Em Nghe Thấy Được

Chương 37: Ma sát



Mấy hôm nay cô vẫn luôn nghĩ cách tìm cơ hội xin lỗi Ban Thịnh, kết quả bây giờ lại nhìn thấy cậu ở cùng với nữ sinh khác.

Tâm tình hiện tại cảm thấy rất ấm ức và áy náy.

Nhưng chuyện của hai người lúc trước vẫn chưa được giải quyết, Lâm Vi Hạ kìm nén cảm xúc nhỏ nhen của nữ sinh ở trong lòng, dự định làm lành với Ban Thịnh trước, sau đó lại hỏi cậu về chuyện đàn chị.

Cô trước mắt vẫn đủ lý trí.

Chỉ là, Lâm Vi Hạ chưa từng dỗ dành người khác.

Hơn nữa, sự việc lần này e rằng không phải chỉ một viên kẹo mận là có thể dỗ được.

Lâm Vi Hạ đẩy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi ra, hơi lạnh tràn đến, đầu óc trong chốc lát không còn mê man nữa, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô gọi một phần cart noodle, một phần cá viên và tảo biển.

Trong lúc chờ đợi thức ăn, Lâm Vi Hạ ngồi ở trước quầy nhắn tin cho Ô Toan:

Xia:【Học tỷ, chị biết Ban Thịnh thích cái gì không?】

Rất nhanh, màn hình điện thoại sáng lên tin nhắn trả lời của Ô Toan, gây ngạc nhiên:

【Em ấy thích em nhất.】

Lâm Vi Hạ dở khóc dở cười, nhớ đến cảnh tượng hôm trước, cô quả thực còn rất để tâm, cô thuận tiện đem chuyện nhìn thấy Ban Thịnh ở cùng đàn chị kia nói cho Ô Toan biết, trả lời:

【Chưa chắc nữa, vả lại lần này là em sai trước.】

Ô Toan trả lời:【Tin tưởng chị, em là điểm giới hạn và không nguyên tắc của A Thịnh.】

Nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi nhanh chóng ấn chuông, Lâm Vi Hạ cất điện thoại đi bưng thức ăn, ăn được hai miếng cô lại nhớ ra điều gì, gửi tin nhắn cho Khâu Minh Hoa.

Xia:【Khâu Minh Hoa, cậu có biết Ban Thịnh thích những gì không?】

Khâu Minh Hoa rất nhanh đã trả lời: 【Bơi lội, ồ, còn có cậu ấy thích uống canh. Bởi vì giấc ngủ của Ban gia luôn không được tốt lắm, cậu ấy thích uống các loại canh an thần, chẹp, không phải tôi nói, các loại canh lớn nhỏ ở thành phố Nam Giang này cậu ấy đều uống qua rồi, bậc thầy uống canh đó là… …】

Lông mày của Lâm Vi Hạ giật giật, nhạy bén nắm được điểm mấu chốt trong đó, hỏi:

【Tại sao giấc ngủ của cậu ấy không tốt?】

【À, tôi không biết, cho dù tôi có hỏi Ban gia cũng sẽ không nói đâu. Cậu đi hỏi thì còn có hy vọng hihi.】

Lâm Vi Hạ không trả lời Khâu Minh Hoa nữa, ăn mì xong liền quay về học tiết tự học buổi tối.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, bầu trời vừa phun ra một vệt màu trắng bạc, Lâm Vi Hạ đứng trước bếp tích hợp, mi mắt cụp thẳng xuống, không ngừng ngáp dài, nước mắt chảy thẳng từ hai bên khóe mắt.

Trong phút chốc, Lâm Vi Hạ cảm thấy bản thân phát điên rồi, bởi vì dỗ Ban Thịnh mà dậy từ sáng sớm nấu canh an thần giải nhiệt cho cậu.

Bởi vì hầm canh phải cần rất nhiều thời gian, cộng thêm Lâm Vi Hạ phải vệ sinh cá nhân, lúc cô đổ canh vào bình giữ nhiệt rồi vội vàng chạy đến trường thì đã rất muộn, vừa kịp giờ cao điểm của trường học.

