Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 14



Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------

Vân Chức có chút do dự, cô rốt cuộc có nên đem chuyện báo ơn nói cho Tần Nghiên Bắc hay không, nếu như ở quán bar anh không có tiếp tục đề tài này thì hẳn là trong lòng anh không nghĩ tới chuyện muốn nhận bất cứ hồi báo gì từ việc đã cứu cô.

Tần Nghiên Bắc căn bản không đem việc cứu cô trở thành lợi thế của mình, báo ơn là cô chủ động, cho nên cô không thể cứ treo ân tình ở bên miệng được.

Hai người quen biết đã được một thời gian rồi, nhưng Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ đề cập tới vụ hỏa hoạn năm đó, vậy cô cũng sẽ không đề cập tới, cô là cam tâm tình nguyện tới bên cạnh chăm sóc cho anh, bản thân cũng không hy vọng nó sẽ biến thành một cái giao dịch cứng ngắc.

Đến nỗi hiện tại vì sao mà cô lại muốn nói...

Vân Chức nhìn Tần Nghiên Bắc một chút, túm lấy chăn, bớt thời giờ nhìn thoáng qua Giang Thời Nhất.

Giang Thời Nhất là tới bệnh viện thăm người bệnh, trùng hợp nhìn thấy cô, trước cửa phòng cô lại có người của Tần Nghiên Bắc canh giữ, Giang Thời Nhất nhận ra được, lo lắng hỏi cô đây là làm sao, cô chỉ đơn giản nói ngọn nguồn một lượt, mà sắc mặt của hắn đã rất khó coi.

"Vân Chức, em hẳn là không quá hiểu vị Tần tổng này..." Giang Thời Nhất ngồi xuống bên giường bệnh, ngưng trọng nhìn cô: "Giang gia với anh ta từng giao tiếp hai lần, anh ta làm việc rất tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu khó lường, sẽ không nói chuyện tình cảm với bất cứ kẻ nào, máu lạnh tuyệt tình, âm tình bất định, đặc biệt là sau khi anh ta bị thương liền không có ai dám đi gần anh ta cả."

Hắn ngừng lại vài giây rồi bổ sung: "Hơn nữa theo như anh được biết, phương diện tâm lý của anh ta... có chút khó nói, dường như có chút vấn đề đặc thù."

Giang Thời Nhất nghiêng về một bên chăm chú nhìn cô: "Sao em lại đi tiếp cận anh ta chứ? Anh lo em sẽ gặp thiệt thòi lớn."

Cô nghe thấy cực kì chói tai, trong lòng cũng không quá dễ chịu, cười cười nói: "Chuyện làm ăn em không biết nhiều, nhưng từ tính cách tới nhân phẩm mà nói thì Tần tiên sinh không phải người như vậy, học trưởng, em có chừng mực, anh không cần lo lắng."

Giang Thời Nhất lắc đầu, gương mặt từ trước tới nay đều mang theo nụ cười ôn hòa, giờ đây lại lộ ra sốt ruột: "Chức Chức, anh sẽ không hại em, em tốt nhất nên nghe anh một lần đi, đừng dây dưa quá nhiều với anh ta."

Cô cảm thấy Giang Thời Nhất đã vượt quá giới hạn, mím môi không có nói nữa.

Từ sau khi vào Thanh Đại tới giờ, Giang Thời Nhất vừa là học trưởng, vừa là sinh viên hướng dẫn cô nhập học, cho nên hắn vẫn luôn rất để ý cô, Đường Dao cũng thường hùa theo đùa giỡn trêu chọc.

Nhưng cô đối với Giang Thời Nhất chỉ có sự kính trọng đối với học trưởng, cũng không có suy nghĩ khác, duy nhất có sự khác biệt cũng chỉ là tên của hắn có chút liên quan tới hai từ không thể thay thế đối với cô: Thập Nhất.

Bình thường cô tiếp xúc với Giang Thời Nhất đều rất chú ý tới lời nói và hành động của mình để cả hai không quá ái muội, cho rằng hắn có thể nhìn thấu, không nghĩ tới hôm nay vừa nói tới Tần Nghiên Bắc, hắn còn đột nhiên tỏ tình với cô.

Thời điểm cô ngây người, Tần Nghiên Bắc đã đẩy cửa tiến vào, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của ân nhân, cho rằng anh nghe được những lời đánh giá của Giang Thời Nhất đối với mình.

Tần Nghiên Bắc không nên bị xuyên tạc như vậy.

Bản thân anh chính là người vô cùng tốt.

Người khác đều có thể nghi ngờ tránh né anh, nhưng cô thì không thể.

Cho nên cô liền ở trước mặt Giang Thời Nhất cố ý đem phần ân tình kia nói ra, chờ nhìn thấy thần sắc càng âm u của Tần Nghiên Bắc, mới có chút lo lắng, có phải anh không muốn người khác biết chuyện anh từng cứu cô hay không.

Phòng bệnh nhất thời lâm vào trạng thái cô đọng, Vân Chức điều chỉnh hô hấp một chút, nhẹ giọng nói: "Tần tiên sinh..."

