Em Yêu Anh Hoành Vũ Phong

Chương 45



Toang toang bao nhiêu mãnh vụn thủy tinh rơi trên sàn nhà... Ôi chuyện gì xãy ra với Phong thế này cô nhấc điện thoại lên

- Đặt ngay cho tôi một vé về Việt Nam nhanh nhất có thể.

Bao nhiêu nổi sợ cứ ùa về nước mắt cứ không ngừng dãy dụa,tim như bóp nghẹn đến thở thôi cũng khó đối với cô lúc này...có lẽ anh với cô không có duyên đi chăng nữa nhưng mà anh vẫn ở đó sống một cuộc sống hạnh phúc,cô chỉ đứng nhìn từ xa theo dõi chặng đường đó thôi cũng đủ phần nào an tâm,nhưng sao cái cảm giác lo sợ quá mức kinh khủng nếu một ngày anh không còn trên đời này nữa sẻ sao với cô đây.Anh là nguồn sống của cô biến mất nguồn sống thì làm sao với cô đây.

- Phong ơi anh có ổn không đừng có chuyện gì nhé.

- Thưa giám đốc tôi đã sắp xếp vé nhanh nhất là 12h tối nay ạ.

Mang trong tâm trạng bồi hồi lo lắng chờ đợi chuyến bay xuất phát thôi cũng đủ quá dài đối với tôi.Phải nói chuyến bay từ Anh về nước như cả ngàn thế kĩ suốt 12 tiếng ròng rã trên máy bay tôi không tài nào chợp mắt nổi vì quá lo lắng cho Phong. Bước chân xuống nhà bay là một khung cảnh đường phố tấp nập tiếng xe chạy rộn ràng cái không khí lúc này rất náo nhiệt,dù 5 năm nhưng ở đây vẫn vậy cũng có những cảm giác thân thuộc vẫn còn đâu đây.Vội dừng ngay cái cảm xúc suy nghĩ cảnh vật tôi chợt nhận ra tôi về nước để gặp Phong tôi nên sớm gặp anh nhanh nhất có thể.Nhấc máy lên gọi

- Tìm giúp tôi bệnh viện mà thiếu gia tập đoàn Hoành Gia đang cấp cứu tên Hoành Vũ Phong.

- Dạ chờ em 1 xí ạ

Đúng là cái tác phong làm việc ở nước ngoài có khác chưa đầy 3 p tiếng chuông điện thoại cô reo lên:

- Dạ em đã kiểm tra toàn bộ thông tin không có ai tên là Hoành Vũ Phong nhập viện cả. Có lẽ giám đốc nhầm lẫn gì ở đây ạ.

- Ưm

Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì cơ chứ.Cái tin hồi sáng của cô đã đọc là sao. Cô chắc chắn rằng nhân viên của cô không bao giờ nhầm lẫn được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.. cô nên tự mình đi xác minh thì hơn.Cô bắt 1 chiếc taxi

- Anh ơi cho tôi đến địa chỉ này Xx xxxxxx

- Dạ thưa cô

Suốt đường đi bao nhiêu cảm xúc cứ ùa về trong cô.Cô chợt nhớ lần đầu tiên cô tới nhà anh cô cũng một mình trong cái tâm trạng này mà lo lắng.Nhưng mà ở 2 thời điểm lo lắng khác nhau.Trước kia cô lắng người đàn ông cô cưới sẻ như thế nào,ra sao.Con bây giờ cô lại lo lắng liệu anh có ổn không có sảy ra chuyện gì hay không.Chung quy lại cái lo lắng ấy chỉ dành cho một người đàn ông.