Bảo vệ đi bộ trong sân vừa đuổi vừa chỉ hủy các học sinh đi xe đạp trong khuôn viên nhà trường, nói kháy: “Không được đạp xe trong trường, đi xuống, dắt xe vào trong cho ông đây!”

Lâm Vi Hạ ôm bình giữ nhiệt, lúc bò lên được tầng bốn thì thở hổn hênh, đúng lúc Ban Thịnh cũng đang đi tới từ cách đó không xa, đoán chừng cậu vừa ở trên đài thiên văn xuống, chuẩn bị vào lớp học.

Ban Thịnh hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, không tránh ánh mắt của Lâm Vi Hạ.

Khi khoảng cách của hai người chỉ còn vài mét, Lâm Vi Hạ chuẩn bị mở miệng gọi cậu, “bộp” một tiếng, một nam sinh của lớp ba đột nhiên lao lên từ phía sau.

Nam sinh kia đang vội vàng vào lớp.

Vai của Lâm Vi Hạ nhận được cơn đau, cô không đứng vững ôm bình giữ nhiệt màu xanh ngã thẳng về phía trước, cả người trực tiếp ngã trên người Ban Thịnh.

Ban Thịnh duỗi tay phải ra vững chắc đón lấy cô, mùi thuốc lá mát lạnh truyền đến, trán của Lâm Vi Hạ đụng phải xương quai xanh ở cổ áo của cậu, một cơn đau âm ỉ, nhưng cũng không thấy cậu lên tiếng.

Cùng lúc, Ban Thịnh nhanh tay nhanh mắt túm lấy nam sinh đang muốn bỏ chạy, hai má của cậu chuyển động, vẻ mặt không được tốt lắm, rõ ràng đây là dấu hiệu của việc phát hỏa.

“Xin lỗi.” Giọng nói của nam sinh ngập ngừng.

Cậu ta sợ Ban Thịnh chết đi được, chỉ hận bản thân ra cửa không xem ngày, đụng phải trên tay cậu.

Lâm Vi Hạ ngẩng đầu nhìn Ban Thịnh, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao.”

Ban Thịnh lúc này mới thả người đi, sau khi nam sinh kia rời đi, cậu cũng thả bàn tay đang nắm cánh tay của Lâm Vi Hạ, thu hồi ánh nhìn trên người cô.

Ngay trước khi sức lực hoàn toàn biến mất, một bàn tay trắng nõn nắm lấy hổ khẩu của cậu, nắm rất chặt, nhiệt độ truyền đến, trái tim của Ban Thịnh như bị thiêu đốt, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có phản ứng.

Ban Thịnh cúi cổ xuống, nhìn vào đôi mắt yên tĩnh.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Lâm Vi Hạ nhìn cậu.

Hai người đứng đối mặt với nhau, nghe thấy cô chủ động nói chuyện, vẻ mặt của Ban Thịnh liền thả lỏng. Học sinh đi qua đi lại trên hành lang, để tránh cô bị đụng, nam sinh kéo cô sang một bên.

Lâm Vi Hạ đưa bình giữ nhiệt đến trước mặt cậu, giọng nói ngập ngừng: “Tôi nấu canh cho cậu.”

Mí mắt mỏng của Ban Thịnh nhúc nhích, bàn tay giơ ra từ trong túi quần nhận lấy bình giữ nhiệt, cậu mở nắp bình, mùi hương thơm phức, là canh an thần được nấu bằng hoa loa kèn và táo chua.

Hơi nóng tràn lên mặt, là vừa mới nấu sáng nay.

Ai mà không biết thuận theo sở thích người khác, nhưng đây là Lâm Vi Hạ đang dỗ người.

Ban Thịnh vặn chặt nắp lại, cầm bình trong tay nhưng không trả về, cậu phát ra một tiếng cười nhẹ, mở miệng hỏi cô:

“Tìm ai giúp đỡ vậy?”

Nhìn thấy thái độ và giọng điệu thản nhiên của Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ biết có lẽ cậu đã nguôi giận hơn một nửa rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến cậu đã không để ý cô nhiều ngày như vậy, giọng nói có chút ấm ức:

“Tôi đã tìm rất nhiều người đó.”

Chỉ cần nghe thấy cô cố ý nói những lời nhẹ nhàng, Ban Thịnh làm sao không biết được suy tính ở trong lòng cô, dựa vào việc cô ở chỗ cậu là vô điều kiện, cố tình giả vờ đáng thương để cậu mềm lòng.

