Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 46



Edit: Min

Lạnh.

Có lẽ là do vừa mới dùng nước súc miệng, Quý Lâm Xuyên chỉ nếm được mùi bạc hà nhẹ trên môi nam nhân.

Vốn đây không phải là hương vị thiếu niên thích, nhưng giờ phút này cậu có chút hơi hơi hưng phấn.

Dĩ thượng phạm hạ, hoặc là cái khác gì đó, nam nhân ngày xưa uy nghiêm cấm dục, bây giờ lại giống như vô hại mà nằm dưới thân cậu.

Sự tương phản này, hoàn toàn có thể thỏa mãn ham muốn chinh phục bẩm sinh trong xương cốt của giống đực.

Hương vị cùng cảm giác đều không quan trọng, quan trọng là người trước mắt này là Tần Chinh.

Thoáng nghiêng đầu để tránh đụng vào chóp mũi của đối phương, Quý Lam Xuyên vốn định lướt qua liền ngừng. Ai ngờ, lại mê muội mà hôn nam nhân nhiều thêm một giây.

Vì thế, trong giây phút bổ sung này, thiếu niên lòng tham vô độ hơi hơi giương mắt, đột nhiên đụng phải một đôi mắt đen thâm thúy như hàn đàm.

"......!"

Vội vàng thu hồi tiểu răng nanh đang ngo ngoe rục rịch của mình, thiếu niên tựa như lò xo mà từ trên người nam nhân nhảy ra.

Bộ dáng của cậu lúc này miễn bàn có bao nhiêu kinh hoảng thất thố. Hôn trộm còn bị bắt quả tang, Quý Lam Xuyên đầu óc một mảnh hỗn loạn, thiếu chút nữa ngã khỏi giường.

Tay mắt lanh lẹ mà tóm chặt lấy thiếu niên sắp mất thăng bằng, Tần Chinh không cho cự tuyệt mà đem người "Giam" ở trên giường: "Lại tới?"

Lẩm bẩm không nói nên lời, Quý Lam Xuyên rũ mắt không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị lửa đốt.

Dựa theo tích cách nguyên bản vạn sự không để bụng của cậu, hôn thì sao, bị bắt gặp thì sao? Đều là đại nam nhân có tâm trí thành thục, hà tất phải làm ra một bộ ngượng ngùng xoắn xít.

Cho dù phải cuốn gói rời khỏi Tần gia thì thế nào? Trời đất bao la, Quý Lam Xuyên cậu có tiền có tài có mạo, chẳng lẽ còn sợ không tìm được một nơi nương tựa?

Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đối phương là Tần Chinh, khí thế kiêu ngạo của thiếu niên liền suy yếu. Cậu mềm oặt mà cúi đầu, mặc cho người xử lý.

Mạnh mẽ đè nén sóng to gió lớn xuống đáy lòng, Tần Chinh từ đầu đến cuối đều giả bộ ngủ say, lúc này không biết có mình bao nhiêu kinh hỉ.

Vốn chỉ muốn thừa dịp thiếu niên ngủ say, rồi đem "Con thỏ ngốc" ôm vào trong lòng ngực.

Ai nghĩ mà đến, đối phương từ trước tới nay trì độn ngây thơ, thế nhưng lại đưa lên một phần đại lễ như thế.

Lúc bị thiếu niên hôn lên một cách đơn thuần trúc trắc, Tần Chinh không biết phải tốn bao nhiêu tâm lực, mới có thể kiếm chế mình không được đáp trả lại.

Bởi vì hắn biết rõ, so với thích, đối phương giờ phút này càng nhiều hơn là tò mò.

Không muốn chơi một trò chơi tình ái đơn thuần, Tần Chinh giọng nói khàn khàn, không dấu vết mà dùng chăn che lại bộ vị hơi hơi kích động nào đó: "Thích tôi?"

Cám ơn trời đất, đối phương lần này rốt cuộc cũng không dùng từ "Câu dẫn" khó nghe nữa!

