Em Nghe Thấy Được

Chương 20: Phim ảnh



“Không có.” Lâm Vi Hạ nhỏ tiếng trả lời.

Thu dọn băng gạc, các loại thuốc xong, ngước mắt lên lại đụng phải những miếng cơ bắp rắn chắc rõ ràng, bên trên còn đọng vài giọt nước, giữa phần bụng còn có một đường cơ bụng mờ nhạt không rõ ràng.

Cổ họng Lâm Vi Hạ có chút khô khan, nhìn ra chỗ khác: “Cậu mặc quần áo vào đi.”

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn, chậm rãi nói: “Không phải vừa rồi ngắm rất vui vẻ sao? Lật mặt khá nhanh.”

“Tôi không có.” Lâm Vi Hạ nâng cao giọng một chút.

Bên cạnh truyền đến một trận âm thanh sột soạt, Ban Thịnh đi qua sau lưng cô để lấy quần áo, bờ vai vô tình cọ vào lỗ tai cô, rất nhẹ, lỗ tai càng nóng lên, hô hấp có chút không tự nhiên.

Đôi mắt Lâm Vi Hạ bất giác đảo mắt lung tung, thoáng thấy chiếc quần đen mà cậu đang mặc, sợi dây trên đầu quần lỏng lẻo, giống như che giấu một chút màu cấm.

“Cậu chưa cài thắt lưng ở chỗ đó.” Lâm Vi Hạ nhắc nhở cậu.

Ban Thịnh cúi đầu nhìn một cái, lười biếng nhìn cô cười, dường như cười đến mức lồng ngực đang rung chuyển:

“Ồ, còn nói không nhìn.”

*

Mặt khác, Liễu Tư Gia đi lang thang trên phố, cô cắn một que kem lạnh vào mùa đông, cho dù có bị đá lạnh cộm vào răng cô cũng muốn để bản thân tỉnh táo lại. Trên đường đi có những người xin số điện thoại của cô, đều bị ngón tay giữa của Liễu Tư Gia thuyết phục phải bỏ đi.

Cô không biết tại sao mình lại phải trốn học, nhưng nghĩ đến những việc khó chịu không vui cô liền trốn đi. Sau đó cô vào một tiệm net chơi game cả buổi chiều, móng tay xinh đẹp không hề có cách thức mà gõ lộn xộn trên bàn phím, cô đã chết không biết bao nhiêu lần, nhưng có một đồng đội liên tục giúp cô ngồi không cũng thắng, còn không quên chế giễu cô:

“Nói đi, trước khi chung đội với tôi, có phải đã đi thắp hương rồi không?”

Lúc ra về bầu trời đã tối sầm lại, một màu xám đen, đèn huỳnh quang sáng lên, một lúc sau trời lại đổ mưa.

Mặc dù là mưa nhỏ, nhưng Liễu Tư Gia lao vào cơn mưa mà không chút suy nghĩ, cô ngẫu nhiên đi về phía trước, bất giác rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Lúc sắp đi hết con hẻm, có vài tiếng nói tục tĩu vang lên ở cuối con hẻm, Liễu Tư Gia định thần lại liều mạng đi về phía trước, càng đến cuối hẻm bước chân càng vội vàng, mất cảnh giác đâm phải một lồng ngực rắn chắc.

“Bộp” một tiếng cô ngã xuống dưới đất, lúc nhịn không được cau mày tức giận, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải một gương mặt quen thuộc.

Ninh Triều sững sờ khi nhìn thấy cô, Liễu Tư Gia lúc này thực sự rất nhếch nhác, mái tóc thanh tú rối tung, quần áo cũng trở nên nhăn nhúm, cả người ướt đẫm, chỉ có đôi môi đỏ mọng vẫn không thay đổi.

Cậu chuyển sang cười một cách ngang ngược, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống: “Ồ, tiểu hồ ly của nhà ai bị ướt mưa vậy?”

Ninh Triều cạo trọc đầu, thái dương bên trái cạo một chữ Z vô lại, cả người mang vẻ tướng cướp, càng tỏ ra giống một tên trùm đường phố.

Liễu Tư Gia trợn đôi mắt tròn xoe, toát lên sự tức giận, cô vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất, trước khi rời đi còn kiêu ngạo vươn cái cổ dài ra, vuốt thẳng góc váy nhăn nheo.

