Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Yan

——

Thiếu tướng Ung tiếng tăm lừng lẫy, hắn biết Ung Tấn, nhưng Ung Tấn không biết hắn. Lời đồn trên phố về vị thiếu tướng Ung này nhiều không đếm xuể. Nào là người đông đảo hồng nhan tri kỷ, nào là người biết thương hoa tiếc ngọc chốn tình trường. Nhưng cũng từng tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn tàn bạo chấn động một thời.

Lúc a mụ giúp hắn giặt quần áo, người trò chuyện với Chu Quân là Sherry Trần, hắn vốn không biết mình đã vô tình chọc phải hoa hồng có gai. Sau lưng hoa hồng có mãnh hổ, Sherry Trần cắm sừng Ung Tấn thì cứ cắm, cớ sao phải chọn hắn làm kẻ chết thay.

Bên kia điện thoại, Sherry Trần tạ lỗi với hắn, tên họ của hắn đã bị Ung thiếu tướng biết toàn bộ, bảo thời gian tới hắn nên cẩn thận hoặc là ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Cha của Chu Quân là quý tộc Đức nghèo túng, mẹ xuất thân danh viện, tuy thoạt nhìn gia thế không tồi nhưng hắn vốn phong lưu thành tính, đã rời nhà nhiều năm, sau khi du học trở về đương gia đã coi hắn như người bừa bãi, mỗi tháng cho hắn một khoản tiền mặt tiêu xài, ngày bình thường đến mặt cũng không thấy đâu.

( danh viện ở trong truyện hiện đại là dạng tiểu thư nhà quyền quý và giàu có)

Lần này trêu chọc thiếu tướng Ung rõ ràng là đại họa, chưa chắc anh cả đã chịu quản hắn. Chu Quân chỉ mong trong lòng thiếu tướng Ung Sherry Trần không quá quan trọng, lại ngóng trông Ung thiếu tướng nhìn vào nhà họ Chu đã từng vì đốc quân Ung mà cho vài phần mặt mũi, thả cho hắn một con ngựa.

Trong lòng hắn run sợ mất một thời gian, tri kỷ hồng nhan hẹn hò cũng đều từ chối.

Ngày bình thường chỉ có a mụ ra vào nhà hắn dọn dẹp vệ sinh. Chu Quân vốn trời sinh đã có tính ăn chơi, thích mua hoan tầm vui, thích luồn vào làn váy xõa tung, ngửi tóc dài thơm ngát, bọc lấy son môi như mật. Lúc này chỉ có thể nghe giống cái duy nhất là a mụ gọi mình là tiên sinh khiến Chu tiên sinh khổ sở cực kỳ.

Cảm thấy bản thân như Apolo đã mất đi ánh mặt trời không bao giờ có thể chiếu sáng, đẹp trai, vui vẻ nữa. Chu Quân vốn đã tự luyến từ xương cốt, thời gian hắn bị nhốt trong nhà, liếc qua gương chỉ thấy thứ đẹp đẽ duy nhất chỉ có mỗi khuôn mặt này của mình.

Vì thế mọi thứ đều thuận theo tự nhiên như vậy, hắn đi đến cái tủ bát đựng đủ thứ linh tinh vụn vặt, lấy toàn bộ mấy đồ vật mới mẻ kia ra. Phía trên dường như còn sót lại nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhóm tiểu thư, nữ sĩ xinh đẹp đa tình.

Muốn chơi một chút cho vui nên hắn kéo bức màn trong phòng ngủ lại chỉ mở một chiếc đèn nhỏ cạnh mép giường rồi tô son lên môi, trước đây lúc còn nhỏ hắn từng trốn một góc sân hẻo lánh trong nhà ôm một hạ nhân xinh đẹp, hôn đến một miệng toàn son phấn. Hắn lại không hay, vì vậy cứ để khóe miệng toàn sắc đỏ lên bàn cơm. Sau đó bị mẹ phạt quỳ ở từ đường. Bây giờ không có ai quản hắn nhưng hắn lại không cách nào thâu hương trộm ngọc, đành tô một chút lên môi mình để tạm an ủi bản thân.

