Em Nghe Thấy Được

Chương 8: Bức thư



Ban Thịnh sau khi cố định áo cho cô xong, người trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Vi Hạ đợi một lúc, cô đi về hướng sân thượng, ở chỗ nhóm nam sinh đang trêu đùa và tự mãn, cong người đỡ nữ sinh ngã trên mặt đất đứng dậy.

Lâm Vi Hạ lúc đỡ nữ sinh đi xuống dưới lầu, chùm đèn ở phòng khách trong biệt thư sáng như ban ngày, nhóm học sinh A nhắm mắt làm ngơ, thái độ hết sức thản nhiên, vẫn là cười cười nói nói chơi game cùng nhau.

“Cậu tên gì?” Lâm Vi Hạ nhẹ giọng hỏi.

Đầu của nữ sinh càng cuối thấp, tóc mái rủ xuống, lắc đầu. Không có gì để nói, cho dù có nói ra cũng không có ai nhớ.

Lâm Vi Hạ cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nghe thấy tiếng xì mũi rất nhỏ. Lâm Vi Hạ dìu cô đến cửa lớn, đang băn khoăn không biết làm sao đưa cô xuống núi.

Lý Sanh Nhiên vội vàng chạy lại, hít thở hổn hển nói: “Tớ bảo tài xế đưa các cậu về nhà.”

Nữ sinh mái dày suy cho cùng là bạn cùng bàn với Lý Sanh Nhiên, bữa tiệc này cũng là do cô ấy kêu người qua giúp đỡ, cô ấy phải chịu trách nhiệm.

Lâm Vi Hạ đỡ nữ sinh lên trên xe, tài xế đưa hai cô xuống dưới núi, gió biển ban đêm thổi lạnh buốt, nữ sinh mái dày ngồi co ro ở ghế sau không tự giác mà hắt hơi, Lâm Vi Hạ bình tĩnh nhấn nút bấm, cửa xe được kéo lên cao.

Cô lúc nãy ở bữa tiệc không nhìn thấy Liễu Tư Gia, liền gửi tin nhắn nói bản thân về trước.

Lúc xe vào đến thành phố, Lâm Vi Hạ nói tài xế ngừng lại, cô xuống giữa đường đi mua hai chai nước, quay lại trong xe, lấy một chai nước từ trong bao nilon trắng ra đưa cho nữ sinh.

Nữ sinh mái dày lắc đầu từ chối.

Tài xế đưa nữ sinh mái dày về trước, bởi vì khoảng cách giữa các nhà lầu quá hẹp, tài xế liền đỗ xe ở bên kia đường. Khu vực này rất tồi tàn, dưới lầu còn có những người đàn ông trung niên cởi trần đánh bài sau giờ tan làm, trên bàn còn thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười ồ.

Cửa hàng sửa điện thoại nằm ở phía xa, bảng đèn màu trắng treo cao, tỏa ra một chút ánh sáng, kéo dài ra hai bóng dáng của nữ sinh. Lâm Vi Hạ hỏi cô: “Cậu muốn tớ dẫn cậu vào trong không?” 

Nữ sinh lắc đầu, quay người bước vào trong, Lâm Vi Hạ gọi cô lại, lấy túi thuốc ở trong túi nilon màu trắng đưa cho cô, lông mi rất dài rủ xuống phía dưới: “Khuỷu tay và đầu gối của cậu có thể bị trầy xước, quay về bôi một chút.”

“Cảm ơn.”

Tháng 10 ở Nam Giang còn chưa chính thức vào mùa thu, chỉ là buổi sáng và ban đêm mát mẻ hơn một chút, còn ban ngày vẫn là nắng vỡ đầu. Cao Hàng chỉ hận không thể đem cái đầu của cậu nhấn chìm vào thùng nước, trên tivi đúng lúc đang chiếu một bộ phim cũ của Hồng Kông “Toàn thành nhiệt luyến”.

Lâm Vi Hạ ăn đồ nóng yết hầu sẽ bắt đầu bốc lửa, cô nhỏ nấu trà thảo mộc ép cô mỗi ngày mang theo đến trường. Mỗi lần Lâm Vi Hạ nhăn mặt uống trà thảo mộc, Liễu Tư Gia liền đi qua chê cười cô.

