Em Nghe Thấy Được

Chương 28: Món quà



Ở bên kia, trước sảnh của Thuần K, Liễu Tư Gia mặc chiếc đầm màu đen dựa vào tường, cô nhìn hai bóng người một trước một sau đang rời đi.

Biểu tình trên mặt phức tạp.

Cô lấy một điếu thuốc bạc hà từ trong túi ra cắn vào miệng, ngón tay ấn vào ròng rọc của bật lửa, nhưng có ấn thế nào cũng không bật được lửa, lập tức khó chịu trong nháy mắt.

Trong lúc đang muốn dùng lực ném bật lửa, một bóng người đen kịt đong đưa chầm chậm hằn xuống, Ninh Triều vươn tay đang đặt ở trong túi ra, trong miệng ngậm một điếu thuốc, bật lửa trượt khỏi lòng bàn tay cúi đầu châm thuốc, lộ ra đường quai hàm sắc nhọn.

Cơn nghiện thuốc của Liễu Tư Gia bị Ninh Triều đang châm thuốc câu dẫn, nâng cằm lên theo thói quen mở miệng: “Này, mượn bật lửa.”

Ninh Triều lấy điếu thuốc từ trên môi mỏng xuống, nhìn cô một cái, trực tiếp đặt trước mặt cô: “Không tồi.”

Liễu Tư Gia trong nháy mắt đã nhận ra chiếc bật lửa trong tay cậu là loại zorro mà mình tặng, giọng nói kiêu ngạo: “Cái này của cậu là tôi tặng.”

Ninh Triều lười để ý đến cô, tiếp tục hút thuốc của mình, Liễu Tư Gia đột nhiên cảm thấy buồn chán, quay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ, một cánh tay rắn chắc chặn người lại, dùng lòng bàn tay truyền lửa qua.

“Cách” một tiếng, ngọn lửa đỏ cam bùng lên, Liễu Tư Gia nhìn qua, ánh sáng của ngọn lửa đánh bóng một khuôn mặt kiêu ngạo và cố chấp. Nhưng cảm xúc sửng sốt chỉ kéo dài chưa đầy trong chốc lát, quả nhiên miệng chó không thể khạc ra ngà voi:

“Xem dáng vẻ nhỏ mọn của bọn con gái các cậu.”

Mắt trắng của Liễu Tư Gia trợn lên tới trời.

May mắn giây tiếp theo, nicotin hít vào phổi làm giảm bớt cảm xúc nóng nảy của Liễu Tư Gia, cô với Ninh Triều cùng nhau đứng hút thuốc, bầu không khí hiếm khi được yên tĩnh.

Ninh Triều lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống, cười hết sức thiếu đòn: “Cái cảm giác đó không dễ chịu nhỉ.”

Quả nhiên cậu cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.

“Cái gì?” Một làn khói trắng bay ra từ đôi môi đỏ của Liễu Tư Gia, Liễu Tư Gia vẫn chưa hoàn hồn khỏi suy nghĩ của mình.

“Đó có là gì, lấy kinh nghiệm trà trộn giang hồ của tiểu Ninh gia đây, miễn cưỡng dạy cậu một chiêu, là của cậu chính là của cậu, không phải của cậu cũng đừng có cưỡng ép ___” Ngón tay Ninh Triều kẹp điếu thuốc, giọng nói cà lơ phất phơ.

Liễu Tư Gia trầm mặt xuống, cắt đứt lời cậu: “Lắm lời, cậu bây giờ rất giống gà mái.”

Ninh Triều nghe thấy vậy liền mỉm cười, đang định nói điều gì, nhìn thấy lão Lưu đang đi cách đó không xa, ánh mắt liền thay đổi. 

Lão Lưu ở trong phòng bao bị học sinh náo nhiệt hát liên tiếp vài bài, lúc này vất vả lắm mới chui được ra ngoài hít thở, kết quả vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai học sinh trốn ở đây cùng nhau hút thuốc.

“Được đấy, hai người___” Lưu Hi Bình tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán.

Một lòng bàn tay rộng đặt trên cổ tay, nhiệt độ bàn tay của cậu nóng rực, cả người Liễu Tư Gia còn chưa phản ứng kịp, đã bị Ninh Triều kéo người chạy về phía trước, cô mang giày da đế vuông màu đỏ, buộc cả người chạy loạng choạng phía sau cả quãng đường.

