúc này mới nhìn rõ được khuôn mặt của Ban Thịnh. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác đen, bả vai ướt hơn một nửa, một mảng tối sẫm, mặt mũi đen kịt vẫn còn dính vài giọt mưa, trên mặt lộ rõ vết thương rất sâu, có một vết thương rất dài, giống như bị làm rách.

Tâm trạng của cậu kém vô cùng.

Thành thật mà nói, Lâm Vi Hạ lần đầu tiên gặp Ban Thịnh, cảm thấy cậu có một loại kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng đồng thời trên người vẫn có chút cô đơn, là cậu đem bản thân bọc thành đế vương, không ai có thể đến gần.

Chỉ là Ban Thịnh người này quá giỏi ngụy trang và ung dung thản nhiên, hầu như không ai có thể nhìn rõ được.

Nhưng hôm nay thì khác, Lâm Vi Hạ có thể cảm nhận được Ban Thịnh đến tận xương cốt, toàn thân bị bóng tối bao lấy, bày ra tư thế cái gì cũng tùy tiện, là một màu đen dày đặc không có cách nào hít thở.

“Việc của Cao Hàng cảm ơn cậu, nếu không có sự tốt bụng và nhiệt tình giúp đỡ của cậu, em trai tôi cũng sẽ không…” Lâm Vi Hạ đọc bản nháp mà cô đã soạn kĩ.

Lúc cô đang định nói tiếp, Ban Thịnh đột nhiên cười nhạo cực kỳ lạnh lùng cũng không thèm nhìn cô, không chút lưu tình mà vạch trần:

“Lâm Vi Hạ, cậu có thể giả tạo hơn được nữa không?”

Lâm Vi Hạ sững sờ, đang muốn nói thêm điều gì đó, Ban Thịnh cuối cùng cũng ngước mắt lên, giọng điệu thờ ơ:

“Không muốn ở lại thì cút đi.”