Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng

Chương 9: Dạo phố



Isaac đang hoài nghi nhân sinh một cách nghiêm trọng. Trong suốt ba mươi lăm năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy người ngày đầu cầm kiếm đã đạt được kiếm ý cảnh. Ngay cả Isaac khi còn trẻ được đánh giá là kiếm sĩ thiên tài cũng phải mất mười năm mới có thể cảm nhận được kiếm ý.

Seith bình chân như vại, để cho thầy giáo nhìn mình từ trên xuống dưới với ánh mắt như nhìn quái vật. Ngay cả nhỏ cũng cảm thấy việc mình đạt được kiếm ý cảnh không thực tế chút nào, có khi là một cảnh giới nào đó thấp hơn cũng nên. Nhưng nhìn vẻ mặt kinh dị của Isaac trước mặt, Seith hoàn toàn chắc chắn là kiếm ý cảnh.

"Thầy cảm thấy tình trạng của con như thế nào ạ?"

"Tốt... Rất tốt."

Isaac vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi xem Seith thị phạm.

"Theo con biết thì kiếm ý cảnh rất khó đạt đến. Phải trải qua quá trình tu luyện cùng tích lũy, tìm hiểu kiếm thuật, lý giải chân ý của kiếm mới có thể đột phá. Nhưng con thì hoàn toàn vẫn chưa bắt đầu quá trình này. Vậy tình trạng của con có dẫn đến nguy hiểm gì không ạ?"

Đúng vậy! Phàm là những thứ bất thường thì sẽ dẫn đến những kết quả mà mình không thể đoán trước được. Seith thì chúa ghét những thứ không thể kiểm soát. Nhỡ đâu có ngày vì kiếm ý cảnh bất thường này mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình thì Seith thà làm từng bước, luyện tập từ từ rồi cảm nhận kiếm ý, bước vào kiếm ý cảnh.

"Đưa tay của con cho ta kiểm tra thử!"

Seith đưa tay cho Isaac.

Isaac hơi trầm ngâm như đang suy tư điều gì đó.

"Nếu ta đoán không nhầm thì con là một trong số cực ít những người được sinh ra với kiếm cốt."

"Kiếm cốt?"

Thứ này Seith chưa từng nhìn thấy trong bất kỳ quyển sách nào mà nhỏ từng đọc được.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Seith, Issac giải thích:

"Những người có kiếm cốt chắc chắn là kỳ tài kiếm thuật, cụ thể tài năng đến đâu thì ta không biết vì ta cũng chỉ được nghe truyền miệng từ thế hệ trước. Nhưng có một truyền thuyết về kiếm cốt là những người sở hữu nó có thể tạo ra kiếm vực một cách dễ dàng."

"Kiếm vực?"

Lại là một thứ mà Seith không hiểu biết.

"Là lĩnh vực của kiếm, thế giới chỉ tồn tại kiếm ý mà kiếm sĩ tạo ra. Ngày nay chỉ có một người duy nhất đạt được cảnh giới trên là đại Công tước Hanover."

Lần này tới lượt Seith trầm mặc. Có một thứ mà cô nhóc vẫn chưa nói với Isaac là ma hạch cấp s của mình. Nhớ tới cảnh ma lực cùng kiếm ý giao hòa ngày hôm qua, nhỏ cảm giác ma hạch và kiếm cốt có mối liên hệ mật thiết nào đó với nhau và bí mật này là thứ không nên được chia sẻ với ai. Một người chỉ cần có một trong hai thứ trên đã có thể trở thành tồn tại truyền kỳ trong mắt người khác, nói chi đến một kẻ có cả hai thứ như Seith. Nếu chuyện này lộ ra, không biết chừng sẽ gây bất lợi với Seith thậm chí là cả gia tộc Courteney. Không phải nhỏ không tin Isaac mà là lòng người khó đoán, nên phòng bị thì tốt hơn.

"Mong thầy không nói việc này cho ai khác biết!"

Nói xong, Seith cúi người vái chào thầy giáo.

Isaac cũng hiểu hàm ý của Seith. Kiếm vực là cảnh giới mà bất kỳ kiếm sĩ nào cũng theo đuổi, ngay cả Isaac cũng vậy. Với những kẻ đã đi trong sa mạc quá lâu, thì chỉ cần thấy ảo ảnh của nước thôi cũng đủ khiến bọn họ điên cuồng. Nếu việc Seith sở hữu kiếm cốt lộ ra ngoài, dù có sự bảo hộ của nhà Courteney, không ai chắc chắn Seith sẽ không bị bắt cóc rồi bị mổ xẻ để nghiên cứu.

Isaac là một cô nhi, khi còn nhỏ từng được Hầu tước cứu. Nếu không có nhà Courteney thì đã không sống được đến hôm nay, y đã thề sẽ tuyệt đối trung thành với nhà Courteney. Đó cũng là lý do mà Hầu tước dám giao con gái duy nhất của mình cho Isaac dạy dỗ.

"Ta sẽ tuyệt đối bảo mật chuyện này. Mong cô chủ yên tâm." Việc dùng từ "cô chủ" cũng đã cho thấy quyết tâm tuyệt đối phục tùng lời Seith.

Từ biệt thầy giáo, Seith trở về phòng.

Chiếc dĩa đựng bánh cá cũng đã được Sophie đem đi. Sáng nay, khi ra khỏi phòng nhỏ lại tiếp tục nhìn thấy một dĩa bánh cá y đúc ngày hôm qua. Chỉ là lần này không cho phép Alex ăn, khiến chú ta vô cùng bất mãn.

Seith đến phòng Sophie.

"Cái khăn tay mà hôm trước ta nhờ chị giặt ở đâu vậy, ta cần dùng tới."

