Gia Đình Năm Tốt

Chương 37



Vị trí đầu có sáu, Lăng Kiệt Sâm, Lăng Dục Cẩn, Ka Momo và Collins tổng cộng có bốn người.

Bốn so sáu.



Bài toán đơn giản!

Ka Momo nói thằng: “Hay là chúng ta hợp tác chiếm bốn hàng đầu đi? Thứ tự thì, dù sao tôi cũng là bị người nhà ném tới, giải đặc biệt hay giải ba cũng như nhau.”

“Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi là hơn năm trăm nghìn.” Collins lẳng lặng thả một câu, ý tứ là với COCC chân chính như hắn thì tiền chỉ là con số, tiền thưởng của giải đặc biệt hắn không để vào mắt.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm: “…”

Hai vị, xin đừng vô ý khoe tiền nữa!

Ka Momo và Collins cũng chỉ cần cái danh.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm thì thi đấu vì tiền.

Mục đích không xung đột, quả là cơ sở hợp tác tốt.

Đúng là chiến hữu cùng chung chí hướng!

Cái đê ma ma gì thế? Dân mạng phun máu kín màn hình ——

Xem trực tiếp sắp một tháng, nghe xong bốn người nói chuyện bỗng nhiên muốn chui xuống đầm lầy, leo lên núi tuyết tĩnh tâm là như thế nào?

Chẳng nhẽ chỉ có tôi chú ý đến tiền tiêu vặt mỗi tháng của Collins là hơn năm trăm nghìn, hú hú, đại gia còn thiếu bạn không?

Ha ha ha, bên trên nên đi luyện cơ tay đã, không mấy người có thể nhẹ nhàng nâng được hơn nửa người rồng Komodo lên không trung đâu, cố lên nha ~

Để sớm rời sa mạc đến biển chỉ đường, bốn người tăng tốc, đến khi thấy cây bụi và thánh liễu (Tamarix ramosissima) rải rác thì cũng là lúc tới rìa sa mạc.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm đem chỗ nước còn lại trong xe chắt vào chai, sau đó mất nửa giờ tái chế xe thanh mấy tấm ván trượt cát, bốn người leo lên sườn dốc, trượt xuống.

Vừa nhanh vừa vui ~

(づ ●─●)づ

Cả đám trượt xuống dốc, ra khỏi sa mạc rồi Ka Momo vẫn chưa đã thèm: “Chúng ta đến đích xong có thể quay lại đây chơi không?”

“… Nếu còn sức thì cứ thoải mái.” Lăng Dục Cẩn không hiểu nổi suy nghĩ của người giàu, hết hứng thú với mấy đồ kỳ quái, còn chạy theo Collins xin nước bọt về nghiên cứu, suýt thì chọc điên rồng Komodo.

May mà Lăng Dục Cẩn lấy lông vũ yêu quý ra uy hiếp thì hắn mới bỏ cuộc.

Bộ không thể làm một COCC im như gà à? (●—●)

Lăng Dục Cẩn nhanh chóng chuyển hướng chú ý của mọi người sang biển chỉ đường đầu tiên trước khi Ka Momo lại đầu óc bay bổng: “Mọi người đoán xem biển này đã bị đụng vào chưa?”

Ban tổ chức thất đức không cho gợi ý, ai biết có thí sinh nào tới trước hay chưa? Cũng không rõ biển còn tờ rinh hay không?

Sa mạc hoang vu ngoài biển chỉ đường chả có gì khác, nếu đi sai hướng sẽ không gặp được biển chỉ đường thứ hai, giữa chốn cát vàng mênh mông này mà lạc thì khéo sẽ đi ngày một xa đích mất ~

Không có gợi ý và dấu vết chính là lúc so vận may.

Đoán xem đi hướng nào ~

←_←

Thà để thí sinh tự đoán mò xem biển ở hướng nào còn hơn!

