Giam Cầm Nhân Tính

Chương 12



Editor: Di

Bọn họ đã từng quan hệ rất nhiều lần trên chiếc giường này, nhưng đây là lần đầu tiên họ ôn hòa nhã nhặn nằm bên nhau.

Bạch Thiệu Lan ôm anh, nhếch nhác, tiếp tục hôn. Thẩm Lê cũng không từ chối, mặc cho cậu hôn, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn phối hợp dây dưa trêu chọc cậu, cậu cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

“Tại sao anh…” Bạch Thiệu Lan nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, mang theo tình yêu, như người bị bỏ thuốc, chóng mặt. Cậu chưa kịp hỏi xong, Thẩm Lê liền nói: “Lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu một bộ quần áo.”

Ánh mắt mông lung lập tức thanh tỉnh, nhất định có chuyện khác thường, cậu kinh hoảng nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên…..đột nhiên tôi muốn mặc quần áo? Anh muốn đuổi tôi đi sao?”

Thẩm Lê chớp mắt, con ngươi co rúm lại, rồi lại duỗi ra. Anh nói đơn giản: “Chẳng lẽ cậu muốn khỏa thân sao? Hay là cậu có thói quen không mặc quần áo?”

Sắc mặt Bạch Thiệu Lan đỏ ửng lên, chột dạ, lớn tiếng phản bác: “Đương nhiên….Đương nhiên không phải! Tại vì……anh đột nhiên đối xử tốt với tôi, tôi cảm thấy không quen….”

“Cậu không thích?” Vẻ mặt Thẩm Lê lạnh đi, đứng dậy, dường như muốn rời đi, Bạch Thiệu Lan lập tức ôm lấy anh.

“Không phải là không thích….” Cậu ôm rất chặt, cánh tay khẽ run, mặt vùi vào thắt lưng, giọng ủ rũ, “Tại tôi, tôi xin lỗi….Tôi biết anh không thích tôi, nhưng anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi có thể sẽ yêu anh….”

Cơ thể Thẩm Lê hơi cứng lại, đẩy hai cánh tay cậu ra, thấp giọng nói: “Tôi đi tìm quần áo cho cậu.” Rất nhanh, rời khỏi tầng hầm.

Bạch Thiệu Lan ngồi tại chỗ ngây ngốc một lúc, bị đẩy ra như vậy, nói không buồn là nói dối, nhưng mà như vậy cũng đã tốt lắm rồi, ít nhất Thẩm Lê cũng không chán ghét cậu, không phải sao?

Nghĩ tới đây, cậu không nhịn được tự giễu cười chính mình, thì ra, trước mặt người mình thích, bản thân lại trở nên rất hèn mọn. Cậu đã từng nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ có thể hiểu được sự chia ly, nhưng giờ cậu dường như hiểu được một chút, đó là cảm giác không thể kiểm soát được, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh, tất cả cảm giác đau đớn bi thương đều biến mất, chỉ còn sự ngọt ngào khi đầu lưỡi chạm nhau.

Thẩm Lê thực sự đã đi lấy quần áo xuống. Đây là một bộ đồ thể thao mà anh từng mặc. Ở ngăn dưới cùng của tủ. Đối với anh thì hơi chật, có lẽ sẽ vừa với Bạch Thiệu Lan.

Bộ đồ thể thao xen lẫn giữa màu đỏ và trắng, bây giờ nó có hơi lỗi thời, phần trên là áo ngắn tay, phía dưới là quần thể thao. Bạch Thiệu Lan nhìn anh cầm bộ quần áo, vẻ mặt mong đợi, hỏi: “Nó có phải của anh không?”

Thẩm Lê gật đầu một cái, thấy đôi mắt cậu ngập tràn niềm vui. Trong lòng anh có chút phức tạp, cưỡng ép đem phần tình cảm này ép xuống. Có lẽ, sau khi hoàn thành phân đoạn trả thù cuối cùng, anh sẽ tha thứ cho cậu ta.

Đồ lót là mới, Bạch Thiệu Lan nhìn nó, kích thước không phù hợp, nhưng không sao. Mang theo tâm trạng vui sướng, cậu nhìn vào xiềng xích trên cơ thể mình.

Thẩm Lê hiểu ý cậu, không chút ngần ngại gỡ bỏ. Cậu hơi ngạc nhiên, cơ thể tự do, cậu thực sự tự do. Thứ xiềng xích trói buộc cậu cuối cùng đã được gỡ xuống, nhưng chính cậu lại tự cho trái tim mình một lớp xiềng xích, cam tâm tình nguyện bị nhốt ở đây, bị nhốt bên người Thẩm Lê.