Trà thảo mộc của Nam Giang quả thực có tiếng, bởi vì đắng đến mức đầu lưỡi phải run lên.

Nhưng thật ra Liễu Tư Gia qua chỗ cô là vì muốn nhìn thấy Ban Thịnh.

Chỉ cần bóng dáng với cái cổ thẳng tắp của người đó ở đây, giọng điệu của Liễu Tư Gia sẽ càng nũng nịu thêm ba phần, để bản thân không giống như nữ hoàng ngồi ở vị trí trên cao xa cách với mọi người như những lời đồn đại bên ngoài.

Lâm Vi Hạ không bao giờ vạch trần cô ấy, lựa chọn đem trà thảo mộc uống hết một cách lặng lẽ.

Tiệc sân vườn của Thâm Lam Nhất Trung cũng sẽ tổ chức vào tháng 10. Lâm Vi Hạ chỉ là đi ngang qua địa điểm tổ chức bữa tiệc ngoài sân khi cô đến tòa nhà đối diện để nộp bài kiểm tra, những học trưởng liền nhét tờ rơi tuyển dụng của câu lạc bộ cho cô.

Lâm Vi Hạ thuận tay đặt trên bàn học, chưa từng mở xem tờ rơi. Sau khi làm bài tập trong giờ giải lao xong, Liễu Tư Gia đi qua, ngồi ở trên bàn cô.

Liễu Tư Gia nghiêng đầu cầm lấy tờ rơi trên bàn, hỏi: “Vi Hạ, quyết định xong sẽ tham gia câu lạc bộ nào chưa?”

Trong tay cô ấy cầm tờ rơi tuyển dụng của câu lạc bộ bóng rổ, mà tờ rơi đặt trên bàn Lâm Vi Hạ mở ra thành hình tròn, trong đó có 1 trang bị Liễu Tư Gia ấn vào phần đuôi, lộ ra dòng chữ “Câu lạc bộ đàn Cello tuyển dụng”.

Lâm Vi Hạ chuyển động lông mi.

Liễu Tư Gia cầm tờ rơi giơ lên, đọc yêu cầu tham gia tuyển dụng được viết ở bên trên, theo những gì cô biết, Ninh Triều cũng sẽ gia tham câu lạc bộ này, người như cậu, chơi bóng rổ chắc chắn là vì muốn thể hiện nhan sắc trước mặt các nữ sinh.

“Vi Hạ, đăng ký câu lạc bộ bóng rổ với tớ, được không?” Liễu Tư Gia lôi kéo.

Đôi mắt của Lâm Vi Hạ không rời khỏi tờ rơi tuyển dụng của câu lạc bộ đàn Cello, nhấp môi: “Tớ__”

“Quyết định vậy đi, trừ xem tiểu thuyết trinh thám ra, tớ thấy cậu cũng không có sở thích gì,” Liễu Tư Gia cuối người xuống, đôi mắt xinh đẹp đó mang theo ý cầu khẩn, “Cậu lúc trước đã đồng ý sẽ giúp tớ theo đuổi Ban Thịnh, cậu ấy ở trong câu lạc bộ bóng rổ.”

Liễu Tư Gia là một dấu chấm than màu đỏ, nhiệt huyết và ngay thẳng, cô ấy không bao giờ che giấu mục đích của bản thân, cũng biết rõ lòng người, biết rằng người kiêu ngạo như bản thân mình vừa làm nũng thì ai cũng bó tay.

Lâm Vi Hạ là màu trắng, giống một giống chấm câu, yên tĩnh ít nói, không biết từ chối bạn bè, thường thường có lý do gì đó để từ chối cô luôn nghẹn ở đầu lưỡi, loại im lặng này cùng lúc mang theo sự mềm lòng.

“Được.” Lâm Vi Hạ nhìn vào ánh mắt của Liễu Tư Gia liền bị đánh bại.

Trước khi vào tiết, Lâm Vi Hạ đem toàn bộ tờ rơi ném vào thùng rác, tờ tuyển dụng của cậu lạc bộ đàn cello cô do dự một chút, cuối cùng cất vào hộc bàn.

Có một hôm, lúc cô lấy sách vở ra, tờ rơi rớt xuống trên mặt đất, Ninh Triều nhướng lông mày, hỏi: “Thích đàn cello?”

