Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 39: Quảng cáo nước hoa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên trở về sau chuyến đi cổ trấn, kế hoạch ở nhà nghỉ ngơi hồi phục sinh lực của Chu Nhiêu hoàn toàn tan biến.

Cô thậm chí còn không đi máy bay trở về cùng Lục Già, đến thẳng thành phố D tham gia sự kiện của nhãn hàng.

Sự kiện ở thành phố D mới vừa chấm dứt, Chu Nhiêu lại ngựa không ngừng vó đến thành phố H, dành cả cuối tuần bôn ba ở các thành phố lớn tham gia sự kiện nhãn hàng.

Vất vả hoàn thành xong sự kiện nhãn hàng, cô lại phải ra nước ngoài quay chụp cho tạp chí.

Mỗi khi đến thời điểm này, Chu Nhiêu sẽ vô cùng hoài niệm những tháng ngày quay phim, cho dù việc quay phim vừa buồn tẻ lại vất vả, nhưng cô cảm thấy so với việc đáp máy bay tham gia sự kiện khắp nơi thế này thì còn tốt hơn nhiều.

Đến khi Chu Nhiêu có thể trở lại nhà trọ lấy hơi, đã là nửa tháng sau đó.

Trailer số đầu tiên "Hành trình ngọt ngào" vừa phát sóng đã nhận được sự quan tâm và trông đợi của dân mạng, ekip chương trình cố ý cắt ra sự xuất hiện của hai người khi hẹn hò riêng tư, đặc biệt là cảnh Chu Nhiêu đưa tay véo má Lục Già.

"Cuối cùng cũng tới rồi!!! Ngồi chờ đến tám giờ tối thứ sáu!"

"Đừng nói với tôi cái người bị Chu Nhiêu véo má khóc thút thít kia là Già thần nhé! Đây rõ ràng là một tiểu khả ái mềm mại đáng yêu mà? Không thể là tiên nữ tỷ tỷ kiêu ngạo lạnh lùng của tôi được!"

"Gào khóc ngao, mặt Lục bảo trông thật mềm, tôi cũng muốn hôn một chút/quỳ"

"Kiên định trạm Già thần công tôi đột nhiên hoang mang, nào có cao lãnh thiên tiên đâu? Vừa nhìn là thấy Nhiêu ca mới là công"

"Thật không hiểu mấy người cứ một hồi thì công một hồi thì thụ là có ý gì, đây đều là chuyện của người ta, mấy người lo làm gì?"

"Vũ ca buồn cười quá, Vũ ca và Bối Bối chính là một đôi hài hước/cười to/cười to/cười to"

"Triệu Du siêu xinh đẹp, có khí chất! Lăng Nhược Chiêu cười lên thật sự siêu xán lạn, hệt như một mặt trời nhỏ, cặp này cũng siêu cấp đẹp a!"

"Hahahaha, Lục bảo mềm dữ, luôn dán lên người Nhiêu ca! Muốn xem phim muốn xem phim muốn xem phim (chuyện quan trọng phải nói ba lần)"

"Chị Nhị Mẫn và Khương Trí Hâm thật sự rất tốt, chúc phúc bọn họ!"

"Nhiêu ca rất thích véo má Lục Già, mặt Lục bảo có thể bị véo lớn luôn không?"

Sau khi Weibo chính thức của chương trình đăng trailer số đầu tiên, Lục Già lập tức chia sẻ và bình luận:

"@Lục Già V: Cùng @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy bắt đầu tạo chậu cẩu lương hiến cho mọi người, hy vọng mọi người có thể thích. PS: Chắc là ảo giác của tôi, mặt tôi hình như hơi to hơn so với trước"

Chu Nhiêu đang làm ổ trên sofa ngoài ban công phơi nắng nhìn thấy tin nhắn Wechat do Lục Già gửi, liền chậm rãi mở Weibo, sau khi xem Weibo kia, trực tiếp bình luận dưới Weibo của Lục Già:

"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Mọi người nhất định sẽ thích, đúng không? PS: Không phải ảo giác, là cậu béo ^_^//@Lục Già V: Cùng @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy bắt đầu tạo chậu cẩu lương hiến cho mọi người, hy vọng mọi người có thể thích. PS: Chắc là ảo giác của tôi, mặt tôi hình như hơi to hơn so với trước kia"

Hai người ở trên Weibo thể hiện tình cảm lại dẫn đến fans gào khóc:

"Cảm giác có chút có lỗi với Lục bảo, nhưng em ủng hộ Nhiêu ca! Lục bảo béo 1"

"Sao có thể là Nhiêu ca véo đến sưng lên chứ? Lục bảo béo 2"

"Yêu đương khiến người ta ngọt ngào, ngọt ngào khiến người ta béo phì, Lục bảo béo 10086"

"Lục bảo ham thích vận động tập thể hình lại béo lên, không chút do dự bẻ thẻ tập thể hình!"

