Giấc Mộng Ngày Xuân

Chương 15



Sau khi cho Mùa biết bí mật là mình có thể trò chuyện bằng tiếng Việt thì anh áo lông cừu đi khỏi nhà liền mấy ngày không về. Chuyện này thực chất là ko liên quan đến Mùa, nhưng khi anh ấy vắng nhà cô lại thấy thiếu vắng gì đó. Người đàn ông này như một bí ẩn, anh ấy là ai, người phụ nữ trong tấm hình là ai... Những gì anh ấy nói với cô liệu có phải sự thật? Cô còn có cơ hội trở về nhà nữa không? Mọi thứ lúc này sao mông lung quá...

Đông qua xuân đến, những băng tuyết giá lạnh dần tan khi mặt trời hiện hữu, cây cỏ bắt đầu xanh tươi tốt, tiết trời cũng ấm áp lên rất nhiều. Thời tiết ấm lên thì không cần thiết phải sử dụng những chiếc áo bông, áo len dày cộp nữa... Một buổi trưa, tranh thủ nắng ấm Cúc tắm gội rồi ra tắm nắng, lâu lắm mới thấy nắng ấm áp thế này. Mùa ngồi bên cửa sổ ngắm bầu trời và cảnh vật, cô lơ đễnh nhìn quanh... cho đến khi ánh mắt hướng về phía Cúc.

Có chuyện gì đó không ổn với Cúc thì phải? Thân hình Cúc mập lên rất nhiều, đặc biệt là bụng, mông và ngực... Gần đây cô ấy lại ăn uống và ngủ rất tốt, nhìn xuống bản thân mình, Mùa thấy mình vẫn thế, chỉ trắng trẻo hơn trước chứ ko béo lên. Có lẽ cô hay tâm tư phiền não... nên ko béo đc, còn Cúc.. vì quá vô tư nên ăn ngon ngủ khỏe!!

Nhưng mà... làm gì có ai lại vô tư đến mức ấy? Bụng Cúc lùm lùm rõ lộ liễu qua lớp áo thu đông mỏng..

Cúc này!

Mùa hỏi chuyện.

Gì thế, tranh thủ nắng ấm cậu tắm gội đi, chiều đến là lạnh lắm, chưa ấm áp thực sự đâu.

Ừ...tí tớ tắm cũng được. Cậu không thấy dạo gần đây cậu béo lắm hay sao?

Nhìn như là người khác ấy, tớ thấy to gấp đôi lúc cậu ở bên Việt Nam...

Thật thế à? Tớ cũng thấy mình béo vậy, không hiểu sao tớ ăn bao nhiêu cũng ko thấy no, nửa buổi đã đói meo rồi...

Không lẽ cậu hợp khí hậu đến thế?

Chắc thế.. mà hình như ăn nhiều quá.. thỉnh thoảng tớ thấy hơi buồn nôn, cả bụng sôi sôi ù ù đi nữa..

Nghe Cúc nói buồn nôn, Mùa chột dạ. Bỏ mẹ thật, có khi nào... Nghĩ khôn nghĩ dại, Mùa ko dám kết luận ngay suy nghĩ của mình, cơ mà... điều ấy hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Gần đây cậu có bị hành kinh không?

Mùa gợi chuyện.

Ừ. Đấy! Cậu nói tớ mới nhớ này, lâu lâu rồi tớ ko bị hành kinh gì hết. Không biết có sao không Mùa nhỉ??

Cúc ngây ngô đáp, đúng suy nghĩ của cô gái nông thôn 18, 19 tuổi trẻ dại...

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Giời ơi... cái đồ điên này nữa!

Mùa mắng bạn. Cô có chút kinh nghiệm hơn trong chuyện này là bởi trước đây cô và Hải (người yêu cũ) có phát sinh chuyện quan hệ. Và sự ngây dại đầu đời đã cho Mùa một bài học thức tỉnh... bởi vậy, bây giờ khi chứng kiến sự thay đổi từng ngày trên cơ thể Cúc đã khiến Mùa nhanh chóng đưa ra kết luận.

