Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng

Chương 15: Tiên nữ và thiên sứ



Titus Arden ngồi trên xích đu, đang đọc một quyển du ký của chú mình mê mẩn. Từ nhỏ cậu nhóc đã cực kỳ thần tượng Louis Arden. Cậu cảm thấy chú là người tự do nhất thế gian vì chú có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì. Titus Arden từng hơn một lần ao ước lớn lên thật nhanh để thực hiện chuyến ngao du đầu tiên của mình.

"Dưới những cành anh đào rực rỡ, nàng tiên nữ với mái tóc đen huyền bí nhảy múa thật chuyên chú. Cơ thể nàng xoay chuyển linh hoạt giữa những cánh anh đào rơi khắp không gian. Khuôn mặt của nàng ẩn sau làn sương mờ ảo, thần bí thoát tục."

Cậu phì cười. Ngay cả nàng tiên trong câu chuyện của chú cũng có mái tóc màu đen. Louis Arden quả thật có một sự ám ảnh kỳ cục với màu sắc này. Titus thầm nghĩ không biết cậu có thể gặp được một nàng tiên như vậy không nhỉ?

Bỗng, ánh sáng trên đầu bị che khuất. Vừa ngẩng lên, một khuôn mặt xa lạ phóng đại đã gần ngay trước mặt.

Titus ngơ ngẩn. Tiên nữ tóc đen giáng trần? Cầu được ước thấy?

Dưới tác dụng của trọng lực, nàng "tiên nữ" nện lên người Titus, cả hai ngã lộn nhào khỏi xích đu. Cả cơ thể đối phương đè lên người cậu.

Hai mắt cậu nổi đầy sao xẹt, hồi lâu mới bình tĩnh lại, dùng tay lay lay bả vai của của người phía trên nhưng chẳng thấy nhỏ có phản ứng gì. Hiển nhiên là đã ngất xỉu.

Titus nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của "tiên nữ", đẩy nhỏ sang một bên, ngồi dậy. Lúc này mới kịp quan sát cái người vừa mới giáng lên người mình.

"Tiên nữ" hẳn là cùng tuổi với Titus. Nàng có mái tóc đen ngắn ngang tai, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu tạo cho người ta cảm giác vô hại.

Nhưng, người này hẳn không phải là tiên nữ.

Làm gì có nàng tiên nào mặt mũi đầy vết xước, quần áo rách bươm, quanh người nhuộm đầy quỷ khí. Trông như vừa được vớt ra từ phía bên kia chiến tuyến. Nói là ma nữ nghe có vẻ hợp lý hơn.

Dù cậu ta đã ngất đi nhưng hai hàng mày vẫn nhíu chặt vào nhau, môi cũng trắng bệch. Hình như đang trải qua điều gì đó rất khổ sở.

...

Seith bừng tỉnh, ánh vào mắt lại không phải trần nhà quen thuộc. Nhỏ vội nhìn xung quanh. Nơi này là một căn phòng nhỏ, hoàn toàn làm từ gỗ, ngay cả cái giường mà nhỏ đang nằm cũng làm từ gỗ nốt. Nội thất trong phòng được bài trí rất đơn giản. Hẳn không phải là dinh thự Mùa Xuân cũng không phải là bất kỳ một cơ ngơi nào của nhà Courteney.

Seith nhíu mày. Vậy thì nhỏ đang ở đâu?

Ký ức của chỉ dừng lại ở lúc mất đi ý thức.

Thánh ngọc!

Seith vội vàng đặt tay lên trước ngực. Thánh ngọc vẫn ở đó, quần áo cũng không có dấu hiệu bị xê dịch. Nhưng sự bài xích đã biến mất. Seith chắc chắn, không có ma lực của người nhà Arden dẫn đường thì Thánh ngọc hoàn toàn vô dụng. Nhưng lúc này, trái tim lại hoàn toàn khỏe mạnh.

Trước khi giật phăng Thánh ngọc, nhỏ đã tính toán chuẩn thời gian để Alan mang theo Rosaria chạy về bờ suối rồi thời gian để Hầu tước mang theo quân chi viện chạy tới. Tuy không chắc lắm phụ thân có thể liên lạc ngay với Louis Arden không, nhưng ông chắc chắn sẽ có cách giữ cho Seith còn thở cho đến khi được chữa trị. Dù sao Courteney cũng là danh gia vọng tộc trăm năm, có vài món bảo bối giữ mạng cũng không phải điều gì kỳ lạ.

Nhưng tình huống lúc này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của nhỏ.

