Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 14



Edit: Min

Phân phó cho thủ hạ đi xóa dấu vết mà hôm nay hai người tới đây, Tần Chinh mang theo cái đuôi nhỏ quay trở lại xe.

Quý Lam Xuyên vốn tưởng rằng đối phương sẽ mang mình về nhà chính, không nghĩ tới tài xế lại đưa bọn họ đến nhà hàng có phong cách Trung Quốc.

Tần Chinh hẳn là khách quen ở đây. Hắn vừa mới vào cửa, liền có một người phục vụ mặc sườn xám tiến lên tiếp đón: "Tam gia đến rồi! Hôm nay cũng như vậy sao?"

Được một đại mỹ nữ đến gần như vậy, nam nhân này vẫn là bộ dáng lãnh đạm bất cận nhân tình.

Quý Lam Xuyên đang lén lút nhìn hoa văn trúc trên sườn xám nhạt kia, lại thấy Tần Chinh đột nhiên quay đầu, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Nói."

Đậu má! Làm ơn có thể cấp cho tôi một cái menu trước khi gọi món có được không?

Biết đối phương là người khuyết tật cấp ba về phương diện chiếu cố người, mặt Quý Lam Xuyên tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Đều nghe Tam gia."

Khi Tần Chinh xoay người một bên, nữ phục vụ mới để ý đến phía sau hắn còn có một người khác. Diện mạo thiếu niên sạch sẽ lại không nhạt nhẽo, giọng nói vừa êm tai vừa mềm mại.

Hoàn hồn sau sự kinh diễm ngắn ngủi, cô cảm thấy đối phương có chút quen mắt: "Vị khách này là.........."

Phải biết rằng, cô làm việc ở Thiên Nhiên Cư đã hai năm. Nhưng chưa từng thấy Tần tam gia mang theo người khác bên người.

Nhớ tới thân phận "con dâu" của thiếu niên chưa được thừa nhận, Tần Chính cũng không muốn tự mình gây ra phiền phức không đáng có. Hắn không nói gì, liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái. Mà người kia cũng thức thời, không dám hỏi tiếp nữa.

Nhã phòng trên tầng hai được trang trí theo phong cách cổ xưa, nó luôn dành riêng cho những vị khách quan trọng nhất.

Quản lý ở đây cũng mặc một chiếc sườn xám họa tiết cây trúc, cô dẫn hai người vào phòng.

Sau đó, mỉm cười đúng mực, nói: "Thật khéo, Tần thiếu hôm nay cũng tới Thiên Nhiên Cư."

So với nữ phục vụ trước đó, người quản lý này khoảng 30 tuổi, hiển nhiên càng đáng tin cậy hơn một ít. Thái độ của cô cung kính lại không nịnh nọt, nhìn dáng vẻ hẳn là có vài phần giao tình với Tần Chinh.

Thấy thiếu niên lập tức ngồi thẳng, lỗ tai vểnh lên. Tần Chính như đoán được điều gì, cố ý hỏi: "Nó đến một mình?"

"Đến cùng với tiểu thiếu gia Bạch gia."

Haiz!

Trong lòng Quý Lam Xuyên vô ngữ, không ngờ mình cùng cặp đôi kia lại có duyên đến vậy.

Lại màn diễn xuất "buồn bã", khẳng định đêm nay phải ăn ít đi rồi.

Thất thần mà nhìn chằm chằm cái bàn, tinh thần của thiếu niên rõ ràng sa sút đi xuống.

Nhìn con ngươi trong trẻo kia ảm đạm đi trông thấy, trong lòng Tần Chinh nổi lên một cỗ bất mãn không thể giải thích được: "Nếu là cùng bạn bè hội tụ, cũng đừng đi quấy rầy nó."

"Đem đồ ăn lên đi, như mọi khi là được."

Sau khi nghe được hai từ "bạn bè", thiếu niên đột nhiên nắm chặt tách trà. Thậm chí còn không để ý đến đầu ngón tay của mình đã bị bỏng đỏ.