Cậu có nghĩ là cậu đã mang thai rồi không?

Một câu nói mà cả Cúc Và Mùa đều lo lắng. Dù ko phải Mùa mang thai, nhưng bạn bè với nhau, hoạn nạn chung đường, một người gặp nạn thì người kia cũng lo lắng khôn nguôi... Cúc ngờ nghệch khuôn mặt, từ hồng hào chuyển sang tái mét, chiếc khăn lau tóc vô thức tuột khỏi tay Cúc rơi xuống đất.

Mùa... cậu vừa nói cái gì cơ?

Cậu... cậu... bảo... tớ.. tớ... có.. tha. Thai thai.. á?

Cúc ấp úng ko nói thành lời. Vì chính cô cũng cảm thấy sợ hãi lắm.

Tớ đang nghĩ thế. Tớ cũng mong đó không phải là sự thật, nhưng mà... cậu ăn nhiều quá, lại béo thế kia... lâu rồi ko bị hành kinh... e là...

Mùa ơi, không phải tớ không nghĩ đến chuyện này đâu...

Cúc rưng rưng...

Tớ luôn hy vọng đó không phải sự thật.. vì tớ chưa mang thai bao giờ... nhưng gần đây, quả thật tớ ăn uống nhiều quá..

Thỉnh thoảng ở chỗ bụng dưới rốn đây này...

Cúc vừa nói vừa chỉ tay vào bụng.

Ở đấy làm sao?

Thỉnh thoảng... tớ thấy động đậy ở đấy.. nhẹ thôi nhưng hay thế lắm!

Mùa rụng rời chân tay. Khả năng cao đến 99% là Cúc đã mang thai rồi, tác giả của đứa bé ko ai khác, chính là vào cái đêm hôm trc khi bị bắt sang đây... tên khốn nạn dê xồm đã cướp đi đời con gái của Cúc... Càng nghĩ Mùa lại càng thấy giận anh áo lông cừu... phải chi anh ko tìm người, phải chi... trời ơi, mọi chuyện đã rồi, bây giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh chi bằng tìm cách giải quyết?

Nhưng tính từ thờii điểm ấy đến nay, cái thai cũng phải hơn 4 tháng rồi, vì là con so, Cúc mang thai lần đầu nên bụng vẫn chưa to lắm. Bây giờ phải làm sao??

Cúc! Cậu đi vào trong đây tớ bảo cái này!!

Cái gì thế?

Cứ đi vào đây rồi biết!

Nói xong, Mùa bỏ đi vào trong phòng ngủ, Cúc ko biết là chuyện gì nên cũng tò mò đi vào theo. Đến nơi, Cúc giật mình khi thấy Mùa đang cởi trần, hai bầu ngực tròn phô bày trước mắt Cúc.

Mùa.. cậ.. u.... cậu làm gì thế?

Cúc lắp bắp..

Cúc ơi.. nghe tớ nói nhé.

Bây giờ chúng mình cũng chẳng còn gì nữa mà xấu với nhau cả. Chuyện là ngày trước, trước khi lên Lạng Sơn nhé, tớ có quen và yêu một người, khi ấy bồng bột ngây dại nên tớ trót quan hệ với anh ấy một lần. Nhưng tớ may hơn cậu, lần ấy tớ không dính bầu. Tuy nhiên tớ cũng đã lo sợ lắm, giống như cậu bây giờ vậy...

Rồi sao nữa??...

Tớ làm ở nhà máy gạch, có nghe lén các chị gái có gia đình tâm sự với nhau " Cà thâm thì khú, vú thâm thì chửa"...

Tớ chưa nghiệm bao giờ, nhưng tớ có cách này...

Cách gì vậy?