Trong lúc ba chân bốn cẳng, hai người vứt điếu thuốc trong tay, cơn gió nóng rực dọc theo đường phố, nhịp tim tăng nhanh vì chạy, mà hai điếu thuốc theo hình cung parabol rơi vào thùng rác cách đó không xa.

Giống như có hai sao băng lướt qua trên người hai bọn họ.

Lão Lưu ở phía sau không ngừng đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn: “Còn trốn tôi, sớm muộn cũng bị tôi bắt được.*”

*Chỗ này dịch ra là một câu thành ngữ, nghĩa đại khái như mình dịch, nhưng mình đọc thấy không hay lắm nên sửa như trên.

Liễu Tư Gia mệt đến mức thở hụt hơi, bắt đầu chạy chậm lại: “ Không được rồi, tôi chạy không nỗi nữa, Ninh Triều cậu còn sợ cái này?”. Truyện Cung Đấu

“Sợ, dọn vệ sinh thể thao của học kỳ này đều bắt lão tử thầu hết rồi, lão tử không muốn đặt trước học kỳ sau!”

Ninh Triều kéo cổ tay của Liễu Tư Gia, ánh mắt quét sang hai bên trái phải, nhìn thấy tiệm bida cách đó không xa trực tiếp rẽ trái ở ngã tư, kéo người trốn vào trong.

Rèm châu được vén ra, Liễu Tư Gia được Ninh Triều dẫn đến trốn dưới bàn bida, cái bàn bida mà bọn họ trốn nằm ở trong góc, đối diện với một bàn bida khác.  

Bàn bida bên cạnh xung quanh đều chật kín người, vừa vặn chặn được hai người. Trên trán Liễu Tư Gia đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, ngồi xổm trên mặt đất không ngừng thở dốc, xuyên qua khe hở của đám đông, cô nhìn thấy đôi giày da cũ của lão Lưu ở trên mặt đất, hiển nhiên là đang tìm bọn họ.

Bầu không khí trong phòng chơi bida không được tốt lắm, mùi khói thuốc và mùi đồ ăn vặt đậu phộng quyện vào nhau, mùi rượu của một người đứng bên cạnh Liễu Tư Gia, nồng đến mức khiến cô muốn nôn ra ngoài.

Âm thanh của cây gậy chọc vào quả bida trên bàn liên tục vang lên, vô cùng lanh lảnh.

Liễu Tư Gia che miệng quấn lấy mũi, định cố gắng nhẫn nhịn đợi lão Lưu rời đi trước rồi lại tính, kết quả ông dường như nghĩ rằng hai người đang ở đây, đi tới đi lui không chịu rời khỏi.

Không gian dưới bàn bida rất chật hẹp, Ninh Triều nghiêng người nhìn Liễu Tư Gia để canh gác, nhìn chằm chằm động thái của lão Lưu, may mà lão Lưu ở trong phòng bida được một lúc quay đầu ngón chân theo một phương hướng đi ra ngoài. 

Liễu Tư Gia đang nín thở ở đây, lão Lưu vừa đi, mùi hôi thối áp đảo này cô không thể nhịn thêm được một giây, đưa cánh tay lên che miệng làm động tác đứng dậy, đúng lúc xoay người đụng phải Ninh Triều đang thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, cánh môi của Ninh Triều vô tình quẹt qua cánh tay mềm mại của Liễu Tư Gia.

Con ngươi mở to, phản chiếu một khuôn mặt đang kinh hãi.

“Bốp” một tiếng, cây gậy đánh vào quả bida rơi vào túi một cách chính xác, phát ra âm thanh rõ ràng, những người xung quanh liên tục khen ngợi.

Cảm xúc kỳ diệu và ẩm ướt, giống như có chiếc lá lông vũ rơi vào tim, trái tim của Liễu Tư Gia rung động, như thể lá cây nhận được sự xâm phạm bất giác cuộn mình lại.

Liễu Tư Gia định thần lại, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ trong phút chốc vỡ tan, lập tức hét một tiếng: “Có bệnh à! Đồ thần kinh!”

Cô vừa nói vừa nhanh tay nhanh chân bò ra khỏi từ gầm bàn bida, đại tiểu thư một mặt thẹn quá hóa giận, vừa bước ra ngoài vừa dùng lực xoa cánh tay của mình, biểu tình đầy chán ghét.

Ninh Triều cũng nghiêng người đi ra theo, hai tay cậu đút vào túi quần sững sờ một lúc, sau đó nâng cằm lên phát ra tiếng hừ lạnh từ trong xoang mũi: “Tôi còn chịu thiệt đây này, đại tiểu thư, miệng tôi phải dính đầy lông.”