Bình thường làm sao có được đãi ngộ này.

“Cậu đã ba ngày không nói chuyện với tôi rồi.” Lâm Vi Hạ mở miệng.

Ban Thịnh nhìn cô không nói chuyện, Lâm Vi Hạ bị ánh mắt của cậu nhìn có chút chột dạ, có vẻ như lúc bắt đầu Ban Thịnh chỉ không để ý cô một tiết học, là cô vẫn cố chấp, đánh cược tính cách của mình dứt khoát phớt lờ cậu, cuối cùng cả hai người đều không nói chuyện.

Chiến tranh lạnh là cuộc chiến kéo dài giữa hai người có thế lực tương đương.

“Vấn đề của tôi đương đối lớn.” Lâm Vi Hạ chấp hai tay cười trừ.

Ban Thịnh nhớ ra điều gì, hỏi cô:

“Khâu Minh Hoa sáng nay nói hôm qua cậu đến nhà bóng rổ tìm tôi?”

“Ừm.”

Nhìn biểu hiện của Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ liền biết Lý Ngật Nhiên nói Ban Thịnh không muốn gặp cô là nói dối, nhưng cô cũng có thể hiểu được, Lý Ngật Nhiên là đứng về lập trường bạn bè của mình thay Ban Thịnh tức giận.

“Đến nhà bóng rổ là định tìm cậu để xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi nói chuyện mà không suy nghĩ,” Lâm Vi Hạ siết chặt vạt áo của cậu, chủ động tiến gần lại một tấc, mở to đôi mắt màu hổ phách, “Nếu như cậu vẫn còn chưa nguôi giận, lại bảo tôi làm gì tôi cũng——”

Lâm Vi Hạ còn chưa kịp nói xong, một bóng đen có tính áp chế đã đè xuống, Ban Thịnh đứng ở trên hành lang, ở trước mặt nhiều người đang đi lại, cúi cổ xuống, cúi người nhéo mặt cô.

Lâm Vi Hạ đau đớn cau mày, đôi mắt hiện lên ánh nước, Ban Thịnh vẫn không buông tay ra, ngược lại còn tăng sức mạnh trong tay.

Một chút cũng không biết thương người.

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang thở dài và bất lực, giọng nói trầm thấp rung ở bên tai, bật cười một tiếng:

“Phục rồi, lão tử nỡ để cậu dỗ sao?”

Không nỡ.

Nhìn thấy cô hạ mặt mũi tiếp tục dỗ mình, cậu không nỡ.

*

Kể từ lúc bức ảnh Ban Thịnh lau nước mắt cho nữ sinh trên đường được tung ra trên trang web Y C H, số lượng truy cập trang web không ngừng tăng lên, mỗi ngày có rất nhiều người đăng nhập vào, chờ xem có tin tức bóc phốt nào mới không.

Một thời gian dài, ngoài trang tieba nội bộ trong trường, Y C H trở thành trang web để lại lời bình luận có lưu lượng truy cập nhiều nhất ở Thâm Cao, bởi vì nó có tính năng ẩn danh, người kiểm duyệt cũng không can thiệp vào, có thể tùy ý tự do phát ngôn.

Dần dần, có rất nhiều người chia sẻ cuộc sống hằng ngày ở trên đó, hoặc kể về những phiền não không đáng có mà bọn họ gặp phải ở tuổi 17.

Bầu không khí cuối cùng cũng hài hòa.

Bây giờ nó giống như căn cứ bí mật mà bất cứ ai cũng có thể bộc lộ hết tâm sự.

Đám học sinh A kia phát hiện, không biết nguyên nhân khiến Ban Thịnh say đắm cô ở mọi nơi, là bởi vì Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh ở cạnh nhau lâu rồi, hay đây là mới Lâm Vi Hạ chân thật.

Hào quang của cô càng ngày càng mạnh, đám nữ sinh kia cũng không dám đối đầu công khai với cô nữa. Bầu không khí trong lớp 11-1 tiếp tục duy trì sự hòa bình, ít nhất bề mặt nổi là như vậy.