Diện mạo Chu Quân cực kỳ thanh quý, mi nhỏ mắt dài di truyền từ dáng vẻ của mẹ. Chỉ có màu của cặp mắt kia không giống người bình thường. Phần lớn là màu lam, màu xám không pha lẫn nhiều bằng màu lam thuần túy. Đồ trang điểm của phụ nữ bôi lên mặt hắn cũng không hề có chút quái dị. Chu Quân vuốt ve mặt mình, cảm thấy thật động lòng người.

Thử xong son môi lại tô móng chân. Mu bàn chân tái nhợt bởi nhiều năm không thấy ánh sáng, đầu ngón chân nhỏ gầy được quét từng tầng sơn móng nhàn nhạt. Viền ren trên tất chân cọ vào khiến bắp đùi hơi ngứa.

Nhịp tim Chu Quân đập hơi nhanh, hắn mặc áo ngủ màu trăng non, vén vạt áo ngủ ngắm nghía mình trước gương. Ánh sáng nửa vàng nửa đỏ phác họa, mơn trớn hình dáng thân thể hắn, tất dài che đầu gối, đôi chân thẳng tắp cùng bờ mông tựa như phủ một tầng sương mù, có chút không nhìn rõ được.

Chu Quân chơi chán rồi mới tùy tiện cầm khăn lau qua loa son trên môi. Nhưng dù lau cũng không hết được vệt đỏ bên khóe miệng. Hắn liền ném khăn qua một bên định cởi tất chân viền ren khiến hắn ngứa ngáy kia ra.

Hắn ngồi trên ghế da mềm mại đưa lưng về phía phòng ngủ, chân tùy ý tìm một điểm tựa cúi người chuẩn bị cởi.

Lúc này đột nhiên cửa phòng bị hai vị quân gia trực tiếp phá mở làm ánh sáng từ cửa chiếu vào, Chu Quân theo bản năng giơ tay chắn ánh sáng, khóe mắt nhìn thấy một vị dáng người cao lớn đi vào, tiếng bước chân vừa chắc chắn lại càn rỡ.

Tư thái người tới chậm rãi phong lưu, tay đeo găng cầm một chiếc roi dài, ngón trỏ tùy ý đẩy viền mũ, ánh mắt đánh giá căn phòng này, người này. Đến khi Chu Quân thích ứng được ánh sáng mới thấy rõ dáng vẻ người tới, vẫn là đôi mắt khiến hắn hoảng hốt kia, đúng là vị oan gia thiếu tướng Ung.

Chu Quân bất động thanh sắc rút chân về, kéo áo choàng xuống, đôi chân hơi co rúm lại như là muốn giấu đi. Hắn quay đầu lại, đưa lưng về phía người tới: "Quân gia tự tiện xông vào nhà tôi như vậy sợ là không hợp quy củ."

Tay hắn tùy ý chạm lên đồ vật tán loạn trên bàn, đẩy đổ hộp son môi bằng kim loại, lướt qua chiếc khăn nhăn nhúm. Hắn lung tung duỗi đầu ngón tay cho đến khi đụng tới một cái hộp sắt, như là để an tâm, trước khi hắn hấp tấp bắt được hộp sắt đến trước mặt thì tay áo đã quét đổ hộp sơn móng tay. Cái chai không đậy nắp lăn một vòng rồi rơi xuống, vẽ lên một vệt hồng nhạt pha đỏ.

Chất lỏng dọc theo mặt bàn kéo ra từng sợi sền sệt không nhanh không chậm lan sang bên cạnh, lúc rơi xuống mặt đất còn bắn ra vài giọt, rơi xuống mắt cá chân đi tất đang run rẩy tạo ra bọt nước nhợt nhạt.

Ngón tay Chu quân khẽ run rút một điếu thuốc ra nhét vào miệng. Chu Quân vẫn luôn rủ mắt, cho đến khi vị quân gia cao lớn bước chậm đến trước mặt hắn. Sau lưng có người mở đèn làm căn phòng lập tức sáng sủa lên. Chu Quân nhắm mắt theo bản năng, lại chậm rãi mở mắt. Một lần nữa hắn nhìn rõ người trước mặt, vì thế hắn mở to cặp mắt xám xanh, ngậm thuốc trong miệng nhoẻn một nụ cười lấy lòng cứng đờ.