“Bé Cẩn, đợi chút, nào, lại đây, đeo vào, chọn bừa một hướng đi!” Lăng Kiệt Sâm thích ứng rất nhanh, anh chưa thấy Bé Cẩn nhà mình so vận đỏ bị thua bao giờ đâu.

Ka Momo và Collins chưa thủng nhưng nghe sự tích quang vinh Lăng Dục Cẩn chưa học tiểu học đã có thể khoanh bừa bài thì tiếng Anh của anh chị được tám mươi điểm thì lập tức vô cùng tôn kính.

Thi tiếng Anh max là một trăm điểm, tám mươi điểm trắc nghiệm, hai mươi điểm tự luận, thi được tám mươi điểm nghĩa là khoanh bừa trúng trăm phần trăm.

Quá là đỏ!

“Có chuyện này à?” Lăng Dục Cẩn cũng không nhớ, nhưng thấy anh trai thề son sắt, nói có sách mách có chứng thì cũng ôm tâm lý thử một lần xem sao, dù sao cũng là so vận khí!

Thế là Lăng Dục Cẩn che mũ kín mắt, dựa vào cảm giác chỉ về một hướng, sau đó bốn người không nhìn biển chỉ đường, cứ thế mà đi.

Biển chỉ đường: QAQ~

Mấy người ít nhất cũng đoán xem tôi đã bị động vào hay chưa đã chứ!

Này này này, đừng đi mà!

_(:з” ∠)_

Dân mạng cũng hỗn độn.

Hé hé hé, chắc hẳn ban tổ chức ức chế lắm, ra luật này có nghĩa gì đâu?

Hớ hớ hớ, Bé cẩn có skill “Mò là có”, há há há ~

Biển chỉ đường khóc trong lòng nhiều chút (≧▽≦)/~

Bốn người đi không tới mười lăm phút thì gặp biển chỉ đường thứ hai.

Lấy biển chỉ đường đầu tiên làm mốc, có ba trăm sáu mươi hướng lựa chọn, nếu bán kính đủ lớn thì biển thứ hai cũng chả bao giờ tìm được.

Tùy tiện chọn một hướng Lăng Dục Cẩn đã đoán trúng đáp án có xác suất đúng là một phần ba trăm sáu mươi.

Ka Momo và Collins: (⊙v⊙)

Đại nhân số đỏ Lăng Dục Cẩn, mời ngài che mắt chọn đường~

Ka Momo mắt sáng rỡ, hí hửng theo sau Lăng Dục Cẩn, chạy nhanh không ai sánh bằng!

“Hướng này!” Lăng Dục Cẩn không nhìn biển chỉ đường, dựa vào cảm giác chọn một hướng.

Đi được mấy bước thì hai anh em dừng lại, quay đầu xem Ka Momo và Collins vẫn chưa đi: “Mấy người làm gì vậy?”

“He he, chúng tôi đổi hướng biển chỉ đường về phía ngược lại, cho thí sinh tới sau một bất ngờ ~” Lăng Dục Cẩn không nhìn biển không có nghĩa là Ka Momo không nhìn, hắn phát hiện biển thứ hai chỉ hướng đúng.

Này sao được!

Nhất định phải phá, xoay sang hướng khác ~

Collins thì vì đà điểu xoay không nổi nên tới phụ.

Rồi, mấy người thích là được.

Ka Momo và Collins xoay biển xong, bốn người đi tiếp.

Sau đó thấy biển thứ ba.

“Cậu không có họ hàng với ban tổ chức thật à? Hay cậu nằm trong ban tổ chức?” Ka Momo nhìn chằm chằm ——~

Cả bọn ngoài la bàn phát sẵn thì không có thứ gì giúp định hướng, xung quanh cũng không có thứ gì định hướng nhưng lại có thể dùng trực giác liên tiếp đi đúng hướng, Ka Momo uốn cổ thành chữ S, dùng đôi mắt to bằng nửa cái đầu nhìn Lăng Dục Cẩn hỏi.

