Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 10: Fan cuồng



Sau khi trailer "Cuộc hẹn đêm nay" tung ra đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, đây là sự xuất hiện đầu tiên của Lục Chu sau khi công khai, chỉ một đoạn trailer được cắt nối biên tập đã khiến nhóm fans la hét điên cuồng ---

"Aaaaa, hai vị thần tiên cùng một khung hình, chắc cả chương trình sẽ phát sáng mất! Trời ạ, nếu có cảnh lớn nào của Nhiêu yêu tinh và Già tiên nữ bị cắt mất, tôi sẽ mắng chửi mấy người!"

"Ánh mắt Già thần siêu thâm tình der, oh oh oh, tám giờ tối thứ năm, tôi xách ghế ra hóng!"

"Lúc Nhiêu ca nói chuyện với Lý Tư Như, Già thần vẫn luôn nhìn Nhiêu ca, loại cảm giác đáng yêu đến chọc người này là chuyện gì xảy ra vậy?"

"Lúc trước đã thấy nhan sắc của bọn họ là cùng đẳng cấp, bây giờ trông thấy, quả nhiên là thế, đều là nhan sắc thần tiên!"

"Rốt cuộc có thể xem tổ hợp song hậu rải cơm chó, yêu chương trình!"

"Đã cùng nhau tham gia chương trình, tiếp theo có phải nên trông chờ các cô ấy cùng nhau đóng phim không?"

Trương Uyển tràn đầy hăng hái lướt bình luận, thấy bình luận thú vị còn đọc lại cho Chu Nhiêu nghe, Chu Nhiêu thấy cô ấy vui vẻ cũng không ngăn cản, thuận miệng đáp lời, trong đầu còn đang suy nghĩ hoàn cảnh nhân vật mà cô thủ diễn trong "Hung án truy kích".

Không biết có phải Vưu Cầm bị Tôn Nghiễm Nho nhượng bộ khiến đầu óc muốn bất tỉnh rồi, hay là bị tài nguyên của Lục Già làm cho lóa mắt, lại xếp lịch trình của cô đầy ắp, ngày bận nhất có khi chạy đến bốn show. May mắn đều là công việc phỏng vấn nghệ sĩ phát ngôn linh tinh.

Nếu đổi thành đi quay phim, một là cô sẽ trở thành chiến sĩ thi đua giới nghệ sĩ, không thì là thất nghiệp, thậm chí còn dẫn tới một đám ekip đạo diễn bôi đen phong sát*.

*Phong sát: cấm vận, không cho phép một người nổi tiếng tiếp tục tham gia hoạt động nghệ thuật hoặc xuất hiện trước công chúng.

Chu Nhiêu bận rộn không rảnh nghĩ đến quan hệ giữa cô và Lục Già, chút ít thời gian nhàn rỗi đều dùng để nghiên cứu nội dung kịch bản và thiết lập nhân vật của "Hung án truy kích".

Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời của đài truyền hình quốc gia, hơn nữa đội ngũ diễn viên lần này thực lực hùng hậu, tùy tiện cũng bốc ra được một diễn viên hạng nhất trong nước, cô còn phải dựa vào độ nổi tiếng siêu cao mới lấy được vai diễn nữ hai, lỡ như biểu hiện không tốt, sau này sẽ rất khó khăn để tiến vào giới này.

Đang viết tiểu sử nhân vật, điện thoại Chu Nhiêu chợt có chuông báo cuộc gọi đến.

Trương Uyển đang lướt Weibo nghe tiếng chuông thì sững người, thấy Chu Nhiêu đang mải miết viết, thò người sang lấy điện thoại của cô. Nhìn thấy tên người gọi, Trương Uyển vội đưa điện thoại cho Chu Nhiêu, "Nhiêu ca, mẹ chị gọi này."

Chợt nghe nói thế, Chu Nhiêu còn chưa phản ứng kịp, cúi đầu nhìn tên người gọi trên màn hình, Chu Nhiêu mới ý thức được là mẹ gọi điện thoại cho mình.

Chu Nhiêu vừa ấn đồng ý đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến:

"Quân Quân, mẹ nghe người ta nói con với con bé Lục Già kia yêu đương à?"

