Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 16: Dự tiệc ở trường (2)



Băng và Mộng Khiết nghe thấy tiếng nói liền ngoảnh lại nhìn.

Triệu Ninh Ninh mặc bộ váy đỏ cúp ngực khoét sâu, chiếc váy bó sát khoe chọn thân hình uốn lượn của cô. Chiếc váy dài chạm đất.

- À thì ra là Triệu tiểu thư sao?- Mộng Khiết tỏ vẻ không thích.

- E-em chào chị.- Băng cúi đầu chào Triệu Ninh Ninh.

- Thiên Vũ, hôm nay anh đẹp lắm.- Triệu Ninh Ninh chả thèm để ý tới hai người con gái này mà đi tới bàn Thiên Vũ đang đứng.

Thiên Vũ liếc nhìn Triệu Ninh Ninh một cái rồi cúi đầu cầm ly rượu lên uống.1

- Sắp tới giờ trao giải thưởng rồi đấy, anh mau vào phòng chuẩn bị đi.- Triệu Ninh Ninh đến gần nói.

Thiên Vũ chầm ngâm một lúc mới đi.

- Thông báo tới các em học sinh sắp được nhận giải thưởng mau về phòng chờ ở sau khu nhà B để chuẩn bị.

Mọi người đang đứng yên thì tiếng loa vang lên. Những ai nhận giải thưởng cũng bắt đầu về khu nhà B.

- Em phải đi rồi, chị ở đây nhé.- Bắng vẫy tay chào Mộng Khiết rồi đi.

...

Đi qua hành lang dãy nhà B để tới phòng chờ thì Băng đột nhiên đâm trúng vào người nào đó.

- A.- Băng xoa đầu.

- Em học sinh không sao chứ?

Băng lắc đầu ngẩng lên. Đạp vào mặt cô là một người con trai cao lớn, mặc bộ vest màu xanh than với chiếc sơ mi trắng. Khuôn mặt anh tuấn tú, hài hòa. Tóc nhuộm màu xanh than đồng bộ với chiếc vest anh đang mặc.1

- Xin...lỗi, em không cố ý đâm phải anh. Là em đang vội thôi ạ.- Băng cúi đầu xin lỗi.

- Không có gì đâu.- Mạc Hạ Lãng điềm đạm nói.1

- Em cảm ơn, vậy em đi đây.- Băng nói xong liền đi mất.

Mạc Hạ Lãng đứng đấy không dấu nổi cảm xúc của mình. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với con gái. Từ trước đến nay anh chỉ nói chuyện bình thường, gặp gỡ rất nhiều người con gái, đây là người con gái duy nhất khiến tim anh lệch một nhịp. Mạc Hạ Lãng sờ tay vào ức của mình cảm nhận lại cảm giác khi đầu Băng đập vào ức của anh. Mùi hương trên người cô nhè nhẹ mùi hoa anh đào, không có thêm mùi nước hoa nồng nặc như những người dự tiệc hôm nay. Mạc Hạ Lãng nhìn về phía Băng vừa đi mỉm cười rồi đi tiếp.1

...

Keng!

Người chủ trì bữa tiệc hôm nay lấy chiếc dĩa gõ nhẹ vào ly rượu.

- Hèm...Xin chào tất cả mọi người. Như mọi người đã biết hôm nay là người tổ chức lễ cho các sinh viên đạt thành tích xuất sắc nhất trong trường ta. Xin mời Hội trưởng Hội học sinh Âu Dương Thiên Vũ lên chủ trì lễ trao giải hôm nay.

Nói xong Thiên Vũ đi từ sau cánh gà đi ra.

Mọi người ai cũng cổ vũ nồng nhiệt.

- Không để mọi người chờ lâu, sau đây là lễ trao giải thưởng cho các bạn sinh viên xuất sắc nhất. Xin mời bạn Hoàng Tử Sâm, bạn Trình Tranh...- Thiên Vũ không dài dòng mà bắt đầu đọc tên.

Mọi người nghe thấy tên của mình cũng lên sân khấu.

Thiên Vũ cũng đi đến tặng từng phần qua cho từng người rồi bắt tay.

- Cuối cùng là xin mời bạn học sinh mới được nhận học bổng của trường lên.- Thiên Vũ hơi cúi xuống nói vào mic.