"Năm mới có ai không béo thêm mấy cân, nhưng mặt của Lục bảo thế này có thể không gầy nổi nữa/cười trộm/cười trộm/cười trộm"

"Hơi quá đáng, lại đúng lý hợp tình bắt tôi ăn cẩu lương, hừ, mấy người nghĩ rằng tôi sẽ ăn sao?

Thật ngon!"

"Tôi không giống với lầu trên, tôi rất thích ăn cẩu lương của hai người! Năm mới cũng sẽ hạnh phúc ngọt ngào!"

Weibo vừa mới đăng lên, Wechat của Lục Già đã tới:

Lục Già: Mình không có béo, gần đây mình gầy đi bốn cân*

Lục Già: Sưng phù.jpg

Chu Nhiêu: Lục Pippi nhất định phải trả giá đại giới, không phải sao?

*Cân: đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, 1 cân = 0,5 kg.

**Pippi: một pokemon trong phim Pokemon.



Chu Nhiêu uể oải động ngón tay, trả lời Wechat xong liền dứt khoát tắt máy ném sang một bên, mặc cho Lục Già gửi tin nhắn thế nào, cô cũng không đáp lại nữa.

Dù sao ngày mai các cô cũng sẽ gặp mặt, đến lúc đó có khi là thời gian nói chuyện, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục nguyên khí.

Gần đây K&D ra mắt sản phẩm nước hoa mới "Ngày xuân ngọt ngào", Lục Già với tư cách là người phát ngôn quảng bá cho sản phẩm này.

Nếu là trước đây, lần hợp tác quay chụp lần này của Lục Già sẽ là cùng với người mẫu ký kết của K&D, nhưng bây giờ cô chia toàn bộ tài nguyên của mình cho người yêu, nên quảng cáo lần này đương nhiên trở thành một trong những tài nguyên được chia sẻ.

Đương nhiên, K&D cũng không ngốc, bọn họ nghĩ đến độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Lục Già và Chu Nhiêu mới vui vẻ tìm đến Chu Nhiêu.

___________________________

Sáng sớm Chu Nhiêu đã bị Trương Uyển đào ra từ trong ổ chăn, chạy tới studio.

Cô vừa đến studio liền đến phòng hóa trang, đã thấy Lục Già thay xong quần áo ngồi bên trong trang điểm.

Từ gương nhìn thấy Chu Nhiêu đi vào, trong mắt Lục Già như có ánh sao lóe lên, cô vui vẻ nói: "Nhiêu Nhiêu cậu tới rồi!"

"Ừ." Chu Nhiêu đáp lời, nhìn bộ quần áo trên người Lục Già rõ ràng là quần áo tới mùa xuân mới có thể mặc, không khỏi rùng mình một cái.

Cô suýt nữa đã quên, bối cảnh thiết lập của quảng cáo này là mùa xuân, dù sao nước hoa cũng tên là "Ngày xuân ngọt ngào".

Lần quay chụp quảng cáo này vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến nỗi chỉ cần quay chụp hai lần đã kết thúc.

Duy chỉ có điều khiến Chu Nhiêu không thể chịu đựng đó là rất lạnh, nếu không phải thời tiết bây giờ đã dần ấm áp lại thì nhiệt độ không khí nơi này có thể đã khiến cô lạnh cóng cảm mạo ngay.

Ngay cả Trương Uyển cũng tự động mua cho cô một cốc ca cao marshmallow nóng, đến khi cô chụp xong, Trương Uyển liền vội vàng phủ thêm áo khoác cho cô, đưa ca cao nóng.

Chu Nhiêu nhận ca cao nóng ánh mắt tán thưởng nhìn cô ấy, Uyển ngốc này rốt cuộc cũng có lúc tri kỷ, nào có gì ấm áp bằng một cốc ca cao nóng chứ?

Mới uống một ngụm, Lục Già khoác áo khoác cũng chạy đến bên cạnh ngồi xuống, giọng điệu mong chờ nói: "Nhiêu Nhiêu, Cung Thì Duyệt mời chúng ta làm khách mời cho buổi hòa nhạc, chúng ta cùng đi đi!"