Đi chưa được mười bước, có âm thanh truyền đến từ phía sau : “Này__ thấy cậu đáng thương, có muốn đi cùng tiểu thiếu gia không?”

Liễu Tư Gia dừng bước chân, cô không biết tại sao bản thân dừng lại. Nữa tiếng sau, Liễu Tư gia càng hoài nghi bản thân có phải bị người khác làm phép rồi không, cô vậy mà cùng một tên vô lại trong lớp đến một nơi quái quỷ như vậy. . Xin ủng hộ chúng tôi tại — 𝙏r𝖴m𝙏r𝙪 𝐲en.vn —

Cách đó không xa có một biển báo rẽ trái, bảng hiệu đã cũ khắc ba chữ “Phố cá vàng” ở bên trên, kiểu chữ hơi mờ nhạt do mưa bão ăn mòn.

Quẹo vào phố cá vàng là một thế giới hoàn toàn mới mẻ mà cô chưa từng đặt chân tới. Các cửa tiệm nằm thành hàng san sát nhau, đèn sáng lên trước mỗi cửa tiệm, người qua lại nhộn nhịp, hết sức náo nhiệt, người phụ nữ trông tiệm một bên vừa lanh lợi gói đồ cho khách, một bên vừa chu môi mắng người:

“Cái tên chết tiệt kia nên chết ngoài đường đi, đã bảo hắn đừng uống lại cứ uống, chết rồi cũng tốt bà đây còn có mùa xuân thứ hai thứ ba nữa.”

Những con thiêu thân đâm vào đèn điện bay lượn hai vòng, tiếng cười của khách hàng ẩn hiện trong ánh đèn: “Nguôi giận đi, hòa khí sanh tài.”*

*Hòa khí sanh tài: Hòa nhã làm cho bạn giàu có – thành ngữ.

Còn có ông chủ sửa điện thoại di động nhàn nhã ngồi bên bàn xem những bộ phim không nổi tiếng, phía trước có người cầm điện thoại kêu ông chủ xem hàng hóa giúp, Ninh Triều xen vào một câu: “Hàng nhập lậu.”

Đi hết con đường phố cá vàng, đều có người chào hỏi Ninh Triều, đám con đồ trên đường nhìn thấy Ninh Triều liền vô cùng cung kính gọi: “Chào Ninh thiếu gia!.”

Ninh triều qua quýt đáp lại một câu, đến khi có một tên thiếu niên thích náo nhiệt hét một câu: “Anh Ninh thiếu gia dắt vợ về nhà rồi, về nhà thôi.”

Nam sinh giẫm lên ván trượt trượt khỏi chỗ hai người, Ninh Triều cười khẩy một tiếng, nhặt hai quả bóng tennis từ quầy bán hàng bên cạnh, giơ tay lên ném, ném trúng vào lưng của thiếu niên vô cùng chuẩn xác, đối phương loạng choạng té khỏi ván trượt, vội vàng bỏ chạy, khiến những người bên cạnh phải phì cười.

Con phố dài rẽ vào một góc, đập vào mắt là những quầy hàng trộn lẫn màu xanh đỏ được che bằng những tấm bạt, mùi thơm của thịt nướng hòa quyện với cây thì là bay thoang thoảng từ vỉ nướng, thịt xiên, rau xanh được xếp chồng lên nhau trong tủ đông đứng trước cửa.

“Đại tiểu thư chưa từng đến nơi như vậy đúng không? Hạ mình rồi.” Ninh Triều phủi sạch tàn thuốc tích tụ trên đầu ngón tay, châm chọc Liễu Tư Gia.

Đôi mắt hồ ly nhìn xung quanh một vòng, Liễu Tư Gia không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy những nơi toàn dính dầu mỡ, cô không nói chuyện rõ ràng tâm trạng đang mâu thuẫn, nhưng lúc này bụng cô lại không đúng lúc phát ra tiếng ùng ục.

Ninh Triều cười một tiếng, dập điếu thuốc đi đến quầy hàng Ninh Ký, Liễu Tư Gia không tình không nguyện đi theo sau. Đang bước đi Ninh Triều dừng lại một lát, trên đường đi Liễu Tư Gia cúi đầu chú ý con đường đầy vũng bùn dưới chân suýt nữa đụng phải lưng của Ninh Triều.