Người nọ phất tay, hai người phía sau lập tức lui ra ngoài, đóng cửa. Ung tấn ôm tay nhìn một vòng phòng của hắn, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc giường duy nhất trong phòng. Thành giường gỗ đỏ khắc hoa, trải rất nhiều tầng tơ lụa, ngồi vào liền lún xuống, rất mềm. Tủ đầu giường có một lọ thuốc hít hình quả oliu bằng phỉ thúy miệng nạm một vòng bằng bạc.

Cái lọ ý đây nha



Chu Quân là người rất biết hưởng thụ, bên trong dùng toàn nguyên liệu sang quý. Ung Tấn cầm lọ thuốc hít hút nhẹ một hơi. Giọng nói trầm thấp tựa như đang nói chuyện phiếm, "Người đàn ông trong phòng Sherry đêm đó là cậu, đúng chứ."

Chu Quân ra vẻ thong dong lấy diêm ra châm thuốc, hắn ôm tay hút mấy hơi, suy nghĩ xem bây giờ nên thoát thân như thế nào. Rất nhanh hắn cảm nhận được tầm mắt dừng lại bên chân mình. Chu Quân kẹp thuốc, thay đổi tư thế. Tách áo ngủ từ bắp đùi trượt xuống lộ ra tất chân bên trong.

Thứ vừa nãy giấu diếm giờ lại quang minh lỗi lạc bày ra, Chu Quân là người không quá cần thể diện, cực kỳ co được dãn được. Đây cũng là lý do vì sao sau mấy lần gây họa hắn đều bình an vô sự.

Mặt nổi lên ý cười, nghĩ đến dáng vẻ những con hát trước đây từng gặp Chu Quân bày ra vẻ mặt vài phần nịnh nọt:" Mặc dù đúng vậy, nhưng mà Ung gia, ngài không cần lo lắng, tôi...... Không thích phụ nữ, thật sự là vậy."

Ung Tấn ngồi ở đầu giường, ánh mắt dừng trên tất chân hắn lại chậm dãi chuyển lên gương mặt kia của Chu Quân. Da cực kỳ trắng mịn, son môi còn chưa lau hết. Khung xương nam giới nhưng rất cân xứng. Áo ngủ mặc không chỉnh tề, ngực, bắp đùi còn có eo hông và đôi tất viền ren lộ ra một góc móng chân nho nhỏ. Người này có chút dâm đãng mà bản thân còn không tự biết.

Bị tầm mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến Chu Quân không thoải mái. Hắn dập tắt thuốc, như để cứu vãn mà thu chân về kéo chặt áo choàng. Vải dệt bị kéo căng tụ lại ở chỗ đầu gối uốn cong tạo thành một đống nếp uốn chen chúc. Sau đó Ung Tấn rút khẩu súng ra, như đang đùa bỡn hướng họng súng về phía hắn.

Theo bản năng, Chu Quân vịn ghế dựa đứng lên muốn chạy. Vào lúc này bản năng sợ hãi chiếm thế thượng phong khiến hắn không quan tâm vội vã chạy tới cửa phòng, tay vừa mới chạm tới then cửa lạnh lẽo. Nháy mắt tiếp theo, bàn tay đeo găng trắng đã giành trước khóa lại. Cạch một tiếng khóa trái cửa. Chu Quân chỉ kịp chạm tới vải dệt thô ráp trên găng tay.

Chu Quân rút tay về lại bị người phía sau chặn lại. Hắn dán lên cửa, bất đắc dĩ vịn tay lên cánh cửa giữ vững thân thể mình. Chu Quân gian nan thở phì phò, viền mặt ướt đẫm mồ hôi sáng lấp lánh.

Họng súng kia dán vào mặt hắn, miệng súng lạnh băng thong thả lướt qua khiến mỗi tấc da thịt của hắn đều run rẩy. Cảm giác nguy cơ khiến đầu óc Chu Quân căng thẳng phát đau. Cho đến khi họng súng chui vào áo ngủ màu trắng của hắn, phủ lên bắp đùi tựa vén khăn đỏ tân nương, thong thả vén vạt áo dài của hắn. Lúc vén lên toàn bộ, một vòng ren đen ôm trọn bắp đùi cũng hoàn toàn lộ ra.