Liễu Tư Gia hoàn toàn sụp đổ, mở to đôi mắt tức giận: “Tôi không có! Cậu con mẹ nó mới đầy lông, cậu cái đồ vượn rừng!”

Những người đang cười nói ở bàn bida nhìn thấy một đôi nam nữ cao trung bò từ bàn bida ở phía đối diện đi ra liền lập tức kinh ngạc, chỉ nhìn thấy nữ sinh có tướng mạo xinh đẹp giận dữ bước ra ngoài, còn nam sinh để mái tóc húi cua đút hai tay vào túi không vui vẻ đi theo sau, nhưng lúc cúi đầu khóe miệng lại nở lên một nụ cười nhạt.

Người qua đường chỉ cảm thấy, đây thật là một cặp thanh niên kỳ lạ.

*

Ban Thịnh tổ chức sinh nhật cho Lâm Vi Hạ xong, lúc đưa người về nhà đã rất muộn rồi.

Lâm Vi Hạ quay về nhà cảnh đêm đã tối sẫm, cô tắm rửa xong ngồi vào bàn học, cô nhớ ra dường như đã rất lâu rồi không viết nhật ký, tay phải dùng chiếc khăn trắng lau mái tóc đen đang chảy nước, tay trái mở ngăn kéo ra lấy một cuốn nhật ký có bìa da bò mềm.

“Bốp” một tiếng, mặt dây chuyền hổ phách hình chiếc lá rơi xuống đất, Lâm Vi Hạ cúi người nhặt lên, cùng lúc đó, điện thoại ở trên bàn phát ra tiếng rung bíp bíp nhận được tin nhắn đến.

Lâm Vi Hạ ngồi ở trên ghế, hai cánh tay vòng qua đầu gối, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rất lâu, đồng thời tay trái nắm chặt mặt dây chuyền hổ phách hình chiếc lá, nắm chặt đến mức dâng lên máu tươi, mu bàn tay đỏ bừng.

Ánh đèn trong phòng sáng mà nhợt nhạt, tầm mắt kéo dài ra xa, một ánh đèn khác ở trong quán bar mờ mịt mê man, những ánh đèn tím hồng thay nhau chiếu lên sân khấu, kèm theo phát sóng trận đấu bóng đá, tiếng va chạm của những ly rượu vặn ra từng bông hoa bia.

Thậm chí còn có thanh niên cá cược thua bị mọi người xúm lại tụt quần.

Ban Thịnh ngồi nép mình trên ghế sofa trong gian ghế, quần áo đều cùng hệ màu đen, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói trắng từ từ bốc lên, ngọn lửa đỏ rực phản chiếu xương ngón tay rõ ràng, cậu thờ ơ xem trận bóng đá được chiếu trên màn hình trong quán bar.

Thờ ơ nhưng cực kỳ mê người.

“Chị Kỷ, còn đứng đó nhìn, quỷ đều bị chị đánh cắp đi rồi.” Có một đàn em trêu chọc.

“Đi, đi làm việc.” 

Người được gọi là chị Kỷ cả người có khí chất trưởng thành, tóc uốn gợn sóng, đôi bông tai bạc, nhưng thực ra cũng chỉ mới ngoài 20, bởi vì ra xã hội sớm, sau khi dốc sức làm việc vài năm, hiện đang giúp ông chủ quản lý quán bar.

Lý Ngật Nhiên thường đến chỗ cô chơi, không nghĩ tới hôm nay cậu ta còn dẫn thêm một khuôn mặt mới đến đây. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền biết đây là em trai có tướng mạo thật giống mẫu người cô thích.

“Ây, Ban gia, đặt cược đội nào?” Có người hỏi.

Ban Thịnh ném một đống con chip màu đỏ ra, thái độ lười biếng: “Tây Ban Nha.” 

Đối phương đặt cược đội còn lại, chị Kỷ bưng một ly teliqua đi qua, đá viên đập vào thành ly phát ra âm thanh thanh thúy, chị ta bưng đến trước mặt Ban Thịnh, cười mỉm:

“Vậy tôi chọn đội ngược lại, tôi chọn đội Croatia, nếu như thua rồi thì phải chịu phạt.”

Ban Thịnh không lên tiếng, chị Kỷ chen qua ngồi bên cạnh cậu, một mùi thơm nồng nặc thoảng qua. Lý Ngật Nhiên uống có chút say, đôi mắt đỏ hoe, càng hiện thêm bệnh cấm dục, cậu ta tựa người trên sofa, một bộ dạng tay chơi công tử.