"Cậu làm cái gì?!"

Tần Chinh cảm thấy một mạt đỏ kia thật ngứa mắt. Hắn không chút nghĩ ngợi mà đứng dậy nắm cổ tay đối phương. Lực nắm quá lớn, thiếu niên bị đau, theo đó cũng buông tách trà ra.

"Đau."

Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp, tinh xảo như ngọc bích tốt nhất. Nghe thấy thiếu niên hít một hơi, Tần Chinh vốn ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, theo bản năng buông tay ra. Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy vệt đỏ giống như bị ai véo ở trên cổ tay đối phương.

Trong tình cảnh này, ngay cả Tần tam gia vốn nổi tiếng mặt lạnh, cũng không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Không liên quan đến Tam gia, là thể chất của cháu có vấn đề." Cậu bất động thanh sắc mà đem tay giấu ở dưới bàn.

Thiếu niên vẫn là bộ dáng cục bông mềm mại, Tần Chinh nhìn đến buồn bực. Rồi lại không biết mình đang buồn bực cái gì.

Biết là đối phương không có ác ý, Quý Lam Xuyên rất hào phóng mà diễn bộ kịch "tai nạn lao động". Cậu đang cân nhắc làm sao để mấy vết đỏ trên cổ tay nhanh chóng biến mất. Đột nhiên, có một thân ảnh cao lớn ngồi xuống bên cạnh mình.

"Xin lỗi."

Quý Lam Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Tần Chinh sẽ vì việc nhỏ này mà xin lỗi.

Cậu chỉ là người ngoài ở nhờ Tần gia. Đối phương căn bản không cần phải khách sáo với cậu như vậy.

Thẳng đến khi nhìn thấy đáy mắt Tần Chinh khôi phục lại sự đông lạnh ngày xưa. Quý Lam Xuyên mới ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu.

Cảm nhận được tay trái đau nhức, cậu chân thành mà lắc lắc đầu: "Thật sự là không có việc gì."

"Cháu biết Tam gia không muốn nhìn cháu làm việc ngu ngốc." Cúi đầu nhìn xuống mấy đầu ngón tay đỏ bừng, giọng thiếu niên có chút cô đơn, "Chỉ là A Hành nói..........."

Làm như cảm thấy khổ sở, cậu tạm dừng một lúc lâu mới đem lời nói hết: "A Hành nói đêm nay anh ấy tăng ca."

"Đương nhiên, cháu cũng không phải oán giận A Hành cái gì." Nhớ tới người bên cạnh là ba của bạn trai, thiếu niên nhịn xuống nước mắt mà vội vàng giải thích, "Cháu biết A hành cùng Bạch thiếu gia chỉ là bạn........."

Dưới ánh mắt mạnh mẽ của người đàn ông này, cậu chung quy cũng không đem mấy chữ cuối cùng nói cho xong.

Cố nặn ra một nụ cười kiên cường, thiếu niên nhắm mắt, tan nát nói: "Cháu chỉ là không thích bị người khác lừa."

Thái độ giấu giếm này của Tần Tử Hành đã chứng minh, hắn cùng Bạch Thời Niên mèo mả gà đồng với nhau.

Ánh đèn của Thiên Nhiên Cư không phải màu sắc ấm áp, chiếu xuống người thiếu niên có làn da trắng như tuyết. Biết rõ mình nói chuyện không có khuôn phép, lông mi của cậu khẽ run rẩy, môi hồng cũng mất đi một tầng huyết sắc.

Có phải trong mắt người này, mình chính là người không nói đạo lý?

Tức đến bật cười, Tần Chinh cố ý gạt thiếu niên qua một bên.

Với thủ đoạn và mưu kế của Tần Tử Hành, hắn biết rõ, một tiểu bạch thỏ như Quý Lam, căn bản là không tránh thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.

