Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 3



Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------------

Vân Chức chỉ là vươn loạn, không chú ý tới việc bản thân vừa đưa tay ra liền nắm lấy tay của thái tử gia.

Cô hiểu rõ, người bị thương ở chân di chuyển sẽ khá gian nan, bản thân lại có cách biệt chiều cao với anh khá nhiều, cho nên một lòng một dạ chỉ muốn đỡ anh ổn định.

Năm ngón tay tinh xảo thường xuyên cầm bút vẽ, ngón tay cân xứng hữu lực, tái nhợt thon dài, đỡ lấy một bàn tay có vết bỏng dữ tợn, sự khác biệt là rất lớn.

Cô càng nỗ lực nắm chặt hơn, nhiệt độ làn da cọ xát ở bên nhau khiến nó có chút ẩm ướt.

Trình Quyết nhìn tới ngốc, khiếp sợ há mồm.

Văn Chức sợ biểu hiện của mình không tốt, lại duỗi một cái tay khác ra, đỡ lấy cả cánh tay của Tần Nghiên Bắc.

Cứ như vậy, cánh tay của anh tự nhiên bị nâng lên, ống tay áo hơi nhấc, vết bỏng lộ ra càng nhiều, xuyên qua cả cánh tay.

Tầm mắt Vân Chức không khỏi dừng ở trên đó, rõ ràng thấy được vết sẹo dữ tợn như vậy ở trên người một người vốn dĩ bề ngoài không có gì có thể bắt bẻ được, vô cùng chói mắt.

Vân Chức rất áy náy.

Theo như lời bà nội nói, lúc ấy Tần Nghiên Bắc chỉ vừa lúc ở gần đó, căn bản không hề ở trong phạm vi đám cháy, nếu không phải đi cứu cô, anh sẽ không bị lửa đốt đến mức thành như vậy.

Theo lý thì cô nên báo ơn tận tâm hơn một chút, ít nhất cũng muốn biết rõ bên người Tần Nghiên Bắc có phải thật sự không có ai giúp hay không. Nếu như không có ai, mặc kệ thái độ của anh có ác liệt bao nhiêu, cô đều sẽ kiên trì giúp anh.

Vân Chức bên này vừa làm ra quyết định, giọng nói lạnh thấu xương ở bên kia đã truyền xuống: "Cô còn muốn sờ bao lâu?"

Nguy hiểm như một cơn bão ập tới, hàn ý xâm nhập vào trong xương cốt.

Lúc này Vân Chức mới phát giác bản thân không cẩn thận vượt rào, yết hầu cứng lại, có chút hoảng sợ hơi mở to mắt.

Hai mắt cô vốn dĩ to tròn, giống như con nai con dịu ngoan xinh đẹp, đuôi mắt cố tình còn hơi câu lên, ở dưới con mắt của Tần Nghiên Bắc không tự giác lại thêm thần thái trêu chọc.

Vô tội mà dụ dỗ.

Thái dương anh nhẹ nảy lên, khớp hàm chậm rãi đè nén.

Lòng bàn tay anh bị cọ xát đến nóng cháy đau rát.

Biểu tình của Tần Nghiên Bắc không có gì thay đổi, tư thái ngồi tùy ý không chút để tâm, nhưng nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối rõ ràng đã phủ lên một tầng sương, cái loại cảm giác áp bách từ bản năng của người đứng trên cao, so với lúc trước càng nặng nề hơn.

Vân Chức vội vàng buông tay ra, lùi về sau một bước.

Cô xoay người nhìn xung quanh, nhìn thấy ven tường có một cái xe lăn, nhất định là của Tần Nghiên Bắc.

Vân Chức cúi người xin lỗi Tần Nghiên Bắc, giữa mày của thái tử gia hơi giãn ra, cho rằng cô rốt cuộc cũng chịu an phận.

Nhưng mà Vân Chức không hé răng, chỉ đi qua kia đẩy xe lăn tới, còn tiện đường ở khu để đồ cầm lấy bao tay dùng một lần, cẩn thận đeo vào xong, ôn nhu chậm chạp cúi đầu nói: "Tần tiên sinh, anh tin tôi đi, tôi có thể đỡ được anh mà."