“Chưa đến mức.”

Trước thích sẽ có một chủ ngữ “tôi”, nhưng tôi có thể thay đổi mọi thứ không?

Kể từ bữa tiệc hôm đó, mỗi ngày Liễu Tư Gia kiên trì dậy sớm nữa tiếng đem sữa bò đặt trên bàn học Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ không hiểu được hỏi cô tại sao không đợi đến tiết tự đọc buổi sáng trực tiếp đưa cho cậu ấy.

“Cậu quả nhiên không có người trong lòng, thật tốt, không cần giống như tớ suốt ngày lo được lo mất.” Liễu Tư Gia giọng điệu ngưỡng mộ, thản nhiên nói: “Là sợ bị từ chối.”

Không trực tiếp đưa cho cậu ấy, là sợ bị từ chối.

Càng huống hồ, cô quá kiêu ngạo.

“Tặng đến một mức độ nhất định, tớ sẽ tỏ tình, đến khi đó lại nói cho cậu ấy biết toàn bộ sữa bò đều là do tớ tặng.” Liễu Tư Gia nói.

Liễu Tư Gia đứng trên hành lang, lấy ra bình chống nắng xịt lên mặt và cổ một vòng, nhìn làn da của Lâm Vi Hạ giống như sữa bò làm thế nào cũng không bị phơi đen, kéo cô đi vào, giọng nói hâm mộ:

“Cậu làm sao trắng như vậy, ghen tị chết tớ rồi, tớ chống nắng phải bôi đầy đủ ba lớp.”

Lâm Vi Hạ nhìn xuống cánh tay của bản thân, không để bụng: “Hình như cũng tạm thôi.”

Lâm Vi Hạ vào lớp bằng cửa sau, đúng lúc đụng phải Ban Thịnh cũng đi vào, cậu đi nhanh hơn cô, vải của chiếc áo phông nhẹ nhàng cọ vào vai cô, mùi thuốc lá mát lạnh bay vào chóp mũi.

Cậu vào nhà vệ sinh hút thuốc rồi.

Ban Thịnh đi đến hàng ghế ở phía cuối, giơ tay nhấc chiếc ghế trước mặt ra, lười biếng ngồi xuống. Cuối đầu xuống phía trước, nắm lấy cổ áo của cậu ngửi xem, đúng lúc nhô ra hai xương quai xanh.

Khâu Minh Hoa hạ thấp giọng hỏi: “Ban gia, anh vào toilet hút thuốc tại sao không kêu em? Không bị chủ nhiệm Triệu bắt chứ?”

Ban Thịnh chỉnh sửa lại quần áo của bản thân, nhướng mi mắt lên liếc cậu ta, mở miệng: “Nói chuyện cách xa một chút.” 

Cậu vừa rửa tay xong, rút ra một tờ khăn giấy để lau tay, lau xong vo thành một cục ném vào thùng rác, cậu cầm hộp sữa bò được đặt trên bàn, xé lớp màu trắng của ống hút ra.

Khâu Minh Hoa cực kỳ hâm mộ: “Lớn lên đẹp trai thật tốt, em cũng muốn uống.”

“Học hành tiến bộ, tôi cho cậu.” Ban Thịnh không để ý mở miệng, trên bàn vẫn còn một hộp.

“Hay là bỏ đi, em sợ em gái tặng sữa giết chết em.” 

Lâm Vi Hạ đang phân chia bài kiểm tra, nghe được cuộc đối thoại này vô cùng rõ ràng. Từ sau bữa tiệc hôm đó, cả một tuần, hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào.

Thứ hai, Liễu Tư Gia cùng Lâm Vi Hạ chính thức gia nhập câu lạc bộ bóng rổ. Sau khi tham gia câu lạc bộ, một tuần phải đến báo cáo hai lần, đều là thời gian buổi chiều sau khi tan học, ưu điểm lớn nhất khi tham gia câu lạc bộ là có thể không cần phải tham gia tiết đầu tiên của buổi tự học buổi tối.

Mỗi lần đến câu lạc bộ báo cáo, Lâm Vi Hạ với Liễu Tư Gia sẽ xuất hiện cùng nhau, dẫn bóng, luyện tập ném bóng, sau đó nắm tay nhau đi ăn tối trong căn tin.

