Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ

Chương 47



Edit: Min

Một mình trên đường trở về phòng làm việc, Tần Chinh cân nhắc qua rất nhiều loại phản ứng của thiếu niên.

Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, đối phương cư nhiên là đang ngủ.

Hô hấp vững vàng, môi đỏ khẽ nhếch,  thiếu niên đem chăn ôm vào trong lòng ngực như trẻ con. Nửa điểm cũng không nhìn ra được sự sợ hãi cùng mâu thuẫn như trong dự đoán của Tần Chinh.

Đối phương ngủ mình cách thoải mái, phảng phất như hai giờ trước đấy đều không có chuyện gì phát sinh.

Không hiểu sao đột nhiên sinh ra cảm giác thất bại, Tần Chinh ngồi ở mép giường, dùng ngón tay miêu tả mặt mày của đối phương.

Hắn vốn không nên nóng vội như vậy.

Nếu giữ vững hình tượng "Trưởng bối đáng tin cậy ", hắn có thể tùy ý đối phương động tâm, ngoan ngoãn mà chủ động đi vào cái bẫy của mình.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng thiếu đánh của thiếu niên tùy tiện trêu chọc mình, Tần Chinh liền không khống chế được tức giận mà muốn hù dọa đối phương.

Hắn vốn không phải là người tốt nhân từ hay nương tay gì.

Cả đời dài như vậy, hắn không có khả năng chỉ để cho thiếu niên nhìn thấy bộ dáng sau khi ngụy trang của mình.

Mặc dù thời cơ bại lộ quá sớm, nhưng Tần Chinh cũng không hối hận về những hành động lúc trước.

Làm rõ cũng tốt, dù thế nào đi nữa, hắn luôn có biện pháp đem một tháng này kéo dài vô hạn.

Mơ mơ màng màng mà cảm giác được có người đang nhìn mình chăm chú. Nhưng bởi vì hơi thở nhạt nhẽo kia quá mức quen thuộc, thiếu niên ngủ say cũng không từ trong mộng bừng tỉnh.

Đến khi Quý Lam Xuyên thật sự mở mắt ra, sắc trời bên ngoài phòng nghỉ đã hơi hơi tối.

Trong phòng không có ai khác, Quý Lam Xuyên đi dép lê, rón ra rón rén mà mở cửa phòng.

Nhưng mà trong văn phòng làm việc cũng rất vắng vẻ, chỉ có chiếc máy tính trên bàn làm việc còn phát ra một chút ánh sáng nhạt.

Không phải nói là có một chuỗi nghĩa vụ người yêu phải thực hiện sao? Như thế nào mà cậu tỉnh rồi, lại còn không nhìn thấy người?

Rất chán ghét loại cảm giác bị người ta bỏ lại.

Trong đầu còn có chút mơ màng, Quý Lam Xuyên cũng không thay giày, trực tiếp đẩy cửa văn phòng đi ra ngoài.

Khác với trong phòng tối tăm, ánh đèn ngoài văn phòng sáng rực. Thiếu niên không thích ứng được nên nhắm mắt lại. Sau đó, cậu liền nhìn thấy nữ thư ký cách đó không xa với vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía cậu.

"Quý thiếu gia?"

Ước chừng là đang giao nhiệm vụ gì, cho nên đứng bên cạnh bàn làm việc của nữ thư ký có không ít nam nữ đang không mặc chính trang.

Đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đi dép lê, mặt còn buồn ngủ mà từ văn phòng tổng tài đi ra.

Mặt ngoài của đại bộ phận mọi người đều rất trấn định, kỳ thật là ở dưới đáy lòng kinh hãi rớt cằm.

"Xin hỏi có nước không? Tôi hơi khát."

Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, trong lúc nói chuyện còn mang theo một chút giọng mũi nho nhỏ.

Nữ thư ký nhìn bộ dáng mềm mại của đối phương, chỉ cảm thấy mẫu tính của mình ẩn giấu đã lâu đột nhiên bùng nổ.

Đáng tiếc còn không đợi cô đáp lời, cách đó không xa liền truyền đến một trận tiếng bước chân mà mọi người rất quen thuộc.