Lúc nghỉ hè cô từng đi viện dưỡng lão chăm sóc người già, có người chân cẳng không tốt, cô đều có thể làm được, không có yếu ớt như vậy.

Vân Chức lại vươn một tay tới cho anh xem: "Hơn nữa tôi mang bao tay rồi, không dơ."

Lúc này cô cách Tần Nghiên Bắc rất gần, không đợi thái tử gia có cơ hội tức giận, cô nhẹ nhàng khoác lấy khuỷu tay anh, đem anh từ sofa nâng lên.

Tần Nghiên Bắc vốn dĩ có thể phản kháng, anh muốn nắm cổ cô gái nhỏ này căn bản dễ như trở bàn tay.

Đáng tiếc Trình Quyết đã bị sự phát triển trước mắt làm cho thần chí không rõ, mắt thấy tiên nữ cố hết sức đi đỡ người như vậy, thân thể anh ta tự động làm ra phản ứng, tiến lên phối hợp nâng khuỷu tay bên kia của Tần Nghiên Bắc, theo động tác của Vân Chức đem vị Diêm Vương bình thường anh ta không dám dính tới này thành công ngồi lên xe lăn.

Chóp mũi Vân Chức có mồ hôi, cảm kích cười cười với Trình Quyết: "Cảm ơn."

Cô lại nhẹ giọng hỏi: "Xe của Tần tiên sinh ở đâu vậy, có thể phiền anh đưa tôi đi không? Tôi muốn đưa anh ấy lên xe."

Trình Quyết choáng váng.

Vân Chức nắm tay vịn xe lăn, đứng ở phía sau Tần Nghiên Bắc, trên người cô có hơi thở nhàn nhạt của cỏ cây, trong lành mát mẻ, từ từ bao phủ anh.

Công dụng của thuốc trong người anh sắp hết, bắt đầu từ ban nãy, thần kinh nơi huyệt thái dương đã không ngừng co lại, liên lụy khắp nơi trên cơ thể, đảo loạn nỗi lòng, nảy lên khó nhịn, nhìn cái gì cũng mang theo lệ khí.

Nhưng thời điểm hơi thở của cô áp xuống, anh tựa hồ cảm thấy sự thư giãn khó hiểu.

Không có cách nào nói rõ.

Thế cho nên Tần Nghiên Bắc không có xử lý hai tên phiền toái bên người này vội, ngược lại nhắm mắt, không tự chủ dựa về phía sau gần hơn chút, thu hẹp khoảng cách với Vân Chức.

Từ lầu hai đến gara ngầm có thang máy nối thẳng, Vân Chức đẩy Tần Nghiên Bắc rời đi, toàn bộ quá trình, đám người trong quán bar chỉ còn lại có sùng kính đối với cô.

Chờ thang máy xuống tới tầng chót, Trình Quyết mới hậu tri hậu giác phát hiện chân mình run rẩy, không có can đảm đi nhìn sắc mặt của Tần Nghiên Bắc.

Anh ta là bị sao vậy?! Tự dưng đi làm cái chuyện gì thế này!

Dẫn đường cho mỹ nhân kế? Thuận tiện cho cô theo đuổi thái tử?!

Vân Chức từ xa xa đã nhìn thấy xe của Tần Nghiên Bắc, sở dĩ cô nhận ra là bởi vì giữa một loạt siêu xe màu mè kia thì có một chiếc xe màu đen tối tăm đỗ ở giữa.

Cô lại cười lần nữa với Trình Quyết: "Nhờ anh giúp một chút."

Trình Quyết càng cảm thấy cô xinh đẹp, càng sợ tới mức trắng bệch cả mặt, đệch mợ, lúc này thì anh ta tin rồi, đây vốn dĩ không phải tiên nữ, đây chính là tiểu yêu tinh đẳng cấp cao được phái tới mà.

Tài xế chạy tới đón, đối diện với Vân Chức có chút ngây ra.