Chỉ có điều bữa tối của Liễu Tư Gia thường là một phần bánh mì lúa mạch, mặc dù cô đã rất gầy rồi.

Mục đích Liễu Tư Gia tham gia câu lạc bộ bóng rổ là vì muốn theo đuổi Ban Thịnh, nhưng một tuần trôi qua, đến bóng dáng của Ban Thịnh cũng không thấy.

Buổi chiều thứ tư sau khi buổi huấn luyện kết thúc, Ninh Triều vẫn ở đó không ngừng nhảy lên ném bóng vào rổ, mồ hôi chảy dài hai bên tóc mai, khiến nữ sinh đi ngang qua cũng phải thường xuyên quay lại nhìn.

Liễu Tư Gia đối với hành vi mượn bóng để thể hiện bản thân của cậu lặng lẽ khinh thường, ôm lấy cánh tay hỏi: “Này, cậu biết tại sao Ban Thịnh không đến câu lạc bộ bóng rổ không?”

“Sau khi nghe tin cậu tham gia, thì không muốn đến thôi.” Ninh Triều bắt lấy quả bóng, nhảy lên ném vào, quả bóng vững chắc rơi vào rổ, phát ra một tiếng ầm đập xuống sàn nhà.

“Cái tên đần độn chết tiệt.” Liễu Tư Gia tức đến mức dùng tiếng địa phương mắng cậu.

“Ninh Triều đừng chọc cậu ấy nữa.” Nam sinh bên cạnh vỗ vào vai cậu ta, nghiêng đầu hướng về cô giải thích, “Ban Thịnh không bao giờ đến câu lạc bộ, một học kỳ chỉ đến vài lần, cũng không tham gia hoạt động tập thể.”

Lúc Liễu Tư Gia lúc đem chuyện này kể cho Lâm Vi Hạ, là cô đang làm bài tập. Liễu Tư Gia chống cằm giọng điệu oán giận: “Vốn nghĩ rằng có thể tiếp cận cậu ấy, kết quả đến bóng người cũng không nhìn thấy.”

“Tớ quyết định hẹn cậu ấy thứ sáu tuần này trực tiếp hỏi chuyện, Vi Hạ giúp tớ đưa thư nhé.”

Ngòi bút Lâm Vi Hạ cầm trên tay dừng lại, ngước đầu lên nhìn cô: “Tớ và cậu ấy không thân.”

“Tớ biết chứ, lúc cậu phát bài tập bí mật đưa cho cậu ấy.” Liễu Tư Gia kéo tay áo cô,  “Việc này tớ lại không muốn người khác biết được.”

Trừ cô ra.

Liễu Tư Gia nũng nịu lại tỏa sáng, Lâm Vi Hạ hiểu được hàm ý của lời cô ấy nói, cô ấy phải cẩn thận, âm thầm tấn công, cho dù đến lúc đó có thua cuộc, cũng không quá mất mặt.

“Được.” Lâm Vi Hạ đáp ứng.

“Bức thư tớ chuẩn bị xong rồi,” Liễu Tư Gia lấy bức thư màu xanh nhạt từ trong túi ra, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, “Cậu là tốt nhất, cuối tuần tớ đãi cậu ăn kem.”

Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người trong lớp học tiết thể dục còn chưa quay lại, Lâm Vi Hạ về sớm 10 phút, lúc chuẩn bị phát vở bài tập ngữ văn ra, phát hiện trong hộc bàn của mình lại có thêm vài bức thư tình. Lâm Vi Hạ đến nhìn cũng không thèm nhìn, đem toàn bộ thư tình nhét vào trong túi nilon màu trắng.

Lâm Vi Hạ lúc phát vở bài tập ở vị trí cuối cùng của tổ bốn, cô dừng lại, bàn học trước mặt có chút lộn xộn, một tấm bản đồ, vài cây bút, dưới bàn có một quả bóng rổ, gió luồng vào bên trong, sách vở bị gió thổi phát ra tiếng sột soạt.

Lâm Vi Hạ lấy trong túi bức thư màu xanh nhét vào trong hộc bàn, kết quả bởi vì hộc bàn quá đầy, bức thư thuận theo gáy sách trơn bóng rơi xuống trên sàn nhà.

