Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 19: Hai Thành Viên Mới



Đến ngày Lục An Tràm được đẩy vào phòng sinh, Mai Cẩn Nghiêu từ công ty phi nhanh đến bệnh viện, đám thuộc hạ cũng đứng một hàng bên ngoài làm các hộ sĩ ra ra vào vào đều cúi đầu đi thật nhanh, không có một chút dám ngước mắt nhìn.

"Dùng sức một chút, sắp ra rồi."

Lục An Tràm rặn mạnh một cái bụng liền nhẹ ra, người đổ đầy mồ hôi như mới tắm, nằm xụi lơ trên giường sinh.

"Mau... Không được rồi."

Mai Cẩn Nghiêu loay hoay đi đi lại lại gần cánh cửa, cửa mở ra anh liền lùi về sau giữ khoảng cách: "Vợ tôi..."

Hộ sĩ gấp gáp trả lời: "Do cô gái còn quá nhỏ lại sinh hai, mới ra được bé thôi còn một bé nữa vẫn còn chưa ra thì cô gái kiệt sức ngất đi rồi."

Nghe xong cả người anh như giống bão kéo đến, cả qua hàm căng ra rõ rệt, mắt đỏ bừng trở nên dữ tợn, hơi thở lạnh tanh: "Vợ tôi mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ chôn sống hết đám bác sĩ các người!"

Hộ sĩ nghe xong nhìn qua những người đàn ông đang đứng bên kia, sợ hãi gật đầu rồi chạy vội trở lại phòng sinh.

"Được rồi.", Cả phòng sinh ai cũng thở nhẹ nhàng, như mới bị lôi từ địa ngục trở về trần giang.

Khi hai hộ sĩ ôm hai cục trên tay đi ra, cười nói: "Là sinh đôi."

Mai Cẩn Nghiêu chỉ liếc ngang một cái không chạm tay vào, mà lách người đi vào phòng bệnh, thấy những cô gái hộ sĩ đang làm gì đó, anh nghiêm giọng: "Đi ra ngoài."

Ai nấy bị sức ảnh hưởng từ người đàn ông lạnh lùng này, không chống cự lại được liền nhanh chân đi ra ngoài, nhưng vẫn thêm câu giải thích: "Cơ thể cô gái còn yếu, chỉ ngất một lúc sẽ nhanh tỉnh lại."

Mai Cẩn Nghiêu không đáp, đi đến nhìn gương mặt mệt mỏi đầy mồ hồi ra, anh mím môi hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó đi lại khom người lấy khăn cẩn thận lau chùi giữa hai chân cô.

Đến khi cô mở mắt ra đã thấy gương mặt trầm tĩnh phóng đại đến, cô mấp máy môi: "Sao không vui."

Mai Cẩn Nghiêu nhìn qua, thấy cô tỉnh lại chó chút vui vẻ trong đôi mắt đen láy hiện lên, anh vuốt ve má cô, thấp giọng: "Vừa rồi em làm anh rất sợ."

Cô hơi yếu ớt cong môi: "Sợ cái gì, chỉ là sinh có chút đau thôi."

Anh nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ lên: "Đau lòng.", Nghe cô ngất đi do cơ thể vẫn còn yếu, nhưng vẫn còn chưa sinh xong, lúc đó anh thật sự muốn phát điên.

Lục An Tràm giật mình lay lay anh: "Là sinh đôi!", Lúc tỉnh lại bác sĩ bảo còn một bé nữa cô cũng trợn mắt ngây người, từ ngày khám cô cũng chẳng hỏi trai hay gái, đến ngày sinh hãy biết luôn, nhưng không ngờ lại sinh đôi!

"Trai hay gái thế anh?"

"Anh không biết."

Thấy cô khựng người, anh lên tiếng: "Do quá lo cho em nên không để ý đến gì."

Lục An Tràm gật đầu: "Đem con vào cho em nhìn."

Mai Cẩn Nghiêu bước vào hai bên ôm hai cục nhỏ sau đó nhẹ nhàng đặt xuống: "Đã thấy rồi thì em nghỉ ngơi đi."

Nhìn hai đứa bé trai giống nhau như đúc, da vẻ đỏ, sao mà đường nét trên khuôn mặt của hai đứa nhỏ rất giống anh, lại không có điểm gì giống cô hết cả.

"Mệt sao?", Thấy cô nhíu mày anh lo lắng hỏi.

Cô ngước mắt lên, có chút bất mãn: "Con em sinh tại sao lại giống anh như khuôn đúc ra, mà không có nét gì giống em hết."

Mai Cẩn Nghiêu xoa đầu cô: "Do anh cáy quá mạnh nên bọn trẻ hưởng gen anh."

