Gả Cho Tiểu Trúc Mã

Chương 11



Tạ Gia Bảo thấy thế, liền chạy đến bên cạnh tam gia quỳ xuống, kéo y phục của ông giả vờ nói, "Dượng con nên làm gì bây giờ, Thứ Sử đại nhân ông ta có thể bắt con đi vào thiên đao vạn quả hay không? Dượng cầu xin người cứu con!"

Hà tam gia giật chân ông ra khỏi tay hắn nói, "Được rồi, ngày mai ta tìm thời gian đi một chuyến đến phủ Thứ Sử.

Tạ Gia Bảo, ta cảnh cáo ngươi, gần nhất ngươi thành thật cho ta một chút.

Không bao lâu nữa Ngự Sử có thể đến thành Vũ Châu tuần tra, nếu trong thời gian mấu chốt này lộng hành gây chuyện, đến lúc đó đừng nói ta, ngay cả vua cũng không thể cứu được ngươi."

Tạ Gia Bảo lập tức gật đầu như giã tỏi, "Dạ dượng, con đều nghe dượng."

"Đã biết thì đi ra ngoài, đừng ở trước mặt ta làm chướng mắt." Hà tam gia quát.

Mắt thấy Tạ Gia Bảo từ trong thư phòng đi khỏi, Hà tam gia dựa vào ghế bành, trầm mặc mà thở dài, "Tào Đông, đi lấy ba, không, năm vạn lượng ngân phiếu đi, mặt khác đi hẹn Nhạc đại nhân."

Tào Đông là quản gia của phủ, từ lúc thiếu niên vẫn luôn đi theo Hà tam gia.

Cho nên đối với tâm tư của hắn, Tào Đông đã sớm đoán ra được.

Hắn nói, "Lão gia, ngài muốn giúp Tạ thiếu gia sao?"

Hà tam gia lắc đầu, "Tên nhãi ranh kia, không gây ra được sóng gió.

Cái ta lo lắng lần này chính là Ngự Sử, nghe nói Đô Sát Viện tả đốc Ngự Sử Dương Ninh, người này cũng không phải hiền lành gì."

Tào Dông cười nói, "Mặc kệ hắn là tả đốc hay hữu đốc, chỉ cần vào địa giới Vũ Châu, sớm muộn gì cũng đến Hà phủ ta thăm hỏi, đến lúc đó lão gia ngài dò xét hắn cũng không trễ."

Hà tam gia lấy thư để ở dưới sách ra đưa hắn xem, "Nhị tỷ lần này đẻ Cao Tinh mang thư tới, hiện giờ Tĩnh Vương bên kia đang theo dõi chặt, Chử gia ngoại trừ bề ngoài thoạt nhìn náo nhiệt, nhưng ở Kinh Thành tình hình chính xác, bọn họ đã sớm ở vào trong tình thế nguy hiểm."

Tào Đông đọc thư ba lần, giật mình nói, "Cái này..

Nhưng Vũ Châu đã sớm rời xa các tranh chấp quyền thế ở Kinh Thành, bọn họ cũng không thể động thủ kéo chúng ta vào chứ."

"Chử gia nền móng sâu, nếu muốn nhổ tận gốc, cũng không phi dễ dàng như vậy.

Sợ đối phương chỉ thăm dò, bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt, từng chút dọn sạch sẽ dòng họ bên Chử gia, sau đó một lần đập tan."

Tào quản gia, "Lão gia e là lần này Dương Ngự Sử tới đây, sẽ bắt tay từ vụ án của Tạ thiếu gia, kéo theo ảnh hưởng lên người của nhị tiểu thư cùng Cao Tinh thiếu gia?"

Hà tam gia gật đầu, "Không thiếu khả năng này."

Nếu nhị tiểu ngã xuống, vậy cách ngày Hà gia bọn họ sụp đổ, cũng không xa.

Nghĩ tới khả năng này, Tào Đông lập tức nói, "Lão gia yên tâm, lão nô lập tức đi đến phủ Thứ Sử."

* * *

Trần Phương Ngọc thường không ra ngoài giao thiệp, trước đây khi Tiết Đông Mai chưa đến, ngoại trừ sau khi chơi với San San, bà dành phần lớn thời gian để trồng một ít hoa và cây.