Cuối tuần, Ban Thịnh bảo Lâm Vi Hạ đến nhà cậu.

Lâm Vi Hạ bận việc ở tiệm trái cây xong, cầm một cuốn sách trực tiếp ngồi xe buýt đến nhà Ban Thịnh. Lúc cô đến số một khu Nam Loan, là dì Cầm mở cửa cho cô.

Hai người đi qua hàng cọ xanh mướt trước sân, dì Cầm dẫn Lâm Vi Hạ vào phòng khách, đưa cho cô tách trà lipton, mỉm cười mở miệng: “Tiểu Lâm, dì đi làm việc trước, thiếu gia có lẽ ở trên lầu, cháu trực tiếp đi lên tìm cậu ấy là được.”

“Vâng ạ, cảm ơn dì Cầm.” Lâm Vi Hạ mỉm cười đáp lại.

Lâm Vi Hạ uống xong hai ngụm trà liền lên lầu tìm Ban Thịnh, đẩy cửa phòng của cậu ra, bên trong trống không. Cô tìm hết một vòng trên lầu và dưới lầu, cũng không thấy bóng dáng của Ban Thịnh đâu.

Lâm Vi Hạ đứng ở dưới lầu, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cậu vừa đẩy cửa sổ sát đất ra, cô đứng trước hồ bơi, trước mắt là một mảng sông băng vô tận, mùi clo bay thoang thoảng.

Hồ bơi màu xanh biển và màu xanh lá của táo xanh ở trong sân cách đó không xa tạo thành hai bảng màu rực rỡ.

Lâm Vi Hạ đứng trên thành hồ bơi, nhấn vào ảnh đại diện màu đen, soạn tin nhắn trong khung trò chuyện gửi đi:

【Cậu đi đâu rồi? Tôi không nhìn thấy cậu.】

Tin nhắn vừa gửi đi, như đá chìm xuống biển, một lúc sau cũng không có phản hồi, Lâm Vi Hạ đang chuẩn bị rời khỏi hồ bơi, đột nhiên một tia nước bắn vào chân, một trận mát lạnh.

“Hạ Hạ.”

Lâm Vi Hạ vô thức quay người lại, bên hồ bơi có một bóng người nhảy lên khỏi mặt nước, cuộn tròn với những tia nước cay xòe trắng xóa, Ban Thịnh lười biếng chống khuỷu tay trên thành hồ bơi, mái tóc của cậu ướt sũng, lông mày cao, trên mặt, lồng ngực lộ ra một nửa cơ ngực rắn chắc, những giọt nước không ngừng lăn xuống

Cả người tràn đầy khí chất lưu manh.

Ban Thịnh nghiêng đầu rũ nước khỏi tóc, những giọt nước lớn nhỏ bắn vào trong mắt, trước ngực, chỗ cánh tay của Lâm Vi Hạ, nhanh chóng nhỏ xuống da thịt, vô cùng mát mẻ và dễ chịu, dường như xua tan được cái nóng do mùa hè này mang lại.

Vẻ mặt của cậu thoải mái tự tại, mái tóc đen ẩm ướt khiến đôi mắt đen láy càng thêm phát sáng, giống như một con chó khổng lồ.

“Xuống đây.” Ban Thịnh lên tiếng gọi cô.

Hôm nay Lâm Vi Hạ mặc chiếc váy kẻ sọc trắng đen có tay, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, yên lặng lại rung động lòng người. Ban Thịnh ở dưới nước, lướt nhìn đôi chân của cô, ánh mắt liền tối sầm lại. 

Lâm Vi Hạ lắc đầu, vô thức lùi về sau hai bước: “Tôi không biết bơi.”

Nhưng Ban Thịnh không để cô đi, chỉ bắt cô ở đây với cậu. Hồ bơi trong nhà cậu rất rộng rãi và thoải mái, Lâm Vi Hạ dứt khoát ngồi trên ghế hồ bơi đọc sách, ở trên bàn tròn bên cạnh là hai ly thức uống lạnh, một ly là đống uyên tẩu, ly còn lại là đống trà tẩu.

Ban Thịnh còn bắt Lâm Vi Hạ tháo máy trợ thính ra, đề phòng cậu không cẩn thận làm hư máy trợ thính của cô trong hồ bơi.