Chất lượng quần áo rất tốt, cậu mặc vào nhìn rất đẹp mắt. Bạch Thiệu Lan không thấp, thân hình gầy gò khiến cậu nhìn có vẻ trẻ trung hơn. Với bộ đồ này, cậu trẻ trung như một sinh viên đại học bình thường. Cậu mặc quần áo tử tế vào, nhìn lên, thấy ánh mắt Thẩm Lê có vẻ ngạc nhiên, hài lòng. Cậu có chút bối rối, thấp giọng nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Vừa….vừa mắt sao?”

Thẩm Lê gật đầu, nắm lấy tay cậu, tầm mắt có chút kinh ngạc nói: “Đi rửa mặt đi, tôi sẽ cạo râu cho cậu.”

Bạch Thiệu Lan ngơ ngác, không kịp phản ứng với những gì đã xảy ra. Cậu vẫn có chút không thoải mái khi Thẩm Lê đối xử với cậu tốt như vậy. Mặc dù rất vui, nhưng cậu cảm thấy rằng cậu không xứng đáng, áp lực và tội lỗi. Những cảm xúc phức tạp này vướng mắc, tranh chấp trong cơ thể cậu, có lẽ chỉ một chút nữa thôi mắt cậu sẽ lại đỏ ửng lên như sắp khóc.

Cậu chịu đựng cảm giác chua xót của mắt, đi đến vòi rửa mặt. Thẩm Lê cầm đồ bước tới, trên người anh vẫn mang một mùi hương rất dễ chịu – hương vị của riêng mình anh. Bạch Thiệu Lan ngước nhìn anh, để tay anh di chuyển trên khuôn mặt. Mũi tham lam ngửi mùi hương của riêng Thẩm Lê, gần như say.

Như vậy…..cũng rất tốt, nếu ngày nào cũng được như thế này, cậu rất sẵn lòng bị cầm tù. Dù sao, cậu cũng đã tự trói mình với người đàn ông này. Có thêm xiềng xích cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh Thẩm Lê, cảm nhận tất cả những thống khổ, tuyệt vọng, động lòng, ngọt ngào, còn gì hơn như vậy nữa? Đủ rồi, thế là đủ, cậu cũng không dám cầu mong quá nhiều.

Cằm trở nên mịn màng và sạch sẽ, bàn tay của Thẩm Lê thỏa mãn vuốt ve viền cằm, đặt dao cạo râu lên kệ.

“Cậu có muốn ra ngoài không?” Thẩm Lê hỏi, đôi mắt anh lần đầu tiên có chút dịu dàng.

Bạch Thiệu Lan cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nhìn sắc mặt Thẩm Lê, không phát hiện sự khác thường, thử thăm dò, nói: “Không đi ra ngoài cũng được, chỉ cần anh ở…..”

“Đi ra ngoài xem một chút đi.” Thẩm Lê nói, “Tôi có một bất ngờ cho cậu.”

Bạch Thiệu Lan nghĩ đến giấc mơ kia, rất giống, thật sự rất giống, giống đến mức khiến cho cậu hoảng sợ, cậu lui về phía sau, khoát tay cự tuyệt: “Không….Không cần, thật ra thì tôi có chút không quen….Ở đây rất tốt, tốt vô cùng….Tôi không muốn ra ngoài….”

Thẩm Lê nắm lấy cổ tay anh, mỉm cười dịu dàng hơn. Anh trông rất đẹp trai, nhưng lại vô hồn như một tác phẩm điêu khắc. Lúc này, đột nhiên cười lên, môi nhếch, đôi mắt hơi cong, cả người anh trong nháy mắt trở nên linh hoạt, rất đẹp. Bạch Thiệu Lan không kịp phản ứng với nụ cười rạng ngời này, cổ tay chợt đau xót. Cậu bị Thẩm Lê cương quyết lôi đi.

“Anh làm gì….Làm gì? Tôi không muốn ra ngoài, tôi không muốn….”

Thẩm Lê phớt lờ cậu, dùng xích khóa một bên cổ tay cậu, nắm chặt lấy đầu xích còn lại lôi cậu về phía cửa.

Anh dùng lực rất mạnh, Bạch Thiệu Lan nhất thời không đủ khả năng để chạy thoát, ngay cả khi cổ tay bị mài rách da, cũng không thể tháo được lớp xiềng xích. Cậu chộp lấy bức tường trong vô vọng, để lại dấu vết trầy xước trên móng tay, cào đến mức móng tay chảy máu. Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Lê và cuối cùng hét lên: “Tôi không đi ra ngoài! Buông tôi ra! Thẩm Lê! Anh muốn đuổi tôi đi đúng không? Tôi không đi ra ngoài…..Cầu xin anh……Tôi không muốn ra ngoài…”

Cửa mở ra.