“Thiếu gia, không phải đã nói trước kỳ thi đại học sẽ không đến đây sao?” Chị Kỷ không vui vẻ nhìn cậu ta.

Lúc này Ban Thịnh lên tiếng, điệu bộ không sợ gây thêm chuyện, chậm rãi nói: “Ô Toan đâu?”

Bộ dạng của Lý Ngật Nhiên vốn dĩ không quan tâm, vừa nghe đến cái tên này sắc mặt liền biến động, giữa hai lông mày là sự xuất hiện mưa to gió lớn, nhưng trong phút chốc liền khôi phục lại dáng vẻ công tử dễ tính như ban đầu.

“A Thịnh, cậu chơi không nổi.” Lý Ngật Nhiên cúi đầu cười.

Trận đấu đang diễn ra sôi nổi, Ban Thịnh ngồi ở đó xem bóng, ly teliqua trên bàn không đụng qua, ánh mắt nhìn thấy viên đá sắp tan trong ly rượu.

Cậu cúi người lấy rượu, viên đá đụng vào thành ly phát ra tiếng giòn tan, tim của chị Kỷ cũng nhảy theo từng nhịp.

Cuối cùng cũng không nhịn được, chị Kỷ xông tới, đôi môi đỏ rượu: “A Thịnh, trao đổi số điện thoại đi, lần sau cậu đến chị giảm giá cho cậu.”

Ban Thịnh không có bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp nhìn màn hình, không cho chị ta một ánh mắt, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt không có biểu tình, chỉ để lộ chiếc cằm sắc bén bên dưới, từ từ mở miệng: “A Thịnh không phải để cô gọi.”

Chị Kỷ sững sờ lúc đang định nói thêm điều gì, chỉ nhìn thấy màn hình điện thoại cậu cầm trong tay sáng lên, hiển thị có cuộc gọi tới.

Chị ta nhìn một cái, biệt hiệu ở bên trên hiển thị “Hạ”, liếc nhìn Ban Thịnh, khuôn mặt vốn dĩ cực kỳ lạnh lùng đột nhiên thay đổi, vẻ mặt của cậu thả lỏng. Mặc dù vẫn là khuôn mặt vô cảm, nhưng sự lạnh nhạt và xa cách lúc trước hoàn toàn đã biến mất.

Khóe miệng còn câu lên một đường vòng cung nhàn nhạt. 

Ban Thịnh đứng dậy, một tay đút vào túi cầm điện thoại đi ra ngoài, còn nhân tiện vứt lại một câu: “Cô nương của tôi.”

Lý Ngật Nhiên hét lớn ở phía sau, ly rượu đập mạnh xuống bàn: “Đánh rắm, còn đang theo đuổi, còn không nhất định có thể theo đuổi được.”

Ánh đèn trong quán bar đúng lúc chiếu qua đây, nghỉ ngơi trên đôi vai cứng nhắc của Ban Thịnh, cậu cúi đầu nhìn điện thoại nghe thấy vậy giơ ngón tay giữa ra sau lưng.

Ban Thịnh đi ra ngoài, đứng ở trước cửa quán bar, phát hiện bên ngoài trời vừa đổ mưa, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt nóng nực. Cậu nhấn nhận cuộc gọi, tiện thể ngậm điếu thuốc:

“Alo.”

“Alo, là tôi.” Âm thanh của Lâm Vi Hạ rất nhẹ.

Ban Thịnh mở miệng: “Biết.”

Lâm Vi Hạ đổi tay cầm điện thoại, lấy bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp, giọng nói ấp úng: “Tôi muốn có thêm một món quà sinh nhật.”

Món quà thứ hai.

“Được, muốn cái gì?”

Âm thanh của luồng điện ở đầu dây bên kia truyền tới, sau đó là âm thanh trượt bánh răng của bật lửa, Ban Thịnh dường như đang hút điếu thuốc, giọng nói của Lâm Vi Hạ dường như đang ảnh hưởng đến hơi thở của cậu, cô mở miệng nói:

“Muốn Ban Thịnh trở thành bạn trai của tôi.” 

_____

Lời của tác giả:

Người chưa trưởng thành nhất định không được hút thuốc, giống tình tiết trong chương này, hút thuốc là việc không đúng, Ninh Triều là một ví dụ, không ngừng bị phạt bị giáo dục, các bạn độc giả xin lưu ý.