Em Thật Là Thơm

Chương 23: Là chàng đúng không…đông thanh



Vỏn vẹn một đêm, long trời lở đất.

Dù mới nửa tháng, Tần Hạo cũng nhận ra, Hoàng đế đang lạnh nhạt với hắn.

Tim hắn tọt lên tận họng mấy ngày, cuối cùng, lúc đọc tin tức thái giám trong cung lén truyền tới, thì sụp đổ hoàn toàn.

Nửa tháng trước, Đương kim Thánh thượng nhận được thư mật rằng ——Cái chết của Tứ hoàng tử Tần Việt, bắt nguồn từ Tam hoàng tử Tần Hạo, kết thúc bởi Mạc Ưu Các.

Hắn bị vu oan hãm hại.

Phút chốc, cơ thể Tần Hạo mềm rũ.

Năm ngón tay run rẩy không ngừng, Tần Hạo mím môi, quai hàm sít chặt, tự nhủ không thể hoảng, song có tiếng nói không ngừng rít gào bên tai hắn, hắn chỉ là con tốt* bị vu oan hãm hại! Là con tốt không được xem trọng!

*Quân cờ trong cờ Vua.

(P/s để các bạn đọc không bị nhầm nghĩa từ)

Tại sao Thánh thượng lại làm thế? Lạnh nhạt hắn, lại không chịu nghe hắn thanh minh.

Hắn đã bị vứt bỏ.

“A!!!”

Ấm chén cuốn theo khăn trải bàn rơi xuống đất, vỡ choang, mảnh sứ vụn cắt vào gan bàn tay phải, Tần Hạo chẳng để ý, khoé mắt đỏ rực.

Hắn biết, hắn không thể đợi thêm nữa.

Đến cả ông trời, cũng không ủng hộ hắn.

……….

Năm ngày sau, Tần Hạo được truyền vào cung.

Hắn quỳ trước đại điện, nhìn đôi mắt sáng ngời của Hoàng đế, hắn hiểu, không gì có thể cứu vãn hắn.

Năm ngày nay, Tần Hạo quyết định, vò đã sứt chẳng sợ mẻ, thay đổi suy nghĩ của Hoàng đế.

Hãm hại Hoàng thượng, thủ tiêu tính mạng rồi bóp méo Thánh chỉ, đó là kế hoạch sơ lược của Tần Hạo.

Vốn chỉ cần trong cung truyền tin tới, hắn có thể đảo chính ngay, song không ngờ, giờ phút này, Hoàng đế lại bình an vô sự trước mặt hắn, còn hắn sững người quỳ gối trên điện.

Tần Hạo toát mồ hôi lạnh, chỉ chốc lát, người đã ướt đẫm, hắn không hiểu, thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc hắn đã tính sai bước nào?

Rõ ràng, dạo gần đây Thánh thượng thờ ơ với hắn, sao lại……….Tần Hạo mù mịt.

Tất nhiên hắn không biết.

Ngoại trừ người đưa thư và Thánh thượng, không ai biết, đêm đó, đi cùng mật tin, còn có một phong thư.

……….

Mấy năm gần đây, thân thể Hoàng đế không khoẻ, thường hay đau đầu, thái y khám cũng không ra bệnh, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau, không thể chữa tận gốc.

Nửa năm nay, vốn vẫn luôn “nấp” sau lưng thái tử Tần Úc – Tần Hạo, bỗng năng xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng đế ——

Hắn trích máu làm thuốc cho Hoàng đế, vì điều chế thuốc mà chịu giày vò cả tháng, bệnh đau đầu của Hoàng đế dần dần đỡ hơn, sau đó, Tần Hạo lại dâng hương an thần cho Hoàng Đế, song, Hoàng Đế lại mắc chứng đường ruột.

Người già gần đất xa trời, sống chết nghe số, tuy không đau đầu nữa, nhưng thân thể Hoàng đế ngày càng yếu.

