Gặp Người Đúng Lúc

Chương 23: Anh ôm em một chút được không?



Editor: Chanh

Lúc Chu Hành Diễn lái xe đến dưới lầu nhà Hướng Ca, sắc mặt cô gái đã trắng bệch như tờ giấy.

Bình thường khi hai người ở chung hình như đều là Hướng Ca đơn phương khơi mào chủ đề nói chuyện trước, bây giờ cô đột nhiên an tĩnh như vậy, lại khiến người ta có chút không quen.

Mãi đến khi xe dừng, Hướng Ca mới xốc mí mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô, tạm dừng một chút, mới nói: "Mấy ngày nay tạm thời đừng uống thuốc."

Hướng Ca ngẩng đầu, vốn định nói từ đầu cô đã không uống.

Nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy hình như anh cũng biết, bèn không nói ra, ngoan ngoãn im lặng gật gật đầu.

"Trong nhà không có đường đỏ sao?"

Cô lại gật.

"Nấu chút nước đường đỏ với gừng đi."

Gật gật gật.

Chu Hành Diễn không nói tiếp, im lặng nhìn cô.

Quá ngoan.

Quá nghe lời.

Tin cô mới lạ.

Hướng Ca không thích gừng, đợt cô ở nhà anh mấy ngày, đã từng vì một ly trà gừng mà đã phát sinh một cuộc chiến nhỏ.

Ông cụ non dưỡng sinh nhất quyết thuyết phục Hướng Ca ăn gừng, nói luyên thuyên về công dụng của gừng như một bà mẹ già, giọng nói lanh lảnh không nhanh không chậm kia khiến mày Hướng Ca dần nhíu chặt lại.

Cô gái khoanh chân ngồi trên sofa, tay ôm gối tựa người vào đó, nghe anh nói xong cũng làm ra vẻ gật gù, sau đó cao ngạo ngước mắt lên, chậm rãi đáp: "Em chả uống."

Lúc ấy Chu Hành Diễn thật sự rất muốn xách cổ cô ném ra ngoài.

Đến cuối cùng, hai người ai nấy đều lùi một bước, Chu Hành Diễn cho cô thử trước một ít, nếu cô cảm thấy thật sự khó uống thì sẽ không bao giờ uống nữa.

Cô gái nhỏ chua xót cầm tách trà, duỗi đầu lưỡi miễn cưỡng liếm thử một tí, rồi mặt mày nhanh chóng nhăn lại, trực tiếp nhét cái chén lại cho Chu Hành Diễn.

Cô bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn anh, chẳng rõ vì sao một thiếu niên như hoa như ngọc lại sẽ uống loại đồ uống thế này.

Chu Hành Diễn hoàn toàn không tin rằng sau tám năm, yêu cầu cô uống loại nước này thì cô sẽ đồng ý.

Thật ra Hướng Ca đúng là sẽ uống.

Bởi vì mỗi lần đến tháng cô đều đau quằn quại, dưới sự dày vò thế này, tâm hồn cứng rắn của cô cuối cùng cũng phải khuất phục, nhưng mà cũng bởi nước đường đỏ Hạ Duy nấu cho cô rất ngọt, lại cho ít gừng.

Nếu không phải Hạ Duy vừa đấm vừa xoa bắt cô uống thì bản thân cô tuyệt đối không bao giờ tự mình làm ra chuyện này.

Chu Hành Diễn nhìn cô gái mặt tái nhợt đang đảo mắt một vòng, chào hỏi anh đôi câu rồi mở cửa xuống xe.

Lại nghĩ tới lần trước tới nhà cô, trong hộp thuốc đáng thương kia hơn phân nửa là thuốc giảm đau.

Một chân cô vừa mới thò xuống xe, người đàn ông bên này cũng đã cởi dây an toàn, cánh cửa nơi ghế lái cũng mở ra, Chu Hành Diễn khóa xe lại, đi trước hai bước.

Hướng Ca sững sờ ngẩng đầu lên.

Màn đêm dần buông, đèn đường trong tiểu khu đã bật sáng, dưới ánh đèn yếu ớt, người đàn ông mím môi, bình tĩnh nhìn cô: "Đi thôi."

Hướng Ca vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Chu Hành Diễn hất cằm: "Mở cửa."

Cô "À" một tiếng, giơ tay lên bấm mật khẩu.

Chu Hành Diễn liếc mắt, giơ tay kéo cửa ra, nghiêng người chờ cô đi vào.

Hai người vào thang máy, Hướng Ca mới phản ứng lại.

Đây là lần thứ hai anh tới nhà mình.

Lần đầu tiên từ góc nhìn của cô mà nói, thì có vẻ hơi mơ hồ không chút ấn tượng.

Cô liếm liếm khóe môi, dựa người vào một góc thang máy, chống tay xuống tay vịn kim loại, "Đàn anh Chu, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng có vẻ không tốt lắm thì phải."

Chu Hành Diễn nhìn cô một cái.

Hướng Ca cười nhẹ, "Hay là đàn anh cho em một cái danh phận trước đi? Nếu không em không cho vào nhà đâu đấy."