Vừa định lên tiếng, nhìn thấy một đôi vợ chồng có khuôn mặt hiền lành ăn mặc giản nhìn đang mỉm cười ân cần với cô.

Liễu Tư Gia nghiêng người lễ phép chào hỏi. Mẹ Ninh rất nhiệt tình, lập tức lau bàn sạch sẽ, vội vàng bảo cô mau vào ngồi. Liễu Tư Gia ngồi xuống nắm chặt tách trà nóng trong tay.

Một lúc sau, mẹ Ninh bưng một chậu nước nóng tới, nụ cười dịu dàng, đồng thời ánh mắt có chút mất tự nhiên: “Cháu là bạn học của Ninh Triều phải không, đây, cô gái lau mặt đi.”

“Khăn mặt này là mới, cháu xem nước có nóng không?” Mẹ Ninh cẩn thận.

Nhìn thấy con trai nhà mình dắt bạn học về nhà, ăn mặc chỉnh chu, khí chất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là con cái của nhà có tiền, mẹ Ninh sợ lãnh đạm với cô.

“Nước nóng thích hợp rồi ạ, cảm ơn dì.” Liễu Tư Gia vội vàng nhận lấy khăn mặt bắt đầu rửa mặt, cô lúc này hoàn toàn không có một chút biểu hiện tính khí đại tiểu thư như ở trong trường.

Ninh Triều đứng trước tủ đông bưng khay dĩa đồ nướng ra, mắt nhìn hai người bên này, khóe miệng khẽ cong một vòng. Thịt được nướng xong một lúc, Liễu Tư Gia đang ngẩn người, “lạch cạch” một tiếng, một bàn tay hiện rõ gân xanh bưng dĩa thức ăn xuất hiện trước mặt.

“Nếm thử đi, ba tôi nướng.” Ninh Triều nâng cằm hất về phía trước.

Liễu Tư Gia nhìn qua, một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh đứng trước gian đồ nướng bận trước bận sau có lẽ là ba của Ninh Triều, lúc nãy cô chào hỏi ba Ninh cũng chỉ im lặng gật đầu.

Thu lại tầm mắt nhìn xuống khay đồ nướng trước mắt, cà tím nướng tỏi, gà giòn xương, một xiên bơ… … ngược lại nhìn thấy khá thơm, Liễu Tư Gia cầm que xiên bơ lên cắn một miếng.

Ninh Triều nhìn cô, nữ hoàng cảm thấy không thoải mái thốt ra hai chữ: 

“Tạm được.”

Miệng thì nói tạm được, nhưng Liễu Tư Gia lại bất giác cầm một xiên khác lên, vùi đầu vào ăn. Ninh Triều cúi đầu cười một tiếng không vạch trần cô, quay người đi giúp đỡ.

Ăn được một lúc, đồ nướng có chút cay, Liễu Tư Gia uống một ngụm nước, một tô bún chả cá được bưng lên, cô cầm đũa gắp một miếng lớn bỏ vào miệng, nóng hổi mang theo mùi thơm, khiến người khác có cảm giác thèm ăn.

Liễu Tư Gia cúi đầu nghiêm túc ăn bún, húp vài muỗng nước lèo, toàn thân bắt đầu ấm lên, dường như không còn mệt mỏi như trước nữa.

Liễu Tư Gia quay đầu nhìn người làm mì mở miệng nói: “Cảm ơn, bún rất ngon.”

Cũng cảm ơn tối nay.

Ninh Triều đang bận rộn liền sững người lại, chớp mắt tiếp tục làm việc. Liễu Tư Gia ngồi ở đó, phát hiện khách hàng càng lúc càng đông, vô cùng náo nhiệt.

Đôi mắt không tự giác nhìn nam sinh đang bận rộn, Ninh Triều cúi đầu đôi mắt nghiêm nghị đứng trước gian đồ nướng, cậu làm việc vô cùng chỉnh tề.

Một lúc sau bị người khác gọi đi phụ giúp, giữa đường Ninh Triều bị người khác đụng vào vai, khay đồ ăn trong tay văng ra ngoài, mắt thấy sắp đụng vào khách hàng, cậu duỗi cánh tay dài ra, vượt qua đỉnh đầu của đối phương dứt khoát đỡ lấy khay thức ăn, khách hàng liên tục xin lỗi.