Chu Nhiêu vốn tên là Chu Quân Nhiêu, sau vào giới giải trí mới đổi tên thành Chu Nhiêu, cha mẹ người thân vẫn quen gọi cô là "Quân Quân".

Nghe được sự lo lắng trong giọng nói của mẹ, Chu Nhiêu ngừng một chút, cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là lăng xê CP thôi, đều có ích cho sự nghiệp của bọn con."

Cha mẹ đều biết chuyện cô thích Lục Già. Cha Chu ban đầu mới nghe được tin con gái nhà mình thích con gái, cha Chu xưa nay tính tình ôn hòa tức giận đến suýt nữa động thủ đánh người, nhưng thấy dáng vẻ đau khổ của con gái nhà mình, liền chuyển toàn bộ tức giận về phía Lục Già, ngay cả khuynh hướng tức giận cũng thay đổi:

"Thật không ngờ Lục Già lại kỳ thị đồng tính luyến ái, đã là thời đại nào rồi, không chấp nhận thì làm bạn bè bình thường không được sao? Lại còn chơi trò đoạn tuyệt quan hệ, nhìn xem tổn thương Quân Quân thế nào!"

Lúc ấy mẹ Chu vừa phải an ủi con gái, còn phải an ủi cả ông chồng nhà mình, sau một quãng thời gian đều gầy đi một vòng, chiếc cằm đôi vốn đẫy đà đã gầy thành mặt trái xoan.

"Thật sự không sao chứ?" Mẹ Chu lo lắng hỏi, "Công việc hiện tại có áp lực lắm không, có muốn nghỉ ngơi một thời gian không?"

"Được rồi, con thật sự không có chuyện gì mà." Chu Nhiêu đổi tay cầm, tiếp tục viết tiểu sử vào sổ, an ủi: "Cha mẹ đừng lo, con đã nói chuyện với Lục Già rồi, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm."

Mẹ Chu không rõ hiểu lầm là ý gì, nhưng nếu thật sự nói chuyện rồi, chắc sắp tới con gái sẽ tốt hơn.

Nhưng mẹ Chu không ngốc, con gái đã lớn như vậy, đã bắt đầu chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện xấu, bọn họ đều không phân biệt được rốt cuộc là cô thật sự không có chuyện gì hay là đang muốn làm bọn họ yên tâm.

"Bây giờ con có bận gì không, mẹ gọi thế này có làm phiền con không?" Mẹ Chu nhịn không được hỏi.

Mắt Chu Nhiêu nóng lên, cười nói: "Không có, con còn đang nghỉ ngơi đây."

"Không bận là được rồi." Mẹ Chu nhẹ nhàng thở ra, thoáng thấy ông chồng bên cạnh đang không ngừng thúc giục mình, bà đành phải nói: "Quân Quân, à... mẹ và cha con dự định đi du lịch, thuận đường sang thăm con, con có thời gian rảnh không?"

Nghe nói thế, ngữ điệu Chu Nhiêu trở nên nhẹ nhàng hơn, "Có chứ, cha mẹ ở đây vài hôm đi.", nếu không phải bởi vì thường xuyên có người canh chừng, cô còn muốn đưa cha mẹ đến ở cùng mình.

"Được được được, đến lúc đó mẹ nhắn tin cho con." Mẹ Chu vội vàng đáp, cha Chu đang xem cũng vui vẻ hẳn lên.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Nhiêu nhìn nhật ký cuộc gọi phát ngốc một hồi, đến khi Trương Uyển khẽ chạm vào vai cô một chút, cô mới lấy lại tinh thần tiếp tục phân tích tiểu sử nhân vật.

Mới vừa viết chưa được mấy chữ, Trương Uyển bên cạnh bỗng phát ra tiếng thét chói tai, Chu Nhiêu bị dọa đến giật mình, chiếc bút mực nước vẽ ra một đường xấu xí trên giấy.

Chu Nhiêu buồn bực trừng mắt Trương Uyển, giọng nói thấp thoáng lộ ra sự uy hiếp, "Tốt nhất em nói được cho chị một lý do thuyết phục."