Và, phong thư được truyền vào, viết: thuốc đau đầu khắc hương an thần, dùng chung, chỉ có chết.

Xem xong, Hoàng đế mặt không đổi sắc đốt thư tín, tròng mắt bình tĩnh đến lạ.

Hắn ta nửa tin nửa ngờ nội dung của thư tín, song cũng thấy đúng, e rằng, thật tới tám phần ——có thể lặng lẽ truyền thư vào cung, đủ thấy, kẻ đứng sau thư tín rất đáng nể.

Đúng như dự đoán, Hoàng đế hờ hững với Tần Hạo nửa tháng, lại cố tình phong phanh việc thư mật bên tai hắn, khiến hắn thấp thỏm.

Tần Hạo quyết định tăng thêm lượng hương an thần.

Tuy nói thuốc thang khắc nhau, song không xét kĩ cũng khó mà tra ra, ban đầu Tần Hạo kê lượng hương ít, giày vò cái mạng tàn của Hoàng đế nửa năm, mấy ngày trước Tần Hạo sai người đưa hương “mới” tới, tim Hoàng đế lạnh căm.

Lượng dược lớn, chỉ một đêm thôi, cũng đủ chết ——rốt cuộc, con hắn ta vẫn xuống tay với hắn.

Không đếm xỉa nghĩa huynh đệ, không nặng lòng tình phụ tử, quá tuyệt tình, đúng là vị vua tốt.

Có điều, Hoàng đế không muốn giữ lại hắn.

Tuyệt tình, ắt sẽ trái lòng dân.

*

Tần Hạo ngã ngựa, bè phái trong triều loạn như mối tránh mưa.

Thân thể Hoàng đế ngày càng yếu, sắp tới lúc truyền ngôi, miễn là Thái tử yên phận, ngôi vị Hoàng đế chắc chắn thuộc về hắn, phần lớn các đại thần trong triều đều đứng về phe Thái tử, còn đứng bên phe Lục hoàng tử do Thừa tướng cầm đầu, lại chẳng có mấy ai.

Thừa tướng nhíu mày, hắn biết, thiên hạ đã biến động mấy ngày nay.

Có lẽ, bè cánh của Thái tử cũng chả vững được bao lâu nữa, rồi sẽ sụp như cát đổ.

Không có hắn ủng hộ, Thái tử bị phế chắc.

………..

Nửa dựa vào đầu giường chạm gỗ trổ rồng, mắt Thánh thượng ngời sáng nhìn chằm chằm Tần Lãng: “Lục nhi, con đồng ý với ta chứ?”

Hoàng đế thật lòng muốn bảo vệ Thái tử Tần Úc.

Tính Tần Úc trời sinh đã lương thiện trong sáng, nhưng lại cục cằn thẳng tính, nhẹ dạ cả tin.

Suy tính mãi, Thánh thượng vẫn quyết định phế truất danh vị Thái tử của hắn, truyền ngôi cho Lục hoàng tử Tần Lãng.

Nguyện vọng duy nhất, là Tần Lãng bảo vệ Tần Úc cả đời.

Trong lòng Tần Lãng không mấy để ý, hắn quỳ một gối, cúi đầu, thấp giọng: “Nhi thần hiểu.”

Cuối năm đó, Đương kim Thánh thượng băng hà, Lục hoàng tử Tần Lãng lên ngôi, lấy niên hiệu là Nguyên Tương.

Thái tử Tần Úc bị phế, phong làm Thân vương, ban thưởng hào vị.

*

Chỉ một tháng, lòng người hoang mang.

Dù Túc Yểu yên bình trong phủ Thừa tướng, vẫn biết bên ngoài đang rối ren bất ổn.

Cũng tốt, hạt bụi vương trong mắt đã được giải quyết.

Mấy ngày sau, người dạo này chẳng nhác thấy bóng đâu – Đông Thanh, mệt mỏi đứng trước mặt Túc Yểu.

Túc Yểu cúi đầu chép kinh văn, nghe tiếng ngẩng lên, song, không giống như ngày trước, thấy hắn là bày vẻ mặt dạt dào vui sướng, nàng chỉ khẽ khàng gọi: “Đông Thanh.”

Tim Đông Thanh trĩu nặng.

“Chàng có liên quan tới Mạc Ưu Các đúng không?” Từ Tần Việt, đến Tần Hạo, rồi lại Tần Úc, và cả Tần Lãng, phụ thân……Túc Yểu ngẫm nghĩ vài ngày, cũng đoán sơ sơ thân phận của Đông Thanh.

Đông Thanh đứng sững lại, hắn nhìn Túc Yểu, rõ ràng cách hắn có vài bước, mà sao xa tựa chân trời.

Xong rồi, Túc Yểu đã biết.

Biết hắn không những không trong sạch, mà còn chẳng phải người tốt, xấu xa vô cùng.

Hắn không nỡ lừa Túc Yểu nữa, nghe câu hỏi của nàng, im re.

Túc Yểu đi tới chỗ hắn, Đông Thanh bất giác lùi về sau.

“Đông Thanh……..”

Túc Yểu nghiêng đầu gọi hắn, Đông Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, giữa họ chỉ cách vài bước.

Hắn muốn bỏ chạy, hắn sợ Túc Yểu nói chia tay.

Mắt Đông Thanh đăm đăm mảnh giấy Tuyên Thành, đôi mắt tối tăm, khàn khàn nói: “Nếu ta không tốt đẹp lương thiện, Niên Niên có hối hận vì năm đó đã cứu ta không?”

Hắn nói.

Vừa đẫm tình sâu, vừa nặng nề.

Gian phòng yên lặng, mặt Đông Thanh xám như tro tàn, Túc Yểu mở miệng.

“Là chàng đúng không…..Đông Thanh?”

“……….” Đông Thanh nhắm mắt: “Ta không biết.”

Hắn là Chu Quân Duyên, hắn không phải Đông Thanh.

Hắn là Đông Thanh, hắn không phải Chu Quân Duyên.

Hoặc, hắn chẳng là ai cả.

Hắn không xứng được sống dưới ánh mặt trời, được sánh vai bên Túc Yểu, nỗi tự ti cắn nuốt hắn.

Túc Yểu vẫn ngọt giọng, nàng nói, “Không sao, ta biết là được.”

Đông Thanh ngập ngừng mãi, vẫn lấy dũng khí nhìn thẳng Túc Yểu, nàng có ý gì?

Mắt Túc Yểu sáng rực, dường như gom trọn vô vàn ánh sáng lấp lánh, nụ cười của nàng ấm tựa tia nắng ngày đông.

Nàng bước về phía trước, xoá bỏ khoảng cách giữa nàng và Đông Thanh.

Giơ tay ôm hắn, dịu dàng vỗ về cái lưng cứng ngắc.

Mặt nàng chôn trong lòng hắn, nhấn từng chữ rõ ràng, chan chứa yêu thương.

Nàng nói: “Ta yêu chàng, nên ta biết.”

Dù thân phận của hắn có thế nào, hắn vẫn là Đông Thanh của nàng.

P/s nho nhỏ của editor: Túm cái váy kế hoạch của Đông ca là: Gửi mật thư báo cho Hoàng đế việc thuốc khắc nhau, sau đó Hoàng đế cố tình lạnh nhạt với Tần Hạo, lại phong phanh bên tai hắn cái mật thư về Tần Việt, khiến hắn hoảng loạn, đánh nhanh thắng nhanh muốn cướp ngôi, thế là lộ mặt cáo, vào tròng.

Trà Trà viết khá súc tích, lại thích ngắt câu, nhiều khi tui edit mà tui còn chả hiểu ý bả muốn nói ╮(╯∀╰)╭, nên mới viết cái p/s tóm gọn để dễ hiểu hơn, cảm ơn các cô đã đọc..