Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 1: Hãm Hại



Sau khi tan học, Lục An Tràm không vội về nhà, đi đến chỗ này rồi đến chỗ khác đến khi sắc trời đã ngã tối thì mới trở về.

Người giúp việc đứng bên ngoài cửa, tay chân cuống cuồng, mắt dòm ngó hai bên đường, cho đến khi bắt gặp bóng người, vẻ mặt mừng rỡ không thôi.

"Tiểu thư cuối cùng cô đã về!"

Lục An Tràm ngước mắt vẻ mặt có hơi không vui: "Trời tối rồi sao bác đứng ở đây, không thấy lạnh sao?"

Người giúp việc thấy gương mặt nhỏ kia không vui, biết nhị tiểu thư đang lo cho sức khỏe của mình, nhớ đến một việc liền giật mình không thôi.

"Nhị tiểu thư bà chủ..."

Nhìn gương mặt lo sợ của người đối diện, Lục An Tràm không đợi nói hết lời vừa rồi thì cũng đã biết bên trong chuẩn bị xảy ra chuyện gì tiếp theo.

"Con biết rồi, bác vào nhà đi."

Người giúp việc không dám đi, mắt nhìn bóng lưng nhỏ kia, liền đau lòng.

"Mày cũng biết đường về cái nhà này nữa sao?"

Đây là tiếng nói của người phụ nữ đầy gai nhọn kia chính là mẹ cô.

Lục An Tràm nắm chặt quai cặp lại, mắt liếc nhìn người chị gái đang đứng sau lưng mẹ vẻ mắt vui sướng hất cằm với cô, vừa khiêu khích vừa châm biếm.

"Chị mày người ta đã học lớp 12 bận rộn việc học biết bao nhiêu mà cũng về nhà đúng giờ, còn mày chỉ mới 11 thôi đã học cái thói hư này, nếu để người ngoài biết được nhà họ Lục này chẳng khác bị đứa con như mày làm mất mặt hết sao!"

Lục An Tràm liếm môi: "Con xin lỗi."

Bà tức giận đứng lên, chỉ tay: "Hôm nay mày không được ăn cơm! Mau trở về phòng tự kiểm điểm đi!"

Cô không đáp lại, bước ngang hai người họ đi thẳng lên lầu, cả người mệt mỏi đem cặp sách ném qua một bên, trong người không khá cho mấy, cô liền bước đến cửa sổ giương đôi mắt sáng ngời lên. Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, những vì sao vẫn đang chớp chớp liên tục, mặt trăng to tròn sáng rực một màu đẹp đến chói mắt.

Trên người thiếu nữ vẫn còn đang mặc bộ đồng phục cấp ba, nhìn bóng nhỏ bé lưng gầy gò đang phải hứng chịu những cơn gió lạnh lẽo thổi qua người, đuôi tóc đuôi ngựa khẽ tung bay, có vài sợi tóc quét quá gò má trắng hồng mịn màng của cô gái, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nâng lên vén những sợi tóc đang không an phận ra sau tai.

Đôi mắt thu lại người quay lưng về phía bầu trời, nụ cười giễu xuất hiện trên khéo môi khó có thể thấy rõ.

Bầu trời đêm rất đẹp, nhưng người không vui thì ngắm cũng có ít gì

Vô vị.

Lục Anh bên này đang giậm chân không vui: "Mẹ con nhỏ đó thật đáng ghét."

Dựa vào cái gì chứ? Cô đây mới chính là tiểu thư hàng thật giá thật ở Lục gia, nhưng mọi thứ đều cho con nhỏ kia hưởng hết, trong khi người được nhận chính là cô mà?

"Ba con đúng là mẹ không biết ổng nghĩ cái gì trong đầu."

Lục Anh bất chợt khóc nức nở: "Mẹ ơi... Con không muốn đâu.... Con phải làm vợ của Trương Kỳ, tại sao lại là con nhỏ đó mà không phải là con!"

Bà vội dỗ dành con gái mình: "Để mẹ nói chuyện lại với ông ta, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."

Tiếng khóc dừng lại, ngước mắt nhìn bóng dáng đang đứng ở cầu thang. Dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, da thịt trắng nõn hây hây hồng hào, mái tóc đen dài xoã loạn phủ lên vai gầy, gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, xinh đẹp không tì vết, chiếc mũi nhỏ thanh tú, đôi mắt như hai viên ngọc đang nhìn xuống không chớp mắt, đôi môi nhỏ hồng hào tự nhiên hơi mím lại.