Trương Uyển bất chấp lửa giận của cô, vội đưa điện thoại đến tầm mắt Chu Nhiêu, "Lục Già xảy ra chuyện!"

Tim Chu Nhiêu nhảy dựng, cô đoạt lấy điện thoại nhìn dòng chữ trên màn hình, đầu óc trì trệ một hai giây mới nhận ra mặt chữ trên đó ---

"Nữ diễn viên nổi tiếng Lục Già vào lúc 10:28 trưa nay trên đường về nhà bị một người hâm mộ nào đó tấn công, người này lấy ra một bình chứa chất lỏng không rõ lớn tiếng nhục mạ Lục Già, sau đó tạt chất lỏng trong bình vào Lục Già, hiện tại Lục Già đã nhập viện kiểm tra, người hâm mộ đã bị cảnh sát khống chế. Theo tiết lộ của người đại diện, kết quả kiểm tra của Lục Già không đáng lo ngại......"

Nhìn thấy bốn chữ "không đáng lo ngại", tim Chu Nhiêu mới trở về trong bụng, nhưng vẫn lo lắng, cô lấy điện thoại gọi cho Lục Già, nghe thấy âm thanh bíp bíp chờ bắt máy trong lòng cô lo lắng bất an.

Qua hồi lâu, điện thoại mới bắt máy ---

"Nhiêu Nhiêu, có chuyện gì sao?" Giọng nói Lục Già vô cùng khí thế, thậm chí còn mang theo mấy phần ngạc nhiên mừng rỡ.

Chu Nhiêu thở gấp, giọng nói vẫn nhanh, sốt ruột hỏi: "Bây giờ cậu có khỏe không? Kiểm tra thế nào rồi?"

Hiểu được cô đã nhìn thấy tin tức kia, Lục Già an ủi nói: "Mình không sao, đó là bình thuốc nhuộm, bác sĩ kiểm tra xong nói không có gì, mình vẫn đang rửa đây."

Nghe nói thế Chu Nhiêu mới hoàn toàn an tâm, nhớ tới người hâm mộ kia, giọng nói cô lại nghiêm túc lên, "Đó là fan của ai? Sao lại làm ra chuyện thế này!"

"Là fan của mình, có lẽ là bất mãn với mình." Lục Già qua loa giải thích, cô không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ tủi thân lại chờ mong mà chuyển đề tài: "Nhiêu Nhiêu, cậu có muốn đến thăm mình không, vừa rồi thật đáng sợ."

Chu Nhiêu hỏi: "Bệnh viện nào?"

"Hả?" Lục Già còn chưa phản ứng kịp, ý thức được cô thật sự định đến thăm mình, vội vàng kìm nén tâm tình hưng phấn nói tên bệnh viện.

Mới vừa cúp điện thoại với Lục Già, cuộc gọi từ Vưu Cầm lại vang lên:

"Lục Già đang ở bệnh viện, chị bảo Tiểu Lý đi đón em, em đến bệnh viện thăm cô ấy đi."

"Được, em biết rồi." Chu Nhiêu không kiên nhẫn liền cúp máy.

Trước kia Lục Già vẫn rất ổn, sau khi tuyên bố quan hệ với cô lại gặp phải chuyện thế này.

Mặc kệ đó là fan của ai, cô đều có những trách nhiệm nhất định.

Lúc Chu Nhiêu đến bệnh viện, xung quanh đỗ không ít xe, Chu Nhiêu có ấn tượng với mấy chiếc, đó là những người từng theo đuôi cô.

Chu Nhiêu đi vào từ một góc vắng vẻ, tìm được đám người Hùng Miêu Miêu đang đứng dưới lầu. Hùng Miêu Miêu suýt nữa không nhận ra cô, nếu không phải nhận ra giọng cô, Hùng Miêu Miêu đã định gọi bảo vệ.

Lúc theo Hùng Miêu Miêu đi vào phòng bệnh cao cấp, Lục Già đang ngồi trên giường bệnh cau mày nói chuyện với người đại diện, trên mặt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Điều khiến Chu Nhiêu yên tâm là Lục Già nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, khuôn mặt thanh lệ vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí đôi gò má còn lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh.