Ánh sáng chiếu vào, không khí mát mẻ, khi cậu bước ra khỏi cánh cửa này, không ai có thể trói buộc cậu nữa, đây là một thế giới tự do. Tuy nhiên, cậu sắp phải đối mặt với những nỗi hoang mang và tuyệt vọng.

Thẩm Lê phớt lờ tất cả giãy giụa và khóc lóc của cậu. Anh dự đoán rằng chiếc xe cảnh sát sẽ đến sau vài phút nữa. Anh kéo Bạch Thiệu Lan đến một cái cây ở cổng, buộc đầu dây xích lên cột, rồi quay lại. Đối mặt với Bạch Thiệu Lan, người đang cố gắng phá vỡ xiềng xích.

“Cậu tự do.” Anh nói, “Tôi tha thứ cho cậu.”

Sau khi thấy được dáng vẻ tuyệt vọng của Bạch Thiệu Lan như anh mong muốn. Cổ tay Bạch Thiệu Lan vì giãy giụa mà máu tươi đầm đìa, dường như cậu không cảm thấy đau đớn, cậu đột nhiên nhào lên và ôm chầm lấy anh.

“Đừng đối xử với em như vậy! Cầu xin anh….Em yêu anh….Em yêu anh….Anh muốn làm gì, hãy mang em theo được không….”

Thẩm Lê cười nhạt một tiếng, dùng sức đẩy cậu ra, âm thanh còi báo động mơ hồ truyền đến, anh nhìn quần áo của mình bị sượt vài vết máu, vẫn như cũ, ôn nhu nói: “Cậu nên biết tôi đã không còn đường lui, từ lúc mang cậu đến đây, tôi đã quyết định đánh mất chính bản thân mình rồi….”

“Anh lo lắng ba mẹ em sẽ không bỏ qua cho anh sao? Không thành vấn đề! Không quan trọng! Em có thể nói với họ, họ rất yêu thương em….Anh sẽ không bị gì hết, anh đừng vứt bỏ em….đừng vứt bỏ em có được không…”

Thẩm Lê nhìn dáng vẻ của cậu, chỉ cảm thấy sự đè nén trong lòng bấy lâu nay đã biến mất. Trong suốt quá trình trả thù, cuối cùng anh cũng đã thấy nhẹ nhõm, anh sẽ không còn cảm thấy hối tiếc vì điều đó nữa, anh cũng sẽ không có bất kỳ sự oán giận nào đối với người đàn ông trước mặt. Anh hoàn toàn tự do, thực sự đã tự do rồi.

Anh đưa tay ra, cố gắng chạm vào tóc của Bạch Thiệu Lan, thấy cậu đang một mực đấu tranh để đến gần anh. Anh không thể làm gì khác ngoài thả tay xuống, an ủi cậu: “Tôi đã tha thứ cho cậu, tôi tin rằng tâm nguyện duy nhất của Tư Nhiên đó là cậu có thể bị trừng phạt. Cậu đã bị trừng phạt, tôi cũng không có ý nguyện gì, tôi sẽ rời đi….. “

“Đừng đi……Đừng nói thế! Đừng đi! Em hại chết cô ấy! Em làm tổn thương cô ấy! Anh không thể tha thứ cho em, anh nên trừng phạt em cả đời, để em chuộc tội….” Bạch Thiệu Lan vừa nói vừa khóc, phí sức vùng vẫy trong vô vọng, ngay cả khóe mắt của Thẩm Lê cậu cũng không thể chạm tới.

“Đây không phải là điều cậu muốn sao?” Thẩm Lê nghiêng đầu qua, hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ của cậu, anh nói: “Ba mẹ cậu sẽ tới rất nhanh, chúng ta, coi như chưa từng quen biết.”

Ngọn lửa, là ngọn lửa trong giấc mơ của cậu, to lớn như mãnh thú, rực lửa, chiếu sáng vào đôi mắt cậu, cậu mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ gay gắt. Cậu như mất đi tất cả giác quan, cậu cuối cùng cũng hiểu, nỗi đau mất người mình yêu, cũng là một trong những giai đoạn trả thù của Thẩm Lê, anh phải trải qua đau khổ như thế nào, anh muốn cậu phải chịu đựng toàn bộ nỗi đau đó.

Tiếng còi báo động chói tai, ánh sáng xen kẽ màu đỏ và màu xanh, khuôn mặt cha mẹ hoảng sợ và vặn vẹo, rất rõ ràng và mơ hồ. Cậu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đã thiêu rụi cả ngôi nhà, tiếng người ầm ĩ, ồn ào, trước mắt cậu tối sầm, hôn mê bất tỉnh.