Băng có hơi run đi lên.

Tất cả ai cũng để ý tới Băng làm cho cô hơi sợ, còn đổ mồ hôi tay.

Thiên Vũ trao hộp quà cho Băng nhưng khác với mọi người, anh không có bắt tay Băng.

Băng nhận quà xong thì cầm lấy mic để phát biểu.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Băng mới bắt đầu nói:

- Xin chào mọi người. Em tên là Băng, em rất biết ơn khi đã được nhận học bổng của trường mình....

Mọi người đều bất ngờ với khả năng nói của Băng, không cần giấy tờ để ghi, cô nói rõ từng chi tiết, luận điểm mà mình nhắc đến. Cùng với giọng nói nhẹ nhàng làm cho mọi người cũng có cảm giác dễ chịu khi nghe.

Sau khi Băng nói xong thì hàng loạt tràng pháo tay vang lên.

Mọi người bắt đầu hòa mình vào âm nhạc, tiếng nhạc quá ồn ào làm Băng hơi đau đầu. Cô đành đi ra ngồi xích đu nhìn ngắm bầu trời đêm.

Thật đẹp! Băng nghĩ.

Băng đưa hai tay lên tạo thành khung như chụp ảnh rồi nhìn lên bầu trời. Đột nhiên, một cơ thể nam che lấp mất bầu trời trong khung tay của Băng. Coi bỏ tay xuống ngước lên nhìn.

- A...học trưởng.- Băng liền đứng dậy chào.

- Ừ.- Thiên Vũ đút tay trong túi nói.

Đây là lần thứ hai khi Băng chào Thiên Vũ mà anh ấy đáp lại.

- Học...học trưởng tại sao cũng ra đây vậy?- Băng thấy không khí có chút ngột ngạt.

- Yên tĩnh.- Thiên Vũ nhìn lên bầu trời đầy sao nói.

- À, chắc học trưởng cũng thấy ở trong đấy nhạc hơi to đúng không?- Băng cảm thấy đỡ ngột ngạt hơn.

- Có lẽ.

Băng ngượng ngùng không biết nói gì thì lại có một tiếng vang lên:

- Anh, sao anh ở ngoài này vậy?- Mạc Hạ Lãng đi đến hỏi.

- Ra ngoài hóng mát.- Thiên Vũ nhìn Mạc Hạ Lãng nói.

- A...là anh.- Băng hơi bất ngờ nói.

- Lại gặp nhau rồi cô bé.- Mạc Hạ Lãng mỉm cười nhìn Băng.

- Dạ, anh cũng ra ngoài ngắm cảnh sao?- Băng cũng mỉm cười nhìn Mạc Hạ Lãng.

- Không hẳn, nếu anh nói là ra ngoài gặp em thì em có tin không?- Mạc Hạ Lãng tiến đến gần Băng cúi gần mặt cô nói.

- Em...- Băng thấy Mạc Hạ Lãng đứng sát gần mình liền lùi vài bước về phía sau.

Lùi về phía sau lại đụng phải Thiên Vũ.

- Xin...xin lỗi học trưởng em không cố ý.- Băng cúi thấp xuống xin lỗi.

Thiên Vũ nhìn Băng một lúc mới nói:

- Hạ Lãng, đến phòng anh có chút việc.

- À, ok. Tạm biệt cô gái nhỏ, anh sẽ gặp em sau.- Mạc Hạ Lãng vẫy tay chào Băng rồi đi theo Thiên Vũ vào trong.1

Ở đằng xa, có đám người quay lại được cảnh Băng cùng hai người con trai.1

- Nhất định tin này sẽ hot lắm đây.- Một giọng nói cất lên.

....

Cuối cùng tiệc cũng tàn.

- Băng, không về ngủ đi còn ở đây làm gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu lại gần hỏi.

- Em dọn tiệc.- Băng ngây thơ nói.

Mộng Khiết phì cười vì lối suy nghĩ của Băng.

- Băng về ngủ đi, ở đây có người khác lo rồi.

Mộng Khiết vừa nói vừa thúc đẩy lưng Băng đi ra khỏi bể bơi.

Băng đành về kí túc xá.

Màn đêm lại bao trùm toàn thành phố.

______________