Lâm Vi Hạ đọc sách đến mệt, cô sẽ nghỉ ngơi thư giãn đôi mắt, cô nhìn Ban Thịnh lặn xuống nước, bơi về phía trước, cánh tay và đường nét sau lưng của cậu không những mịn màng mà còn tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

Khiến người khác phải nghĩ đến những đường sườn núi tuyệt đẹp trên thân động vật.

Bơi chưa được một lúc, Ban Thịnh ngâm mình dưới nước, không chịu bỏ cuộc muốn lừa người xuống nước:

“Xuống đây, tôi dạy cậu.”

“Bơi xong cậu muốn làm gì gia đều chiều cậu.”

Ngón tay của Lâm Vi Hạ đang ấn giữ trang 298 của cuốn tiểu thuyết, không cử động, cô đang đọc cuốn tiểu thuyết suy luận trinh thám, tên bác sĩ biến thái sau khi giết chết vợ của mình, chia từng miếng thịt nhét vào trong túi bảo quản, cuối cùng che giấu trong phòng thí nghiệm của hắn ta.

Cô đang đọc say mê, hoàn toàn không nghe những lời lừa gạt của Ban Thịnh.

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, nhớ ra điều gì: “Nữ sinh kia, tôi phải giải thích với cậu một chút.”

Nếu không phải do Ô Toan nhắc nhở, Ban Thịnh cũng không biết ngày tan học hôm đó cô đã nhìn thấy cậu.

Lông mi dài của Lâm Vi Hạ chuyển động, cô đóng sách lại, đợi Ban Thịnh nói tiếp, cậu dẫn dắt từng bước: “Xuống đây nói cho cậu biết.”

“Vậy tôi không muốn nghe nữa.” Lâm Vi Hạ mở miệng.

Ban Thịnh giơ ngón tay giữa về phía cô, rõ ràng là không tin vào cái cớ này, nhưng cũng từ bỏ thuyết phục cô, lao đầu xuống dưới nước, bắt đầu một vòng bơi mới của mình.

Lâm Vi Hạ đem lực chú ý đặt vào trong cuốn tiểu thuyết, cô đọc một hồi lâu, đột nhiên, Ban Thịnh trồi lên khỏi mặt nước dựa vào thành hồ bơi, những tia nước trắng bắn tung tóe lên bờ, cẳng chân của Lâm Vi Hạ cảm thấy bị ướt một lúc.

“Chân của tôi hình như bị chuột rút rồi.” Ban Thịnh mở miệng, giọng nói có chút khàn.

Lâm Vi Hạ lập tức đóng sách lại, bước nhanh đến thành hồ bơi, lúc ngồi xổm xuống, chiếc váy phía sau dính đầy nước trên mặt đất, cô cũng không để ý.

Ban Thịnh ngâm mình trong nước, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị có chút tái nhợt, đôi lông mày anh tuấn cau lại, không cử động.

Nhìn thấy hành động cau mày của cậu, trong mắt Lâm Vi Hạ hiện lên vẻ lo lắng, cô nghiêng người vươn tay ra, giọng nói dịu dàng: “Cậu không sao chứ? Nếu không lên đây trước đi.”

Cánh tay trắng như hoa sen vươn ra, nam sinh chậm rãi thu tay về, lòng bàn tay rộng lớn đặt lên lòng bàn tay trắng mịn. Lâm Vi Hạ dùng sức kéo cậu lên, nhưng không ngờ Ban Thịnh lấy lại sức, dùng lực kéo xuống.

“Tũm” một tiếng, Lâm Vi Hạ rơi xuống hồ bơi, cô giống như một con vịt non không ngừng chìm xuống dưới đáy, nhanh chóng vẫy tay để cơ thể liên tục nổi lên.

Ban Thịnh lúc đầu cúi đầu cười cô, nhưng sau đó lại cười to lên, vui vẻ đến mức khiến lồng ngực đều rung động.

Trong miệng Lâm Vi Hạ bị dội một ngụm nước, không ngừng chìm xuống, cô cố gắng học nín thở theo những nhân vật trong phim khi rơi xuống, nhưng vào lúc này, dường như sự áp lực và ám ảnh trong đầu bấy lâu nay toàn bộ đều tan biến.