Nhìn nhìn một lúc cô nhẹ nâng tay sờ hai đứa nhỏ một cái, cười cười nói: "Đẹp trai như ba thì tốt rồi.", Nếu giống cô một chút thì sẽ dễ thương hơn nhiều.

Mai Cẩn Nghiêu đợi cô nằm xuống rồi, cả người anh thở hắt ra, vội vàng cởi bỏ lớp áo bên ngoài của mình, cầm chai xịt khắp người mình, chợt ánh mắt trên giường đang nhìn anh chằm chằm, tay đang cầm chai xịt liền dừng lại.

Trong phòng hai người chỉ nhìn nhau mà không ai mở lời, cuối cùng Mai Cẩn Nghiêu thất bại, mở miệng trước: "Xin lỗi em, anh không thể.", Dù biết rằng hai đứa nhỏ là con mình nhưng anh lại không chạm được.

Cô có chút nghẹn ngào: "Chỉ có em thôi sao? Con cũng không thể?"

Anh mím môi trán chạm nhau: "Anh sẽ cố gắng thích nghi với hai đứa nhỏ."

Lục An Tràm cũng biết anh rất khó chịu, nên cô lắc đầu tay ôm cổ anh: "Không sao, không được cũng không sao em không có trách anh, con cũng sẽ không trách anh."

Ôm anh một lúc cô mới buông ra, anh nhìn cô chiều chuộng hôn nhẹ khoé môi cô: "Vất vả cho em rồi."

Cô cười cười lắc đầu không nói gì, đột nhiên nhìn hai đứa nhỏ nằm cạnh nhau cô mới nói: "Anh đặt tên cho con đi."

"Không, em đặt đi."

Lục An Tràm ngẫm nghĩ một lúc lâu mới quyết định: "Vậy em đặt thằng bé đầu là Mai Cẩn Đồ, em thích gọi tiểu Đồ nghe rất dễ thương, còn thằng bé thứ hai anh đặt đi."

Mai Cẩn Nghiêu không suy nghĩ gì lâu, ung dung nhìn con trai mình, nói: "Vậy thì Mai Cẩn Thừa sẽ là em."

"Tiểu Đồ, Tiểu Thừa.", Cô cười tủm tỉm: "Được ạ."

Sao khi xuất viện về biệt thự, Mai Cẩn Nghiêu tạm thời gác chuyện công ty lại, sẽ ở nhà với cô đợi khi cơ thể cô phục hồi lại.

Nhìn hai đứa nhỏ đá chân cười khúc khích, Lục An Tràm thở dài: "Hai đứa thật là, khóc thì cũng khóc ghê lắm, còn vui vẻ thì cười không ngừng nghỉ."

Mai Cẩn Nghiêu để lop top sang một bên, nhìn bóng người nhỏ đang đứng hai tay chống nạnh mà hất giọng dạy dỗ hai đứa trẻ.

"Tràm Tràm lại đây, mặc kệ hai đứa nó."

Lần trước Mai Cẩn Nghiêu cho hai đứa nhỏ phòng riêng nhưng cô lại không yên tâm, nên anh kêu người đem một cái giường lớn đặt kế giường hai người, như vậy cô sẽ ngủ ngon hơn. Những hai đứa nhỏ này nửa đêm một đứa khóc là đứa kia cũng khóc theo, còn đứa cười thì đứa kia cũng cười.

Lục An Tràm xoay người lại, đi đến: "Anh làm việc xong rồi sao?"

Mai Cẩn Nghiêu không đáp, dang tay ra ôm lấy eo cô, mặt cọ vào vùng bụng cô, nghe tiếng cười nhỏ vang lên, đã vậy còn có cơ thể mềm mại ôm trong lòng, cảm xúc trong lòng anh dâng lên một cái hạnh phúc đến khó nói.

"Không nghĩ một người như anh sẽ có một mái ấp như thế này."

Mắt cô rũ xuống nhìn anh: "Em cũng vậy."

Cô không biết ba mẹ anh là ai nhưng lại biết được anh bị gia đình mình bỏ rơi, cô nghĩ cũng vì những chuyện đó mà hình thành nên con người lạnh lẽo không có trái tim như bây giờ.

Lục An Tràm khẽ cúi đầu xuống định hôn nhẹ lên mái tóc anh nhưng còn chưa làm thì anh lại ngẩng đầu lên, nụ hôn cô liền rơi xuống sống mũi anh.

"Hôn trộm anh?"

Cô giật nảy mình bật đầu lên, có chút ngại ngùng vội vàng nói: "Không có! Rõ ràng em không có hôn vào mặt anh, người ta đường đường chính chính mà hôn tóc anh!"