"Giang thiếu còn muốn tiếp tục ở lại đây?" Tần Nghiên Bắc không để cô nói xong, bỗng nhiên mở miệng đánh gãy, ngữ khí vẫn trầm lãnh như thường, không hề kiêng dè lộ ra châm chọc nhàn nhạt, nghe không ra dao động khác thường gì, "Trước khi Vân Chức xuất viện, gian phòng bệnh này tôi đều có quyền quyết định, vừa rồi người gác cửa không có mắt, tùy tiện thả người vào, hiện tại thấy chúng tôi có chuyện cần nói, lấy gia giáo nhà cậu, không nên chủ động tránh đi sao?"

Giang Thời Nhất đứng dậy, thẳng lưng, đối diện với Tần Nghiên Bắc, con ngươi hơi hơi căng chặt: "Ngại quá Tần tổng, tôi có chuyện quan trọng vừa mới hỏi Chức Chức, cô ấy còn chưa có trả lời tôi."

Tần Nghiên Bắc nâng nâng cằm, hờ hững đối diện với tầm mắt của hắn.

Vân da mảnh khảnh bên má không tiếng động căng chặt.

Chức Chức?

Hắn có biết xấu hổ hay không.

"Mặt khác tôi cũng rất tò mò..." Vẻ mặt Giang Thời Nhất có vẻ rất thích hợp biểu hiện ra nghi hoặc, "Tần tổng với Chức Chức rõ ràng là hai người của hai thế giới, cô ấy có thể được anh cứu, đúng là rất ly kì, tôi thật sự nghĩ không ra, một cô gái nhỏ như cô ấy có thể gặp gỡ anh thế nào, nhịn không được muốn mạo muội hỏi một chút, chuyện xảy ra khi nào thế?"

Tần Nghiên Bắc dựa lưng ra phía sau, đôi cong ngươi đen tăm tối nhìn không thấy đáy, lười biếng nhàn nhạt hỏi lại: "Có phải cậu quá coi trọng mình rồi không."

Âm lượng của anh không cao, thái độ cũng không có lạnh lùng như thế.

Nhưng những cuồng vọng và áp bách thấu tận xương đó lại thuận lý thành chương khiến người ta hít thở không thông.

Biểu tình Giang Thời Nhất có chút cứng đờ, hắn cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu trực diện với Tần Nghiên Bắc, nhưng mà thời điểm chân chính đối chọi gay gắt, hắn lại không hề nắm chắc như trong tưởng tượng.

Hắn chuyển hướng sang Vân Chức, quen thuộc hỏi: "Tần tổng hẳn là không tiện nói, anh hiểu, chỉ là sao trước kia chưa từng nghe em nhắc qua."

Vân Chức không biết tại sao mà trên người từng đợt lạnh run.

Ánh mắt Tần Nghiên Bắc như mang theo gai, như bóng với hình ghim ở trên mặt cô, giống như mỗi một phản ứng tiếp theo của cô đều sẽ bị anh thu cả về trong mắt.

Anh đây là... sợ cô nói bậy sao?

Nhưng cũng không có ngăn lại.

Vân Chức khô khốc nuốt nước bọt, ổn định lại tâm trạng, trước nói với Giang Thời Nhất: "Học trưởng, chuyện trước khi Tần tiên sinh vào anh hỏi em, đáp án của em không phải anh biết rồi sao? Không cần phải nói thẳng ra đi."

Tuy rằng đó là dự kiến bên trong Giang Thời Nhất, nhưng hai mắt rõ ràng vẫn trầm xuống, không lên tiếng.

Vân Chức tổ chức lại ngôn ngữ, tận lực ngắn gọn chọn trọng điểm tiếp tục nói: "Nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, em đi vào trong núi sưu tầm phong tục thì gặp phải hỏa hoạn, Tần tiên sinh vừa lúc ở gần đó, mạo hiểm cứu em, em là gần đây mới biết được, tới báo ơn là chuyện đương nhiên, đây cũng không tính là chuyện gì to tát, học trưởng không cần tò mò."

Thời điểm Vân Chức nói, Giang Thời Nhất dường như đang nhìn cô, nhưng thực tế lực chú ý đều ở trên người Tần Nghiên Bắc.

Vị thái tử của Tần gia này lòng dạ thâm sâu, cảm xúc không có khả năng viết hết ở trên mặt, nhưng sự biến hóa rất nhỏ trong mắt anh vẫn khiến Giang Thời Nhất xác định trăm phần trăm, Tần Nghiên Bắc thực sự hoàn toàn không biết gì đối với chuyện này cả.

Hắn đứng bên cạnh giường bệnh, có chút choáng váng không thể tin.

Nghỉ hè hơn hai năm trước, hắn từng nhân lúc nhàn rỗi tùy tiện chọn một huyện thành ở phương Nam để tới nghỉ ngơi, ngày hôm sau, ngẫu nhiên gặp được Vân Chức đang cõng bảng vẽ.

Cô gái nhỏ lúc đó mới chỉ vừa mới thành niên, tóc ngắn ngang vai, mặc một cái áo sơ mi nhạt màu, có vẻ vô cùng gầy yếu nhỏ bé. Một cô gái thanh thuần như vậy, bình thường hắn chưa từng tiếp xúc qua, cho nên động tâm tư đi theo sau, muốn tìm cơ hội làm quen.