Cậu cởi áo ra đi, tớ và cậu đều chưa mang thai chửa đẻ bao giờ, nếu như đầu v* cậu thâm hơn của tớ... chắc chắn cậu có thai rồi!!!

Nhưng nếu có thai thật thì sao?

Tớ cũng hy vọng đó là một sự nhầm lẫn... nhưng mà cứ thử đi!

Cúc sợ hãi, hai cánh tay run run chậm rãi kéo cao chiếc áo đang mặc lên. Hai bầu ngực Cúc to khủng, giống như hai trái bưởi đào, hai núm vú thâm đen sì lại. So với Mùa, quả nhiên một trời một vực!!!

Cậu có thai rồi Cúc ạ...

Sao có thể chứ!!!

Tay chân Cúc lại rụng rời lần nữa... dù Cúc cũng có thể đoán ra là mình dính bầu, nhưng kết quả vẫn khiến cô hoang mang.

Bình tĩnh kéo áo xuống đi, ngực cậu đang căng tức sữa để sau này nuôi con nhỏ đó, cậu xem, tớ có to và sưng như thế đâu.. hơn nữa núm vú của tớ cũng hồng hào hơn cậu!!!

Mùa ơi! Nếu họ biết tớ có thai.. liệu họ có bắt tớ bỏ đứa bé không? Họ có đuổi đi không Mùa? Tớ sợ lắm... tớ... tớ..

Để tớ nghĩ cách!!

Cách gì được? Chúng mình có quen ai ở đây đâu...

Cúc ko biết một bí mật đó là anh áo lông cừu biết tiếng Việt Nam, chuyện này chỉ có Mùa biết, ngoài ra không ai biết. Nếu như có thể, cô sẽ nghĩ cách để giúp Cúc... Nhưng phải làm thế nào cô hãy còn băn khoăn, anh ấy đi vắng còn chưa về, thời gian này nghĩ cách cũng chưa muộn.

Cậu đừng lo lắng quá, trời sinh voi ắt sinh cỏ... cái khó ló cái khôn, số mình đã vậy cậu đừng buồn rầu quá, đứa bé không có lỗi gì cả!!!

Nhưng thằng súc sinh đó... đứa bé là....

Hắn xấu xa... nhưng đứa bé không có tội, một nửa dòng máu chạy trong cơ thể đứa nhỏ cũng là của cậu. Một đứa trẻ bằng xương bằng thịt đang lớn lên từng ngày trong cơ thể cậu... giống như một khúc ruột của cậu.

Cậu ko cảm nhận đc sao...

Tớ... tớ... có!

Vậy cậu hãy thương lấy đứa bé, hãy thương lấy bản thân cậu, đừng suy nghĩ dại dột mà tội nghiệp đứa trẻ! Chắc chắn sẽ có cách thôi... nhưng mà.. chuyện này ko nên để lộ ra ngoài...

Tại sao vậy Mùa??

Vì sao à? Cậu ngốc quá.

Chúng mình bị bắt cóc về đây, nếu họ biết cậu có em bé thì sẽ không còn giá trị sử dụng nữa... làm gì có ai muốn nuôi một người phụ nữ ko làm đc việc gì.. lại còn bồng thêm đứa con nhỏ??

Cậu nói cũng có lý...

Chưa kể, ngày trước tớ nghe mẹ nói... vì Trung Quốc là một quốc gia rất đông dân số, sinh đẻ vỡ kế hoạch sẽ bị phạt rất nặng... đấy là đang nói họ là người có quốc tịch Trung Quốc.

Còn với mình... chỉ là những kẻ cò bất cò bơ.. cậu nghĩ xem, nếu chuyện này lộ ra, cậu có thể bình yên mà sống được không???

Cúc nghe vậy càng thêm phần sợ hãi.

Vậy... vậy... bây giờ phải làm sao hả Mùa...