Lăng Dục Cẩn nhức đầu kéo cổ đà điều lại, ném mạnh xuống đất: “Ka Momo, đã bảo bao nhiêu lần là không được uốn éo cổ trước mặt tôi rồi!”

“Áu ~”

Collins đã biến về hình người yên lặng đi bên cạnh, chỉ còn Ka Momo kêu oai oái cát vàng bỏng chân, dùng thú hình đi lại dễ hơn vẫn giữ lại dình dáng đà điểu gợi đòn, hơi tý là bị Lăng Dục Cẩn ướp cát.

Ka Momo, rốt cuộc mi có tôn nghiêm của một loài chim cao hơn ba mét không?

Dù sao tôn nghiêm cũng chả mài ra mà ăn được. Ka Momo tích cực nhận sai, đến chết không cải sau khi cầu xin thì xoay người dậy, lon ton trốn sau Lăng Kiệt Sâm hỏi Lăng Dục Cẩn: “Đừng bủn xỉn thế, chia sẻ chút bí quyết khoanh đáp án đi mà! Lúc nào tôi cũng chọn nhầm đáp án hết á, rầu thối ruột ~”

“Nếu cậu luôn chọn đáp án sai thì vấn đề không phải do đen, mà là kết quả của học dốt!” Collins chọc cho Ka Momo một đao, giễu cợt kết quả học lệch của đà điểu ngốc.

“Học lệch sao lại mất nhân quyền rồi? Tôi không tin mấy cậu chưa từng học lệch!” Ka Momo không phục, lông xù lên, nhìn từ xa như một đám mây đen mọc thêm cái cổ khẳng khiu và cặp giò gầy gò.

“Văn tôi khá kém nhưng lý không tệ, có thể chọn khoa tự nhiên.” Đây là Lăng Kiệt Sâm đã có chút danh tiếng trên các tạp chí khoa học, tùy tiện ra một đề cũng đủ khiến Ka Momo choáng váng không hiểu cái này thì liên quan gì tới vật lý.

“Năm nào cũng đạt học sinh xuất sắc, còn được học bổng, tuy tiền hơi ít nhưng giấy chứng nhận khá đẹp.” Hình người lạnh lùng trầm mặc, hình thú khiến người né xa, rồng Komodo không bị nhiều cám dỗ quấy rầy việc học, trong cô đôc không bùng nổ thì sẽ biến thành học sinh giỏi, Collins – học sinh ưu tú tiếp tục đả kích Ka Momo.

“Muốn biết thành tích của tôi không?” Lăng Dục Cẩn cười nhìn đà điểu, chủ động hỏi.

“Dừng! Tôi im, tôi biết mình thành tích kém không có nhân quyền được chưa!” Ka Momo suy sụp nhảy mấy bước về phía trước như muốn chạy trốn ba người này, thật là một chú chim “tủi thân”.

Sau đó, ờ, không có ai tới dỗ dành con chim học ngu này.

Ba người đột nhiên tìm được điểm chung trò chuyện về những thứ Ka Momo nghe chả hiểu gì cả, muốn chen mồm cũng không biết nên nói gì.

“Đợi thi xong tôi nhất định sẽ học thật giỏi!” Ka Momo âm thầm hạ quyết tâm, vô ý dỏng tai nghe xem ba người kia bao giờ đổi chủ đề để mình chen vào với.

Bố mẹ thí sinh 007 đang ngồi xem con thi đấu nghe thấy con trai lẩm bẩm như vậy thì ôm nhau khóc, con trai học dốt bao năm cuối cùng đã bị học sinh ưu tú kích thích quyết tâm học giỏi, cảm động quá!

Quả nhiên đầu tư vào cuộc thi này không lãng phí ~

Ba người trên đường liên tục bị một con đà điểu quấy rối cuối cùng đã gặp biển chỉ đường thứ năm, cũng là cái cuối cùng.