Hắn chậm rãi đi theo cô một giờ, từ trung tâm huyện thành đến vùng núi khá xa, thẳng đến khi theo cô vào một tiệm cơm cafe ở dưới chân núi, lúc cô ngồi xuống gọi nước trái cây, cũng chính là lúc này, không hề dự đoán trước, khí than trong phòng bếp của quán ăn ầm ầm nổ mạnh, ngọn lửa bốc cháy lên tận nóc nhà, mà nơi cô đang ngồi trong nháy mắt cuồn cuộn khói đặc, biến thành biển lửa.

Nếu lúc ấy lập tức chạy tới, hắn tin là mình có thể mang cô ra.

Nhưng hắn lại do dự.

Cho tới ngày hôm nay, hắn vẫn luôn cho rằng do dự là bản tính của con người, nguy hiểm ở trước mặt, ai cũng sẽ chăm chăm bảo vệ an toàn cho chính mình, nhưng mà có một người nào đó như gió cuốn lướt qua bên người hắn, giống như căn bản không sợ sống chết, không chút do dự vọt vào trong đám cháy, đem Vân Chức đã hôn mê bất tỉnh cõng ra ngoài.

Tim Giang Thời Nhất đập kịch liệt, lòng bàn tay không muốn ai biết là đã thấm mồ hôi.

Mấy năm nay, hắn đều không thể quên được cảnh tượng lúc ấy.

Người đàn ông còn chưa lạnh băng cẩn thận như hiện tại, ngày đó anh ăn mặc rất đơn giản, quần dài áo dài màu đen, tóc cắt rất ngắn, ngũ quan sắc bén, không phải con rối hoàn mỹ được đúc kĩ càng từ khối ngọc tinh xảo xuất thân từ một đại gia tộc mà là con sói thành niên tùy tiện lớn lên trong vùng núi hoang dã, kiêu ngạo bất thường, vết thương đầy người, lại không hề sợ hãi.

Nếu không phải thấy rõ diện mạo, hắn quả thực không thể tin được người này chính là thái tử gia Tần gia nổi tiếng trong giới quyền quý của Hoài Thành, Tần Nghiên Bắc.

Thân hình Tần Nghiên Bắc mảnh khảnh cao lớn, khiêng Vân Chức là không thành vấn đề, chỉ là lửa quá lớn, thời điểm anh bước ra khỏi đám cháy, quần áo đã bị đốt đến không thành hình dạ, bên người vẫn còn có ánh lửa, mu bàn tay đến xương cổ tay là một mảng bỏng lớn không nỡ nhìn thẳng.

Ở trước mặt Tần Nghiên Bắc, Giang Thời Nhất không dám tới quá gần, thế nên với những chuyện sau đó cũng không quá rõ.

Nhưng từ một khắc đó, có một loại cảm xúc hối hận cùng không cam lòng tựa như dây đằng có độc không ngừng nảy sinh trong lòng hắn.

Sau khai giảng, hắn ngoài ý muốn ở trong buổi đón sinh viên mới phát hiện ra Vân Chức, nói không rõ là xuất phát từ cảm xúc gì, hắn dường như mê muội, động tâm với cô, tận khả năng giúp đỡ cô, đối xử tốt với cô, muốn theo đuổi cô, nhưng từ trước tới nay luôn kiềm chế không có thổ lộ, có lẽ là không đủ tự tin, có lẽ biết hy vọng không lớn, nhưng hiện tại... không giống.

Trước đó nghe Trình Quyết nói, hắn còn không mấy tin tưởng, hiện tại chính mắt hắn nhìn thấy, cơ bản có thể chứng thực.

Vân Chức là từ người khác mới biết được Tần Nghiên Bắc cứu cô.

Mà Tần Nghiên Bắc, đối với việc bản thân đã cứu Vân Chức lại thật sự không biết gì, ngược lại còn cho là Vân Chức có chủ ý tiếp cận anh, rốt cuộc là có quan hệ với căn bệnh của anh hay vẫn là do Tần gia đã sớm can thiệp không chút dấu vết?

Tóm lại phần ân tình này, cả hai bên căn bản là không có cách nào tiếp tục.

Hắn tin tưởng, trừ bỏ người chứng kiến toàn bộ ở hiện trường là hắn ra thì trên đời này đại khái sẽ không có người nào khác biết rõ được ngọn nguồn lúc trước.

Như vậy, không có người nào nhận lấy ân tình, có phải có nghĩa là... có thể vô thanh vô tức đổi thành một người khác không.

Dù sao với Tần Nghiên Bắc hiện tại, không có khả năng có hứng thú với Vân Chức, ân tình gì đó đều là gánh nặng, mà đối với Vân Chức mà nói, chỉ cần báo được ân liền sẽ cảm thấy an tâm, đối tượng thật sự là ai có quan trọng sao.