Thế mới nói là phải bình tĩnh, bình tĩnh thì mới có cách giải quyết được... Nghe này, từ ngày mai cậu hãy lấy mảnh vải dài và thắt bụng đi, làm sao cho thật gọn ấy, tránh để người khác biết được. Còn chuyện khác cứ để tớ tính!!!

Liệu có được không... cái bụng tớ mỗi ngày nó một to lên... giấu thế nào được.

Nhân lúc nó chưa to lắm thì mới phải nghĩ cách...chỉ cần cậu lặng im và chú ý biểu hiện của mình là được.

....

Anh áo lông cừu đi liền cho 10 ngày không về nhà, thỉnh thoảng Mùa vẫn vào phòng anh dọn dẹp sạch sẽ, thay tháo rèm mành và thảm trải, mở các ô cửa ra cho thoáng. Vừa làm việc cô vừa suy nghĩ xem làm thế nào để giúp Cúc, bụng cô ấy mỗi ngày một lớn, e là không giấu mãi được. Bây giờ chỉ còn anh áo lông cừu thôi... nếu anh ấy không chịu giúp thì cô còn có thể nhờ cậy ai được??

Một ngày anh ấy còn chưa về là ngày đấy Mùa còn lo lắng, chỉ sợ anh đi lâu ngày... mà nhờ cậy còn chưa dám... haizzz nan giải thật sự. Chỉ có suy nghĩ thôi mà cô cũng thấy mệt mỏi. Một buổi chiều nắng to, bà bếp bận rộn không nghỉ trong nhà ăn, xào nấu thơm phức và bày biện vô cùng tỉ mỉ. Mùa đoán, một là nhà hôm nay có khách, hai là anh áo lông cừu về. Hoặc cả hai!! Nghĩ vậy tự nhiên Mùa thấy hồi hộp, lạ thật, anh ấy về thì cô đem lời mà nhờ cậy, nếu chẳng giúp được thì cũng thôi.. tại sao trái tim trong lồng ngực lại đập rộn ràng, hồi hộp giống như... chuẩn bị hẹn hò thế này nhỉ??

Mùa có xem nhiều bộ phim, thông thường khi các cô gái muốn lấy lòng người đàn ông mà mình yêu, hoặc muốn nhờ vả điều gì thì trước tiên phải khéo ăn nói. Ngoài ra là phải đẹp nữa! Mùa biết mình không xấu, điều này cô có thể khẳng định được bởi chính anh áo lông cừu cũng nhận ra điều này khi so sánh cô với bức hình người phụ nữ trẻ tuổi.

Bóng chiều dần tà, Mùa tranh thủ tắm gội, hôm nay cô đặc biệt thả tóc, mái tóc đen tuyền óng ả dài chấm gấu áo, vẻ đẹp của Mùa tượng trưng cho biểu tượng của các cô gái vùng thôn quê. Mắt mày môi đều để tự nhiên, ko tô vẽ cầu kỳ nhưng đường nét thanh tú rất dễ gây thiện cảm với người đối diện. Buổi sáng cô đã dọn dẹp phòng cho anh áo lông cừu rồi, nhưng đoán chiều nay có khả năng anh ấy sẽ về nên cô lại vào đó dọn thêm lần nữa. Lấy lý do để vào chứ thực chất Mùa vào trong và ngồi chơi, cô ngắm nghía bức hình cô gái trẻ và trầm ngâm toan tính...

Anh áo lông cừu về nhà thấy cửa phòng không chốt nên lặng lẽ đi vào, bắt gặp Mùa thả tóc, mái tóc che hết cả lưng đang trầm tư chăm chú nhìn bức ảnh. Khung cảnh này... sao có thể bình yên đến như vậy, ko nỡ đánh động, anh áo lông cừu đứng chết trân tại chỗ, say sưa nhìn ngắm người con gái ấy.. Tâm trạng bực bội cả ngày giờ đây bỗng chốc tan biến!