Người đụng phải là người quen, cợt nhả xin lỗi, Ninh Triều cười nhạt một tiếng, giả vờ bận rộn như không có chuyện gì lại bất ngờ xoay người cho người quen một cú đấm.

Haiz, ấu trĩ. Liễu Tư Gia nói trong lòng.

Tất cả được gói gọn trong cảnh tượng, cô đang định mở miệng gọi cậu, phát hiện có âm thanh tranh chấp truyền đến, cô nhướng mắt nhìn qua. Mẹ Ninh chân đi khập khiễng, còn cố sức bưng hai thùng bia nặng, bị Ninh Triều khiển trách: 

“Mẹ, không có việc gì làm thì cùng bà già bên cạnh đi nhảy quảng trường đi, nhất quyết ở đây lo vớ lo vẩn, chỉ gây thêm phiền phức cho con…” 

Ninh Triều một tên đầu to mười mấy tuổi, cong lưng nhẹ nhàng giật lấy thùng bia mẹ Ninh đang ôm rồi bỏ đi. Một buổi tối, Ninh Triều vô cùng bận rộn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, tay chân nhanh nhẹn di chuyển từng chai bia đặt lên bàn.

“Cậu đợi một lát, tôi đưa cậu về.” Ninh Triều ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng nói cẩu thả.

“Không cần, tôi về một mình cũng được.” Liễu Tư Gia lắc đầu, nhìn khung cảnh bận rộn nhưng hài hòa trong gian hàng mở miệng nói, giọng nói ghen tị: “Tình cảm của gia đình cậu thật tốt.” 

*

Hôm nay trời đổ mưa suốt một ngày, sau khi mưa tạnh, Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ đến khu vui chơi, sau khi chơi vài ván game xong, cuối cùng hai người đi xem phim.

Hai người xem bộ phim “Án mạng trên sông Nile”, đúng lúc là bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết của Agatha Christie mà cô hâm mộ, cũng là thể loại lý luận tội phạm cô thích.

Trong rạp phim, Lâm Vi Hạ xem đến nghiêm túc, hầu như ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình. Ban Thịnh ngồi bên cạnh chưa được một lúc đã ngủ say, rõ ràng đến rạp phim là cậu đề xuất, nhưng người lại ngủ rồi,

Mặc dù cải biên quả thực có chút nhàm chán.

Khi màn hình chiếu toàn cảnh con sông Nile, Lâm Vi Hạ nghiêng đầu nhìn Ban Thịnh ở bên cạnh. Cậu mặc áo hoodie màu đen, đầu dựa vào lưng ghế màu đỏ, nhắm mắt lại, ánh sáng chiếu xuống tạo ra một bóng mờ ảo dưới lông mi rậm rạp của cậu.  

Vai của Ban Thịnh dường như sắp trượt khỏi lưng ghế, đầu của cậu không ngừng nghiêng sang một bên, nhưng đến một góc nào đó giữa không trung nó lại dừng, lại chuyển về, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Lâm Vi Hạ nhìn chằm nốt ruồi có cảm giác lạnh lùng mang theo dục vọng nằm dưới mắt cậu, trái tim cô rung động, ma xui quỷ khiến, cô dựng ngách văn ở giữa lên, duỗi tay ra, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu, dường như có thể cảm nhận được dòng máu di chuyển dưới huyết quản, nhẹ nhàng đẩy về phía mình.

Nhiệt độ và tiếng hít thở rất nhẹ truyền đến.

Đầu của Ban Thịnh dựa trên vai cô.

Bộ phim dài 127 phút kết thúc, âm thanh của khán giả ngồi ở hàng ghế đầu rời đi và âm thanh bàn luận tình tiết trong phim đánh thức nam sinh, lông mi Ban Thịnh chuyển động, mở mắt, rời khỏi vai Lâm Vi Hạ, đưa tay lên xoa cổ, giọng nói có chút khàn:

“Xin lỗi.” 

“Không sao.” Lâm Vi Hạ vẫn nhìn màn hình như cũ, không nhìn nam sinh ở bên cạnh, nhìn không chớp mắt mà trả lời.