Thoáng thấy Hùng Miêu Miêu đi vào, ánh mắt Lục Già sáng lên, duỗi đầu nhìn người đi sau Hùng Miêu Miêu, trông thấy người đang quấn mình như con gấu nhỏ, Lục Già vui vẻ, "Nhiêu Nhiêu!"

Chu Nhiêu bỏ mũ ngồi vào chiếc ghế cạnh giường, mới vừa ngồi xuống, Lục Già đã nhào vào lòng cô, giọng điệu tủi thân làm nũng: "Nhiêu Nhiêu, vừa rồi làm mình sợ muốn chết."

Tuy biết lúc này Lục Già đang giả vờ, Chu Nhiêu cũng không nhẫn tâm vạch trần.

Cô chỉ nhìn mấy dòng chữ đã có thể tưởng tượng được những việc này đáng sợ bao nhiêu.

Chu Nhiêu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói mềm mại hiếm thấy: "Không sao là tốt rồi."

Lục Già ngẩn ra, tiện đà càng thêm dùng sức ôm lấy cô, hé miệng kiềm lại độ cong nơi khóe môi, trộm cọ cọ trong lồng ngực cô.

Tôn Nghiễm Nho thấy một màn như thế tay nắm lại để bên môi ho khan vài tiếng.

Lục Già đang tựa vào lòng Chu Nhiêu cũng không ngẩng đầu, tiếng nói lạnh đi mấy phần, "Cảm mạo thì phải uống thuốc, đừng để lây cho người khác."

Tôn Nghiễm Nho:......

Chu Nhiêu mím môi, nghiêng đầu nhìn sang Tôn Nghiễm Nho, "Nếu anh thấy phiền khi tôi ở đây, vậy tôi ra ngoài trước."

Vừa nghe lời này Lục Già vội ngẩng đầu ngăn cô, "Nhiêu Nhiêu đừng ra ngoài, không có gì cậu không thể nghe hết.", nói xong lại lãnh đạm nghiêng sang liếc mắt Tôn Nghiễm Nho, "Nếu Nhiêu Nhiêu không thể nghe, tôi cũng không muốn nghe, anh đi ra ngoài đi."

Tôn Nghiễm Nho:......

Đang muốn hắng giọng, nhớ tới lời nói vừa rồi của Lục Già, Tôn Nghiễm Nho không làm hành động mờ ám nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Cô Chu đương nhiên có thể nghe, tôi còn mong cô Chu có thể khuyên cô ấy giúp tôi."

Chu Nhiêu ngờ vực nhìn anh ta, Tôn Nghiễm Nho giải thích: "Tôi hy vọng Lục Già có thể thay đổi nơi ở, nhưng cô ấy không muốn."

Chu Nhiêu nhịn không được chọc vào trán Lục Già, đẩy cô ra khỏi ngực mình, kinh ngạc nói: "Bác sĩ chưa kiểm tra não của cậu à?"

Lục Già:......

Lục Già ngửa đầu, ánh mắt vô tội đáng thương nhìn cô, "Mình không có chỗ ở khác, Nhiêu Nhiêu có thể thu nhận mình không?"

Lời này Chu Nhiêu đương nhiên không tin, ngay cả cô còn có ba chỗ ở trong thành phố này, chứ đừng nói tới Lục Già.

Chu Nhiêu mỉm cười, "Đương nhiên có thể."

Lục Già còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe Chu Nhiêu nói: "Tôi có ba căn hộ, cho cậu mượn một căn ở không thành vấn đề."

Lục Già:......

Lục Già nghiêng đầu né tránh ngón tay cô, nhanh chóng quay về nép vào vòng tay của cô, đáng thương nói: "Bây giờ mỗi lần nhắm mắt mình đều nhìn thấy gương mặt của người kia, thật đáng sợ đó."

Chu Nhiêu:......

Vì thế Chu Nhiêu ra ngoài thăm bệnh đến khi trở về thuận tay mang cả bệnh nhân về nhà.