Chu Nhiêu nâng mắt nhìn Lục Già, cậu ta có nghiêm túc không vậy? Hai người các cô đi xem hòa nhạc?

Chính là cái loại ngồi ở chỗ khách mời, y như động vật quý hiếm bị người ta vây xem chụp ảnh?

Chu Nhiêu cũng không từ chối ngay, hỏi: "Cô ấy tổ chức ở đâu?"

"Chính là buổi hòa nhạc lưu động ở thành phố H, em ấy hát hay lắm đó!" Lục Già cật lực mời, chớp mắt nhìn cô.

"Không phải lần trước cậu làm khách mời buổi hòa nhạc của cô ấy rồi sao?" Chu Nhiêu xoay vòng ống hút của mình, "Sao còn muốn làm khách mời lần này?"

Lục Già vân vê lỗ tai, chớp mắt vô tội, "Lần trước có việc trì hoãn không đi được, lần này phải bù lại."

Được rồi, thật ra cô đi làm khách mời chỉ là ngụy trang để đến xem Nhiêu Nhiêu quay ngoại cảnh ở thành phố đó, kết quả hòa nhạc cũng không đi được, còn bị Nhiêu Nhiêu đuổi đi.

Sau khi Cung Thì Duyệt bị cho leo cây biết được rất tức giận nhắn cho cô một truyện tranh nóng chỉ có một nửa trước, thế nào cũng không chịu cho cô xem phần sau.

Đó là một truyện tranh rất tuyệt, là truyện tranh về Lục Chu, hình tượng nhân vật vô cùng chân thực.

Cô lục tung đề tài truyện đồng nhân Lục Chu, tiểu trạm, cũng không tìm ra phần sau của truyện tranh kia.

Nhưng trong điện thoại của cô cũng cất giữ không ít.

"Vậy à?" Chu Nhiêu ấn thái dương, "Khi nào cô ấy bắt đầu buổi hòa nhạc?"

Nghe Chu Nhiêu hỏi thời gian, Lục Già vội nói: "Ngày 12 tháng sau! Mấy ngày đó chúng ta đều nghỉ!", nói xong nhìn cô đầy chờ mong.

Chu Nhiêu nhíu mày, nói: "Tôi đã đồng ý làm khách mời cho buổi hòa nhạc của Đông Thanh, buổi biểu diễn của Đông Thanh bắt đầu vào ngày 11 tháng sau ở thành phố F, buổi hòa nhạc của Cung Thì Duyệt cậu tự đi đi thôi."

Thành phố F có ý nghĩa rất quan trọng đối với Thư Đông Thanh, cô ấy còn đặc biệt đến mời cô làm khách mời, mấy ngày nay vừa lúc không có lịch trình, cô đương nhiên đồng ý.

Nghe thấy cái tên Thư Đông Thanh, Lục Già sửng sốt, chợt yên lặng bĩu môi, ánh mắt ai oán thoáng qua trên mặt cô.

Đối diện ánh mắt của Lục Già, Chu Nhiêu tức thì hiểu được trong óc Lục Già đang suy nghĩ gì, đưa tay đập vào trán cô, khẽ mắng: "Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì đấy?"

Lục Già ôm đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình còn chưa nói gì!"

Chu Nhiêu lạnh lùng lườm cô một cái, tập trung uống ca cao nóng.

Cánh mũi Lục Già khẽ động, cô kề sát bên tai Chu Nhiêu ra sức ngửi, "Nhiêu Nhiêu, mùi của cậu ngọt quá!"

Vừa rồi lúc chụp quảng cáo Chu Nhiêu có dùng một ít "Ngày xuân ngọt ngào", mùi đương nhiên ngọt rồi.

Chu Nhiêu cười mất tự nhiên nói: "Dòng nước hoa này đúng thật là ngọt."

Lục Già nhích đến gần, ngưỡng cổ lên muốn cho cô ngửi, "Mùi của mình có ngọt không?"

Chu Nhiêu:......

Đưa tay đẩy cô ra, Chu Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hôi lắm."

Lục Già::(

Uống ca cao nóng xong, Chu Nhiêu đứng dậy chuẩn bị tháo trang sức thay quần áo, chợt nghe Lục Già mở miệng nói: "Nhiêu Nhiêu, ngày mai là lễ cưới của anh họ mình, cậu có thể đi cùng mình không?"