Giang Thời Nhất nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền để bên môi nhẹ ho một tiếng, áp xuống huyết mạch đang đập thình thịch, cong cong khóe miệng, hoãn thanh nói: "Không nghĩ tới còn có sự việc này, bất quá hai năm gần đây Tần tổng rất bận rộn, hẳn là không nhớ rõ đi."

Vân Chức mỉm cười: "Sao có thể, cứu người là chuyện lớn như vậy."

Cô nhìn về phía Tần Nghiên Bắc, đôi mắt trong vắt nhu hòa thanh nhuận, đôi môi đỏ hơi cong lên thành nụ cười ngọt ngào, chọc vào tâm người khác: "Tần tiên sinh, cho nên tôi làm mọi thứ vì anh là điều đương nhiên, anh thật sự không cần để ý chút thương tích nhỏ này của tôi đâu, coi như tôi vừa khéo đụng phải người anh đi, anh đừng có tâm lý gánh nặng gì."

Vân Chức khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô dùng tâm tư nhỏ đối với Tần Nghiên Bắc.

Nửa thừa nhận nửa không thừa nhận như vậy, nói không chừng sau này anh sẽ không kháng cự cô như vậy nữa, tiện cho cô chăm sóc hơn.

Tần Nghiên Bắc trước sau cũng không có nói chuyện, nghe Vân Chức miêu tả sự việc trải qua xong, anh khép hờ mi mắt, đảo qua Giang Thời Nhất: "Nghe xong chuyện xưa rồi? Hôm nay Giang thiếu muốn tôi nói một tiếng cút mới vui vẻ, phải không."

Giang Thời Nhất cảm thấy kinh hãi, Tần Nghiên Bắc thế nhưng còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu không phải hắn nhìn thấy rõ ràng thì ai có thể phát hiện ra, Tần tổng đối với chuyện này là hoàn toàn không có chuẩn bị.

Tần Nghiên Bắc đã hao hết kiên nhẫn, hướng ra phía ngoài nâng tay, người đứng ở cửa tùy thời đợi lệnh lập tức tiến vào, lãnh đạm nhìn Giang Thời Nhất: "Giang tiên sinh, mời, bệnh viện không nên ồn ào."

Ý tứ rất rõ ràng, còn không đi nữa thì sẽ có chuyện ồn ào.

Giang Thời Nhất rũ mắt, không yên tâm nhìn Vân Chức, tay tùy ý nâng lên, hơi đè ở trên đỉnh đầu cô một chút, thấp giọng dặn dò: "Có việc thì gọi cho anh."

Không đợi Vân Chức né tránh, hắn đã thu tay, thời điểm đi tới cửa phòng bệnh liền lướt qua bên xe lăn của Tần Nghiên Bắc.

Giang Thời Nhất mặt mày ôn hòa, khách khách khí khí gật đầu với Tần Nghiên Bắc, nhưng mà giây tiếp theo, xương cổ tay của hắn đã bị một bàn tay cách ống tay áo chặt chẽ chế trụ.

Trong nháy mắt truyền đến tiếng xương đau nhức làm Giang Thời Nhất khống chế không được kêu thành tiếng.

Mà thái tử gia lại chỉ nhàn nhạt nâng mi, không coi ai ra gì liếc hắn một cái: "Tay bớt chút tật xấu đi, đừng lộ ra trước mặt tôi."

Chờ Giang Thời Nhất rời đi, cửa phòng bệnh được đóng lại, căn phòng 34 mét vuông hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp đan xen lẫn nhau, rõ ràng có thể nghe được.

Vân Chức đoán không ra Tần Nghiên Bắc đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này không khí đã áp lực tới mức hô hấp không thông thuận.

Một chút trầm mặc, Tần Nghiên Bắc hỏi: "Địa điểm hỏa hoạn là ở đâu?"

Vân Chức ngẩn ra, trả lời đúng sự thật: "... Đồng huyện, nơi bà nội tôi ở."

Tần Nghiên Bắc nhíu mày.

Không khớp.

Anh bất động thanh sắc hỏi tiếp: "Vị trí cụ thể nhà bà nội?"

Vân Chức khó hiểu, nhưng vẫn nói số nhà kỹ càng tỉ mỉ.

Ngón tay Tần Nghiên Bắc hơi gõ gõ theo nhịp nói chuyện của cô, ở thời điểm giọng nói cô vừa dứt liền dừng lại.

Vân Chức đoán, rốt cuộc thì trước đó anh vẫn luôn không chính diện nói tới sự kiện năm đó, hiện tại hẳn là muốn tiến thêm một bước xác nhận thân phận của cô đi.

Ân nhân với bà nội đã từng tiếp xúc qua, nếu như anh để lại tin tức về thân phận cho bà nội biết, vậy bà nội hẳn là cũng cho anh thông tin tương tự, đích xác có thể làm bằng chứng.

Không đến năm phút, điện thoại Tần Nghiên Bắc vang lên, thu được ảnh chụp đối ứng với địa chỉ vừa rồi, là một căn nhà dân xưa cũ bốn tầng, rất xa lạ.

Vẫn không khớp.

Vân Chức có thật sự trải qua hỏa hoạn hay không, tạm thời anh không quan tâm, nhưng chuyện từng được anh cứu, cô đang nói dối.