Dù sao cũng là người thừa kế do Tần Chinh tự tay chọn. Trước khi Bạch Thời Niên đính hôn, Tần Tử Hành vẫn luôn là người ưu tú nhất trong đám thế trẻ của Tần gia.

Mà lấy tình cảm của Quý Lam dành cho Tần Tử Hành. E rằng, chỉ có đụng phải tường nam, đối phương mới có thể nghĩ đến từ bỏ.

Chờ mãi không thấy Tần Chinh răn dạy, Quý Lam Xuyên không khỏi lặng lẽ mở mắt ra. Nhưng lại tình cờ bị người ngồi bên cạnh bắt gặp.

Thấy thiêu niên lừa mình dối người mà một lần nữa nhắm mắt, Tần tam gia hừ một tiếng: "Thế nào, hiện giờ đã biết sợ?"

Từ lúc hắn lên làm gia chủ Tần gia, liền không có ai dám giở trò vặt ở trước mắt hắn. Đặc biệt là những thế gia danh viện muốn làm gia chủ phu nhân.

Mà người trước mặt này, năm lần bảy lượt làm càn, cũng không biết rốt cuộc là ai cho cậu lá gan lớn đến như vậy.

Xem ra, quả nhiên là Tần Tử Hành chưa đưa tiền nạp điện thoại.

Thấy nam nhân không có sinh khí, trong lòng Quý Lam Xuyên cũng cân nín. Quả nhiên, mạch não hoàn toàn không ở cùng một kênh.

Tâm tư lão bá tổng này thật sự khó đoán, cũng không biết đối phương vì cái gì mà dao động cảm xúc.

"Cốc cốc cốc."

Ngay khi Quý Lam Xuyên đang do dự có nên xin lỗi hay không, thì tiếng gõ cửa phòng đã kịp thời cứu vớt cậu ra khỏi hố lửa.

Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bưng thức ăn đi vào. Ngay sau đó, trên bàn lần lượt xuất hiện các đĩa thức ăn đủ màu sắc tươi ngon.

Vốn dĩ lúc đầu là hai người ngồi đối diện nhau, nhưng hiện đã chuyển sang ngồi cạnh. Quản lý mắt vẫn nhìn thẳng như cũ. Ngay cả khi Tần Chinh yêu cầu thuốc trị bỏng và rượu thuốc trong nhà hàng. Cô vẫn mỉm cười đúng mực mà nhận lời.

Có lẽ đây là thế giới của kẻ có tiền đi. Nhớ tới kiếp trước, bản thân ăn uống một mình trong nhà. Quý Lam Xuyên bỗng nhiên cảm thấy rất xin lỗi mấy con số trong thẻ nhân hàng.

"Ăn đi, không phải đói bụng sao?"

Tần tam gia đã lên tiếng, không dám không nghe.

Cảm thấy may mắn vì mình bị thương tay trái, Quý Lam Xuyên uống từng ngụm từng ngụm canh đậu phụ Bình Kiều cho ấm dạ dày. Sau đó, cậu lập tức nheo mắt mà hưởng thụ nó.

Canh đậu phụ Bình Kiều là món ngon nổi tiếng của thị trấn cổ Hoài An, ngay cả vua Càn Long cũng tấm tắc khen ngợi. Nó được làm từ nước súp gà, ngoài ra còn có cá diếc cho đậm vị, lại thêm măng tươi cùng đậu phụ trắng. Hương thơm nồng nàn, rất kích thích sự thèm ăn của con người.

Mặc dù không chọn món ăn, nhưng Quý Lam Xuyên cũng không phải là người không phân biệt tốt xấu. Rất vui vẻ mà dùng bữa.

Không ngờ trong thành phố M này, lại có một nơi ăn ngon như vậy. Cậu quyết định, thêm Thiên Nhiên Các vào danh ăn uống sau khi lấy lại được tự do.

