Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 173: Vội vàng rời đi



“Choang!”

Mảnh thuỷ tinh bắn ra tứ phía, Đường Nguyệt Y lo lắng hỏi anh:

“Thế Tu, anh không sao chứ?”

Vêt rượu đỏ bắn lên gấu quần trắng của anh, Tiêu Thế Tu nhíu mày, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Dứt lời, không đợi cô ta trả lời, bóng dáng cao ngất đã nhanh nhẹn rời đi. Đường Nguyệt Y nhìn theo đầy hụt hẫng, Đường Hoan Thúc lập tức sai phục vụ đi lau dọn, đồng thời an ủi cô ta:

“Không sao đâu, chút nữa nó sẽ quay lại thôi.”

“Nhưng mà ba, ly rươu đó…”

“Để ba sắp xếp.”

Ông ta ngắt lời Đường Nguyệt Y, kín đáo giao phó cho phục vụ sắp xếp một ly rượu khác cho Tiêu Thế Tu.

Thư ký Kim cũng theo anh vào nhà vệ sinh, anh ta đứng bên cạnh hỏi:

“Tổng giám đốc, có cần tôi đi lấy một bộ đồ mới không ạ?”

Tiêu Thế Tu dùng nước rửa nhưng đó là vải trắng nên không thể hết được, anh gậy đầu phất tay cho thư ký Kim, anh ta bèn nhanh nhẹn đi lấy một bộ quần áo mới. Tiếng nước chảy vang vọng trong nhà vệ sinh như tiếng dao cạo, Tiêu Thế Tu nhìn bản thân của mình trong gương, rốt cuộc không hiểu nỗi lo lắng đột ngột xuất phát từ đâu?

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Sơ Nguyệt nhưng không có ai nghe cả, chỉ có tiếng tút dài.

Hay là cô đang ngủ?

Tiêu Thế Tu gọi mấy cuộc liền không được liền gọi cho Ngô quản gia. Ông ta nhận được điện thoại của anh thì hoảng sợ suýt chút nữa đánh rơi điện thoại trên tay.

“Thiếu gia.”

“Ngô quản gia, Sơ Nguyệt đâu?”

“À…cô ấy đang…” Thấy ông ta ấp a ấp úng, Tiêu Thế Tu biết ngay có chuyện không ổn.

“Mau đưa điện thoại cho cô ấy.” Ngữ khí của anh vừa lạnh lùng vừa ra lệnh.

Ngô quản gia giật bắn người, nuốt nước bọt liên tục, ông ta phải làm thế nào đây? Có tiếp tục nói dối nữa hay không?

“Thiếu gia, cô ấy đang…”

“Tôi biết ông định nói gì, Lâm Sơ Nguyệt đâu? Nếu ông còn không nói thật thì sẽ biết tay tôi.”

Tiêu Thế Tu lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, anh đã biết hết tất cả rồi sao? Ngô quản gia run rẩy trả lời:

“Thiếu gia, thật ra là Lâm Sơ Nguyệt ra ngoài từ sáng tới giờ chưa về ạ, tôi cũng không biết là cô ấy đi đâu nữa…”

“Cô ấy chưa về mà ông không biết đường đi tìm?!”

Tiêu Thế Tu nổi giận, giọng nói càng lớn, Ngô quản gia sợ đến nỗi rơi cả điện thoại, luống ca luống cuống nhặt lên.

“Thiếu gia, tôi xin lỗi ạ, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy về ngay.”

Ngô quản gia nói thế cốt để xoa dịu anh chứ thực chất ông ta cũng chẳng biết tìm cô ở đâu. Vừa lúc đó thư ký Kim đi vào mang theo một bộ đồ mới, anh ta thấy sắc mặt của Tiêu Thế Tu rất khó coi, bèn rụt rè hỏi:

“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ?”

“Thư ký Kim, đặt vé máy bay trở về ngay lập tức.”

“Sao ạ? Còn bữa tiệc?” Anh ta há hốc mồm, anh giận dữ quát lên:

“Tôi bảo về ngay!”

“Vâng…vâng…”

Anh quay người trở ra ngoài, đồ cũng không buồn thay nữa, đi được vài bước bất ngờ chạm mặt Đường Nguyệt Y.

“Thế Tu, thấy anh đi vệ sinh lâu quá nên em hơi lo lắng, em chỉ muốn biết anh có sao không…”

Đường Nguyệt Y không chịu dễ dàng cho anh đi như vậy, cô ta chạy đi cầu cứu Đường Hoan Thúc, ông ta nhất định sẽ có cách ngăn cản anh.

“Ba!”

Đường Hoan Thúc đang vui vẻ bàn chuyện với đối tác, thấy cô ta hớt hải chạy đến, liền hỏi:

“Chuyện gì thế? Chẳng phải con đi tìm Thế Tu à? Cậu ta đâu?”

“Anh ấy nói là có chuyện đột xuất nên phải đi, nhưng mà con không tin, hôm qua con nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ.”

Đường Hoan Thúc nhíu mày, trước giờ Tiêu Thế Tu luôn lạnh lùng với phụ nữ, làm gì có ai đủ sức giữ chân anh, ông ta phải tự mình đi kiểm chứng mới được…

Đúng lúc đó Tiêu Thế Tu vừa vặn đi tới chào hỏi ông ta rồi định đi:

“Chú Đường, cháu có chút việc đột xuất nên không thể ở đây dự buổi tiệc sinh nhật của Nguyệt Y được, cháu xin lỗi.”

“Khoan đã Thế Tu, bao nhiêu năm mới gặp lại, giờ cháu đột nhiên rời đi không báo trước thế này chú buồn lắm đấy, Nguyệt Y cũng thế, chi bằng uống một ly đã rồi đi?”

Ông ta đưa cho anh ly rượu, trên môi nở một nụ cười. Tiêu Thế Tu chẳng còn tâm trạng nào mà đứng đây đôi co với bọn họ, anh đón lấy cái ly rồi ngửa cổ uống cạn.

“Coi như là lời xin lỗi của cháu.”

Đường Hoan Thúc mỉm cười hài lòng:

“Được rồi, chú không cản đường cháu nữa, có thời gian lại gặp nhau nhé.”

Tiêu Thế Tu gật đầu sau đó xoay người đi.

Đường Nguyệt Y lo lắng nhìn theo, cô ta bâm vào cánh tay Đường Hoan Thúc, bĩu môi:

“Sao ba lại không ngăn cản anh ấy? Anh ấy đi mất rồi còn đâu?!”

“Con bé này, cứ vội vàng là hỏng hết chuyện, con yên tâm đi, nó không đi được xa đâu.”1