Vân Chức đưa Tần Nghiên Bắc lên hàng xe phía sau, đưa cho anh một tờ giấy, sau đó đứng ở ngoài xe cúi người, hai tay chống lên đầu gối, thanh thuần nhìn anh: "Tần tiên sinh, trên giấy là số điện thoại của tôi, anh lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

"Trao đổi một chút..." Cô hợp tình hợp lý hỏi, "Có tiện cho tôi số của anh không?"

Trình Quyết muốn quỳ luôn.

Con đường xin số liên lạc này đúng là đủ đơn giản đến thô bạo.

Đèn trong gara ám trầm không rõ, xuyên thấu qua cửa sổ xe cũng không được bao nhiêu, miễn cưỡng có thể nhìn được đường cong sắc bén từ sườn mặt của Tần Nghiên Bắc, trừ cái này ra, cả người đều như chìm vào trong bóng tối đặc sệt.

Anh cầm tờ giấy kia lên, bên trên là chữ viết thanh tú của cô gái, một chuỗi dãy số giống như chữ viết đánh máy in lên đó.

Nhìn thoáng qua, lòng bàn tay thoáng cọ xát, vò nát ném ra bên ngoài xe.

Tần Nghiên Bắc nói: "Một vừa hai phải thôi."

Cửa xe bị đóng lại, tài xế khởi động, thân xe vẽ ra một đường cong, rời đi trước mắt Vân Chức.

Vân Chức suy sụp hạ vai, tiếc nuối thở dài, nhặt tờ giấy lên, chuẩn bị nghĩ cách hỏi Trình Quyết một phen để hiểu thêm về tình hình vết thương của Tần Nghiên Bắc.

Không nghĩ tới chiếc xe dần dần biết mất kia, chỉ qua hai phút liền vòng trở về, như mang theo lửa giận không có chỗ phát tiết, két một tiếng dừng ở bên cạnh Vân Chức, lốp xe ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng vang chói tai.

Cửa sổ xe ở hàng sau hạ xuống, đôi con ngươi đen nhánh lạnh băng của người đàn ông ở trong bóng đêm giống như muốn nuốt chửng người khác.

Anh nhìn chằm chằm Vân Chức vài giây, nhíu mày nói: "Lên xe."

Trình Quyết suýt chút nữa ngồi bệt xuống.

Vân Chức theo bản năng chần chờ vài giây.

Giữa mày Tần Nghiên Bắc toàn là ý lạnh, nhẹ giọng cười nhạo: "Không có cái lá gan này? Vậy đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Nói xong liền nâng cửa sổ xe lên muốn đi.

Thái tử gia tựa hồ dùng hết phần xúc động ban nãy rồi.

Ý thức được người này sẽ không đùa giỡn với cô, nếu như hiện tại không đi thì có khả năng sẽ thật sự khó tiếp cận nữa, sau khi Vân Chức giãy giụa một lúc thì liền lớn gan kéo cửa xe ra, an tĩnh lên xe, cô chiếm một khoảng không gian rất nhỏ, an tĩnh dựa vào một bên.

Trong không gian bịt kín, hơi thở ôn nhuận sạch sẽ vốn đã tiêu tán nay lại tụ lại một lần nữa, so với tàn lưu như có như không lúc trước thì rõ ràng hơn nhiều, như tưới lên căn bệnh hoạn cằn cỗi trong bóng đêm của anh.

Tay Tần Nghiên Bắc đặt ở trên đầu gối nắm thành quyền, khớp xương nhô lên, thần kinh bị lôi kéo quá độ mười mấy giây trước dần dần bình phục xuống.

Phảng phất như vào thời khắc chết đuối, có thể hít thở ngoài ý muốn.

Tài xế phía trước nhỏ giọng nhắc nhở: "Tần tổng, tuyết lớn quá, nếu không đi nữa thì giao thông sẽ bị ảnh hưởng."

Tần Nghiên Bắc "ừ" một tiếng, nghe không ra cảm xúc.