Cô lại nhận được một sự thư giãn chưa từng có.

Nhưng cơ thể liên tục chìm xuống, khiến Lâm Vi Hạ bắt đầu hoảng sợ, ý thức trở nên lo lắng, ngay khi cô đang luống cuống, Ban Thịnh bơi xuống, đến bên cạnh cô, một tay ôm lấy bờ vai của Lâm Vi Hạ, tay kia bơi ngược trên dòng nước.

Thật ra hồ bơi mà cô đang ở nước không sâu, là loại người trưởng thành có thể đứng lên được, là ý thức của Lâm Vi Hạ quá sợ hãi, không nhận ra được điểm này.

Hơn nữa có cậu ở đây, càng không để cô xảy ra chuyện. Ban Thịnh chỉ là muốn trêu chọc Lâm Vi Hạ, nhìn tiểu cô nương ngày thường quá nghiêm túc và đứng đắn cho nên muốn cô thư giãn một chút.

Lâm Vi Hạ làm sao biết được suy nghĩ của cậu, sau khi trải qua cơn chết đuối và nổi lên lại trên mặt nước, cô mở to miệng hít thở không khí trong lành, sống sót sau tai nạn.

Cô chỉ biết nam sinh ở trước mắt thật xấu xa.

“Đều tại cậu.”

“Tôi đã nói tôi không biết bơi rồi.”

Lâm Vi Hạ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi và ấm ức. vươn tay ra đánh vào vai của Ban Thịnh, cô dường như thật sự bị dọa sợ rồi, không ngừng đánh cậu.

Ban Thịnh để cho cô đánh, đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ.

Mỗi lần đánh cậu, hai người liền dựa gần hơn một tấc, ánh mắt ở trên người quá mức nóng bỏng, nóng đến mức khiến Lâm Vi Hạ hoàn hồn lại, bất giác nhận ra bầu không khí có gì không đúng.

Ban Thịnh một tay kéo bờ mông của cô, hai người dựa vào nhau rất gần, tiếng hít thở yên lặng quấn lấy nhau. Nước trong hồ bơi mát lạnh, nhưng Lâm Vi Hạ lại cảm thấy sau lưng mình đổ ra một lớp mồ hôi, khiến cả người nóng bừng.

Một khuôn mặt lưu manh gần trong gang tấc, nốt ruồi nằm trên má mang theo cảm giác dục vọng.

Ngón tay đang co quắp của Lâm Vi Hạ chuyển động, cô như bị mê hoặc vươn tay ra xoa nhẹ nốt ruồi, ngay lúc vừa chạm vào, trái tim nổi lên một trận tê dại, muốn thu tay về, lại bị Ban Thịnh nắm lấy cổ tay.

Đôi mắt của Ban Thịnh quấn lấy cô, Lâm Vi Hạ nhìn lại, mỗi lần nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm giác như nhảy vào trong hố lửa, không biết sẽ phát sinh ra việc gì.

Cô cố gắng ép buộc bản thân bình tĩnh trở lại, trước mắt sợ bị rơi xuống nước, một tay vẫn đặt trên vai cậu, vào lúc này, bởi vì căng thẳng mà móng tay cấu xé trên người cậu, bờ vai rộng rãi liền xuất hiện một mảng đỏ ửng.

Nhìn thấy mà phát hoảng.

Ánh mắt của Ban Thịnh từ đầu đến cuối vẫn đè ép cô, Lâm Vi Hạ vô thức buông tay ra.

Cô tình nguyện rơi xuống nước.

Chính khoảnh khắc cô buông tay ra, Ban Thịnh bỗng nhiên dựa lại gần, cổ tay đột nhiên bị áp vào thành hồ bơi lạnh lẽo, hơi thở hung hăng ập đến, mùi ẩm ướt bất thình lình tiếp cận, nhưng ở trong khoảng cách gần lại có một lớp không khí ma sát mỏng.

Giống như một con bướm chậm chạp muốn đậu xuống dưới tháp mùa xuân.  

___________

*Đống uyên tẩu: Là loại thức uống chỉ bỏ sữa bò và cafe

*Đống trà tẩu: Là loại trà sữa không bỏ đường và sữa đặc

Đều là loại thức uống của HongKong.