Lục An Tràm gạt bỏ chuyện này qua một bên, cô kéo người anh ra, sau đó nhảy vào lòng anh ngồi, tay liền vòng qua cô anh, môi rón rén đến gần vành tai anh, nhỏ giọng: "Cẩn Nghiêu."

Giọng nói mềm mại trong trẻo đang có ý dụ dỗ anh, Mai Cẩn Nghiêu vẫn giữ người yên xem cô định làm gì: "Ừm."

Cảm thấy anh không có gì thay đổi, cô giả vờ cọ cọ cái mộng dưới đùi anh, môi chạm nhẹ vào tai anh, tiếp tục nói: "Cẩn Nghiêu...

Chồng à.", Thấy anh có dấu hiệu cô bật cười nhẹ một tiếng: "Em có chuyện muốn trao đổi với anh, có được không Chồng?"

Mai Cẩn Nghiêu mím môi, gật đầu đồng ý: "Được."

Lục An Tràm dính sát vào anh, tay vuốt ve ngực anh, giọng nói nghiêm túc: "Em muốn trở lại thành phố B."

Mai Cẩn Nghiêu nghe xong nhíu mày, mắt liếc sang cô: "Muốn bỏ anh?"

Cô câu chặt cổ anh dí mặt mình vào mặt anh, nói: "Không có, em về có một chút việc xử lý, làm xong lập tức sẽ về với anh.", Cô sợ anh tin, liền giơ hai ngón tay trước mặt anh: "Em thề! Nếu có nửa lời dối trá cho anh chặt đứt hai ngón tay này của em."

Nhìn thái độ thành thật, gương mặt nhỏ cương quyết, Mai Cẩn Nghiêu lơ mắt đi: "Lúc nào em đi?"

Nghe xong cô biết được anh đã ngầm đồng ý, cô vui vẻ trả lời: "Chắc vài tháng nữa đi, đợi con lớn một chút."

Mai Cẩn Nghiêu xoay mặt qua: "Trong mấy tháng đó em định lấy gì trao đổi với anh?"

Cảm nhận bàn tay đang vuốt sống lưng mình, cô nổi da gà lên, giọng run rẩy nói có hơi khó khăn: "Lấy... Thân, thân này trao đổi được không?"

Môi anh câu lên một cách biến thái: "Một lời đã định."

Nhìn thấy nụ cười gian tà đó, làm cho cơ thể cô không tự chủ được mà rùng mình một cái.

"Việc giao dịch sẽ có hiệu lực ngay bây giờ.", Mai Cẩn Nghiêu đứng lên ôm cả người cô theo.

"Ơ... Anh làm gì?", Cô hô lên vì sợ hãi.

Mai Cẩn Nghiêu sải bước vào phòng tắm: "Bắt đầu trao đổi thể xác."

"Đừng! Đừng gấp!"

Cô giẫy giụa, vung tay vung chân, nhưng đều bị anh chế trụ lại: "Anh đã cho em nghỉ ngơi một tháng rồi, hiện giờ đã có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường."

Lục An Tràm gấp gáp, la lên: "Không được, hai đứa nhỏ còn bên ngoài anh không thể làm bậy!"

Mai Cẩn Nghiêu mặc cô nói, tay vẫn cởi quần áo hai người xuống, giọng ung dung: "Chúng ta làm trong đây, cửa nẻo kín đáo, cách âm cũng rất tốt, nên em cứ yên tâm việc đó, em rên bao nhiêu cũng chỉ có anh nghe thấy thôi."

Môi lưỡi va chạm mãnh liệt, quấn quýt luyến tiếc không buông, bàn tay dọc theo xương quai xanh cô đi xuống, vuốt ve từng tấc đường cong mượt mà trên cơ thể cô, phải nói từ ngày cô sinh xong thì cơ thể đã trổ mã lên rất nhiều, mọi thứ đều đầy đặn đây chẳng phải so một tay anh chăm sóc sao, càng ngày càng quyến rũ khiến anh mê mẩn muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Cảm nhận bàn tay đã chạm vào giữa đùi mình, cô chợt tỉnh táo liền cắt lấy đôi môi anh để kết thúc nụ hôn nóng bỏng ướt át này: "Không được... Kinh nguyệt.", Cô thở dốc nói.

Mọi động tác ái muội thoáng chốc dừng lại, hơi thở hai người quay quanh trong phòng tắm, bàn tay từ trong váy cô rút ra, Mai Cẩn Nghiêu nhìn vết máu trơn dính nằm trong lòng bàn tay thon dài, con ngươi anh dần trở nên đục ngầu, sau đó giương mắt nhìn cô môi mỏng cười như không cười.