Cận cảnh thấy được người mặc đồ ngủ đứng ở kia, trong lòng Lục Anh dâng lên đố kỵ, ganh ghét, dựa vào đâu con nhỏ đó lại xinh đẹp như vậy! Trương Kỳ nhất định là của cô!

Nhìn thấy hai người tình thương mến thương, Lục An Tràm không để ý đến, bước vào trong bếp thì tiếng nói đằng sau gọi lại.

"Chẳng phải tao nói bỏ đói mày sao? Ai cho mày bước vào đó, định trái lời mẹ mày à?"

Mẹ sao? Cô vẫn không tin đây là mẹ ruột cô.

Gương mặt vẫn bình thản, đôi mắt chua xót nhìn người phụ nữ trước mặt, nhưng lại không biểu lộ cảm xúc thật ra ngoài.

"Mẹ nói không được ăn nhưng không cấm con uống nước."

Nói rồi cô xoay người bước vào bên trong để gương mặt khó coi ở phía sau đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

Đang đứng ở trong bếp uống nước, chợt nghe bên ngoài phòng khách có tiếng cười nói vui vẻ, khỏi cần nhìn cô cũng biết là chuyện gì bên ngoài, do cô đã quá quen thuộc những chuyện này.

"Ba về rồi!". Lục Anh chạy đến cười cười không ngừng nịnh bợ ông: "Ba có mệt không? Ba đói lắm không con..."

"Ba mệt con đừng ồn ào."

Nhất thời trong phòng khách trở nên yên lặng, nhưng không quá mấy giây.

"Tiểu Tràm ngủ rồi à?"

Nụ cười Lục Anh cứng đờ, nét mặt vui vẻ trong nháy mắt biến mất không tăm hơi, tay nắm chặt vào quần mình, giọng nói không mấy tự nhiên: "Sao trong lòng ba chỉ có Tiểu Tràm? Trong khi đó con mới chính là con..."

"Dừng lại!"

Ông Lục quát lên, làm cho hai người phụ nữ trước mặt ngây người ra: "Đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện đó trong cái căn nhà này, hình như không nghe hiểu lời tôi đúng không, định tạo phản hết sao?"

Trong nhà này ông Lục là trụ cột trong gia đình, mọi thứ đều một tay ông nắm giữ, cho nên mọi người vẫn có phần sợ ông Lục.

Lục Anh cắn môi, cố nén nước mắt: "Con không dám nữa."

Lúc này bóng dáng trong bếp xuất hiện cắt ngang bầu không khí không mất vui này.

"Tiểu Tràm chưa ngủ à?", Giọng ông Lục hoà hoản đi rất nhiều.

Cô cong nhẹ đôi môi xinh đẹp của mình lên: "Vâng, con chuẩn bị đi ngủ, ba vừa làm về nên nghỉ ngơi sớm đi."

Ông Lục gật đầu: "Được."

Ở đây cũng không còn chuyện gì liên quan đến cô, Lục An Tràm liền tránh mặt đi lên lầu.

Nhìn bóng đã khuất, ông Lục nhìn sang hai mẹ con nói: "Ba không muốn nghe đến chuyện đó lần sau."

Cô sợ hãi gật đầu.

Bà Lục nãy giờ vẫn chưa nói gì, đến khi vào phòng mới lên tiếng: "Nhà họ Trương hứa hôn với nhà họ Lục, vậy tại sao không phải là Lục Anh mà lại là Lục An Tràm?"

Ông Lục mệt mỏi ngồi xuống giường: "Lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng gia đình mình nợ nhà họ Trương ân tình rất lớn, nên tôi bất lực đồng ý. Cứ nghĩ là Tiểu Anh nhưng nhà Trương gia lại chọn Tiểu Tràm làm con dâu."

"Nhưng Tiểu Anh thích thằng bé bên đó, ông cứ như vậy đem hạnh phúc của con gái mình cho một người khác sao?"

Nghe lời này sắc mặt ông Lục thay đổi: "Tiểu Tràm không phải là người khác, con bé là con của tôi. Bà đừng nghĩ bà là vợ tôi thì tôi sẽ không lớn tiếng với bà?"

"Ông...". Bà khiếp sợ, chồng mình vì con nhỏ đó mà trở mặt với mẹ con bà.

"Mọi chuyện đã định rồi, ba tháng tới sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Tràm cũng sẽ là ngày đính hôn với Trương gia." . Truyện Dị Năng

Đối với chuyện hôn sự này Lục An Tràm vẫn chưa hay biết, cô vẫn như thường lệ đi học xong liền về nhà, đến cổng cô bắt gặp một chiếc xe lạ đang đỗ trước cổng. Lục An Tràm rời mắt đi vào trong, mới dừng chân lại, có hai gương mặt xa lạ đang ngồi trong sảnh.

Cô bước đến, chào hỏi mọi người một tiếng, lúc này định xoay người đi lên lầu thì ông Lục gọi lại.

"Tiểu Tràm, đây là bác Trương còn người kia là con trai của bác ấy, tên là Trương Kỳ cũng là vị hôn phu đã định của con."

Vị hôn phu?

Mắt cô nheo lại, lúc này mới nhìn đến người tên là Trương Kỳ kia, nhìn một hồi cô mới biết người này chẳng phải lần trước chị gái Lục Anh tỏ tình trước nơi đông người sao. Ánh mắt cô di chuyển sang chị mình mới phát hiện ánh mắt chị cô đang dán trên người thiếu niên, mặt cô không biểu hiện gì nhiều chỉ câu nhẹ khoé môi.

"Con có hơi mệt, xin phép mọi người."

Hôn sư là chuyện cả một đời người, đặc biệt là phụ nữ, cho nên việc đính hôn gì đó cô không quan tâm, đến người tên Trương Kỳ kia cô cũng chả muốn tìm hiểu gì đến. Để dịp nào thích hợp cô phải nói rõ ràng chuyện này lại với ba.

Trương Kỳ vẫn chú ý đến bóng hình thờ ơ của cô gái đến không chớp mắt, Lục Anh bực tức trong lòng không thôi, cô nghiến răng lén lút trừng mắt mới bóng lưng đang đi lên lầu kia.

Lục gia có hai cô con gái, nhưng nhị tiểu thư trong nhà nghe đâu rất xinh đẹp mềm mại, tính cách rất nhẹ nhàng khiến mọi người rất quý mến cô ấy hơn đại tiểu thư nhõng nhẽo kia.

"Trương Kỳ tớ có một số bài tập không hiểu, cậu có rảnh dạy tớ một lúc không?"

Trương Kỳ xoay người qua: "Hiện giờ không được, ngày mai vào lớp thì đem tập xuống chỗ tớ."

Nghe xong cô vui sướng không vui: "Được.", Cũng may là cô với cậu là bạn học cùng lớp.

Cô thắc mắc rõ ràng là cậu ấy thích cô, vậy tại sao lại từ chối tình cảm của cô, đột nhiên suy nghĩ ùa vào đầu, không lẽ cậu ấy bị người nhà ép buộc? Suy nghĩ ngày càng rõ, khiến trong lòng cô ghét cay ghét đắng với con nhỏ em gái hoang kia.

"Mẹ không còn cách nào sao?"

Bà Lục không trả lời làm cho tâm trạng cô cồn cào không ngừng: "Mẹ nghĩ cách gì đi, nó đâu có chung dòng máu gì với nhà chúng ta đâu, làm gì phải sợ nó chứ... Con không biết Trương Kỳ phải làm chồng con."

"Con không thấy ba con bảo vệ nó như bảo bối sao?"

Nghĩ đến những chuyện cũ, cô không khỏi tức giận: "Rõ ràng con mới là con ruột, mà ba lại đối xử với con không bằng đứa không có lai lịch kia."

Bà Lục suy nghĩ một lúc, ánh mắt hiện lên tia độc ác, bà kéo con gái mình thầm thì nói nhỏ với nhau, hai gương mặt người phụ nữ trong phòng vừa nói vừa cười.

Lục An Tràm run tay, chân run rẩy đi về phòng mình. Thì ra là như vậy, trước giờ cô cứ thắc mắc rõ ràng cũng là con ruột của mẹ tại sao mẹ lại ghét cô, trong khi đó lại chiều chuộng chị gái hết mực, giờ thì cô mới hiểu ra mọi chuyện, mẹ ghét chị cũng ghét chỉ có mình ba là yêu thương, cũng vì nguyên nhân đó cô khiến cho gia đình họ náo loạn lên.

Cảm xúc cô trở nên phức tạp, cô ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt hiu quạnh nhìn bầu trời đêm. Ồ hôm nay không trăng cũng không sao, như vậy chẳng phải là rất hợp với tâm trạng hiện tại của cô sao?

Những ký ức của tuổi thơ bị ghẻ lạnh dần hiện trở lại, cứ cho mẹ yêu thương con cái theo cách riêng của mình, nhưng suy nghĩ đó bấy giờ cô thẳng thừng loại bỏ ra khỏi đầu mình. Cô không khóc cũng chẳng tìm ba để hỏi rõ mọi chuyện là như thế nào, Lục An Tràm vùi mặt vào đầu gối của mình, trong lòng không ngừng thầm nói.