Chu Hành Diễn cười nói: "Được, thế tôi đi đây."

Thang máy đúng lúc dừng ở tầng nhà cô, Hướng Ca bước ra, nhưng Chu Hành Diễn vẫn không nhúc nhích.

Cô đứng trước cửa thang máy, xoay người lại, vừa vặn thấy hai cánh cửa dần dần khép lại.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trong, rũ mắt ấn nút đóng cửa.

Hướng Ca như bị đóng đinh tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn anh.

Thật đúng là đi rồi.

Vốn cho là đêm nay sẽ có chút tiến triển.

Cô đứng nguyên tại chỗ không thể tin được uể oải mười mấy giây, hít sâu một hơi mới chầm chậm xoay người đi vào nhà.

Hướng Ca vừa vào cửa, cả người đã như quả bóng hết hơi nằm ỉu xìu trên giường, ngón tay tùy tiện mở hòm thư ra kiểm tra.

Hôm nay khó có dịp rảnh đi tìm Chu Hành Diễn, vốn tưởng có thể ngắm nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của trai đẹp, kết quả cửa phòng khám mở ra khép lại suốt ngày, một góc áo blouse cô cũng không nhìn được, mãi tới buổi tối ăn cơm chung thì lại xảy ra chuyện này, đúng là một ngày không mấy đẹp đẽ.

Cô hơi khom người muốn đứng dậy tìm thuốc giảm đau, rót thêm cốc nước ấm, nhưng đau đến không muốn nhúc nhích, lúc mặt mày đang nhăn nhúm lại thì Tống Chấp chợt gọi điện tới.

Hướng Ca ngả đầu vào mép giường, mái tóc rũ thuốc dưới, nghiêng người bắt máy, "Alo" một tiếng.

Tống Chấp bên kia có tiếng bút máy gõ cành cạch vào mặt bàn, có vẻ rất vui vẻ thoải mái: "Cô được đấy."

"Tống tổng, có việc gì sao?" Hướng Ca yếu ớt hỏi.

"Sao cô lại thu phục được lão già Bạch Viên Viên đó thế? Nữ chính luôn? Không phải cô đi thử kính vai nữ phụ à?"

Hướng Ca sửng sốt: "Gì cơ?"

"Nữ chính của <Kén> chứ gì, Bạch Viên Viên hôm qua mới liên lạc với người đại diện của cô, nói muốn cho cô nhận vai nữ chính của <Kén>."

Cho nên mà nói anh tìm người đại diện cho tôi chỉ cho vui thôi đúng không? Sao chuyện gì cũng đều do anh đích thân báo thế?

Hướng Ca "À" một tiếng, giọng nói cứng ngắc, "Sếp à, anh mở cửa sau cho tôi hả?"

Một người mẫu tuyến mười tám ít người biết đến, mấy năm qua cũng không tham gia được mấy buổi trình diễn, thế mà trong năm nay lại được chụp ảnh bìa cho, người đại diện cho bộ sưu tập thu đông của Z thị, bây giờ lại là nữ chính của bộ điện ảnh lớn mới nhất.

Chuyện này đã vượt xa phạm trù của vận cứt chó rồi.

Đây vốn là tin bất kì ai nghe xong cũng đều phải nhảy cẫng lên vui sướng.

Thậm chí Tống Chấp còn đã chuẩn bị tốt cho cảnh Hướng Ca bên kia hoan hô vui mừng, tuy rằng xác suất chuyện này xảy ra thật sự rất nhỏ.

Nhưng mà đợi trong chốc lát, bên kia sau một hồi trầm mặc thật lâu mới truyền đến giọng nói bình tĩnh, trống rỗng đến lạ thường của cô gái: "Tống tổng, tôi không muốn nhận bộ này."

Tống Chấp ngớ người, cho rằng mình vừa nghe nhầm: "Gì cơ?"

"Tôi không muốn diễn bộ này." Hướng Ca bình tĩnh lặp lại.

Tống Chấp há hốc mồm, nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Cô chưa tỉnh ngủ à?"

Hướng Ca không nói gì.

"Cô có biết mình đang nói gì không đấy?"

Hướng Ca vẫn im lặng.

"Nghiêm túc sao?" Giọng anh ta có chút thay đổi.

Hướng Ca nhắm mắt, thanh âm khàn khàn: "Tôi không biết."

Trong phòng ngủ chỉ mở mỗi chiếc đèn nơi đầu giường, ánh sáng tối tăm, kịch bản được đặt một bên giường, vừa lật được một trang đã bị đồng hồ báo thức đặt trên bàn đè lại.

Những dòng chữ màu đen làm mắt cô nhức nhối, ẩn sâu trong tâm trí cô hệt như có điều gì đó đang bồn chồn, rục rịch muốn thoát ra.

<Kén> là bộ phim nói về bạo lực gia đình.

Nữ chính Thẩm Tĩnh sống trong gia đình giàu có, mất mẹ từ khi còn nhỏ, bề ngoài thì bố cô là một giáo viên trung học nho nhã, nhưng thực chất lại có khuynh hướng bạo lực.