Xe hướng về phía cửa lớn chạy ra, trái tim Vân Chức dần dần cảm thấy không xong, nắm lấy áo lông vũ hỏi: "Tần tiên sinh, anh đưa tôi đi đâu vậy."

"Đừng nói chuyện..." Tần Nghiên Bắc khàn giọng, "Lát nữa bảo tài xế đưa cô về."

Ra khỏi gara, Vân Chức mới thấy ở bên ngoài đang có bão tuyết.

Lúc đi vào còn chưa có nghiêm trọng như vậy, mới qua chốc lát, nơi nào trước mắt cũng đều trắng xóa.

Có lẽ... loại thời tiết này làm chân Tần Nghiên Bắc đau hơn? Cho nên có khả năng sẽ cần tới cô?

Vân Chức thấp thỏm hít một hơi, gửi tin nhắn WeChat cho Đường Dao: "Dao Dao, nguy cơ trước mắt đã tạm thời được giải trừ, hiện tại tớ với Tần Nghiên Bắc đang ra khỏi gara, anh ấy bảo sẽ cho người đưa tớ về, tuyết quá lớn, cậu đừng chờ nữa, có chuyện gì thì tớ sẽ gọi lại cho cậu."

Đường Dao trả lời liên tiếp mấy tin, Vân Chức biết, cô ấy chắc chắn là lại xù lông lên rồi, cảm thấy Tần Nghiên Bắc là đệ nhất quái thú của Hoài Thành, cho dù thật sự có ân tình thì muốn bóp chết cô cũng chỉ cần nâng tay lên một cái mà thôi.

Cô nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Đường Dao lo lắng cũng hợp lý, cô ngoài sợ cũng chỉ có sợ, trước ngày hôm nay, cô không thể tưởng tượng được bản thân sẽ lên xe của một người đàn ông mình vừa mới quen.

Nhưng ân tình vẫn còn đó, nếu không có Tần Nghiên Bắc, cô đã sớm chết trong đám lửa lớn rồi, nào còn có cơ hội rối rắm này kia.

Bản thân thân phận lẫn tính cách của Tần Nghiên Bắc đều rất đặc thù, cô muốn lo trước lo sau cho anh, nếu không thể tới gần anh thì ân nghĩa này vĩnh viễn sẽ không thể trả được.

Bão tuyết khiến tầm mắt mơ hồ, bao bọc xung quanh lốp xe khiến xe đi trên đường đều giảm tốc độ chậm đi rất nhiều, tài xế cũng không có cách nào lái nhanh được, chậm rãi đi hơn nửa tiếng mới tiến vào cổng lớn Nam Sơn Viện.

Tần Nghiên Bắc nương theo bóng đêm dày đặc uống thuốc, phối hợp với hơi thở trên người Vân Chức, lúc này đã khá ổn định rồi.

Xe gian nan trở về khu C9, gió tuyết tạm dừng, trước khi xuống xe, Tần Nghiên Bắc mở mắt ra, phân phó: "Đưa cô ấy về Thanh Đại."

Vân Chức sửng sốt.

Này liền xong rồi? Không cần cô sao? Chỉ cùng nhau đi một đường thôi à?

Tần Nghiên Bắc ấn mở cửa xe, tiến vào trong gara biệt thự ấm áp, tài xế ở lại muốn khóc thành tiếng, giơ điện thoại, kinh hồn táng đảm nói với hắn: "Tần tổng ngài xem, lão Triệu mới vừa gửi video tới, chính là bên phía Thanh Đại kia tuyết rơi quá nghiêm trọng, mười phút trước đã không thể lưu thông xe cộ rồi."

Tài xế ngập ngừng: "Nếu ngay từ đầu đưa vị tiểu thư này về thì còn có thể miễn cưỡng tới nơi..."

Tần Nghiên Bắc vất vả lắm mới áp xuống thần kinh lại giật giật lên: "Cho nên rồi sao."