Từ khi Tiết Đông Mai đến, hơn nữa cha mẹ nàng vừa qua đời, Trần Phương Ngọc sợ nàng nhớ tới ảnh hưởng tâm trạng, liền tìm rất nhiều việc cùng làm với Tiết Đông Mai.

Hôm nay thời tiết tốt, Trần Phương Ngọc liền kéo nàng vào phòng bếp làm điểm tâm.

Điểm tâm tên là bánh tuyết ngọc, cần phải dùng cái rây sàng lọc bột nếp cho mịn, mới có thể bắt đầu bước thứ hai, quá trình làm phức tạp rườm rà, hai người ở trong phòng bếp một hồi lâu, sau khi hoàn thành thời tiết bên ngoài cũng dần tối.

San San ở một bên chơi bột mì, trên người cùng mặt và tóc đều một màu trắng.

Trần Phương Ngọc ngồi xổm xuống ghét bỏ mà phủi cho nàng, ngẩng đầu nói với Tiết Đông Mai, "Bánh tuyết ngọc này nguội sẽ ăn không ngon, Đoàn Đoàn, con chia thành hai mâm bưng qua đi, một mâm cho bá bá con, một mâm cho Tuấn Trúc.

Nó học chắc mau chóng trở về, sau khi đưa cho bá bá xong, con trực tiếp qua bên đó đưa cho nó."

Tiết Đông Mai cởi tạp dề xuống, "Được, con đi trước đây bá mẫu."

Nhạc Quang Kỳ hôm nay nghỉ, buổi chiều vẫn luôn ở trong thư phòng đọc sách.

Nàng tới ngoài cửa thư phòng gõ cửa, không ai lên tiếng.

Trong việc trái phải cũng không có người, Tiết Đông Mai đi một vòng, nhìn thấy Lưu quản gia đứng ngoài phòng khách.

Nàng bưng theo mâm đồ ăn qua, còn chưa tới gần, Lưu thúc liền đi ra ngoài.

Hình như gia đinh ở từ xa có chuyện tìm ông.

Tiết Đông Mai không đi quấy rầy, nếu ông ấy ở đây, chắc bá bá đang đợi trong phòng khách.

Không biết trong phòng khách có người hay không, nếu có người, nàng như vậy trực tiếp đi vào không tốt.

Tiết Đông Mai nghĩ, liền bưng mâm đồ ăn lặng lẽ đi tới đứng bên cửa phòng khách lắng nghe, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Quả thực, có người nói chuyện cùng bá bá.

Nàng đứng dậy muốn đi, hai chân lại không nghe lời ngồi xổm không chịu cử động.

Chỉ nghe được bên trong người kia nói, "Chỉ là bạn cũ mà thôi, lại là nhiều năm không gặp, thế sự thay đổi, ai biết bọn họ có phải như những gì đại nhân nghĩ.

Nhưng trước mắt đã khác, nghe nói lệnh lang đang chuẩn bị kỳ thi Hương sang năm, nghe huynh ta nói lệnh lang tài hoa xuất sắc, phong thái đĩnh đạc, đỗ cao kỳ thi Hương là chuyện sớm hay muộn.

Đến lúc đó ngàn dặm không xa kỳ thi đình ở Kinh Thành, chỉ cần chuẩn bị ngân lượng, không phải là một khoản chi tiêu nhỏ.

Nhạc đại nhân, này cái nào nặng cái nào nhẹ, chắc ngài đã có thể xem xét."

Người này chính là Hà tam gia Hà Việt Tân, hiện tại đại ca ông ta đang dạy ở học viện Vân Thượng, đối với Nhạc Tuấn Trúc rất tán thưởng.

Trong phòng truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp theo là tiếng Nhạc Quang Kỳ, "Hà Việt Tân! Ngươi cũng quá coi thường bản quan! Tiết huynh là bạn của bản quan, tunhf nghĩa giữa chúng ta, làm sao đo được bằng tiền."

Hà tam gia cười ha ha khuyên nhủ, "Nhạc đại nhân không nên tức giận, tại hạ cũng là vì Nhạc đại nhân suy nghĩ, đau lòng cho lệnh lang lệnh ái.