"Cô nhóc này được lắm."

Lục An Tràm nhìn bàn tay anh như thế, cô lúng túng, mặt mày đỏ bừng bừng, cầm lấy bàn tay anh đem bồn nước, cô vừa rửa vừa áy náy nói: "Không cố ý mà, do anh không để em có cơ hội để nói đó thôi."

Dục vọng trong người cồn cào dâng lên chưa đến đâu vào đâu liền bị cô dập tắt, anh chỉ biết cười khổ trong lòng mà đè ép dục vọng đang rục rịch trong người mình.

"Em như vậy là đang cố ý nghịch với lửa đấy."

Lục An Tràm chột dạ, cúi gầm mặt né tránh ánh mắt đầy sắc tình của anh, mắt chỉ nhắm vào bàn tay anh mà cẩn thận rửa sạch.

Vòi được bị bàn tay với tới tắt đi, cô vừa ngước mắt thì liền bị cơ thể áp đến dồn cô vào tường.

Mai Cẩn Nghiêu bóp gương mặt nhỏ cô, khẽ nâng lên đối diện với gương mặt mình: "Vì sao muốn về lại nơi đó?"

Nơi đó mà anh nói chính là thành phố B, cô cắn răng, mắt hiện lên một tia quậy cường ngầm trong đấy, hai bên tay đã nắm chặt khiến lòng bàn tay cũng đỏ lên.

"Đòi nợ."

Hiếm khi thấy sự tức giận trong đôi mắt cô, anh liền thấy mới lạ có chút hứng thú nhướng mày: "Cần anh giúp không?"

Cô lắc đầu: "Hiện tại không có."

Mai Cẩn Nghiêu nhìn nhìn cô một lúc: "Anh đi với em nhé?"

Nghe lời thỉnh cầu của anh, môi cô mím lại rồi lắc đầu không đồng ý: "Anh ở đây đi công việc của anh rất nhiều, tốt nhất anh ở đây trông con đi."

Mắt anh híp lại, trong lòng hiện lên sự mất mát nho nhỏ, nhưng lại cất giấu nó vào: "Mang trợ lý Từ theo em được không?"

Lục An Tràm nhón chân câu lấy cổ anh, ngửa đầu đáp: "Được, em còn chưa đi mà đừng lo lắng."

Thật ra cô về lại mục đích muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình, sẵn tiện tạo một chút khinh hỉ cho vài người để xem bọn họ sẽ như thế nào.

Mai Cẩn Nghiêu hôn lên chân mày đang nhíu kia, lập tức bị nụ hôn của anh giãn ra: "Muốn làm chuyện phạm pháp gì sao?"

Cô thu lại nét mặt sắc sảo của mình, bật cười một tiếng: "Đúng thế, em đang mưu tính tìm cách hại người đây."

Anh xốc cô lên ôm cô đi ra ngoài: "Lần sau còn dụ dỗ anh giống như ngày hôm nay thì em đừng hòng xuống khỏi giường."

Nghe được sự cảnh cáo cô gật đầu như gà mổ: "Đã rõ."

May mắn do cô đến chu kỳ kinh nguyệt nên anh mới không làm gì cô, nhìn thấy anh vừa khỏi khổ sở kiềm nén, nhìn cô có chút tủi thật mắt lạnh lùng cũng tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng với cô, ừm nhớ lại cảnh đó có chút buồn cười.

"Em cưới ngốc nghếch cái gì?"

Cô hốt hoảng, thu lại nụ cười đắc ý của mình, con mắt chớp chớp lấp lánh nhìn anh, vô tội nói: "Không có, anh nhìn lầm rồi."

Rõ ràng đang biết cô cười vì vấn đề gì, Mai Cẩn Nghiêu liếm môi cũng không nói, mắt hơi nheo lại. Đợi vài hôm nữa xem anh có trói cô dưới thân làm chết cô hay không, hiện tại không thể nhưng vài bữa nữa là có thể, đến lúc đó anh sẽ bắt cô phải khóc lóc cầu xin anh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================

Nhìn con ngươi anh đang tính toán chuyện gì khiến cho Lục An Tràm đoán được một ít liền bất giác nổi ốc cục lên, cô âm thầm nhủ với lòng mình, không sao không phải sợ, cùng lắm là cam chịu để anh hành hạ, nhưng đột nhiên nghĩ lại thấy mình ngu rồi. Nếu vậy để đến ngày gần đi cô hẳn trao đổi chuyện này với anh tự nhiên nói trước làm gì không biết, cô mím môi tự lấy tay đánh nhẹ lên trán mình.

Thật là ngu ngốc.