Tần Nghiên Bắc híp mắt, một lần nữa đánh giá Vân Chức.

Cô gái ngồi ở trong phòng bệnh lạnh lẽo, mặc đồng phục bệnh nhân không quá vừa người, tóc dài rũ ở trước ngực, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mắt đen môi đỏ, ngũ quan bắt mắt.

Mùa hè hơn hai năm trước, anh đúng là từng rời khỏi Hoài Thành, tới một huyện ở phương Nam, cố chấp điên cuồng, tìm ra cái nơi mà anh vọng tưởng ra kia.

Không có gì bất ngờ xảy ra, anh không tìm được.

Chỉ là lúc chuẩn bị rời đi, liền ngẫu nhiên gặp phải một trận lửa lớn, khung cảnh lóa mắt, anh liếc thấy có một thân ảnh bị bao trùm trong đám cháy, trên người mặc áo sơ mi mà anh quen thuộc.

Chuyện kia... tồn tại đối với anh mà nói là vọng tưởng không thực tế, nó là giấc mộng luân hồi cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng lại không nên xuất hiện ở hiện thực.

Đó là bệnh không thể trị hết của anh.

Cho nên lúc đó anh mới hoàn toàn mất đi lý trí, lập tức vọt vào đám cháy, nhưng bộ quần áo kia đã sớm bị lửa thiêu đến hoàn toàn thay đổi, anh chỉ là dựa vào cảm giác, tùy tiện xách một đứa nhỏ gầy yếu thoi thóp đi ra.

Sau đó, tất cả mọi người xung quanh đều nói cho anh biết, đó là một thằng nhóc dân bản địa vùng núi, cùng với anh không hề có liên quan nào.

Hiện tại, Vân Chức lại nói ra chuyện này, không có ai biết, thời điểm cô nói tới vụ hỏa hoạn, mạch đập trong anh nảy lên như muốn đâm thủng da thịt, nhưng mọi tin tức kế tiếp cô nói mỗi một cái đều không giống, không một cái nào là trùng khớp.

Nghĩ lại, hẳn là trước khi Tần Chấn sắp xếp Vân Chức tới đây đã giúp cô tìm được lý do tiếp cận anh trước, báo ân, khá đường hoàng, còn không phải là gián tiếp nói cho anh biết cô là muốn lấy thân báo đáp sao.

Chỉ tiếc Tần Chấn đối với chuyện của anh cái biết cái không, phỏng chừng là phân đoạn tình báo nào đó xảy ra vấn đề, dẫn tới cuối cùng nói dối cũng không ăn khớp, trăm ngàn chỗ hở.

Nếu như Tần Chấn biết người anh cứu chính là một cậu nhóc thì hẳn sẽ không bảo Vân Chức tới đâm vào họng súng như vậy.

Tầm mắt Tần Nghiên Bắc mang theo ý tứ dò xét, một tấc lại một tấc miêu tả bộ dáng của Vân Chức, đáy mắt không chịu khống chế mà hiện lên một tầng hồng nhạt, trong lòng phát sinh ra sự bực bội bắt đầu ngập tràn khắp lục phủ ngũ tạng, huyết mạch nơi thái dương ẩn ẩn nhô lên, có vẻ lãnh duệ thô bạo.

Hiệu quả của thuốc căn bản không đủ.

Làm anh nhớ tới những chuyện đó, chính là muốn kích thích anh.

Thôi bỏ đi, anh thiếu chút nữa đã quên bản thân bệnh nguy kịch, tâm lý cùng tinh thần đã mất khống chế đủ để làm anh bất lực, Vân Chức da mặt mỏng, băn khoăn nhiều, sợ anh không thể tiếp thu, không dám trực tiếp thổ lộ với anh, cho nên mới lấy cái cớ Tần Chấn chuẩn bị ra để lừa anh, cũng là chuyện tốt.

Cô liều mình bảo vệ anh, nói không chừng cũng chỉ là nhất thời xúc động.

Thừa dịp chưa thấy qua bộ dáng lúc anh phát bệnh, cô nên nhanh chạy đi, dù có yêu sâu đậm đến mức nào cũng không chịu nổi đâu.

So với việc đối mặt với anh như vậy, cô không bằng tới nhận thất bại nhiệm vụ với Tần Chấn còn hơn.

Nếu cô chỉ là tâm cơ tính kế, anh có lẽ có thể bảo vệ cô chu toàn một chút, nhưng mà cô yêu anh...

Làm sao có được một kết cục tốt chứ.

Tần Nghiên Bắc châm chọc cười nhẹ, sự bực bội nóng bỏng trong lồng ngực càn quét tứ chi, anh nhìn Vân Chức thêm một cái, ngữ khí không còn độ ấm: "Vân Chức, tôi chưa từng cứu cô, cô không cần báo ân gì cả, mang theo ân tình của cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."

***

Vân Chức chỉ là bị thương ngoài da, não bị chấn động sau khi nghỉ ngơi xong thì cũng không còn vấn đề gì, cùng ngày là có thể xuất viện, có người tới đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, số tiền bên trong nhiều đến kinh người, nói là tiền thuốc men mà Tần tổng cho cô.