Tại hạ đã sớm nghe nói Nhạc đại nhân cương trực công chính, làm quan thanh liêm, bình thường bá tánh chúng ta tin cậy ngưỡng trọng quan tốt.

Nhưng Nhạc đại nhân, nhân sinh trên đời, mỗi giờ mỗi phút đều tiếp xúc với người, người này tâm địa phức tạp, ngài luôn cùng người lui tới, nếu đã đến quan trường, mặc kệ ở đâu, không ai có thể không quan tâm, điểm này, lúc ngài đến thành Vũ Châu, chắc cũng đã nhận ra điểm này."

Nghe lời hắn nói, Nhạc Quang Kỳ bỗng nhiên nhớ tới trước khi nhận mệnh lệnh, sư phụ đã viết cho ông một bức thư nói, để ông khôn khéo một chút, không cần ngay thẳng như vậy, cho dù vì phu nhân, vì Tuấn Trúc và San San.

Nhạc Quang Kỳ thở ra, □□ lưng cũng từ buông lỏng, dường như trên mặt mang hai ngọn núi lớn, giống như được người khác dọn đi.

Nhẹ nhõm.

Cũng được, thôi được.

Tay ông vô lực thả xuống, vẻ mặt bắt đầu từ từ thỏa hiệp.

Hà tam gia thấy thế, trên mặt ý cười càng sâu, ông ta từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, đồng thời đẩy vào tay Nhạc Quang Kỳ, "Tại hạ biết Nhạc đại nhân coi trọng thanh danh.

Xin Nhạc đại nhân yên tâm, tại hạ đến đây không phải để luồn cúi chạy chọt, chỉ là nghĩ Nhạc đại nhân lần đầu đến Vũ Châu, đối với nơi này còn chưa quá quen thuộc, muốn cùng đại nhân cùng nhau ăn một bữa cơm, giao lưu tình cảm mà thôi."

Ông ta nói xong, đứng dậy phất tay áo, chắp tay với Nhạc Quang Kỳ nói, "Trời cũng đã tối, tại hạ không quấy rầy đại nhân nữa.

Nếu như sau này ở đây tại hạ có thể giúp được gì, đại nhân chỉ cần phân phó, tại hạ lập tức chạy đến.

Đại nhân dừng bước, cáo từ."

Nhạc Quang Kỳ không nói chuyện, Hà tam gia nói xong, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng khách.

Tiết Đông Mai nghe được tin tức này trở nên khiếp sợ, nhất thời không trốn kịp, sững sờ đối mặt với Hà tam gia ở ngoài sân.

Hà tam gia định mở miệng quát lớn, nhưng trong nháy mắt nhìn y phục của nàng, lại nghĩ đến lời Tạ Gia Bảo nói, ông thay đổi sắc mặt, ôn hòa mỉm cười, xác định hỏi, "Có lẽ cô là con gái của Tiết gia phải không?"

Tiết Đông Mai mở to hai mắt nhìn ông ta, có chút không nói nên lời.

Hà tam gia cũng không vội, gương mặt hiền từ nói, "Cô đều thấy được? A, tiểu cô nương, cô một mình sống ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, thật vất vả mới tìm được một chỗ dựa, nên phải nắm bắt thật tốt."

Hắn nhìn chằm đôi mắt Tiết Đông Mai, mang theo khí thế áp bức, nói từng câu từng chữ, "Cô cũng đừng trách Nhạc đại nhân, ông ấy còn phải nuôi sống cả một gia đình, nếu đã đến ở nhà người ta, tự nhiên cũng phải vì người ta suy xét, đúng hay không?"

Tiết Đông Mai tròng mắt khẽ động, bên trong chứa đầy hơi nước, giống như nháy mắt liền rơi xuống.

Hà tam gia chế giễu cười một cái, ngửi thấy có mùi thơm, "Hương vị này, là bánh tuyết ngọc sao? Đây là thứ tốt, người bình thường không dễ gì ăn được, phải quý trọng thật tốt."

Ông ta nói xong, ha ha cưới hai tiếng, mới chắp tay sau lưng rời đi.

Tiết Đông Mai không nghe được cái gì vào lúc này.

Mí mắt nàng khẽ động, hai dòng lệ như nước chảy, từ trong mắt nàng chảy ra, một đường chảy tới cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống.