Giả Ngoan - Cốc Kiểu Kiểu

Chương 14: Tên danh bạ



Edit: lctrovert

Beta: Hanna

"Tiếp theo, xin mọi người cùng thưởng thức hợp xướng được trình bày bởi lớp 11-7, bài hát 'Thiên Đường' và 'Ca ngợi Tổ quốc'! Được đệm bởi dàn nhạc của trường! "

"Xin cho một tràng vỗ tay...!"

Lục An An đi tới đi lui ở hậu trường, lúc sắp lên sân khấu, cô có chút khẩn trương.

Trình Dụ ngăn cô lại: "Đừng lộn xộn, cẩn thận bộ tóc giả bị rơi xuống, một lát nữa sẽ lên sân khấu rồi, lại đây mình bôi một chút son cho cậu! "

Lục An An bĩu môi thuận theo, để Trình Dụ bôi cho mình.

"Trình Dụ, mình luôn cảm thấy có chút lo lắng." Lục An An nói.

"Có phải bởi vì đây là lần đầu tiên lên sân khấu, nên có chút khẩn trương đi." Trình Dụ quay đầu nhìn xung quanh, "Thẩm Kha Từ đâu? "

"Cậu ấy có kì thi toán, ở trường Tứ Trung, gần đây các cậu cứ hỏi cậu ấy làm gì vậy?" Lục An An thắc mắc.

Sau khi từ Nhất Trung trở về, Hứa Chi và Trình Dụ nếu không có việc gì thì thường hỏi cô Thẩm Kha Từ đang ở đâu, sau khi hỏi xong hai người liền nhìn nhau cười tủm tỉm, không biết đang bị cái gì làm cho mê hoặc.

"Đây không phải là muốn dời đi sự chú ý của cậu một chút sao, để cậu không cần quá khẩn trương." Trình Dụ nói.

Lục An An sờ sờ ngực, hình như đã bình tĩnh không ít, rất thần kỳ.

Nhưng sự bình tĩnh này không kéo dài được lâu.

"Không xong rồi không xong rồi!" Nhân viên hậu trường đi tới, "Máy tính bị hỏng rồi. "

"Cái gì?" Lục An An và Trình Dụ mở to hai mắt.

Máy tính bị hỏng có nghĩa là nhạc nền tiết mục của họ sử dụng để chuyển đổi cảnh và cảnh chiến đấu không thể phát được.

Trong lúc nhất thời đoàn đội đều bị rối tung một trận.

"Nếu không có nhạc nền thì diễn như thế nào đây?"

"Mình không biết lúc nào là chuyển cảnh, hay khi nào thì vào diễn cả."

"Mau nghĩ biện pháp a!"

Tiết mục của họ được trình diễn cuối cùng, nhân viên hậu trường đến để thương lượng: "Hay là tạm dừng tiết mục đó đi."

"Không được, không thể dừng, chúng tôi luyện tập lâu như vậy, nỗ lực nhiều như vậy, nếu làm như thế chẳng phải rất phí phạm công sức của mọi người sao." Lục An An nói, "Xin hỏi có thể sửa được không? "

Nhân viên chê quá phiền phức, buông tay: "Sửa không được, mọi người tự xem mà làm đi."

Lục An An cắn môi dưới.

Đang trong lúc sứt đầu mẻ trán, một cú điện thoại gọi tới.

Lục An An đi tới chỗ không có ai, bắt máy: "Thẩm Kha Từ? Cậu đã hoàn thành bài kiểm tra chưa? "

"Ừm, cậu muốn lên sân khấu?" Đầu dây bên kia hỏi.

"Không phải, máy tính tự nhiên bị hỏng, không phát nhạc được, tụi mình đang nghĩ cách để xử lý." Lục An An rũ mi mắt, ăn ngay nói thật.

Thiếu niên im lặng hai giây, nói: "Cậu đợi một chút."

Lục An An cầm điện thoại lên xem.

Anh vẫn chưa có cúp máy,.....

Không rõ tại sao nhưng mà Lục An An lại kỳ vọng vào anh, hơi thở của cô đều đều, bỗng dưng nghe được tiếng còi phát ra từ bên kia điện thoại.

Anh đang ở trên đường sao?

Cô nhìn về phía cửa sổ, nó tối om, nhưng có thể nghe được tiếng gió đang gào thét.

Một hai phút sau, Thẩm Kha Từ nói: "Xong rồi.."

"Hả? Xong cái gì vậy?" Lục An An không hiểu nguyên nhân.

"Tốt rồi, máy tính đột nhiên trở lại bình thường rồi!" Trình Dụ chạy đến gần cô, "Quá thần kỳ, con chuột bỗng dưng tự di chuyển, nhân viên phòng điều khiển ai cũng bị làm cho bất ngờ cả."

Lục An An vui mừng, vừa định trả lời Thẩm Kha Từ thì phát hiện anh đã cúp máy rồi.

Cô bĩu môi, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Là sao nhỉ, hình như cô đã từng nhìn thấy qua cảnh tượng này rồi.

Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Trình Dụ thúc giục lên sân khấu: "Đi mau đi mau."

Trong cả quá trình biểu diễn Lục An An đều thực hiện rất nghiêm túc, lúc vừa xuống sân khấu, còn chưa kịp tẩy trang thì cô đã nhanh chân chạy ra ngoài.

"Lục An An? Cậu đi đâu thế?!" Trình Dụ gọi theo, "Điện thoại của cậu vẫn còn ở đây này?"

__________

Lục An An chạy ra khỏi thính phòng rồi đi đến cổng trường.

Cô có vài vấn đề muốn tìm Thẩm Kha Từ hỏi cho ra lẽ.

Trong đầu hiện ra vài hình ảnh, mọi chuyện đang dần được xâu lại thành chuỗi.

Đi tới ven đường, cô thuận tay lấy điện thoại ra.... túi của cô đâu rồi?

Mẹ kiếp! Cô còn đang mặc áo quần biểu diễn mà! Không có điện thoại là chuyện đương nhiên rồi!

Tứ Trung cách đây cũng không xa lắm, chạy bộ qua đó vẫn còn kịp, cô suy nghĩ một chút, bản thân chạy cũng rất nhanh, thôi thì cứ chạy đến đó đi.

"Ăn cướp! Có ăn cướp!"

Lục An An dừng chân, cô nhìn về hướng phát ra tiếng gọi thì thấy một người đàn ông đang cầm túi xách chạy, còn nữ sinh nhỏ nhỏ gầy gầy thì đang đuổi theo ở phía sau.

Lục An An do dự trong chốc lát rồi lập tức thay đổi lộ trình đuổi theo tên ăn cướp.

"Đừng chạy!" Cô hô lên.

Tên ăn cướp liếc mắt ra sau một cái rồi quẹo vào một con hẻm hẹp.

Vừa nhìn là đã biết tên này là ăn cướp chuyên nghiệp rồi! Chạy nhanh hơn cô nhiều thế cơ mà!

Ba phút sau...

Tên ăn cướp đổ mồ hôi đầm đìa: "Không được đuổi theo nữa! Mày rốt cuộc là ai hả?! Tại sao lại đuổi theo tao tới tận ba con phố?! "

Lục An An ở phía sau mặt không đỏ thở không gấp: "Không được chạy, anh trốn không thoát đâu! "

- ----------------

#17082022