Vân Chức không cần, nhưng đối phương cũng không hề thu lại đã chạy mất, không hề cho cô cơ hội từ chối.

Cô ngồi ở mép giường, nhìn nơi mà lúc nãy xe lăn của Tần Nghiên Bắc dừng lại, hốc mắt chua xót, không biết đến tột cùng anh bởi vì cái gì mà tức giận nữa, ngay cả ân cứu mạng cũng không nhận đã đuổi cô đi rồi.

Vân Chức nhẹ xoa hốc mắt, đứng dậy rời khỏi bệnh viện, trời bên ngoài đã tối, cô đứng ở ven đường hồi lâu, lạnh đến mức chân sắp chết lặng, hạ quyết tâm gọi xe, quyết đoán đọc địa chỉ Nam Sơn Viện.

Sao có thể không rõ ràng đã đi rồi chứ.

Hôm nay lúc Tần Nghiên Bắc đi ra khỏi phòng bệnh của cô, cô thấy trạng thái của anh không đúng lắm.

Trên đường tới Nam Sơn Viện, Vân Chức nhắn tin WeChat cho trợ lý của Tần tổng, đối phương không đáp lại, thử gọi điện qua, lại trực tiếp bị kéo đen, cô chỉ có thể gọi cho dì Trịnh với Phương Giản, nhưng bọn họ đều không nghe máy, giống như đột nhiên liền chặt đứt hết tất cả mọi liên hệ mỏng manh của cô với anh vậy.

Vân Chức đến cửa Nam Sơn Viện liền xuống xe, ỷ vào lần trước đã từng tới một lần, cô trực tiếp đi tìm anh bảo an kia, cười tủm tỉm nói: "Tần tiên sinh bảo tôi qua đây, anh ấy bị bệnh, không tiện mở cửa, phiền anh cho tôi vào với."

Bảo an giãy giụa vài giây, nhớ lại lần trước Tần Nghiên Bắc lãnh huyết vô tình phá lệ một lần, liền gật đầu mở cửa.

Nam Sơn Viện quá lớn, từ cửa chạy tới khu C phải mất nửa tiếng đi bộ, Vân Chức liều mạng chạy vội, hai mươi phút sau đã đứng ở trước cửa căn C9, ngẩng đầu nhìn, bên trong không hề có chút ánh sáng nào.

Mới đầu, Vân Chức còn cho rằng Tần Nghiên Bắc không có ở đây, chờ đi vòng quanh nhìn kỹ, cô mới phát hiện ở cửa sổ phòng ngủ của anh, đằng sau tấm rèm có bóng người mỏng manh nhàn nhạt, giống như là người nào đó đang dựa vào cửa sổ, đang bấm điện thoại.

Anh ở nhà!

Vân Chức không hề do dự, cũng không ấn chuông cửa, dùng mật mã mà lúc trước trợ lý của Tần tổng cho cô để đi vào, nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu, chậm rãi tới gần phòng của Tần Nghiên Bắc.

May mắn là cửa không đóng chặt, không cần gõ, miễn cho bị thái tử gia mắng.

Nhưng một khắc Vân Chức đặt tay lên ván cửa, trái tim cô đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nói không rõ nguyên nhân đột nhiên nhớ tới câu nói trong bệnh viện của Giang Thời Nhất.

~ "Phương diện tâm lý của anh ta... có chút khó nói, dường như có chút vấn đề đặc thù."

Ngón tay Vân Chức căng chặt, có thể cảm giác được tay mình đang run rẩy.

Sao có thể chứ, tiếp xúc nhiều ngày như vậy, thái tử gia trừ tính tình kém và không kiên nhẫn, ngoài ra chỉ có ngạo kiều lại khó dỗ, cũng không có cái gì khó nói cả.

Hôm nay cô tới, càng lo lắng tới tình huống chân của anh nhiều hơn, cùng với phải làm rõ xem hôm nay mình chọc phải anh chỗ nào, để đem quan hệ hòa hoãn lại.

Vân Chức hít một hơi thật sâu, sức lực lòng bàn tay lớn hơn đẩy vào bên trong, khe cửa dần dần mở to hơn, lộ ra tình cảnh bên trong.

Cô nghĩ tới rất nhiều, thái tử gia có khả năng là đang ngủ, vậy cô sẽ chạy ngay, hoặc là đang ở trần, cô cũng sẽ chạy, còn những tình huống khác đều có thể tùy cơ ứng biến.

Nhưng Vân Chức không thể tưởng được, bước đầu tiên cô rảo bước lên liền dẫm phải gốm sứ vỡ vụn.

Một tiếng kẽo kẹt, đâm thẳng vào thần kinh của người khác.

Vân Chức nín thở cúi đầu, thích ứng trong bóng tối trong chốc lát mới nhìn rõ, nơi sàn nhà cô nhìn thấy đều là một mảnh hỗn độn, mảnh sứ đắt tiền, pha lê, những kim loại biến dạng không rõ hình dạng, bút bị bẻ gãy, bản vẽ thiết kế tinh vi được treo ở trên bảng lớn đều không chút thương tiếc bị xé nát, thậm chí có nơi còn mơ hồ dính chút máu.