Cô gái từng cầu xin sự giúp đỡ của hàng xóm, nhân viên điều dưỡng trong bệnh viện, cũng từng báo cảnh sát, nhưng không có hiệu quả.

Cảnh sát căn bản xếp mấy chuyện này vào chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, gia đình tranh chấp, bố mẹ giáo dục con cái, chẳng qua là hơi tức giận nên phương thức có chút cực đoan, nhắc nhở hai câu coi như giải quyết xong.

Huống chi đối phương lại còn là giáo viên tốt có bằng cấp danh tiếng.

Hướng Ca cảm thấy có một số việc thật sự rất thần kì.

Bạn càng muốn rời xa, nó sẽ càng muốn tìm tới, giống như một vũng bùn lầy, bắt đầu từ lòng bàn chân, đến bắp chân, rồi lên đầu gối, eo, bụng, cổ, cho tới khi phủ kín hoàn toàn đỉnh đầu.

Hướng Ca cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Tống tổng, tôi sẽ suy nghĩ lại."

"Cô còn muốn suy nghĩ cái gì?" Tống Chấp còn đang nói chuyện, "Hướng Ca, có phải cô——"

Hướng Ca cúp máy.

Đầu xuân, trời đã dần ấm lên, nhưng Hướng Ca cảm thấy trong phòng lạnh đến khó hiểu, bụng dưới đau đến thấu tim. Cô cụp mắt ngồi dậy, giơ tay với lấy tập kịch bản nơi đầu giường.

Vừa mới cầm đến, chuông cửa đã vang lên.

Hướng Ca đột nhiên giật mình một cái, theo bản năng rụt rụt bả vai.

Chuông cửa vang lên hai lần rồi im lặng.

Một phút sau, điện thoại cô reo lên.

Hướng Ca nhấc máy.

Chu Hành Diễn gọi tên cô, "Hướng Ca."

"Mở cửa."

Hướng Ca chậm rãi chớp mắt, đứng dậy khỏi giường, đi chân trần xuống đất ra mở cửa cho anh.

Người đàn ông vẫn mặc bộ đồ như cũ, trên người mang theo chút hơi lạnh của sương đêm, trong tay xách hai chiếc túi, một chiếc đựng đầy bịch băng vệ sinh anh mua trước đó, lúc này bị anh đưa đến trước mặt cô.

Hướng Ca giơ tay nhận lấy, lùi về phía sau một bước.

Chu Hành Diễn không nói gì, rũ mắt nhìn thấy cô đi chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, mày nhíu lại, một tay xách lấy cái túi không biết là túi gì, một tay khác thuần thục mở tủ giày nhà cô ra, lấy một đôi dép bông đặt cạnh chân người trước mặt, "Đi vào."

Hướng Ca không nhúc nhích, vẫn nhìn anh như cũ, bờ mi dài không hề chớp.

"Đi." Anh lặp lại.

Lúc này Hướng Ca mới cúi đầu, động tác rất chậm xỏ một chiếc dép vào, lại ngẩng lên: "Sao anh quay lại thế?"

Chu Hành Diễn cũng đổi một đôi dép trong nhà, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi là bác sĩ."

Hướng Ca mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, "Hả?"

"Không được bỏ rơi người bệnh."

Hướng Ca ngơ ngẩn nhìn anh.

Vẻ mặt người đàn ông nhàn nhạt, rũ mắt thấy một bên chân cô còn đang dẫm trên sàn nhà, nhắc nhở: "Dép."

Hướng Ca xỏ chiếc còn lại vào.

Sàn nhà lạnh như băng, vừa nãy cô không có cảm giác gì, nhưng mà lúc này dẫm lên lớp bông ấm áp mềm mại, hơi nóng cuộn lên theo dây thần kinh chạy vào mạch máu nơi lòng bàn chân.

Cảm xúc cũng theo đó dần bình tĩnh trở lại.

Hướng Ca nhớ nhân vật nữ phụ mà cô sẽ thử vai trong kịch bản.

Giống như hai người ở hai thái cực khác nhau, cô ấy có tất cả những ấm áp mà Thẩm Tĩnh không có, hơn nữa vẫn luôn khát vọng được yêu thương.

Cô ấy là sự cứu rỗi đầu tiên của cô.

Ánh sáng dịu dàng ấm áp ấy đã cứu lấy cô.

Chu Hành Diễn nhìn cô đi xong dép, bèn xách túi đi vào phòng bếp, vừa bước được hai bước, tay đã bị người kéo lại.

Phía sau lưng anh, Hướng Ca cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm lấy ống cổ tay áo của anh.

Cô dùng sức có vẻ lớn, khớp xương trắng bệch, thanh âm nhẹ gần như đang nỉ non, "Hành Hành."

Chu Hành Diễn khựng lại.

Hướng Ca rũ mắt, bờ mi dài phủ bóng xuống mí mắt dưới như chiếc quạt nhỏ, "Anh ôm em một chút được không?"

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~