Vì họ đã thấy được xa xa nơi chân trời, cuối bãi cát biển nối trời một màu xanh mát.

Địa lý ở hành tinh mới khiến Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn có ảo giác mình đang ở Đông Phi, rừng mưa, đầm lầy, núi cao, sa mạc không phải là bồn địa và rừng mưa Congo, đầm lầy Suddan, dãy núi Kilimanjaro, sa mạc Sahara và Biển Đỏ sao?

Có khi người chọn địa điểm thi đấu là người da đen, nhớ quê nên mới chọn chỗ này.

Tất nhiên đây là nói đùa, dù sao hệ ngân hà Como và hệ Mặt Trời có lịch sử phát triển khác nhau, người Liên Bang có lẽ biết đến Trái Đất, nhưng không chắc đã biết về lịch sử hay đặc thù địa lý ở đó.

Thấy hành tinh mới nhớ tới Châu Phi chẳng qua là do Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn thấy địa điểm giống nhau thì nhớ tới Trái Đất mà thôi.

Dù sao hai người không phải người Liên Bang mà là người Trái Đất.

Hai anh em nói với nhau hai câu rồi thôi, ngược lại Ka Momo xích lại nghe thì càng thêm mông lung, trong lòng nghĩ chẳng lẽ Kilimanjaro và Sahara là danh từ vật lý mới? Sao mình chưa từng nghe qua?

TvT

Chẳng nhẽ mình đã hổng kiến thức tới mức này?

Nhưng đây không phải trọng điểm, bốn người vẫn đang bị cảnh trước mắt làm kinh hãi.

Cát vàng trải dài, lác đác vài cọng thực vật, vốn nên là nơi khô hạn lại đột ngột hiện ra biển cả xanh lam cùng bầu trời trong vắt không một gợn mây, hai màu sắc đối lập khiến người ta thoảng thốt.

Đẹp quá!

“Á! Lông đen của tôi!” Ka Momo hét lên một tiếng, hắn bị hai thí sinh chui từ cát ra quăng lưới bắt lấy.

Rõ ràng đích ngay cạnh đấy, nếu đã tới nơi không phải nên chạy tới trước cướp vị trí đầu à, sao còn mai phục ở đây?

Lăng Dục Cẩn đột nhiên nghĩ ra, đúng rồi, huy chương!

Thứ hạng của thí sinh là tính tổng thứ tự đến đích và điểm huy chương, không chỉ cần về đích trước mà còn cần thu thập nhiều huy chương.

Nhưng ban tổ chức công bố huy chương được cộng điểm rất muộn, thí sinh còn lại dù muốn cướp thêm điểm cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải là rất nhiều người đã mang theo huy chương bỏ quyền, vậy họ cướp huy chương ở đâu?

Thì sinh còn sót lại đến giờ ắt có bài tủ, khó mà cướp được huy chương từ họ, thậm chí nhiều thí sinh thà bỏ quyền chứ nhất quyết không đưa vật tư và huy chương cho người khác thêm điểm.

Nên Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn hiểu rất rõ vì sao đội năm người ở núi tuyết khi thấy họ lại kích động như vậy, đương nhiên huy chương của năm người đó bị câu đi cũng khá là ấm ức.

Thí sinh không rõ đối thủ như nào nhưng người xem đã có người cẩn thận ghi chép lại.

Tổng điểm thì Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trừ huy chương của mình còn có chín cái khác, hai anh em xếp hai hạng đầu.

Lai lịch của chín huy chương này cũng rất rõ ràng.

Năm cái trên núi tuyết, bốn cái ở đầm lầy, lúc hai anh em ở đầm lầy vẫn chưa biết chuyện huy chương thêm điểm, hai người đơn thuần là thuận tay lấy huy chương khi lột quần áo giữ ấm của mấy người kia mà thôi, không ngờ lại có tác dụng lớn thế.

Người xem đã quen với sự đặc biệt của hai anh em nên không so đo, khiến họ thực sự để ý là số lượng huy chương của những thí sinh khác.