Vân Chức kinh sợ chậm rãi đi về phía trước, thẳng đến khi tới bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, gió đêm cố tiến vào, đem rèm thổi phần phật, trên bức rèm tối màu, người đàn ông dựa vào cửa, giống như dung nạp làm một với bóng đêm.

Thời điểm anh an tĩnh bất động, Vân Chức vô cùng kinh hãi, chờ đến khi anh nghe được âm thanh, mở đôi con ngươi thâm đen chứa hàn quang, lười biếng liếc qua cô, cô mới biết được cái gì gọi là cảm giác nguy cơ khi tính mạng bị uy hiếp.

Vân Chức đã nhìn thấy rất nhiều bộ dáng của Tần Nghiên Bắc, nhưng không có bộ dáng nào của anh giống như hiện tại, hung ác dọa người, ngũ quan hoàn toàn bị bóng ma bao trùm, cánh tay rũ ở một bên, lòng bàn tay hơi mở ra, giữa khe hở ngón tay còn có vệt đỏ loang lổ.

Gió lớn hơn một chút, bức rèm bị nhấc lên, ánh trăng mờ ảo bên ngoài chiếu vào, phất qua sườn mặt của anh, những đường cong góc cạnh không thể bắt bẻ đều như bị bôi lên một tầng quỷ khí dày đặc cực kì có tính xâm lược, câu lấy đôi mắt của người khác.

Vân Chức sợ anh, nhưng giờ khắc nay lại chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, không thể dời tầm mắt khỏi gương mặt anh.

"Tần tiên sinh..."

Người bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, giống như dã thú đã bắt được con mồi nhỏ yếu, anh nâng nâng tay, cầm lấy một mảnh sứ ở trên bàn.

Muốn ném qua đây, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, năm ngón tay siết đến càng chặt, anh giống như đã mất đi cảm giác đau đớn, máu theo sứ trắng chảy xuống.

"Đi ra ngoài..." Giọng nói Tần Nghiên Bắc nghẹn ngào không giống anh bình thường, "Tôi đã nói rồi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi."

Anh đang chảy máu.

Vân Chức không có dừng lại, đi từng bước một rất chậm, nhưng vẫn kiên trì tới gần anh.

Trái tim cô đã nhảy lên tới tận cổ họng, tiếng vang điên cuồng chấn động ở bên tai.

Tần Nghiên Bắc lạnh giọng quát lớn: "Tôi bảo em ra ngoài! Điếc sao?!"

Cái từ "cút" kia, anh cắn lại trong kẽ răng tanh mùi máu, đến cuối cùng cũng không có nói ra.

Anh vẫn còn giữ được ý thức thanh tỉnh, biết bản thân hiện tại là bộ dáng gì, bác sĩ Lý đã từng chẩn bệnh cho anh rất nhiều lần, chứng hoang tưởng, thời điểm phát tác sẽ mất đi khống chế, tư tưởng cực đoan, hành vi cực đoan, vọng tưởng tăng cao, ủ dột đến mức có thể tự kết liễu bản thân, cũng có thể sẽ tổn thương những người bên cạnh.

Tác dụng của thuốc đối với anh ngày càng trở nên yếu đi, hơn nữa, những giấc mơ ngắn hư hư thực thực kia vẫn luôn chèn ép trong thần kinh của anh, đêm nay là đêm phát tác mà anh không thể khống chế.

Lúc trước, lần phát bệnh không quá nghiêm trọng, nhưng Phương Giản lần đầu thấy cũng trắng bệch cả mặt ngầm né tránh, chỉ sợ bị ngộ thương, hiện tại...

Anh khàn giọng cười nhạo.

Cô nhóc này một hai cứ phải tới chứng kiến có đúng không.

Dọa cô sợ, cô sẽ thành thật, sẽ ngoan ngoãn cút đi, cũng không cần nói tới mấy chuyện báo ân linh tinh kia nữa.

Ngực Vân Chức khó chịu đến phát đau, móng tay gắt gao ấn chặt trong lòng bàn tay, nhìn thấy cánh tay của Tần Nghiên Bắc nâng lên, hai ngón tay hơi hơi khép lại, không chút để ý hướng về phía cô ngoắc một chút.

Cô chịu đựng tim đập nhanh, bước chân vội chạy về phía anh, mới vừa tới gần phạm vi của anh, cằm bỗng nhiên bị bóp chặt.

Ngón tay Tần Nghiên Bắc lạnh lẽo, dính chút máu hơi ướt, dùng dức bóp cái cằm tinh xảo nhỏ bé của cô, lòng bàn tay hãm sâu vào trong gương mặt mềm mại của cô gái, anh đem cô túm tới trước mặt, lãnh đạm nhìn xuống: "Vân Chức, có phải em thực sự không muốn sống hay không, thứ đồ ở sân bay không làm gì được em, cho nên liền tới chỗ tôi tìm chết?"