"Tỉnh rồi? Tôi tưởng em sẽ ngủ thêm một chút nữa. "

Một sợi tóc lòa xòa trên thái dương bị nước làm ướt, nam nhân hẳn là vừa mới rửa mặt trở về, nhìn lướt qua trang phục của thiếu niên.

Tần Chinh bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Em bao lớn rồi, ngay cả giày cũng không đi vào."

Theo tầm mắt nam nhân cúi đầu, Quý Lam Xuyên giờ mới phát hiện, lúc mình mò mẫm xuống giường là đi nhầm dép lê.

Còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì tiếp lời, cậu đã bị đối phương nắm tay dẫn về văn phòng.

"Mang một ly nước ấm cho em ấy."

Lưu loát mà đáp lại, nữ thư ký chưa từng gặp qua bộ dáng ôn nhu dụ hống khác thường của Boss nhà mình?

Dăm ba câu mà dặn dò xong công việc, cô liền bay nhanh mà dẫm lên giày cao gót, đi rót nước cho bạn nhỏ nhà Tần tổng.

Không giống như lúc trước nắm cổ tay qua tay áo, nam nhân lần này không còn là thân sĩ nữa, mà là thật sự nắm chặt lấy ngón tay của mình.

Hai má Quý Lam Xuyên nóng lên, không khỏi nhớ tới mấy lời "Nắm tay ôm hôn" của đối phương.

Nhưng dù gì, cậu cũng là người đọc hết mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, chẳng lẽ lại thua một lão nam nhân đã độc thân 35 năm từ trong bụng mẹ sao?

Ho nhẹ hai tiếng, Quý Lam Xuyên tận lực không để cho mình có vẻ yếu đuối như vậy: "Tam gia. "

Nhưng mà vừa nói ra, cậu liền phát hiện mình thua một ván.

Trong vòng năm phút vừa tỉnh ngủ, thân thể này vô luận nói cái gì cũng giống như đang làm nũng.

"Đói bụng sao?"

Tiện tay bật đèn, Tần Chinh dẫn thiếu niên ngồi xuống ghế chủ vị. Sáng suốt mà không nhắc tới đề tài đối phương đã nói trước khi đi ngủ: "Còn hai mươi phút nữa tan tầm, em tỉnh lại rất đúng lúc. "

Đã sớm quên sạch sẽ nỗi sợ hãi trước khi đi ngủ, Quý Lam Xuyên được vuốt lông, yên lặng cúi đầu, đem dép lê trên chân mình thả rớt xuống từng cái.

Cũng không bài xích sự thân mật hơn trước của đối phương, cậu thậm chí có chút hưởng thụ loại sủng ái độc nhất vô nhị của nam nhân này.

Nheo mắt lại như một con mèo, thiếu niên vui vẻ mà lắc lắc chân mình.

Cổ tất màu trắng cực kỳ thấp, Tần Chinh đang sửa sang lại văn kiện, dư quang đảo qua, liền nhìn thấy mắt cá chân tinh tế giấu ở dưới ống quần. Cứ việc đối phương câu người mà không biết, luôn có thể mãn nhãn vô tội mà khơi mà hỏa khí của hắn.

"Cốc cốc."

Bưng ly sứ đáng yêu vào cửa, nữ thư ký nhìn thấy người ngồi ghế chủ vị Tần thị thay đổi, liền run tay một cái, thiếu chút nữa không thể ổn định thân hình của mình.

Cố gắng bình tĩnh đặt ly nước trước mặt thiếu niên, nữ thư ký cảm giác chức nghiệp tu dưỡng của cô hôm nay được rèn luyện lớn nhất.

Không biết chiếc ghế nhìn như bình thường này, lại bị mình ngồi lên đại biểu cho cái gì. Quý Lam Xuyên lễ phép nói lời cảm ơn, tiện thể tặng thêm một nụ cười ngọt ngào.

Hôm nay cậu đột nhiên đến thăm, khẳng định gây thêm không ít phiền toái cho đối phương.

Bị sự nhu thuận cùng sắc đẹp của thiếu niên mê hoặc, nữ thư ký vừa mới sững sờ trong chớp mắt, liền nghe thấy ông chủ nhà mình không vui hắng giọng: "Khụ. "

Nhanh nhẹn xoay người lui xuống khỏi sân khấu, nữ thư ký còn dùng dư quang thoáng nhìn thấy, bạn nhỏ rất tri kỉ mà đưa ly nước đến tay Tần tổng.