Khu vực xung quanh dinh thự Mùa Xuân hẳn là đã được rà soát kỹ càng ngay khi Hầu tước có quyết định đến dã ngoại. Thêm vào đó, hơn trăm năm trước, khi quỷ vương bị Thánh nữ phong ấn, toàn bộ các chủng quỷ đều đã bị xua đuổi sang phía bên kia chiến tuyến. Đế quốc cũng được bảo vệ trong kết giới của Thánh sĩ Asher Medici. Những con quỷ mà sự tồn tại của chúng chỉ còn là truyền thuyết nay lại xuất hiện ngay trên lãnh địa của nhà Courteney. Có thiểu năng cũng không tin nó là trùng hợp.

"Cốc... cốc..."

Tiếng gõ cửa làm gián đoán suy nghĩ của Seith. Nơi cửa ra vào, một bóng người ngược sáng đang đứng. Người kia thấy Seith đã tỉnh, tiến đến gần giường.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa, vương lên mái tóc bạch kim được cắt ngắn gọn khiến nó bừng sáng. Khuôn mặt của người nọ cũng từ từ trở nên rõ ràng. Đôi mắt màu tím rạng rỡ tựa những vì sao trên bầu trời đêm, mũi cao thẳng và làn da trắng như sứ. Seith ngơ ngẩn, thầm nghĩ: có lẽ mình đang ở thiên đường.

"Thiên sứ?"

Titus bật cười, quơ tay trước mặt nhỏ. Cậu đã quá quen thuộc trước biểu hiện của mọi người khi lần đầu gặp mình. Nhưng thẳng thắn gọi cậu là thiên sứ ngay trước mặt như thế là lần đầu tiên.

"Xin chào, tiên nữ."

Seith hoàn hồn, cũng chẳng ngượng ngùng: "Vì sao lại gọi là tiên nữ?"

"Vì cậu từ trên trơi rơi xuống."

Seith cạn lời. Câu trả lời quái quỷ gì thế kia?

Nhưng từ lời nói của cậu ta, có vẻ nhỏ vẫn chưa đến thiên đường được. Vấn đề là "từ trên trời rơi xuống" là ý gì?

"Cậu là ai?"

Titus đặt khăn và chậu nước trên tay lên bàn gỗ rồi mới đáp: "Trước khi hỏi người khác, không phải cậu cũng nên giới thiệu trước hay sao?"

Nhỏ trầm mặc. Lúc này còn chưa rõ tình hình, không biết "thiên sứ" trước mặt là người tốt hay xấu. Nếu để lộ thông tin, có thể dẫn đến tình huống bất lợi.

Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Seith, Titus cũng không tức giận, chỉ dặn dò: "Đây là khăn ướt và nước ấm, cậu hãy vệ sinh sạch sẽ cho thoải mái đi. À, tớ cũng để sẵn quần áo mới trên bàn. Nơi này không có quần áo của con gái, cậu mặc tạm đồ của tớ nhé! Dù sao chiều cao của chúng ta cũng xấp xỉ nhau."

Thấy nhỏ gật đầu, Titus vừa lòng rời đi.

Seith nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Titus cho đến khi cậu ta biến mất sau khúc cua trên hành lang.

"Thiên sứ" mang đến cảm giác rất quen thuộc. Cậu ta có màu tóc và mắt giống với Louis Arden. Nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Lão biến thái thì khỏi nói, tính cách bỡn cợt cùng không nghiêm túc của lão khiến Seith chẳng thể nào ưa thích nổi. "Thiên sứ" thì trái ngược, khuôn mặt ôn hòa lúc nào cũng giữ một nụ cười thật dịu dàng, khiến người đối diện có cảm giác như được hòa mình trong gió xuân.

Seith Courteney từng gặp qua rất nhiều người cùng vật xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đến độ khiến nhỏ ngơ ngác như hôm nay là lần đầu tiên.

Nhỏ vén chăn, đi về phía cửa, đóng lại rồi bắt đầu kiểm tra cơ thể. Các miệng vết thương ở những nơi dễ thấy đều đã được rửa sạch và đắp thuốc, hẳn là việc làm của "thiên sứ". Quỷ khí trong cơ thể đã bị ma lực cắn nuốt hoàn toàn, chẳng để lại một tia vết tích. Seith thay bộ đồ được đặt trên bàn. Là một bộ đồ làm vườn, vải rất thô nhưng lại phảng phất hương thơm ngọt ngào của hoa oải hương.

Tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi, Seith bước ra ngoài. Nhà gỗ nằm trên một ngọn đồi, hai bên hành lang trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ. Không khí trong lành nơi này khiến người ta cảm giác thả lỏng và thoải mái.

"Thiên sứ" cũng mặc một bộ đồ làm vườn cũ kỹ nhưng với khí chất xuất chúng kia thì cậu ta trông như một vị tinh linh hoa cỏ chứ chẳng phải một người làm vườn nghèo khổ. Tay thì đang xách một cái bình nước, tưới cho vườn cà chua. Vẻ mặt hết sức chuyên chú. Và với sự dịu dàng của mình, mỗi lần thấy một chú sâu nào trên lá, cậu ta vừa cười vừa bóp chết luôn. Hình ảnh tưởng như đối lập lại hài hòa kỳ lạ.

Nhận thấy có người nhìn mình, Titus quay đầu. Thấy là Seith thì lại trưng ra nụ cười thương hiệu.

"Trông cũng hợp với cậu đó chứ." Ý chỉ bộ quần áo.

"Cảm ơn."

Titus vẫy tay ra hiệu cho nhỏ lại gần, rồi giơ bình nước về phía trước.

"Số thuốc dùng cho cậu tốn khá là nhiều tiền đấy! Dám chắc là trên người cậu không có một xu dính túi. Phụ việc giúp tớ nhé!"

Thế là Seith Courteney lần đầu tiên trong đời ăn vận như nông dân và tận hưởng một ngày làm việc của người làm vườn.

Titus buông công việc, vào chòi nghỉ mát gần đó rồi nằm nghiêng chống tay trên băng ghế, mắt hướng về phía vườn, nhìn Seith làm việc. Trong miệng còn ngậm một cây cỏ đuôi chó. Tư thế hết sức nhàn nhã.

"Nơi này là ngọn đồi Amil thuộc lãnh địa của nhà Arden."

Seith khó hiểu nhìn Titus.

Cậu ta chỉ cười nhẹ: "Là vì tớ thấy cậu làm việc rất chăm chỉ nên coi như là một sự đền đáp đi. Được rồi cậu còn gì muốn được giải đáp không."

Cầu được ước thấy, Seith hỏi: "Cậu là..."

"Người trông coi ngọn đồi."

"Tôi đến đây khi nào?"

"Hôm qua."

"Ma lực bạo loạn..."

"Là tớ giúp cậu làm dịu."

"Bằng cách nào?"

"Bằng ma lực của tớ."

Seith trầm ngâm. Chỉ có người nhà Arden mới có thể dẫn đường cho Thánh ngọc. Nói vậy, cậu ta hẳn cũng thuộc gia tộc Arden. Không biết là thuộc dòng phụ nào mà lưu lạc đến mức phải đi làm vườn như thế này. Thánh ngọc ban nãy vẫn còn nằm dưới lớp áo, hẳn là không bị phát hiện. Dưới tình huống không rõ như thế, cậu ta đã đánh bậy đánh bạ cứu Seith một mạng.

"Câu hỏi cuối cùng, tên cậu là gì?"

Titus ra vẻ suy tư. Thực ra trước khi rời nhà, anh hai cũng đã dặn dò không được để người lạ biết được danh tính. Nhưng đặt cho mình tên gì mới hay đây nhỉ?

"Lavender. Cậu có thể gọi tớ như vậy."

"Lavender Arden?"

Cậu ta gật đầu ngay tắp lự.

Nghe thấy cái tên kỳ cục thốt ra từ miệng Seith với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Titus nhịn không được phì cười.

"Vì sao lại cười?"

"Vì cậu quá đáng yêu."

Seith lạnh mặt: "Cậu đang trêu chọc tôi."

Không phải hỏi mà là khẳng định.

Titus lắc đầu, khẽ ngắm nhìn khuôn mặt với đường nét hết sức đáng yêu, khiến cậu muốn niết thử một cái vào đôi má bầu bĩnh nhưng đôi mắt xám tro lại toát lên thần thái lạnh nhạt khiến người ta không dám đến gần.

"Ban nãy tớ gọi cậu tiên nữ là vì tớ thật sự cảm thấy cậu giống như tiên nữ."

Những lời bay bổng có cánh như thế nếu xuất phát từ bất cứ ai khác, đều mang lại cảm giác người đó đang ba hoa khoác lác. Nhưng Titus, với khuôn mặt tựa thiên sứ, mọi lời cậu ta nói đều mang theo sức thuyết phục lạ thường.

Seith phải thừa nhận rằng nhan sắc cũng thật quan trọng.