Lâm Vi Hạ đang chuẩn bị cuối người nhặt lên, kết quả một luồng gió thổi vào từ bên ngoài cửa sổ nâng bức thư lên, lăn vài vòng bay đến chỗ khác.

Cô cuối người chạy theo bức thư, muốn duỗi tay ra nhặt lấy, ngay lập tức, trước mặt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, bắp thịt ở phần chân di chuyển, tầm nhìn lại chuyển lên phía trên, chiếc quần thể thao màu đen, Ban Thịnh bỏ hai tay vào túi, dưới lông mi tạo ra một bóng mờ, nhướng mi mắt lên nhìn cô.

Cậu nhanh một bước nhặt bức thư, mở ra xem.

Lâm Vi Hạ nhìn ra chỗ khác, cọ vào vai cậu bước qua. Không nghĩ tới, tay trái Ban Thịnh giữ cô lại, hỏi cô: “Cậu hẹn tôi?”

“Được, tôi sẽ đi.” Ban Thịnh cuối đầu nhìn cô.

Điều hòa trong lớp học đã tắt từ sớm, tay Ban Thịnh rất lạnh, cơ thể lại nóng, gập người nhìn cô, Lâm Vi Hạ khó hiểu đổ ra một lớp mồ hôi nóng rát sau lưng, nhướng mi đối diện với ánh mắt của cậu, chuẩn bị mở miệng: “Là Tư__”

Một tiếng “bụp” có người đá cửa ra, ánh sáng truyền vào lớp học, Lâm Vi Hạ lập tức thoát khỏi xiềng xích của cậu. Hai người làm như không có việc gì xảy ra, lớp học không ngừng có người đi vào, hét lên thật nóng.

Mặc kệ, quá trình không quan trọng, kết quả là cậu sẽ đến cuộc hẹn.

Thứ sáu, đám mây hồng thiêu đốt từng mảng bầu trời, ở trước cửa trường học đoàn người đi ra theo từng tốp, vai kề sát nhau, tiếng còi xe hơi, tiếng xe buýt đỗ lại trạm xe, tiếng chuông xe đạp đều hòa vào nhau, trở thành một bản phông cảnh trước kỳ nghỉ.

Lâm Vi Hạ mặc đồng phục học sinh lưng đeo cặp xách bước ra khỏi trường, liên tục bị người khác chen lấn đẩy về phía trước, lúc cô lấy thẻ xe buýt từ trong túi ra chuẩn bị ngồi xuống, vừa nhấc mắt, nhìn thấy Liễu Tư Gia đứng ở biển báo dừng xe trước cổng trường.

Đứng bên cạnh còn có Ban Thịnh.

Cậu mặc bộ đồng phục phẳng phiu, vóc dáng lại gầy, có thể bởi vì vừa ra khỏi trường học, khuy áo ở cổ mở ra vài nút, để lộ ra cổ họng trơn nhẵn, ngón tay kẹp điếu thuốc, thờ ơ xem điện thoại.

Liễu Tư Gia ở bên cạnh không biết nói gì, Ban Thịnh gật đầu, sau đó trên mặt Liễu Tư Gia nở ra một nụ cười xinh đẹp.

Liễu Tư Gia nhìn thấy Lâm Vi Hạ trong đám người, phấn khích vẫy tay chào cô, Lâm Vi Hạ mỉm cười đáp cười. Sau đó cô nhìn thấy Liễu Tư Gia kéo ống tay áo Ban Thịnh, chỉ về phía cô, Ban Thịnh như bố thí ánh mắt nhướng mi nhìn qua.

Toàn bộ quá trình chỉ mất hai giây, ánh mắt thản nhiên.

Trong lòng Lâm Vi Hạ thắt lại, cô siết chặt dây đeo cặp.

Một lúc sau, tài xế lái chiếc xe màu đen đến đón Ban Thịnh, Ban Thịnh dập tắt đầu thuốc trong tay trên nắp thùng rác inox, nhấc chân bước lên xe, sau đó Lâm Vi Hạ nhìn thấy Liễu Tư Gia kề sát Ban Thịnh ngồi vào trong xe.