Sophie đang làm giày, thấy Seith hỏi tới khăn tay thì vội vàng buông công việc xuống, đi đến sân phơi đồ lấy chiếc khăn trắng đang phơi trên giàn xuống, giao cho cô chủ.

"Ta đi một lát rồi về, Sophie từ từ rồi đi lấy cơm trưa cũng được."

Dặn dò xong, Seith xoay người rời đi.

Đứng trước phòng Rosaria, Seith giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa nhưng chưa kịp gõ thì cửa đã tự động mở ra, một cô nhóc với mái đầu vàng óng bồng bềnh hiện ra trước mặt Seith.

Nhìn thấy Seith, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo mở to ngạc nhiên. Cô nhóc cũng đang tính đi tìm Seith, đúng là cầu được ước thấy.

"Chị Seith đến chơi cùng em sao? Mau vào phòng đi ạ!"

Nói xong, Rosaria cũng nép người qua một bên nhường đường.

Seith vẫn đứng im bất động.

"Lần sau đừng mang bánh cá đặt trước phòng của ta nữa!"

Rosaria ngạc nhiên: "Làm sao chị biết được là em?"

Nói xong thì vội lấy tay bịt miệng. Cô nhóc buồn bực. Thật là chưa đánh đã khai.

Thực ra Seith vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn là bánh của ai. Nhỏ chỉ thấy Alan có một cái y hệt. Nhưng cậu ta thì chắc chắn không thể nào làm ra cái hành vi lén lút tặng bánh như thế được. Và trong dinh thự cũng chưa từng có đầu bếp nào làm loại bánh cá như thế.

Seith lấy từ trong túi váy ra một chiếc khăn trắng, là cái mà Rosaria đã dùng để quấn lấy vết xước trên tay nhỏ hôm nọ.

"Ta đã nhờ người giặt sạch rồi. Là đồ của ngươi nên ta trả về cho ngươi."

Cô nhóc nắm lấy chiếc khăn nhưng lại nhỏ giọng lí nhí: "Thực ra chị không cần trả cũng được."

Thấy Rosaria cứ đứng ngay cửa phòng, Alan lấy làm lạ cũng tiến gần đến cửa.

"Ai vậy? Rosa."

"Chị Seith đến trả cho em chiếc khăn thôi ạ."

Thấy trên tay Rosa cầm một chiếc khăn trắng, Alan cũng chợt nhớ tới dải ruy băng của Seith. Sáng nay cậu đã giặt sạch, tính toán ngày mai gặp mặt ở sân tập thì trả cho nhỏ.

"Ngày mai anh sẽ trả lại cho em dải ruy băng."

Nhỏ không nói gì, chỉ hơi gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Rosaria nghe ra được mùi vị không bình thường trong câu nói của Alan, vội nắm lấy tay của Seith.

"Chị Seith cũng giúp anh hai băng bó vết thương sao? Hai người thân nhau từ bao giờ vậy? Không được chơi riêng với nhau rồi bỏ quên Rosa đâu đó."

Nói xong, tay còn lại của nhỏ cũng chụp lấy tay Alan, kéo cả hai người vào phòng.

Seith nhìn bàn tay Rosaria đang nắm chặt lấy mình. Kỳ lạ, nhỏ cũng không thấy phản cảm khi bị đụng chạm. Chẳng lẽ, bị chạm một lần cái quen luôn?

Rosa ấn hai người ngồi xuống ghế bành, mình thì ngồi đối diện.

"Lúc nãy em cũng tính đến phòng chị đó. Chị đến rồi thì em nói luôn. Chị Seith đi dạo phố với tụi em nhé!"

Nhỏ định từ chối. Nhưng nghĩ lại, hôm qua sau khi nghi ngờ mình đạt được kiếm ý cảnh, Seith đã ngồi suốt đêm trong thư viện tra cứu những quyển sách có liên quan nhưng chẳng tìm được thông tin nào hữu ích. Nhỏ cũng đang có ý định đến các hiệu sách bên ngoài tìm kiếm thêm xem sao. Dù sinh ra ở đây, nhưng vì từ nhỏ sức khỏe quá yếu, chỉ có thể quanh quẩn trong dinh thự, chưa từng ra ngoài lần nào.

Seith hơi lo Hầu tước sẽ không đồng ý, nhưng nếu nói là đi chơi cùng Rosaria thì có khi lại được ra ngoài. Dù sao chính Hầu tước cũng là người khuyến khích Rosaria tìm nhỏ chơi đùa.

"Được thôi. Lúc nào thì ta ra ngoài được."

Rosaria đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Nghe thấy Seith đồng ý thì kinh ngạc muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài, nhưng sự vui mừng vẫn chiếm phần hơn.

Cô nhóc nhảy cẫng lên. Margaret mà thấy điệu bộ của con gái lúc này chắc phải tức giận đến đau sốc hông. Rosaria dưới sự uy hiếp của mẹ cùng khuyên nhủ của anh trai, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn học lễ nghi quý tộc. Nhưng chỉ vì một câu nói của Seith, công sức mấy ngày qua đổ sông đổ bể hết.

"Chiều nay! Chúng ta ăn cơm, xin phép ngài Hầu tước, thay quần áo rồi đi ngay nhé!"

Seith không có dị nghị, khẽ gật đầu.

Rosaria lại nhảy cẫng lên thêm cái nữa.

Alan nhìn điệu bộ hoạt bát của cô nhóc, chỉ hơi mỉm cười một cách cưng chiều, cũng không nói gì thêm.

Thực ra, cậu cũng thấy kinh ngạc trước quyết định của Seith. Nhưng chỉ cần Rosaria vui là được, những thứ khác cũng không quan trọng lắm.