Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 31: Không có sự tự do



Cái gì mà một nhà ba người, cái gì mà một chính thất - một tình nhân - một chồng chung, cái gì mà cùng nhau chung sống dưới một mái nhà cơ chứ?

Nghe thôi cũng thật nực cười rồi!

Lam Đình Niên giễu cợt lòng mà cười nhạt, dù là cô có không muốn đi chăng nữa thì cô cũng đâu có quyền được ý kiến khi mà Bạch Hạc Hiên đã gật đầu đồng ý rồi chứ.

Để qua loa cho xong chuyện Lam Đình Niên hời hợt:“Lời này nên để tôi nói thì đúng hơn nhỉ?”

Nói rồi Lam Đình Niên liền lách người qua khoảng trống muốn rời đi, nhưng ngờ đâu lại bị Bạch Hạc Hiên lên tiếng giữ chân lại:“Lam Đình Niên… Cô muốn đi đâu?”

“Nhường không gian riêng lại cho hai người!” Lam Đình Niên như có như không mà lên tiếng nửa đùa nửa thật.

“Lam Đình Niên!” Bạch Hạc Hiên không hài lòng trước thái độ dửng dưng của Lam Đình Niên mà gằng giọng nhắc nhỡ.

Lam Đình Niên lần này dường như cũng biết khó mà lui, cô biết Bạch Hạc Hiên đang chuẩn bị nổi giận mà rằng:“Tôi muốn qua thăm mẹ mình! Anh có vấn đề gì sao?”

“Không đi đâu hết! Theo tôi về nhà!” Bạch Hạc Hiên nghiến chặt răng tự theo ý mình bá đạo ngăn cản.

Lam Đình Niên nhíu mày, rõ ràng là cô đi thăm mẹ mình, bản thân cô cũng chẳng suy nghĩ hay làm chuyện gì quá đáng không thể chấp nhận tại sao Bạch Hạc Hiên anh lại cấm cô, đến thăm mẹ mình cô cũng bị anh quản là sao?

“Tôi chỉ đi thăm mẹ thôi anh cũng không cho là thế nào?” Lam Đình Niên không đồng ý nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng làm ầm lên mà điềm tĩnh hỏi lại.

“Tôi bảo hôm nay không được đi là không được đi, không có thế nào hay tại sao gì cả!” Bạch Hạc Hiên một mực kiên quyết với quyết định của mình nhưng còn nguyên do thì một lời cũng không hé rằng hoặc có thể là không có nguyên do mà là anh đang cố chấp không muốn cho cô đi mà thôi.

Nhưng rồi lại vô tình thấy nét mặt xìu xuống của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liền bồi thêm:“Hôm nào rảnh tôi đưa cô đi! Còn bây giờ không là không, rõ chưa?”

“Ra xe về nhà! Nhanh lên!”

Lam Đình Niên căm căm trừng mắt chống đối lại Bạch Hạc Hiên, nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên hét cho lần nữa:“Nhanh!”

Trong lòng Bạch Hạc Hiên, Nhã Thanh Lam vì tiếng hét của anh mà giật mình, kể cả Lam Đình Niên đứng đó cũng chẳng tránh khỏi, nhưng rồi Nhã Thanh Lam lại được Bạch Hạc Hiên ôm lấy vỗ về, còn Lam Đình Niên thì chỉ đứng yên ở đó một mình mà sợ sệt.

Căn phòng bấy giờ như thế giới chia làm đôi, hai nửa trái đất với hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau.

Cười nhạt đầy chế giễu, Lam Đình Niên lủi thủi mở cửa phòng, cửa vừa mở cô đã thấy trợ lý Hồng đứng sẵn ở đó, dường như cũng rất hiểu ý, trợ lý Hồng liền đưa tay ra ngõ ý muốn cầm lấy túi đồ trên tay của Lam Đình Niên:“Phu nhân tôi cầm giúp cô!”

“Không cần đâu!” Lam Đình Niên mỉm cười đem túi đồ của mình giấu ra phía sau từ chối.

“Cầm đi!” Bạch Hạc Hiên từ bên trong nắm lấy tay Nhã Thanh Lam đi ra, tiện tay anh giật luôn túi đồ của Lam Đình Niên, lướt ngang qua người cô anh quăng túi đồ vào người của trợ lý Hồng lên tiếng.

Ngay lập tức chụp lấy túi đồ, trợ lý Hồng nhanh chân theo phía sau của Bạch Hạc Hiên cùng Nhã Thanh Lam nhưng khi đi được mấy bước cậu ta lại không nhìn thấy Lam Đình Niên đi theo, đành phải dừng lại bước chân, trợ lý Hồng xoay người thấy Lam Đình Niên vẫn chôn chặt chân ở chỗ cũ thì lên tiếng:“Phu nhân, chúng ta đi thôi!”

Giật mình sực tỉnh Lam Đình Niên nhanh chân chạy đến chỗ của trợ lý Hồng, vừa đi cô vừa nói chuyện hỏi han với cậu ta một chút về công việc của Bạch Thị, trong hai người cũng có vẻ khá là thân thiết, khá thoải mái mà còn rất vui.

Người tựa vào cửa xe khoanh tay đứng nhìn Lam Đình Niên cùng trợ lý Hồng vẫn còn đang nhàn nhã từng bước chân cười cười nói nói với nhau mà chưa ra đến nơi, Bạch Hạc Hiên liền cau mày, kiên nhẫn chờ thêm một lúc đợi đến khi Lam Đình Niên cùng trợ lý Hồng ra đến nơi thì hằn giọng:“Rảnh rổi lắm sao? Nói nói cười cười chẳng ra thể thống gì!”

Bị mắng trợ lý Hồng liền ngay lập tức tách Lam Đình Niên ra, nhanh chóng khởi động xe mở cửa, Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang đứng đó nhìn nhìn ngó ngó trên người Lam Đình Niên một lúc đánh giá gì đó, rồi anh mới xoay người mở cửa xe đẩy nhẹ eo Nhã Thanh Lam đang đứng bên cạnh mình vào dãy ghế sau ở trong xe, rồi sau đó anh mới chui vào trong ngồi bên cạnh Nhã Thanh Lam.

Lam Đình Niên nhìn thấy vậy thì cũng chỉ nhẹ lắc đầu rồi mở cửa xe leo lên ghế lái phụ ngồi cùng với trợ lý Hồng.

Không khí trên xe bấy giờ có chút ngột ngạt, ngồi ở đằng trước thông qua kính chiếu hậu Lam Đình Biên cũng có thể dễ dàng bắt gặp những cử chỉ thân mật của Bạch Hạc Hiên và Nhã Thanh Lam.

Có phần hơi buồn nôn!

Mắt vẫn đang dán chặt lên kính chiếu hậu bỗng bắt gặp ánh mắt căm căm sắc lạnh của Bạch Hạc Hiên đang nhìn mình, Lam Đình Niên ngay trong tức khắc liền thu hồi ánh mắt của mình lại, khuôn mặt bị người ta bắt gặp mà có chút ửng đỏ, Lam Đình Niên ngột ngạt mà hạ cửa kính xe xuống, không khí trong lành bên ngoài liền lùa vào.

Thật dễ thở!