Những suy nghĩ viển vông lưu chuyển trong đầu, Quý Lam Xuyên không biết nên trả lời vấn đề này của nam nhân như thế nào.

Không hề nghi ngờ, cậu đối với Tần Chinh là có hảo cảm. Nhưng không biết hảo cảm này có phải là yêu thích hay không thôi.

Chỉ có tiểu thuyết cẩu huyết làm cơ sở lý luận, Quý Lam Xuyên lại không thể phán đoán rõ ràng.

Trước khi gặp được sư phụ, cậu nhận được sự thiện ý đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là từ nhỏ đã bị oan hồn lệ quỷ quấn lấy, càng làm cho cậu rất khó minh bạch, chân chính thích là cái gì.

Dù trên mặt diễn đến rất thật, Quý Lam Xuyên cũng chưa từng động tâm đối với Tần Tử Hành.

Bởi vì để ý, cho nên chần chờ.

Trộm liếc nhìn sắc mặt nam nhân một cái, thiếu niên do do dự dự mà trả lời: "Tôi chỉ là muốn thử xem......"

"Kết quả đâu?"

"Ách...... Vị bạc hà?"

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp không che giấu của nam nhân. Quý Lam Xuyên bị người chế trụ, mới phản ứng lại trong lúc vô thức mình nói ra cái lời gì đó.

Ảo não mà hất bay bàn tay to của đối phương, thiếu niên thẹn quá hóa giận nói: "Tôi phải đi về nhà."

Nhìn kìa, con thỏ con này làm người ta thật yêu thích, tức giận vô cùng cũng chỉ nháo là muốn về nhà.

Một ngôi nhà thuộc về mãnh thú.

Tâm tình sung sướng, nam nhân dù bận áp chế người ta, vẫn ung dung nói: "Không được."

Đối phương một thân công đức kim quang dày đến nỗi dẫn lôi đánh cũng bất động. Quý Lam Xuyên mặt ngoài hung dữ, nhưng trên thực tế lại không có cách nào đối phó Tần Chinh được.

Tức giận mà đem mình cuốn vào trong chăn, thiếu niên dứt khoát bấp chấp tất cả mà giả thành đà điểu.

Thôi thôi, hôn cũng hôn rồi.

Chẳng lẽ cậu có thể quay ngược thời gian sao?

Tần Chinh dù sao cũng là người chịu thiệt. Cậu đại nhân đại lượng để mặc hắn trêu đùa mấy câu vậy!

Nhưng là, vì sao người này lại không tức giận? Hay là mấy thiết lập mà tác giả viết trong nguyên tác đều là giả?

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa nhẹ phá tan bầu không khí ái muội trong phòng nghỉ.

Thanh âm vững vàng của Phương Văn từ ngoài cửa truyền đến: "Tần tổng, Lưu tổng của Tinh Mỹ có hẹn nói chuyện điện thoại với ngài."

Thân ở vị trí cao mà người thường khó có thể với tới, Tần Chinh không có thói quen tùy ý bội ước.

Phương Văn đem điện thoại trong tay đưa cho đối phương, sau đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Tạm thời coi như là không trông thấy sự lộn xộn trong phòng nghỉ làm cho người ta phải suy tư lệch hướng.

Nhanh chóng giải quyết vấn đề trong công việc, Tần Chinh vẻ mặt không vui mà nhắc Phương Văn "Mười phút sau mở họp".

Bị người ngoài đánh vỡ, thiếu niên càng không được tự nhiên, trực tiếp nhốt mình trong chăn không chịu chui ra.

Giật giật một góc chăn bị hở, Tần Chinh bất đắc dĩ nói: "Đừng nháo."

Hình người trong chăn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là muốn giả làm đà điểu tới cùng.

"Tôi không cười em nữa, được chưa?"

Cương nhu cùng tồn tại, Tần tam gia đã đọc qua sách nuôi dạy trẻ, nhẫn nại mười phần: "Ra đi, đừng đem chính mình nghẹn thở."

Người này như thế nào mà lại đối tốt với cậu như vậy?