"Cho nên..." Tài xế bó tay không có biện pháp, run rẩy nói, "Trong thời gian ngắn thật sự không thể đi được, tuyết càng ngày càng dày, xe đi qua thì sẽ bị tắc ở đó, trừ phi vị tiểu thư này đi bộ, đến nửa đêm hẳn là có thể về tới nơi, nói cách khác, cũng chỉ có thể từ từ."

Vân Chức lớn lên ở phương Nam, tới Hoài Thành học mới được hai năm, chưa từng thấy qua trận tuyết nào lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên biết tuyết rơi sẽ khiến giao thông tê liệt.

Cô nhìn ra được bây giờ Tần Nghiên Bắc không cần mình, kéo khóa áo lên, nói: "Không sao, tôi đi bộ."

Tần Nghiên Bắc quay đầu.

Cô đang tận lực co rúm lại ở trong cái mũ lông, áo lông vũ to lớn bọc lấy cô khiến cô càng trông nhỏ con hơn, nhu nhược đáng thương.

Đi bộ về? Đi được nửa đường bị đông chết rồi ngày mai lên đầu đề cùng với bão tuyết hả.

Táo bạo trong ngực Tần Nghiên Bắc giống như tro tàn lại cháy.

Khóe môi anh khẽ mím, ám sắc dưới đáy mắt u ám, lành lạnh liếc cô: "... Đi xuống."

***

Vân Chức ôm túi của mình, đứng ở trong căn biệt thự C9 của Nam Sơn Viện, từ gara đi thẳng lên phòng khách lầu một.

Cô tận lực phóng ánh mắt ra xa, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên không gian trùng điệp phía trên, cùng với ánh sáng lớn bên ngoài cửa sổ sát đất, ngoài đó là bể bơi yên tĩnh không có bất cứ một bông tuyết nào lọt vào được.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân bị tuyết đọng vào, không có đi lên phía trước, cởi giày ra quy củ xếp ở bên ngoài, một đôi tất sạch sẽ màu trắng tinh, có chút ngượng ngùng cọ sát lẫn nhau, nhẹ nhàng đạp trên mặt đất.

Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn vội vàng chạy ra, không dám nhìn thẳng vào Tần Nghiên Bắc, nơm nớp lo sợ đứng một bên, giải thích: "Thực xin lỗi Tần tổng, tuyết lớn quá tôi không đi được, hôm nay gây trở ngại cho ngài rồi."

Chờ tới lúc nhìn thấy Vân Chức, ánh mắt bà mới sáng lên, ân cần đi lấy một đôi dép lê, cười nói: "Trong nhà không có dép của con gái, cô đi tạm đôi này trước đi."

Không chỉ không có con gái mà trừ dì giúp việc này ra, căn bản là chẳng còn ai hết.

Trong ngoài trên dưới biệt thự C9 này, qua phán đoán thô sơ giản lược của Vân Chức thì diện tích phải hơn mấy nghìn mét vuông, mà dường như chỉ có mình Tần Nghiên Bắc ở, ngay cả dì giúp việc cũng không thể ở lâu, ở lại lâu một chút là phải báo cáo.

Anh bị trọng thương, hiện tại hai chân không thể động.

Thật sự không có ai chăm sóc?

Một người thân, bạn bè, hoặc là hộ lý, đều không thể tới gần anh sao?

Như vậy xem ra, tình huống mà bà nội nói đại khái là thật rồi. Trong lòng Vân Chức có chút buồn bực, nhìn về phía bóng dáng của Tần Nghiên Bắc, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng hãn lệ của anh, không có nhân tình.

Từ lúc đi vào C9 tới giờ, Tần Nghiên Bắc cũng chưa từng nói chuyện với Vân Chức được câu nào, Vân Chức cũng không tìm được cơ hội để bắt chuyện với anh, cô giống như nai con đi vào một khu rừng lớn xa lạ, chỉ có thể đi theo dì giúp việc lên phòng dành cho khách ở lầu hai.

Dì giúp việc kính nể lặng lẽ hỏi: "Cô là bạn gái Tần tổng sao?"