Vân Chức gần ngay trong gang tấc với anh, hơi thở ôn nhuận trên người giống như đang bao phủ lấy anh, giữa mày anh gắt gao nhíu lại, cái loại cảm giác đau đớn như dòng nước dũng mãnh chảy qua vùng đất nứt nẻ khô cạn kia như có như không dừng ở trên người anh.

Thống khổ lại mê muội.

Cửa sổ thổi đến gió lạnh, Tần Nghiên Bắc như đã đi tới con đường cuối cùng nào đó, nhưng vẫn duy trì thanh tỉnh còn thừa không quá nhiều, gần gũi nhìn cô: "Đây là lần cuối cùng."

Anh khắc chế đẩy Vân Chức ra, hô hấp trầm trọng, khóe môi khô nứt đã chảy ra chút mảu.

Vân Chức không nói chữ nào, nhìn anh trong chốc lát, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, một đường nghiêng ngả lảo đảo tránh đi chướng ngại, không thấy được người phía sau đang mất sức dựa ra sau, mặc kệ bản thân hãm sâu vào trong bóng tối.

Tần Nghiên Bắc cười nhẹ lạnh lùng với mình một tiếng, thẳng tắp nhìn cửa sổ đang mở to, màn đêm đen nhánh, không có một ánh sao.

Đều cút đi, anh không cần ai hết.

Anh...

So với trước đó, tiếng bước chân càng vội vàng hơn lại lần nữa vang lên, thẳng tắp đi tới cạnh cửa sổ, một bàn tay mềm mại đè lại sau cổ anh, ly pha lê ấm áp đưa tới dưới môi anh, mặc kệ anh có uống hay không, mạnh mẽ đổ vào trong.

Thẳng đến khi bức cho anh không thể không mở miệng, lực đạo của cái ly mới dần chậm lại, nhân cơ hội đem nước nhuận ướt giữa đôi môi nứt nẻ của anh.

Thái tử gia có thể hủy thiên diệt địa lúc này lại bị bắt uống nước, Vân Chức một hơi rót cho anh nửa ly, thái tử gia dừng lại, hung hăng nắm lấy cánh tay cô, cái ly rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Vân Chức tức giận đến hai mắt cũng đỏ lên.

Đây đều là tiền đó! Một cái ly của anh cũng có giá vài ngàn tệ, nói ném liền ném là sao! Có thể tiết kiệm một chút hay không!

Những giọt nước kia không thể giải khát, ngược lại còn kích thích bộ mặt cằn cỗi chân chính của người bệnh, Tần Nghiên Bắc không thể nhịn được nữa, nỗ lực ức chế cảm xúc lại bị cô đạp cho tan nát.

"... Được, em muốn báo ân đúng không..." Tiếng nói của Tần Nghiên Bắc hơi hơi vặn vẹo, "Vậy tới bồi tôi."

Bình tĩnh của anh đã dùng hết, một phen kéo Vân Chức qua, cánh tay cứng rắn ôm ở bên hông cô, siết chặt không có điểm dừng.

Vân Chức không đứng được, cắn môi nhào vào trong ngực anh, đôi tay hoảng loạn chống lên, ý đồ muốn tìm chút kẽ hở trong không gian gian cầm kín kẽ này.

Khuỷu tay Tần Nghiên Bắc không nhẹ đi, chẳng khác nào tường đồng vách sắt, anh dễ như trở bàn tay chế trụ cô, ngón tay áp lấy cái gáy của cô, sau đó cúi đầu, chôn mặt vào trong cần cổ trắng nõn, bị hơi thở của cô vây quanh.

Dần Dần Vân Chức không chống cự nữa.

Anh không phải đang xâm chiếm.

Anh chỉ là chữa thương.

Mi mắt của Vân Chức rũ xuống, dưới gió lạnh bốn phía bên cửa sổ phối hợp cúi người xuống, run rẩy nâng tay lên, ấn ở trên vai Tần Nghiên Bắc, hơi thu mình ôm anh.

Cô rốt cuộc cũng tìm được rồi, cách có thể giúp được anh, giải cứu anh, phương thức báo ơn cứu mạng của anh.

Bệnh của anh không phải chỉ ở chân, mà còn ở trong lòng.

Vân Chức hơi nhắm mắt, ánh trăng mạ cô ánh lên tầng ngân quang, sạch sẽ ôn nhu, cô cố lấy đủ dũng khí, ôm lấy kẻ hung thần ác sát bệnh hoạn này.

Tần Nghiên Bắc há miệng cắn ở bên cổ cô, cô đau đến mức thoáng co rúm lại, lại bị anh kéo trở về, thanh âm đụng phải tai cô: "... Vân Chức, rốt cuộc em có ý đồ gì với tôi."

Vân Chức yếu ớt nói: "Tôi chỉ muốn báo ơn."

Báo ơn?

Báo ơn mà vì anh lại không màng sống chết.

Báo ơn mà không sợ gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ này của anh.

Báo ơn nên mới có lá gan dám tới đây ôm anh.

Báo ơn cái gì chứ, rõ ràng là yêu.

Chứng cứ xác thực như vậy, cô căn bản chính là tới ngủ với anh.

A.

Người phụ nữ này.

Miệng cũng rất cứng.