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc "Món này ăn ngon" của thiếu niên, Tần Chinh cũng không chạm đũa vào món đậu phụ trắng mềm mại kia. Có lẽ bởi vì ma quỷ mê hoặc, hắn vô tình nhớ lại xúc cảm khi nắm cổ tay đối phương.

Suy nghĩ tựa như con ngựa hoang thoát cương không quay trở về được, Tần Chinh hung hăng trừng đầu sỏ gây tội bên cạnh. Đáng tiếc, người ta chỉ vội vội vàng vàng ăn uống, hoàn toàn không để ý đến "Cảnh cáo" đầy sát khí của hắn.

Ăn no khoảng bảy phần, Quý Lam Xuyên cố ép mình buông đũa xuống. Ai bảo hiện giờ, cậu là người "bị tổn thương" vì bạn trai cùng tiểu tam đang hẹn hò ở dưới tầng. Chỉ ngẫm thôi cũng khiến người ta hết muốn ăn.

Tuy rằng không ai nói rõ ràng, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn cảm thấy trên đầu mình có chút gì đó. Nếu không phải diễn vai bi quan trong chuyện tình cảm. Cậu thật muốn cho đỉnh đầu Tần Tử Hành một màu xanh rờn.

Tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, việc ăn cơm tối với Tần Chinh ở trên tầng cũng là một điều thú vị: "Ba chồng-con dâu" trốn con trai ra ngoài. Sinh hoạt của cậu ở Tần gia đúng là muôn màu muôn vẻ.

"Ăn xong?" Nhìn đôi mắt trống rỗng của thiếu niên, Tần Chinh liền biết người này lại thất thần.

Hắn buông khăn lau miệng, cầm lấy áo khoác đứng dậy: "Vậy đi thôi."

Luyến tiếc một bàn đồ ăn không được ăn hết, Quý Lam Xuyên chậm chạp đứng lên.

Tần Chinh tưởng đối phương còn đang suy nghĩ về chuyện dưới tầng, ánh mắt sắc bén, nói: "Như thế nào? Cậu muốn đợi Tần Tử Hành đi ra?"

Không đợi không đợi. Cậu làm sao dám để mấy chuyện đào hoa bát nháo này làm mất mặt Tần gia chứ.

Không có lý lẽ chính đáng, tuyệt không động thủ trước, cho nên Quý Lam Xuyên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như bắt gian tại chỗ.

Cậu đem mu bàn tay trái giấu ra sau, khó có được không né tránh mà nói: "Cháu đi về cùng Tam gia."

"Chuyện miếng đất thành Tây, tôi sẽ đi tra lại. Hy vọng cậu không làm cho tôi thất vọng." Mở cửa phòng ra, Tần Chinh lấy túi thuốc trên tay quản lý, sau đó ném vào lòng đối phương, "Cầm lấy, tự mình bôi đi."

Một tay nhanh chóng tiếp nhận, thiếu niên cười ngượng ngùng mà hướng quản lý cảm ơn. Ăn một bữa cơm cũng có thể nháo ra nhiều chuyện như vậy. Quả nhiên, nghề phục vụ trong thiên hạ đều không dễ dàng.

Phong tình nhưng không ngả ngớn, nụ cười của thiếu niên luôn luôn là vũ khí sắc bén mê hoặc nhân tâm.

Quản lý đứng cạnh cửa hơi hoảng thần, nhịn không được suy nghĩ đến tin đồn trong vòng———

Xinh đẹp nhưng không thô tục, Tần thiếu hắn cũng thật nhẫn tâm. Tuy rằng ngũ quan thật sự rất giống, nhưng thiếu niên này cùng Bạch tiểu thiếu gia hoàn toàn không phải là cùng một dạng.

Lại cười câu dẫn người khác.

Tuy tức giận với hành động "Không biết kiếm chế" của thiếu niên, nhưng Tần Chinh lại không thể không thừa nhận, thiếu niên nở nụ cười nhàn nhạt dưới ánh đèn, đích xác có một loại rung động lòng người tươi đẹp.

➖➖➖➖➖