Thầm than thiếu niên chính là một tiểu thiên sứ bị ngậm về ổ sói. Cô phi thường thức thời mà hỏi Phương Văn một phần tư liệu về đối phương.

Nhìn tư thế này, ngay cả người thừa kế Tần thị Tần Tử Hành, cũng chưa chắc có thể có được sự sủng ái của vị nào đó trong văn phòng.

*

Mà chờ thời điểm Tần Chinh cùng Quý Lam Xuyên về nhà, Tần Tử Hành đã sớm lấy tốt đồ, rồi trở về căn hộ ở chung với Bạch Thời Niên.

Rõ ràng thiếu gia không vui vì chuyện này, Trịnh thúc còn cố ý gọi người tới nhà quét tước một lần nữa.

Trương mụ thận trọng, liếc mắt một cái liền nhìn ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng. Thừa dịp đi treo áo khoác tây trang, bà nháy mắt với Tiểu Vương, ý bảo đối phương dời ghế trong phòng ăn dựa gần hơn một chút.

Nửa điểm cũng không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt trong Tần trạch. Quý Lam Xuyên vẫn yên lặng cùng Tần Chinh ăn cơm như thường lệ.

Sau khi khai giảng, ngoại trừ thứ bảy và chủ nhật, cậu cũng không nhọc lòng đến chuyện livestream nữa.

Nhớ tới thiếu niên lúc trước cùng mình nhắc tới khối ngọc, Tần Chinh nuốt xuống một ngụm canh cuối cùng, cầm lấy chiếc khăn trong tay lên: "Hai ngày nữa có một buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó, em đi cùng với tôi."

Trong miệng còn nhét đồ, Quý Lam Xuyên không lên tiếng, chỉ là giống như hamster phồng má gật gật đầu.

Bị bộ dáng thiếu niên chọc cười, Tần Chinh cũng không tiếp tục quấy rầy đối phương ăn cơm.

Biểu hiện của người này quá mức tự nhiên, mỗi lần nhìn thấy biểu tình như thường của đối phương. Hắn liền hoài nghi, mình rốt cuộc có nên đem thiếu niên đè ở trên giường uy hiếp hay không.

Hay là nói, lòng hiếu kỳ vừa đáng yêu lại đáng giận kia của đối phương, vốn bao gồm cả chuyện này với hắn?

Không nghĩ tới chính mình quá mức hiểu chuyện cũng có thể dẫn đến một loạt não bổ của nam nhân.

Quý Lam Xuyên bình tĩnh ăn uống thuần túy cũng chỉ là tâm lớn. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu thật lòng muốn chạy, cậu luôn có thể tìm ra được một hoặc hai biện pháp khả thi.

Huống chi hai lần hôn môi đều là cậu chủ động, ngây thơ đến mức chỉ biết kéo tay nhỏ của Tần tam gia, ước chừng chỉ có thể thực hiện được uy phong trong lời nói.

—— nguyên tác cứng nhắc hại người,  lại bị nam nhân lúc trước biểu hiện ra giả đứng đắn lừa gạt. Quý Lam Xuyên căn bản đoán không được đôi phương trong mộng cảnh có bao nhiêu phá liêm sỉ. 

Đối với tình huống trước mắt liền đưa ra phán đoán kỳ quái, tiểu thiên sư nào đó so với người thường càng thanh tâm quả dục, còn ngốc nghếch cho rằng mình chiếm cứ thượng phong, thắng lợi nắm chắc trong tay.

*

Mà cùng lúc đó, trong một căn hộ cao cấp cách xa Tần trạch.

Triệu Trác nhìn chằm chằm tin tức mới nhận được, biểu tình trên mặt có chút cổ quái.

Giải ước Vân Lam?

Đây là chủ ý tồi tệ mà tên ngu xuẩn nào dùng mông nghĩ ra thế?

Tin tức linh thông quan trọng cỡ nào, không nghe nói hôm nay ông chủ trực tiếp đưa người đến tổng bộ sao?

Mặc dù trực thuộc dưới trướng Tần Chinh, nhưng Triệu Trác về bản chất cũng chỉ là một nhân viên tinh anh của Strawberry Live.