Vân Chức xua tay phủ nhận: "Tôi chỉ muốn báo đáp anh ấy thôi, tới để chăm sóc cho vết thương của anh ấy."

Dì giúp việc cái hiểu cái không, gật đầu: "Tóm lại cô nhớ chú ý an toàn, bảo vệ tốt chính mình. Thư phòng và phòng ngủ của Tần tổng ở phía Đông lầu ba, cô tận lực đừng đi qua đó nhé, miễn cho ngài ấy không vui."

Bà đè thấp thanh âm: "Đặc biệt là hôm nay."

Hôm nay làm sao? Sinh nhật anh?

Vân Chức không rảnh lo tò mò cái khác, hỏi: "Vết thương của anh ấy đến cùng là như thế nào? Bình thường không có ai chăm sóc sao?"

Dì giúp việc nói: "Tôi chỉ biết là Tần tổng xảy ra chuyện vào khoảng hai tháng trước, chân bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trong lúc ngài ấy nằm viện thì vẫn luôn được phong tỏa tin tức, lúc xuất viện liền ngồi xe lăn, ngài ấy không cho phép người khác tiếp cận mình, chỉ có bác sĩ Phương phụ trách ba ngày tới thay thuốc cho ngài ấy một lần thôi. Có điều nhìn tình hình đêm nay, hắn chắc là tới không được."

Sau khi dì giúp việc rời khỏi đây, Vân Chức đứng ngồi không yên trong chốc lát, ghé sát vào cửa cũng không nghe được động tĩnh gì.

Ở C9, cô nhìn như chỉ cách một tầng lầu với Tần Nghiên Bắc, nhưng trên thực tế cảm giác so với ở hai đầu của cùng một cái tiểu khu còn xa hơn. Cô tuyệt đối tin tưởng, nếu như có người ở cùng với anh dưới một mái nhà thì một tháng không gặp được mặt là một điều rất bình thường.

Nhưng đêm nay là ngày thay thuốc của anh.

Bác sĩ duy nhất có thể chăm sóc anh thì lại không thể tới.

Mà cô, đặc biệt tới trả ơn, bị tuyết lớn vây ở chỗ này không thể đi, này còn không phải là vận mệnh an bài?

Trong phòng quá nóng, Vân Chức cởi áo lông vũ ra, bên trong mặc một cái váy lông dê màu vàng nhạt.

Cô đi vào phòng tắm rửa sạch tay, mở ra túi bao tay của mình, may mà lúc nãy cô tìm được bao tay dùng một lần ở trong cái cơm hộp ở dưới tầng, còn chưa có bóc nhãn.

Tần Nghiên Bắc không cho chạm vào, nói không chừng là có thói ở sạch, về tới nhà thì anh hẳn là càng để ý hơn.

Vân Chức bóp bóp cái bao tay này, nín thở ra khỏi phòng.

Dì giúp việc đi đâu Vân Chức tìm không thấy, chỉ có thể theo lời bà ấy nói đi tới phía Đông lầu ba, một cánh cửa đóng không chặt, giữa khe hở ẩn ẩn lộ ra chút ánh sáng.

Dép lê dưới chân của Vân Chức khá lớn, mang vào vang lên chút tiếng vang lẹp xẹp lẹp xẹp, cô thả chậm bước chân, khẩn trương gõ cửa hai lần.

Cô muốn hỏi một câu, Tần Nghiên Bắc có cần cô giúp thay thuốc không.

Trong thư phòng, Tần Nghiên Bắc dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú màn hình chiếu lớn ở trên bức tường đối diện, trên màn hình chia làm những ô hình ảnh nhỏ, người đàn ông góc trên bên phải đang nói liên mồm báo cáo số liệu, thanh âm rõ ràng truyền ra khỏi loa.

Vì tinh thần lẫn trạng thái đêm nay không mất khống chế nên Tần Nghiên Bắc cực lực tập trung trên công việc, video hội nghị đối diện, nhóm cao tầng của Tần thị, từng người từng người thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ sợ làm lỗi ở chỗ nào.

Tiếng gõ cửa ngay lúc này vang lên.