Ba mẹ ruột của cô là ai?

Sáng sớm cô bước xuống nhà, tự động kéo ghế ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng của mình, không để ý hai người trên bàn ăn.

Lục Anh liếc mắt cũng không nói gì, ăn xong liền đi ra cửa có tài xế đến đưa đi đến trường.

"Tiểu Tràm con ra đi chung với chị con đi."

Tay cô khựng lại, ngước mắt nhìn người phụ nữ đang giữ nụ cười ôn hoà, khoé môi cô giật nhẹ: "Tại sao?"

Nụ cười của bà nhạt dần, nhưng vẫn giữ thái độ bình thản: "Xe buýt đông người lắm, con là con gái chen chúc chỗ đông người không an toàn lắm đâu."

Lục An Tràm nhíu mày, sau đó không nói gì nhẹ gật đầu, khi ngồi lên xe cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Đưa mắt nhìn ra con đường này không phải đến trường, mày cô nhíu lại, mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh vẫn giữ trạng thái không lo sợ, đột nhiên cô cảm thấy nguy hiểm.

"Nơi này không phải đến trường?"

Lục Anh cười thích thú nhưng lại không nói gì.

Cảm giác bất an càng ngày tăng thêm, Lục An Tràm mím chặt môi, bàn tay ráo riết nắm lấy hai bên quai cặp âm thầm trấn an trái tim đang không ngừng đập thình thịch của mình.

Xe bất ngờ dừng lại nên hoang vắng, người lái xe bước xuống, lúc này cô mới thấy rõ gương mặt đó, người này không phải bác quản gia lái xe. Người đàn ông trên cổ có xăm hình con rắn hổ mang, linh cảm nguy hiểm sắp xảy ra càng cao.

"Rốt cuộc chị muốn gì?"

Lục Anh cười: "Lát nữa mày sẽ biết.", Cô đưa mắt ra cửa xe lên tiếng ra lệnh cho người đàn ông cao lớn đáng sợ kia: "Người đâu?"

Người đàn ông bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó rút một điếu thuốc: "Sắp tới rồi."

Lục An Tràm mở cửa xe, nhanh chân chạy đi, ngoái đầu lại thấy người đàn ông đó vứt điếu thuốc rồi đuổi theo cô.

Thấy nụ cười trên môi của người đó, khiến da cô sởn tóc gáy lên, cô cố gắng hết sức chạy về con đường phía trước. Nghĩ lại vừa rồi ngu ngốc không có chỗ nói, tại sao biết được họ không ý tốt còn đồng ý lên xe ngồi, nhưng cô không ngờ họ lại cho người muốn bắt cô.

Rốt cuộc bắt cô để làm gì?

"Còn định chạy."

Lục An Tràm bị một lực mạnh mở phía sau túm lấy tóc, cơn đau ở da đầu truyền đến, gương mặt nhăn nhó lại.

"Buông ra!"

Cô dùng tay túm lấy tay người đàn ông phía sau, nhưng sức lực cô quá nhỏ không thể chống đối được người đàn ông khỏe mạnh này.

Lục Anh nhìn người kia bị lôi lại cô cười vui vẻ không thôi.

Lục An Tràm bị hất xuống, cô khuỵu người xuống đất, nhìn đôi chân to lớn với đôi giày cũ kỹ bẩn thỉu trước mặt, đầu ngẩng lên mới thấy gương mặt người đàn ông khác. Cô sợ hãi lùi người lại sau đó nhìn xung quanh mới biết cô đã bị họ bao vây.

Tất cả có bốn người đàn ông.

"Biết sợ sao em gái?"

Nhìn đôi mắt trừng mình, Lục Anh cười nhẹ khoanh tay lại người dựa vào xe, kiêu ngạo nói: "Để coi ai có thể cứu mày."

"Tuỳ ý mọi người."

Lục Anh nói rồi, xoay lưng đi, tay đưa lên vẫy vẫy.

Cô cắn răng, mở miệng: "Thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền cũng được."

"Đừng nhiều lời!"

Một người trong số đó, hung hăng kéo cô đi một cách mạnh bạo, dù sao cô cũng là con gái chân yếu tay mềm không thể nào mà chống cự với bốn người đàn ông cao to đáng sợ này, sau khi bị đưa vào một chiếc xe tải còn chưa định hình kịp thì cô đã bị họ tẩm thuốc mê.

Lần này cô xong đời thật rồi.