Giữ được huy chương của mình là bình thường, ngẫu nhiên cướp được nên có hai cái là ngẫu nhiên, có được tổng ba cái huy chương chính là hai người đang phục kích Ka Momo kia.

Có ưu thế đa gen, hai thí sinh đến đích đầu tiên có phần thưởng được đặt một câu hỏi với ban tổ chức, thế là sự thật nếu không đủ huy chương thì dù đến đích trước cũng không có thứ hạng cao đã được vạch trần.

Thi đấu vốn là tranh thứ tự, hai người không chịu thua cả đường trầy da tróc vẩy, nếm đủ đắng cay, chịu đựng bị phản bội, vứt bỏ, hãm hại, trải qua muôn vàn khổ nạn, trăm ngàn trận chiến, cuối cùng miễn cưỡng liên thủ vượt sa mạc tới đích, thậm chí còn đổi hướng biển chỉ đường, chính là khiến thí sinh tới sau không tới được đích.

Không ngờ gần tới đích mới nhớ ra tầm quan trọng của huy chương.

Nhất thời hai người đều rối.

Muốn lấy hạng cao hai người không chỉ cần tới đích trước còn cần phải lấy được nhiều huy chương. Vậy huy chương đâu? Tất nhiên trên người thí sinh khác!

Vậy thí sinh khác đâu?

Có lẽ vừa rời sa mạc đã bị biển chỉ đường chỉ đi sai hướng rồi.

Trái đắng tự trồng tự mình ăn.

Hai người hết cách, đành lại liên thủ chuẩn bị theo đường cũ về sửa lại biển, kết quả chưa đi bao xa đã thấy ba người một đà điểu đang tới.

(⊙v⊙)

Huy chương tự mò tới!

Hai người lập tức trốn đi chuẩn bị đánh lén cướp huy chương không hề muốn suy nghĩ sâu xa xem tại sao biển chỉ sai đường vẫn có người tới được đích cũng như chuyện bốn người mới từ sa mạc ra chuyện đầu tiên làm sao không phải là đi kiếm nước ngọt uống.

Sau đó bọn hắn nhằm đầu tiên vào mục tiêu lớn nhất hội, thu hoạch được Ka Momo – một con đà điểu rụng lông giận sôi gan.

Đừng thấy Ka Momo thường bị Lăng Dục Cẩn cho tắm cát xong còn rũ cát cười cả đêm mà lầm, đà điểu nặng là một, Ka Momo COCC đã nhận đặc huấn vì khả năng bị bắt cóc cao từ nhỏ là hai, nếu thực sự cáu thì hai thí sinh chưa biến thân không phải là đối thủ.

Ka Momo thích nhất lông vũ đen của mình sau khi biến thân, vừa trơn bóng óng ánh, lại khiêm tốn mà sang trọng, đúng là thích chết đi được, thế mà giờ vừa bị lưới rách phủ lên, lại bị rụng mất mấy cái, lửa giận bùng ngợp trời!

Dám đụng vào lông hắn, chết đi!

Chân sau to khỏe của đà điểu giơ lên, đạp bay người, Ka Momo phi thân cho hai thí sinh mai phục một tràng liên hoàn cước, lưới thì rách, còn người thì răng môi lẫn lộn trộn vào nhau.

Nếu mấy người Lăng Dục Cẩn không nhìn nhầm thì Ka Momo còn cố tình đạp vào chân giữa của thí sinh quào hắn rụng lông, dẫn đến thí sinh sói đen kẹp chặt hai chân lại.

Ka Momo thoát khỏi lưới, nhìn sói đen và gấu ngựa bị mình đá ngã lăn quay, bình bịch chạy tới trốn sau lưng Lăng Dục Cẩn.

Khụ khụ, sói đen với gấu ngựa dữ như vậy để cho Bé Cẩn rat ay đi!

Xem, thật là một con đà điểu COCC thức thời ~