Hắn rõ là một Diêm Vương sống, nghe tên đã sợ mất mật, nhưng mỗi khi ở trước mặt mình, đối phương đều dễ nói chuyện giống như là Bồ Tát vậy.

Chóp mũi chua xót, Quý Lam Xuyên đột nhiên có chút luyến tiếc khi cùng Tần Chinh dần dần xa cách.

Nếu chuyện hôm nay không làm rõ, cậu nhất định không cách nào, lại cùng đối phương sống ở chung một cách nhẹ nhàng tự nhiên.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, mọi thứ có thể đi đến một cái kết cục mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

"Tam gia."

Thiếu niên đột nhiên xốc chăn lên ngồi dậy, nhỏ giọng lại kiên định mà nhìn về phía đối phương: "Chúng ta thử xem đi."

Tương tự như kinh nghiệm trưởng thành của nguyên chủ, Quý Lam Xuyên cũng không có tính cách bị động chờ đợi.

Vô luận là thích cũng được, hay hâm mộ cũng thế.

Quý Lam Xuyên giờ phút này vô cùng xác định, cậu không hề hối hận khi hôn môi với Tần Chinh.

"Thử xem?"

Hố hấp Tần Chinh cứng lại.

Hắn chưa từng nghĩ, sẽ nghe được một câu như thế này từ trong miệng đối phương.

Nhưng hắn vẫn giữ được một phần lý trí cơ bản nhất, này rõ ràng là do hormone xúc động quấy phá.

Giữa hắn cùng thiếu niên còn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết.

Dù đối phương tại một khắc này là thật tâm, nhưng cũng có khả năng là vài ngày sau sẽ hối hận về sự lỗ mãng nhất thời của mình..........

Cân nhắc lợi hại — Đây là bản năng thương nhân đã ăn sâu vào trong xương cốt của Tần tam gia.

Nhưng Quý Lam Xuyên lại không có nhiều quy tắc như vậy, cậu thích thì liền làm.

Thấy đối phương chậm chạp không chịu đáp lời, thiếu niên tự nhận hiểu rõ mà ngửa đầu: "Tam gia không thích em?"

"Nhưng nếu một chút không thích em, vậy sao lúc em cưỡng hôn ngài mà ngài cũng không tức giận?"

Nhìn thấy đối phương chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Quý Lam Xuyên lúc này đang nghẹn khẩu khí không muốn nghe đến bất cứ đả kích nào, liền một phen che miệng đối phương lại.

"Nếu ngài chỉ coi em như một tiểu bối mà dung túng, vậy ngài lại dung túng em một tháng nữa đi."

Đuôi mắt thiếu niên giương lên, nguyên bản đã thích hợp với ngũ quan này rồi, giờ càng thêm một loại diễm lệ khó tả.

Rõ ràng lời nói rất tùy hứng, nhưng cậu lại mang theo vẻ mặt đúng lý hợp tình.

Thiếu niên không biết mình lúc này trong mắt Tần Chinh là xinh đẹp đến bắt mắt, trong lòng cậu hiện giờ hoảng hốt ——

Làm sao bây giờ? Lời kịch này có phải quá khoa trương rồi hay không? Tuy nói, nguyên mẫu của thế giới này là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, nhưng tổng tài ba ba vẫn chính là tổng tài ba ba!!!

Mình có phải là có chút xúc động hay không, một nụ hôn liền ăn vạ người ta. Tần Chinh sẽ không trực tiếp gọi người rồi đem mình ném ra ngoài đi?

Nhưng một tháng hẳn là không có gì to tát nhỉ? Nếu quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu đi. Không cần đối phương nhắc, chính cậu cũng sẽ tự rời đi.

Đem hết thảy những tâm tư cẩn thận của thiếu niên thu vào đáy mắt, Tần Chinh lấy lại tinh thần, tức giận cười một tiếng: "Được!"

Mới vừa nói thử xem, đã nghĩ đến chạy trốn rồi. Con thỏ con này, quả nhiên là thiếu dạy dỗ.

Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay, Quý Lam Xuyên lúc này mới nhớ đến mình còn đang che miệng đối phương.

Bất quá, sau khi nghe thấy âm thanh vừa bực vừa bất đắc dĩ của nam nhân. Cậu vẫn là cầm lòng không đậu mà cong xong đôi mắt.

Cứ như vậy, cậu có thể quang minh chính đại xác định cảm giác của mình đối với Tần Chinh.

Nếu mỗi lần thử đều lo lắng đề phòng như lúc này, kia khẳng định trái tìm của cậu không thể chịu đựng nổi những kinh hách thường xuyên như này.

Nhớ tới đối phương còn có một cuộc họp đang chờ, Quý Lam Xuyên thúc giục nói: "Thời gian không còn sớm, ngài mau mau đi họp đi."

Tần • Còn ảo tưởng muốn tâm sự một chút • Chinh:...............

"Quý Lam, tôi nghĩ là em có khả năng hiểu nhầm cái từ 'người yêu' này rồi." Nam nhân cúi sát người vào thiếu niên, nguy hiểm mà đè thấp giọng.

"Cầm tay—Ôm—Hôn—Lên Giường." Cố ý nhấn mạnh phát âm hai chữ cuối cùng, Tần Chinh dùng ngón tay vuốt ve theo sườn mặt thiếu niên, hài lòng mà phát giác đối phương rốt cuộc cũng khẩn trương, "Ở thời điểm em quấn lấy tôi muốn 'thử xem', em nên biết giữa chúng ta cần phải làm những việc đấy."

"Thương nhân coi trọng lợi nhuận, mà tôi chưa bao giờ làm kinh doanh lỗ vốn, em có hiểu không?"

Đối với Quý Lam Xuyên mà nói, thời điểm vừa mới xuyên qua, Tần Chinh mang đến cho cậu một cảm giác rất mạnh mẽ. Tuy rằng, ngoài miệng cứ không thích buông tha cho người khác, nhưng Quý Lam Xuyên cũng chưa từng cảm thấy đối phương là một nhân vật nguy hiểm gì.

Tại một khắc này, nam nhân từng bước vứt bỏ ngụy trang trưởng bối ôn hoà. Thiếu niên mới kinh ngạc phát hiện, mình đã trêu trọc phải một mãnh thú không nên trêu trọc.

Cậu có chút hối hận mới vừa rồi nhiệt huyết dâng trào, theo bản năng liền muốn chạy trốn.

Hắn biết ngay là sẽ như vậy mà.

Tần Chinh nhẹ nhàng đè lại bả vai gầy tinh tế của thiếu niên, hắn đem khí thế quanh mình thu liễm vài phần.

"Dọa đến em sao? Nhưng nếu muốn 'thử xem', tôi nghĩ em nên hiểu biết về tôi nhiều hơn."

Mười phút đã đến, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ đầy chuyên nghiệp của Phương đặc trợ lý.

Nam nhân khôi phục lại dáng vẻ tinh anh thường ngày: "Em muốn cái gì thì có thể nói với thư kí, tôi sẽ rất nhanh trở lại."

Về phương diện kiểm soát bầu không khí, Tần tam gia tuyệt đối có thể gọi là bậc nhất.

Ôm chăn ngồi ở trên giường, Quý Lam Xuyên sau khi được đối phương dùng hai câu nói để trấn an, sống lưng căng chặt không tự giác mà thả lỏng.

Thẳng đến giờ khắc này, cậu mới tin chắc, mình thật sự không hiểu rõ về Tần Chinh.

Không sao, Quý Lam Xuyên không phải nguyên chủ, càng không phải là tiểu bạch hoa nhu nhược đơn thuần trong mắt mọi người.

Sau khi phiền não được năm phút đồng hồ, cậu liền nhắm mắt nằm trở về ổ chăn ——

Trời đất bao la đi ngủ mới là lớn nhất, Quý đại sư của ngày hôm nay, vẫn tiêu sái trước sau như một.

➖➖➖➖➖