Quanh co lòng vòng hỏi thăm một phen, lúc này, hắn mới từ những lý do mờ ẩn của các lãnh đạo khác đưa ra chân tướng.

Nói một cách đơn giản, đây là chuyện xấu mà đại thiếu Tần gia nháo ra: Strawberry Live hiện thuộc quyền quản lý của Tần Tử Hành. Trong nguyên tác của cuốn tiểu thuyết, nguyên chủ cũng thông qua hội nghị thường niên của công ty mà "Đáp lại" đối phương. Hiện giờ Tần Tử Hành cố ý thu tâm, quay đầu lại sống tốt với Bạch Thời Niên. Đương nhiên, là phải cùng người yêu cũ cắt đứt sạch sẽ để thể hiện mình chân thành.

【Phía công ty sẽ bồi thường cho cậu ta rất nhiều.】

Suy đoán cái "Bồi thường" này tám phần là xuất từ kho bạc nhỏ của Tần Tử Hành.

Triệu Trác bực bội đẩy kính trên sống mũi.

Đây không phải là vấn đề tiền phạt vi phạm hợp đồng có đủ lớn hay không?

Dám khai trừ bạn nhỏ của Tần tổng, ngay cả Phương đặc trợ cũng không có lá gan này.

Còn muốn gặp mặt vào trưa mai và tiền lương tháng sau, Triệu Trác đành phải mơ hồ nhắc tới quan hệ giữa "Vân Lam" cùng ông chủ.

Nhưng hình tượng Tần Tam gia không gần sắc đẹp quá mức thâm nhập vào lòng người.

Hơn nữa, ngưỡng thọ yến của Hoắc gia quá cao cũng không có phóng viên.

Cho dù mơ hồ nghe được chút tin đồn, cũng không có lãnh đạo cao cấp nào chịu tin tưởng người nọ chính là streamer nhỏ thuộc trướng nhà mình.

Một đám người bảo thủ chỉ lo lấy lòng thiếu đông gia!

Bị bức bất đắc dĩ, Triệu Trác đành phải sắp xếp những thông tin liên quan rồi chuyển cho Tần Chinh. Lúc đó đối phương đang còn nằm trong phòng ngủ, ngọt ngào lại tra tấn mà hưởng thụ massage thường xuyên của thỏ con.

Thiếu niên mới vừa tắm xong, quần áo cũng đổi thành bộ ở nhà rộng rãi thoải mái. Tần Chinh không biết mặc niệm bao nhiêu lần Thanh Tĩnh Kinh học được từ chỗ thiếu niên, mới miễn cưỡng kiềm chế d*c vọng muốn đem đối phương đặt ở dưới thân. Truyện Dị Năng

Hết lần này tới lần khác thiếu niên phi thường không biết sống chết.

Cậu lầm tưởng Tần Chinh ở phương diện nào đó lãnh đạm, lại không rõ hiện tại mình mê người cỡ nào.

Muốn trong vòng một tháng này mau chóng hiểu rõ đối phương, xác định tâm ý, Quý Lam Xuyên vốn nên "Dỗ ngủ" người ta, lại không ngừng trêu chọc đối phương mà lên tiếng nói chuyện.

Giọng nói thiếu niên thấp mềm ôn nhu, rất khó làm cho người ta sinh ra cảm xúc phiền chán.

Nhưng Tần Chinh nghe thanh âm này, lại chỉ có thể liên tưởng đến bộ dáng đối phương khóc thút thít xin tha thứ trong mộng của mình.

Tận lực đem hình ảnh kiều diễm trong đầu mình xua đi, nam nhân không muốn xúc động mà thương tổn đối phương. Chỉ đành giơ tay đè gáy thiếu niên xuống, dùng một nụ hôn tràn ngập ý vị mà ngăn chặn miệng đối phương.

Đôi môi chỉ đơn giản là dán sát, thậm chí đây cũng không tính là một nụ hôn chân chính. Nhưng không biết vì sao, vành tai Quý Lam Xuyên lại bốc cháy.

Nào có giáo huấn người như vậy a...

Tay chân luống cuống, thiếu niên bị nam nhân khéo léo buông ra, liền che miệng. Một đôi du ngư linh động dị đồng chỉ hướng đầu giường ——

Tam Gia, điện thoại di động của ngài vang á!

➖➖➖➖➖