Tần Nghiên Bắc ngước mắt, từ khe hở không nhìn ra được bên ngoài là ai, nhưng có một góc dép lê màu lam lộ ra ở bên cạnh.

Dì Trịnh.

Tần Nghiên Bắc ấn ấn giữa mày, thuận miệng nói: "Vào đi."

Tầm mắt anh lại quay trở về màn hình, không có nhìn về phía cánh cửa bên kia nữa.

Mà một giây sau, trước khi cửa bị đẩy hẳn ra, bên trong video hội nghị đang được báo cáo cẩn trọng kia, một vị phó tổng thao tác chuột trên giao diện, màn hình máy tĩnh đột nhiên nhảy ra một cái quảng cáo web lậu, hình ảnh hạn chế, khó coi.

Phó tổng cả kinh, lập tức di chuyển chuột tắt trang web, ai ngờ lại hiện lên một trang quảng cáo vô cùng độc hại, nơi chuẩn bị ấn chuột cũng không phải là lối thoát, con chuột chệch một cái, ngược lại còn kết nối thẳng tới giao diện một trang web đen.

Hình ảnh kích thích thật ra không có lọt vào mắt Tần Nghiên Bắc, nhưng lại truyền ra tiếng vang như sấm bên tai, video sex vang vọng toàn bộ cuộc họp cao tầng của Tần thị.

Là tiếng kêu cùng hô hấp phóng đãng nịnh nọt của một người phụ nữ.

Tim của phó tổng sắp bị dọa cho ngừng đập, luống cuống tay chân, tuy rằng lần này kịp thời tắt đi, thế nhưng tiếng vang lên lúc nãy đã không có khả năng thu hồi lại.

Ngay vào lúc âm cuối uyển chuyển vang lên, Vân Chức đi một đôi dép lê không hợp chân, xuất hiện ở trước cửa phòng Tần Nghiên Bắc.

Tần Nghiên Bắc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ác liệt.

... Cô mới vừa nãy nghe được gì rồi?! Cô cho rằng... đêm hôm khuya khoắt, anh ở trong thư phòng mở màn hình lớn, còn phát ra loại thanh âm kia là đang xem thứ gì?!

Vân Chức đúng là có nghe thấy, nhưng bản thân đối với loại thanh âm xa lạ này cũng không có mẫn cảm, lúc ấy cũng chẳng có tâm tư nghĩ nhiều, sự tập trung chăm chú của cô đều ở trên người Tần Nghiên Bắc, chỉ cho là âm thanh của phim ảnh gì đó.

Cho nên cô cực kỳ tự nhiên hỏi Tần Nghiên Bắc: "Tần tiên sinh, xin hỏi có thể để tôi giúp anh không?"

Tần Nghiên Bắc đè lại góc bàn.

Tóc dài của Vân Chức rũ ở trước ngực, váy lông dê rất mỏng, gãi đúng chỗ ngứa bọc lấy vòng eo.

Cô cảm giác được sự khác thường của Tần Nghiên Bắc, tưởng là mình bị ghét bỏ, bỗng nhiên nhớ tới bản thân có mang theo bao tay dùng một lần, vì thế hai ngón tay thon dài bọc lấy cái kia làm thành hộp nhỏ plastic hình vuông, chữ viễn ở bên trên quá xa nên mơ hồ không nhìn rõ.

Cô cười tủm tỉm, còn hướng về phía hắn đung đưa một chút, nói: "Anh yên tâm, tôi có mang theo cái này, sẽ không làm bẩn chỗ này của anh."

Lòng bàn tay vốn lạnh lẽo của Tần Nghiên Bắc đột nhiên nóng lên, nhìn chằm chằm Vân Chức.

Nguyệt hắc phong cao.*

Đại tuyết phong thành.

* Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)

Sau khi cô nghe được loại âm thanh kia truyền ra từ thư phòng anh, liền nũng nịu đứng ở cửa, còn cầm theo thứ đồ ái muội như vậy cho anh xem, rốt cuộc...

Là muốn tới giúp cái gì?!